Dịch giả: Tiểu Băng

Triệu Bách An cảm giác đầu óc của mình có chút không đủ dùng.

Ông chủ của mình là Ngải Huy!

Hắn tuy sống ở Phỉ Thúy Sâm, nhưng cũng biết Ngải Huy là ai. Quãng thời gian trước, Huyễn Ảnh Đậu Giáp lưu truyền đến mức nhốn nháo, thiên hạ đều biết. Xuất thân cu li, đặc cách trúng cử Cảm Ứng Tràng, là hạt nhân chính của cuộc chiến Tùng Gian Thành, nay là thủ lĩnh Tùng Gian phái.

Vắng lặng mấy năm lại lần thứ hai quật khởi.

Triệu Bách An cảm thấy mình tựa như đang nằm mơ, ở thời đại này, có thể nổi danh có được danh hào, đều là nhân vật lợi hại. Mà có thể tự lập một phái, tuyệt đối là anh hào.

Thế tử của Đoan Mộc gia quyền thế nhất Phỉ Thúy Sâm, đệ tử đại tông Đoan Mộc Hoàng Hôn, cũng làm tuỳ tùng cho Ngải Huy.

Đoan Mộc Hoàng Hôn ở trong mắt Triệu Bách An, là một nhân vật cao cao tại thượng.

Triệu Bách An không nhịn được nhìn ông chủ, gương mặt trẻ măng, nhưng trầm ổn và bình tĩnh hơn hẳn tuổi.

Ông chủ và thủ lĩnh đạo phỉ trò chuyện, Triệu Bách An cũng nghe được một chút. Thủ lĩnh đạo phỉ, trước đây cũng là học viên Cảm Ứng Tràng, đám đạo phỉ này là mới vừa từ Cựu Thổ lén qua Ngân Vụ Hải. Ông chủ cũng là xuất thân Cựu Thổ, đương nhiên đồng tình với người Cựu Thổ, nhưng Triệu Bách An biết, vấn đề này căn bản khó giải.

Cốc Thiên Ninh đã trở lại bình thường, nếu không phải mắt còn hơi hồng, chẳng ai dám nghĩ hắn lại mới vừa khóc thê thảm như vậy.

Tộc nhân Cốc Thiên Ninh nghe Ngải Huy cũng là người Cựu Thổ, sự đề phòng trong mắt tiêu tan, trở nên thân cận hơn nhiều.

Ngải Huy đi theo Cốc Thiên Ninh vào trong động, tới chỗ họ sinh sống.

Động đá ẩm ướt âm u, đâu đâu cũng có người đang đả tọa, có mấy người nhìn thấy Cốc Thiên Ninh đi vào, đều đứng dậy. Bọn họ đều rất trẻ trung, ngạc nhiên nhìn Cốc Thiên Ninh và mấy người Ngải Huy.

Cốc Thiên Ninh nói khẽ: "Người già đều không muốn đi, đến đây đều là người trẻ tuổi trong tộc. Họ tu luyện đã chậm, nhưng dù sao cũng tốt hơn ở Cựu Thổ."

Ngải Huy hỏi: "Đều là thuộc tính Thổ?"

Cốc Thiên Ninh gật đầu: "Trên căn bản đều là vậy. Hoàng Sa Giác đi không được, Ngân Vụ Hải Nguyên lực tuy lấy Kim làm chủ, nhưng đây là nhánh sông ngân vụ. Chúng ta ở trong núi, Thổ Nguyên lực rất đậm đặc, tốt hơn Cựu Thổ rất nhiều."

Nguyên lực Cựu Thổ cực kỳ mỏng manh, hiệu suất tu luyện ở Cựu Thổ thấp đến mức làm nguời giận sôi. Không chỉ Nguyên lực nồng độ thấp, các loại vật liệu, trang bị, tu luyện đều rất ít ỏi.

Người Cựu Thổ khi được chọn vào Cảm Ứng Tràng, trên căn bản đều ở lại Ngũ Hành Thiên. Chỉ có rất ít Nguyên tu, khi tuổi đã già, mới trở về cố thổ, xây dựng đạo tràng, chỉ dẫn cho cư dân địa phương tu luyện.

Nguyên tu một khi trở lại Cựu Thổ, không chỉ không còn tu luyện được, mà muốn duy trì cảnh giới cũng còn không xong.

Người Cựu Thổ lén vào Ngân Vụ Hải Thải Vân Hương, Ngải Huy cũng không thấy lạ. Trưởng Lão Hội vứt bỏ nơi này, nhưng đối với Cựu Thổ cằn cỗi thì đã là rất dồi dào.

Nhìn những tộc nhân trẻ tuổi của Cốc Thiên Ninh, ai cũng tràn ngập ước ao.

Ngải Huy bỗng nhớ tới những người của cu li doanh đã ngã xuống. Hắn im lặng một lúc, ngẩng đầu lên nói: "Hay để ta giúp các ngươi tăng nồng độ Thổ Nguyên lực."

Cốc Thiên Ninh vui mừng, đám tộc nhân xông tới, mồm năm miệng mười.

"Có thật không?"

"Vậy thì quá tốt rồi!"

"Chúng ta tu luyện có thể tăng nhanh."

Cốc Thiên Ninh vội đẩy họ ra: "Giải tán đi, vây quanh ở đây làm gì, nhanh đi tu luyện."

Cốc Thiên Ninh không nhịn được hỏi: "Có thật không?"

Ngải Huy nở nụ cười: "Chỉ là có một ý nghĩ, còn có thể thành công hay không, ta cũng không dám bảo đảm."

Cốc Thiên Ninh chà tay, hưng phấn nói: "Thử xem, lỡ thành công thì sao? Cần chúng ta làm cái gì? Chúng ta toàn lực phối hợp!"

Ngải Huy trầm ngâm: "Ta chỉ là có một ý nghĩ, phải về suy nghĩ thật kỹ đã, có lẽ còn phải chuẩn bị một vài thứ. Các ngươi tạm thời cứ ở đây, đừng đi ra ngoài."

Cốc Thiên Ninh không chút do dự nói: "Được, chờ tin của ngươi!"

Ngải Huy dẫn Triệu Bách An và Hà mù, bay trở về Khúc Giang thành.

Ở trên đường, Triệu Bách An không nhịn được: "Ông chủ, thật sự có thể tăng cao nồng độ Nguyên lực sao?"

Hắn chưa bao giờ nghe có thể tăng cao hoàn cảnh nồng độ Nguyên lực. Nếu như có thể, chẳng phải ở đâu cũng tu luyện được hay sao?

"Có." Ngải Huy chỉ trả lời hai chữ, không nói gì thêm.

Trở lại khách sạn, Thanh Phong đã sớm mất kiên nhẫn: "Một đám mao tặc mà mất nhiều thời gian như vậy?"

Trong lòng hắn rất tò mò, hắn biết thực lực Ngải Huy, rất là mạnh mẽ.

Ngải Huy mặc kệ hắn, đưa Triệu Bách An và Hà mù đi nghỉ ngơi, nói với Triệu Bách An nói: "Kể lại tất cả, từ đầu."

Triệu Bách An vội kể chuyện mình hỏi thăm binh khí tượng, sau đó tìm tới Hà mù, kết quả gặp phải đám Cốc Thiên Ninh. Ngải Huy nghe rất cẩn thận, hắn nhìn Hà mù.

Hà mù từ đầu tới giờ đều rất im lặng, không nói một lời.

Hà mù người gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, nhìn như một thư sinh yếu đuối, hơn là một binh khí tượng.

Ngải Huy khách khí nói: "Không biết Hà tiên sinh họ tên là?"

Hà mù hướng về phía Ngải Huy khẽ khom người: "Tại hạ Hà Vĩ. Các hạ là Lôi Đình Kiếm Huy, Ngải Huy?"

Ngải Huy đáp lễ, thẳng thắn trả lời: "Ta là Ngải Huy."

Thanh Phong cả kinh: "Thì ra ngươi chính là Ngải Huy, ta từng nghe tên của ngươi, hèn gì Kiếm thuật lợi hại như vậy, không thua kém tên họ Sở! Đáng tiếc không tới được cháo yến của các ngươi, thực là đáng tiếc."

Được các đài tin tức không ngừng lan truyền, chuyện Ngải Huy ở Tùng Gian Thành ai cũng biết, hắn cũng trở thành nhân vật nổi tiếng.

Người có tên cây có bóng, sự khó chịu trong lòng Thanh Phong nhất thời tan thành mây khói, bại vào Ngải Huy tay, không có mất mặt gì. Lại nghĩ tiến bộ gần đây của Ngải Huy, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, chẳng trách chẳng trách.

Hà mù lên tiếng: "Nếu là Ngải Huy các hạ cần binh khí tượng, tại hạ muốn tự đề cử mình."

Tiếng nói của hắn rất vững vàng, như đang kể một câu chuyện rất bình thường.

Triệu Bách An nghe vậy, nhất thời không nhịn được nhìn Hà mù, hắn suýt nữa buột miệng, lúc nào Hà mù cũng thờ ơ, thế mà bây giờ lại chủ động tự tiến cử, không thể không cảm khái ông chủ lợi hại.

Ngải Huy đắc ý, cười khoái chí, ai da! Cũng có ngày mình được lên mặt a! Không khỏi hỏi: "Chắc có nguyên nhân?"

Hà mù nói: "Gia phụ gia mẫu đều chết vì Huyết tai."

Ngải Huy không cười nữa, nghiêm mặt nói: "Đã hiểu. Nghe nói Hà tiên sinh chế tạo được một cái Thiên binh?"

"Là hai cái." Hà mù lại như đang nói về chuyện ăn cơm uống nước.

Triệu Bách An cùng Thanh Phong đều giật mình. Rèn ra một cái Thiên binh, là có tư cách được gọi Binh khí Sư. Tượng và Sư chỉ là kém nhau một chữ, nhưng đãi ngộ là khác nhau một trời một vực.

Chế tạo Thiên binh, có rất nhiều tình huống bất ngờ, đa số binh khí Sư, cả đời chỉ có thể chế tạo ra một cái Thiên binh.

Binh khí Sư trên thị trường, trên căn bản đều bị các đại thế gia lung lạc. Cũng chỉ có thế gia, mới có nhiều tài liệu quý hiếm, cho binh khí đại sư luyện tập, không ngừng chế tạo, mới có điều kiện, giúp binh khí đại sư phát triển cao hơn.

Có thể chế tạo ra hai cái Thiên binh, thực lực vững vàng vượt qua binh khí Sư bình thường.

Ngải Huy cũng cực kỳ bất ngờ, trong lòng mừng rỡ, vốn là cho rằng có thể mời chào một vị binh khí tượng là đã tốt rồi, không ngờ gặp được một vị binh khí Sư thực lực xuất sắc. Mừng rỡ thì mừng rỡ, hắn vẫn phải nhắc nhở: "Chúng ta sẽ đi tới Man Hoang, đi đường chắc chắn vô cùng hung hiểm, Hà tiên sinh xin suy nghĩ cho kĩ."

Hà mù bình tĩnh nói: "Tại hạ biết. Tại hạ giá cả không rẻ, lương bổng hàng năm một ngàn thiên huân, các hạ cũng phải suy nghĩ thật kỹ. Hơn nữa tại hạ còn có một yêu cầu, các hạ và những người khác không được quyền can thiệp vào việc rèn của tại hạ."

Ngải Huy quả quyết: "Lương bổng hàng năm một ngàn thiên huân không có vấn đề, về việc rèn, bình thường chắc chắn sẽ không can thiệp, nhưng nếu có tình huống khẩn cấp, vậy thì đành chịu."

Hà mù đồng ý: "Các hạ xin yên tâm, tình huống khẩn cấp đương nhiên lấy đại cục làm trọng."

Ngải Huy nghe vậy, nói: "Vậy chúng ta quyết định như vậy. Trước mắt có một món đồ, cần tiên sinh chế tạo."

Hà mù nói: "Không biết là vật gì?"

Ngải Huy lúng túng: "Kết cấu khá phức tạp, tại hạ không biết làm sao miêu tả."

"Không sao, công tử vẽ ra." Hà mù nhàn nhạt nói, hắn chủ động thay đổi cách xưng hô.

Ngải Huy biết Hà mù tất có cách riêng, nên bắt đầu vẽ, vẽ một cái cột, mặt ngoài điêu khắc hoa văn tinh tế, mỗi một loại hoa văn, Ngải Huy đều vẽ riêng thêm ra ngoài.

"Cứ đặt bản vẽ xuống là được."

Ngải Huy vội đặt bản vẽ xuống trước mặt Hà mù.

Hà mù duỗi phải, sờ lên bản vẽ.

Lòng bàn tay của hắn sáng lên một điểm hào quang màu bạc, điểm hào quang màu bạc kéo dài, biến thành một cái sợi bạc. Rồi sợi bạc mở ra, rõ ràng là một con con mắt màu bạc. Con mắt màu bạc phóng ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, bao phủ lên bản vẽ, bản vẽ lập tức phóng ra một cái bóng mờ vào trong bạch quang, rõ ràng là bản vẽ cây cột. Cây cột xoay chầm chậm, mỗi một góc độ đều có thể thấy rõ ràng.

Cảnh này làm mọi người đều phát sợ, kể cả Ngải Huy. Thế mà hắn còn lo nghĩ, Hà mù bị mù, làm sao thấy bản vẽ?

"Đã rõ."

Giọng nói nhàn nhạt của Hà mù làm mọi người bừng tỉnh, con mắt màu bạc khép lại, ánh sáng màu trắng biến mất, bản vẽ trước mặt đã biến thành trống không, cây cột được vẽ trên nó đã biến mất.

Hà mù nói tiếp: "Chất liệu khá đơn giản, yêu cầu không cao, công tử cần bao nhiêu cái?"

Ngải Huy phục hồi tinh thần lại: "Hai mươi cây."

Hà mù nói: "Ngày mai, trước khi mặt trời lặn có thể hoàn thành."

Ngải Huy tưởng mình nghe lầm, những người khác đương nhiên không biết cây cột này là cái gì, nhưng Ngải Huy thì biết. Cây cột này chính là cây cột kim loại của kế hoạch [dĩ thành vi bố] ở Tùng Gian Thành năm đó, nhưng chỉ là bản đơn giản, Ngải Huy còn làm ra một chút sửa chữa, nên hoa văn mặt ngoài rất là phức tạp.

Hai mươi cây cột, ngày mai trước khi mặt trời lặn là có thể hoàn thành?

Ngải Huy không thể nào tin được, mãi tới khi hắn nhìn thấy quá trình Hà mù làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play