Cách Ngân Thành hướng 300 dặm về hướng đông nam có một sơn cốc vô danh. Vì nó cách đường lớn rất xa, ít dấu chân người nên cây cối phát triển vô và sum xuê, sơn cốc khá là kín đáo.
Đôi mắt tam giác của Tiếu Lão Tam hoàn toàn không còn vẻ sắc sảo như ngày thường, không chỉ hắn, những người đang nằm ngồi ngả nghiêng xung quanh cũng đều phờ phạc.
Từ lúc Xích Tôn chết, Hoàng Sa Tặc đã trở thành một bãi cát rời rạc.
Bọn họ suốt đêm chạy trốn khỏi Tiểu Dạ Trấn tới cái sơn cốc vô danh này, bây giờ họ không biết tiếp theo phải làm như thế nào.
Có người muốn báo thù cho Xích lão đại, có người muốn mọi người chấn chỉnh lại hùng phong, có người muốn tách ra, bỏ trốn cho xa.
Không ai thuyết phục được ai.
Hoàng Sa Tặc từ một nhóm không có tiếng tăm trở thành tội phạm hung danh hiển hách, tất cả đều nhờ vào một mình Xích Tôn.
Xích lão đại trong Hoàng Sa Tặc có uy danh vô địch, được mọi người hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Xích lão đại chết đi, người tâm phúc không còn, những người khác không ai khiến kẻ khác phục cả, thế nên tình hình rối loạn, mấy kẻ tính khí nóng nảy suýt chút nữa thì ra tay đánh nhau.
Ai cũng mờ mịt và sợ hãi với tương lai.
"Thực là một đống cát rời rạc."
Một giọng nói lười biếng đột ngột vang lên ở lối vào sơn cốc vang lên.
"Ai?"
Tiếu Lão Tam đứng bật dậy quát to, những người khác cũng đứng dậy, ánh mắt hung ác nhìn về phía lối vào sơn cốc.
Một thân ảnh yểu điệu quyến rũ đứng ở đó, tướng mạo nàng ta chỉ thường thường nhưng tư thái rất nóng bỏng hấp dẫn.
Nàng ta cười một cái, kiều mị trời sinh: "Lão đại mới của các ngươi."
Mấy tên tráng hán cười ha hả, nghênh ngang đi tới vây quanh nàng ta, ánh mắt đầy dâm đãng.
"Tiểu nương cố gắng bồi đại gia ta tốt, thì muốn làm lão đại không thành vấn đề."
"Muốn lên làm lão đại… phải có bản lĩnh nha."
***
Tiếu Lão Tam híp mắt, thầm mắng mấy tên ngu xuẩn, hắn không tiến lên mà còn lặng lẽ lùi lại.
Một cô gái một thân một mình đuổi theo họ, nhìn đám hổ lang đầy trong sơn cốc mà dáng vẻ vẫn tự nhiên, không hề có chút sợ hãi thì đương nhiên không phải hạng người dễ chọc.
Cô gái chỉ cười tủm tỉm.
Chỉ chốc lát sau, trong sơn cốc, người người ngã trái ngã phải, tiếng kêu rên không ngừng, chỉ có một bóng người màu đỏ duyên dáng là còn đứng thẳng.
"Từ hôm nay trở đi, ta chính là lão đại mới của các ngươi, Xích Tiên Tử."
Ngải Huy ở trong Diệp phủ rất là sung sướng, Đại Trưởng Lão xuất hiện khiến đám trẻ nhóc kia như được uống thuốc kích thích, điên cuồng tu luyện, không cần Ngải Huy phải đi đốc thúc.
Ngải Huy thích nhất là được người khác tới hỏi bài, học sinh hiếu học, phu tử nào cũng thích.
Truyền lý thuyết thu phí, dạy thực hành thu phí, giải thích những chỗ khó hiểu đương nhiên cũng phải thu phí.
Điểm thiên huân của hắn từ từ vững vàng tăng lên, vô tình đã đạt tới 1,600 điểm. Đối với việc hắn thu phí, Diệp phu nhân làm như không biết. Nếu không phải đã hẹn mọi người đi Man Hoang, hắn sẵn sàng ở lại đây thêm dài ngày, sống thế này rất tốt, trước tới giờ chưa bao giờ kiếm được nhiều thiên huân như vậy.
Ngải Huy chặt mấy cây trúc tạo thành mấy cái ô to, cắm ở bên ngoài diễn võ trường, lại từ trong phòng lôi ra một cái giường mộc, bên cạnh đặt một cái bàn trà thấp. Những lúc nhàn rỗi tẻ nhạt, hắn sẽ nằm trên giường, uống nước đã được ướp lạnh, thong dong nhìn đám người trẻ tuổi mướt mát mồ hôi dưới trời nắng nóng mà cảm khái ‘tuổi thanh xuân thật là nhiệt huyết’.
Mỗi ngày Tiêu Thục Nhân đều xuất hiện, đứng gần chỗ hắn nằm quan sát mọi người tu luyện, mang dáng vẻ như nha hoàn đang sẵn sàng chờ hắn sai vặt. Lúc đầu Ngải Huy rất không thích nhưng sau đó thấy nàng ta không lên tiếng quấy rối nên sau cũng mặc kệ nàng ta.
Một thân ảnh khôi ngô đi tới, Ngải Huy hơi ngạc nhiên, là Hoa Khôi.
Tiêu Thục Nhân thấy có người lạ, liền rời đi.
Hoa Khôi liếc mắt nhìn Tiêu Thục Nhân rời đi, quay sang nhìn Ngải Huy dáng dấp tiêu dao tự tại, vẻ mặt trở nên quái lạ: "Ngươi thoải mái quá nhỉ!"
Ngải Huy xem đây là đố kị, đưa ly nước ướp lạnh cho hắn: "Thoải mái chung đi. Tới đây làm gì?"
"Đưa tài liệu chế thuốc." Hoa Khôi cầm ly, uống ực một hơi, thưởng thức một lúc sau mới nói tiếp: "Cũng còn may, xem ra ngươi không có chọc giận Diệp phu nhân."
Ngải Huy nhận ra người ta quan tâm mình thì cố ý nói lảng: "Nói cái gì thế, Diệp phu nhân đâu có dữ dằn ăn thịt người như thế."
Hoa Khôi cười khẩy, lướt mắt một vòng, thấy không có ai, mới nói khẽ: "Ngươi sau này sẽ biết Diệp phủ lai lịch cỡ nào. Phu nhân bình thường ít giao du với bên ngoài, không bao giờ ra mặt lên tiếng, nhưng chỉ cần phu nhân lên tiếng thì không ai dám không nghe. Ngay cả Thảo Đường chúng ta cũng không ngoại lệ, phu nhân là quý khách của Thảo Đường, ủy thác của phu nhân đều được hội trưởng đích thân xử lý."
Ngải Huy ra vẻ ta biết hết rồi: "Con dâu Đại Trưởng Lão mà."
Hoa Khôi lắc đầu: "Không chỉ có vậy, bản thân Diệp phủ đã có lai lịch ghê gớm. Phu nhân sở dĩ kính trọng ngươi, hẳn là vì thân phận kiếm tu của ngươi."
Ngải Huy tò mò: "Lẽ nào phu nhân cũng là kiếm tu?"
"Cái rãnh sâu ở cửa lớn Cảm Ứng Tràng ngươi nhớ không?" Trong mắt Hoa Khôi lóe ra một tia kính ý: "Vị kiếm tu cuối và Diệp Huệ Đường, chính là tổ tiên của phu nhân."
Ngải Huy lắp bắp nói: "Cái... phòng tuyến cuối cùng?"
Trên phiến đá trước cửa lớn Cảm Ứng Tràng có một cái rãnh sâu bề rộng chừng nửa mét, dài 200 mét, là phòng tuyến cuối và của nhân loại trong thời kỳ Man Hoang xâm lấn tối tăm nhất.
Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc trước khi Ngũ Hành Thiên mở ra, kẻ địch như nước thủy triều, nguy ngập như chồng trứng.
Thời khắc nguy cấp đó, vị kiếm tu nổi danh cuối và trong lịch sử đã thiêu đốt sinh mệnh, vung ra một kiếm sáng chói, kích sát thủ lĩnh của địch khiến sĩ khí đại chấn, phòng tuyến kiên trì chống đỡ được đến khi Ngũ Hành Thiên mở ra.
Lúc Ngải Huy tới báo danh đã từng tới chỗ dải "phòng tuyến cuối cùng" đó chiêm ngưỡng.
"Đúng, chính là cái đó." Hoa Khôi trầm giọng: "Diệp thị nhất tộc là gia tộc làm người ta tôn kính. Trượng phu Diệp phu nhân, lúc phu nhân mang thai, gặp nạn bỏ mình ngay trên tiền tuyến. Diệp phu nhân nghe tin, bi thống tột độ, động tới thai khí khiến đứa trẻ bị sinh non, ảnh hưởng tới trí não. Diệp phu nhân không chỉ không tái giá mà còn toàn tâm toàn ý chăm sóc Tiểu Bảo, chưa bao giờ ngừng trị liệu cho Tiểu Bảo. Diệp phu nhân từng ủy thác cho Thảo Đường tìm các loại dược vật để chữa bệnh cho nó, tới nay đã hơn mười năm rồi. Thảo Đường nhờ vậy được phu nhân chiếu cố nhiều, nếu không cũng không có được quy mô như ngày hôm nay."
Ngải Huy không khỏi nổi lòng tôn kính, dù là kiếm tu truyền kỳ Diệp Huệ Đường hay Diệp phu nhân cũng xứng đáng làm người ta phải tôn kính.
Hắn cũng bỗng nghĩ ra, chẳng trách Diệp phu nhân cảm thấy hứng thú với kiếm thuật như vậy, thì ra là thế gia kiếm tu.
"Ta cần đi Man Hoang một chuyến, khoảng thời gian này ngươi phải thật cẩn thận." Hoa Khôi nhắc nhở: "Gần đây Ngân Thành có cái gì đó không ổn, nơi này nước rất sâu không nên dính vào."
"Yên tâm, ta không thích quản việc không đâu." Ngải Huy trả lời, hiếu kỳ hỏi thêm: "Man Hoang hiện giờ tình huống thế nào?"
"Tử thương vô số." Hoa Khôi lạnh lùng: "Nghe nói đã phát sinh vài ba lần thú triều, nhiều đoàn săn bắt thương vong quá nửa, bị diệt toàn đoàn cũng không ít. Nếu không phải có mấy vị đại sư lúc mấu chốt chạy tới ổn định cục diện thì tình hình đã tan tác."
Hoa Khôi không quên căn dặn Ngải Huy: "Đừng có đi Man Hoang vào lúc này."
Hai người nói linh tinh mấy câu nữa, Hoa Khôi từ biệt Ngải Huy xoay người rời đi.
Ngải Huy bị mớ thông tin ngày hôm nay làm cho choáng váng, chỉ tùy tiện tán gẫu mấy câu mà nhận được lượng tin tức phải nói là khá lớn. Lai lịch của Diệp phủ làm hắn phải kinh ngạc, thảm trạng ở Man Hoang vốn đã nằm trong dự liệu của hắn, nhưng giờ nghe được, trong lòng vẫn thấy buồn.
Đó là biết bao nhiêu bình dân bị làn sóng khai hoang cổ động, lũ lượt kéo nhau đi, đốt cây diệt cỏ để khai hoang, cũng là thiêu hủy bản thân.
Dưới ánh mặt trời, không có chuyện gì là mới mẻ.
Chuyện tương tự trong lịch sử Ngũ Hành Thiên xảy ra không phải chỉ một lần, và đây cũng tuyệt đối không phải là lần cuối cùng.
Tuy đã nhiều lần nói với mình, chuyện này chẳng liên quan gì tới mình, nhưng không biết vì sao, Ngải Huy vẫn cảm thấy như có cái gì đó chặn ở ngực, đè nặng làm hắn khó thở.
Hắn đứng dậy, sải bước đi vào diễn võ trường, ánh mắt không có ý tốt đảo qua toàn trường, dáng vẻ quang minh lẫm liệt.
"Mọi người gần đây tu luyện khắc khổ, để cổ vũ mọi người, phu tử ta quyết định khen thưởng mỗi người được một lần phu tử chỉ đạo thực chiến miễn phí, thời cơ chỉ có một không hai, bỏ lỡ là mất ráng chịu."
Sau mười phút, tất cả mọi người đều bị đánh ngã.
Ngải Huy cảm thấy cả người khoan khoái, tinh thần thoải mái, đang chuẩn bị rời khỏi.
"Phu tử."
Phía sau truyền tới giọng của Phó Tư Tư.
Ngải Huy dừng bước, nghi hoặc nhìn Phó Tư Tư.
Phó Tư Tư cắn răng từ dưới đất bò dậy: "Học sinh muốn chọn một thanh kiếm phù hợp nhưng không biết phải chọn làm sao, không biết phu tử có thể bớt chút thời gian giúp học sinh chọn hay không?"
Ngải Huy thấy hối hận, Tuyết Lưu Anh chỉ có một thanh, nếu không đem bán cho Phó Tư Tư thì hay biết mấy.
Phó gia là đại gia tộc vang danh Ngân Thành, có tiền có thế.
Ngải Huy lắc đầu: "Phu tử rất bận."
"Hai trăm điểm thiên huân!"
Phó Tư Tư nghiến răng.
Ngải Huy không nói hai lời nâng Phó Tư Tư dậy, cười: "Bây giờ đi luôn?"
Đúng là cái tính nói đàng hoàng không được, thấy tiền là sáng mắt nhanh nhẹn hẳn lên!
Ra khỏi Diệp phủ, Phó Tư Tư chìm vào trầm mặc.
Ngải Huy cũng không vội vã, đằng nào thiên huân đã chuyển tới rồi, làm cho xong việc là được. Hắn rất hứng thú ngó nghiêng cảnh sắc dọc đường, hắn đã tới Ngân Thành mấy lần nhưng chưa bao giờ đi dạo Ngân Thành.
Những cửa hàng trên đường thực làm cho Ngải Huy được mở mang tầm mắt. Cửa hàng nào cũng trang hoàng tráng lệ, người phục vụ ăn mặc chỉnh tề, tiếp đón lịch sự ân cần. Người đi đường, ai cũng quần áo sang trọng đẹp đẽ.
Quả không hổ là thành thị to nhất Ngân Vụ Thành.
Theo Phó Tư Tư đi vào một tiệm bán binh khí, nếu không phải trong tiệm bày đầy binh khí rực rỡ muôn màu, Ngải Huy nhất định không dám nghĩ cái cửa hàng đẹp đẽ xa hoa này lại là tiệm bán binh khí.
Mỗi thanh binh khí đều được đặt trong hộp thủy tinh tinh xảo, dưới ánh đèn, chúng hiện rõ từng chi tiết nhỏ, lóe sáng lòe lòe.
Ngải Huy không ngừng chảy nước miếng, hắn cũng đã từng thấy được nhiều thứ tốt, nhưng nhìn đám binh khí này vẫn thấy nóng rực cả đầu.
Nhưng nhìn tới giá cả, Ngải Huy như được nhét một tảng băng lạnh ngắt vào đầu, hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Món rẻ nhất giá tới hai ngàn điểm thiên huân.
Ngay lúc này, hắn đã biết cái gì gọi là ở bên trong cửa son rượu thịt – bên ngoài đường người đói mà chết cóng.
Nghĩ đến bản thân vì kiếm được 1.600 điểm thiên huân mà đắc chí, Ngải Huy xấu hổ vô cùng, sau khi trở về nhất định phải tăng giá!
"Thanh kiếm này thế nào?"
Phó Tư Tư chỉ một thanh trường kiếm màu đen ngay chính giữa đại sảnh hỏi Ngải Huy.
Ngải Huy nhìn theo ngón tay Phó Tư Tư, mới vừa định mở miệng bỗng có cảm giác khác thường.