Dịch giả: Tiểu Băng

"Sáu tòa kiếm trận đều do minh chủ sáng chế, có cái được minh chủ làm ra từ hồi nhỏ, có cái mới được minh chủ ngộ ra mấy năm gần đây. Cái mới nhất mới được dựng chưa tới ba tháng, do minh chủ đột ngột nghĩ ra, sau đó bàn luận với mọi người, rồi dựng thành. Côn Luân khác với các đạo trường khác, chúng ta hầu như không tham gia tới các cuộc tranh đấu. Sở huynh có thể xem Côn Luân là một đạo trường chuyên để nghiên cứu và mở rộng kiếm thuật."

Tần Hiền vừa đi trước dẫn đường, vừa giới thiệu. Hắn đi không nhanh, tư thế rất nhẹ nhàng ấm áp, đầy phong độ.

Luyện Quân Du đi theo đằng sau.

Ngải Huy nghe rất hứng thú, thông tin từ miệng Tần Hiền không giống lắm với những nghe được từ những lời đồn đại.

"Côn Luân phân ngoại viện và chính viện, chính viện là nơi các Phu tử nghiên cứu kiếm thuật truyền thừa. Truyền thừa của kiếm tu chúng ta, số lượng đã ít, đa phần còn cấp bậc không cao, càng không có nổi tuyệt học. Ngày thường mọi người đều là tự mình suy ngẫm, mỗi tuần chúng ta sẽ có một lần giao lưu và luận bàn. Mọi người tha hồ thoải mái, cãi vã là chuyện thường xuyên, nhưng quen nhau cả rồi, nên sẽ không giận nhau. Nếu ai có ý kiến mới, cũng sẽ lập tức gọi mọi người tới cùng nhau thảo luận. Côn Luân luận kiếm chính là đặc sản của Côn Luân chúng ta, những chỗ khác khó mà có được."

Ngải Huy nhíu mày: "Nếu có tuyệt chiêu, không muốn tiết lộ ra ngoài thì làm sao?"

Tần Hiền cười: "Đương nhiên đâu có ai miễn cưỡng, tuyệt chiêu là dùng để bảo mệnh kia mà. Thành thật mà nói, kiếm thuật truyền thừa vẫn còn ở trình độ tương đối thấp, trừ minh chủ là hơi cao hơn một chút. So với tuyệt học của các đại thế gia, chúng ta còn kém xa. Tuyệt chiêu gì đó, mọi người cũng không coi trọng lắm. nhưng mà, bộ đầu tiên của Côn Luân chúng ta đã sắp thành hình."

Ngải Huy biến sắc: "Ồ, thật là ghê gớm."

Rất là ghê gớm.

Kiếm thuật truyền thừa cho tới bây giờ, chưa có cái gì lợi hại, tuyệt học lại càng không. Nếu kiếm thuật truyền thừa có thể xuất hiện một bộ tuyệt học, như vậy nhất định sẽ gợi ra náo động.

Kiếm thuật tuy sa sút, nhưng trong lòng mọi người, vẫn còn có chút ảnh hưởng, đây là nhờ uy danh hiển hách của kiếm tu thời tu chân qua trăm vạn năm tích lũy tạo nên.

Nếu bộ kiếm thuật tuyệt học đầu tiên ra đời từ nơi đây, thì quả thực là không bôi nhọ hai chữ "Côn Luân".

"Nói ra xấu hổ, hầu như chỉ dựa vào sức của một mình minh chủ hoàn thành, chúng ta hỗ trợ rất có hạn." Tần Hiền có vẻ lúng túng, nói tiếp: "Ngoại viện là nơi truyền thụ kiếm thuật. Dù có căn cơ hay không, chúng ta đều truyền thụ. Nếu gặp được người có thiên phú xuất sắc mà gia cảnh bần hàn thì còn được miễn học phí. Tu luyện bình thường đều do phu tử ngoại viện phụ trách. Phu tử ở Chính viện, mỗi tuần sẽ giảng hai canh giờ về kiếm thuật, tìm tòi được cái gì sẽ dạy luôn cái đó, coi như là cống hiến cho sự phát triển của kiếm thuật."

Ngải Huy kính nể tự đáy lòng: "Quý minh quả không hổ danh hai chữ Côn Luân!"

Phán đoán một con người, không nhìn bề ngoài hắn ra sao, mà là nhìn hắn làm cái gì.

Dù bên ngoài đồn đại cái gì, Côn Luân Kiếm Minh có thể làm được đến mức độ này, cũng thực là đáng kính.

Ngải Huy tu luyện kiếm thuật, hắn chưa từng nghĩ đến việc mở rộng kiếm thuật, dù có mở một cái kiếm tu đạo tràng, cũng chỉ là che giấu thân phận mà thôi. Đối với việc tiêu tốn khí lực để mở rộng số lượng kiếm tu, hắn rất là tôn kính, bất kể đối phương bắt nguồn từ mục đích nào.

Tần Hiền khẽ mỉm cười, hắn nói nhiều như vậy, là vì hắn nghĩ, Sở Triều Dương kiếm thuật cao siêu, nếu vào chính viện, sẽ hỗ trợ được cho họ rất nhiều việc hoàn thành tuyệt học.

"Phía trước chính là kiếm trận."

Ngải Huy nhìn thấy sáu tòa kiếm trận, hắn dừng bước, trợn mắt lên: "Kiếm cỏ?"

Bố trí kiếm trận của Côn Luân và Ngải Huy hoàn toàn khác nhau.

Mỗi tòa kiếm trận ở đây, đều là do kiếm cỏ tạo thành. Có cái kiếm cỏ cắm đầy mặt đất, có cái kiếm cỏ treo lơ lửng trên không trung, có cái kiếm cỏ bơi tới bơi lui như cá, có cái kiếm cỏ ẩn hiện bất chừng. Nhưng mỗi tòa kiếm trận, Ngải Huy đều cảm nhận được kiếm ý thuần túy ngưng tụ, có cái dày nặng như núi, có cái sắc bén nghiêm túc, có cái phập phù như gió, có cái biến hóa thất thường.

Tần Hiền ho nhẹ một tiếng: "Thôi diễn kiếm trận cần dùng quá nhiều vật liệu, tốn tiền quá chúng ta chịu không nổi, nên dùng kiếm cỏ. chi phí vốn đã ít, lại do chúng ta tự mình làm được, nên chi phí lại càng ít hơn."

Ngải Huy tới giờ mới hiểu, vì sao trước cửa thấy nhiều kiếm cỏ phơi nắng như vậy, thì ra là để thôi diễn kiếm trận.

Dùng kiếm cỏ để thôi diễn kiếm trận, cách này quả thật không tệ, Ngải Huy thầm bội phục. Lần trước hắn bố trí kiếm trận ở đạo trường, chi phí tiêu hao rất lớn, xài gần như sạch bách gia sản của hắn.

Dùng kiếm cỏ thôi diễn kiếm trận, có thể giảm mạnh chi phí. Đương nhiên, kiếm cỏ cũng có khuyết điểm, là không chịu nổi nguyên lực quá lớn, uy lực của kiếm trận bị giảm đi rất nhiều.

Côn Luân lấy kiếm trận để tu luyện, cũng chính là vì nguyên nhân này.

"Làm sao bắt đầu?" Ngải Huy quay sang hỏi Tần Hiền.

"Đứng trong kiếm trận là được, Sở huynh, hãy đổi một cái kiếm cỏ." Tần Hiền vừa nói, vừa đưa cho Ngải Huy một cái kiếm cỏ: "Sở huynh muốn bắt đầu từ kiếm trận nào?"

Ngải Huy cầm lấy kiếm cỏ, cảm giác quen thuộc truyền tới, dùng kiếm cỏ đã nhiều năm, rất thuận lợi: "Từ cái đầu tiên đi."

Tần Hiền gật đầu: "Được, Sở huynh cứ đi thẳng vào trong kiếm trận là được, sau khi Sở huynh đứng lại một chút, sẽ tự động bắt đầu phát động."

Ngải Huy cất bước đi về phía kiếm trận đầu tiên.

Lúc này xung quanh kiếm trận đã đầy nghẹt những thiếu niên nghe tin chạy tới xem náo nhiệt. Ai nghe tin Ngân Luân Kiếm Khách Sở Triều Dương tới lĩnh hội kiếm trận thì đều hứng thú bừng bừng chạy tới. Kiếm thuật sa sút nhiều năm, tuy gần hai năm nay có xu thế hưng thịnh trở lại, nhưng kiếm tu thành danh có rất ít. Ngân Luân Kiếm Khách là một kiếm tu nổi danh, nên rất có sức hấp dẫn với những thiếu niên mới học kiếm thuật này.

Tần Hiền và Luyện Quân Du cũng mở to mắt nhìn chăm chú, bọn họ cũng rất hiếu kỳ với thực lực của Sở Triều Dương.

Ngải Huy xách kiếm cỏ đi vào trong trận.

Ba mươi sáu thanh kiếm cỏ cắm chằng chịt trên mặt đất, chỉ thò nửa đoạn thân kiếm ra ngoài. Ngải Huy rất quen thuộc kiếm điển thời tu chân, nhìn vị trí kiếm cỏ, là biết chúng sắp theo ba mươi sáu mai hoa dịch số.

Thời tu chân, ba mươi sáu mai hoa dịch số được dùng rất phổ biến, rất nhiều kiếm quyết đều liên quan tới nó, là dạng rất thông thường.

Không biết thời nguyên lực này, ba mươi sáu mai hoa dịch số có còn tác dụng hay không?

Ngải Huy tuy ngờ vực, nhưng vẻ mặt vẫn như thường, cầm kiếm đứng thẳng, trầm ổn bình tĩnh.

Trong mắt người ngoài, Sở Triều Dương vừa cầm vào kiếm, là như biến đổi thành một người khác. Nếu nói khi nãy hắn là kiếm nằm trong vỏ, thì bây giờ kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, lộ ra sự sắc bén, khí thế lẫm liệt vờn quanh người hắn, trông hắn bây giờ rất ác liệt và nguy hiểm.

Tần Hiền và Luyện Quân Du đều là kẻ biết hàng, hai mắt sáng ngời.

Các học viên không nhìn ra được, nhưng khí thế của hắn vẫn làm họ phải nín thở một cách vô thức.

Coong!

Một tiếng kiếm reo, tất cả kiếm cắm trên đất rung lên, bay lên không.

Kiếm ảnh lóe lên một cái rồi biến mất.

Ngải Huy không chút hoang mang, khẽ dịch chân một chút, kiếm cỏ trong tay đâm về phía trước một cái.

Keng!

Kiếm của Ngải Huy chuẩn xác bắn trúng kiếm ảnh.

Một tiếng kêu reo vang sau lưng. Ngải Huy không quay đầu lại, trở tay vẩy một cái, sau lưng như có mắt, đánh trúng kiếm ảnh sau lưng.

Boong boong boong, tiếng kiếm reo lên dồn dập không dứt, kiếm ảnh lấp lóe, ào ạt bao phủ Ngải Huy.

Ngải Huy vẫn rất bình thản, kiếm chiêu trên tay nhìn không hề nhanh, cũng không hề phức tạp, chiêu nào đâm ra cũng cực đơn giản, cực dễ thấy, giản dị tự nhiên, nhưng không chiêu nào đánh hụt.

Luyện Quân Du không nhịn được thán phục: "kiếm thuật vững thật."

Tần Hiền không nói gì, nhưng hai mắt không ngừng lấp lóe. Hành gia vừa ra tay, là biết đúng hay không. Kiếm chiêu của Ngải Huy không hề đẹp đẽ, nhưng càng như vậy, càng chứng tỏ sự thấu hiểu kiếm thuật sâu sắc của Ngải Huy.

Ba mươi sáu mai hoa dịch số lại có thể dùng như thế này, Ngải Huy quả là không ngờ.

Mặt đất dưới chân đã được xử lý, nó chẳng khác gì một cái vỏ kiếm, ba mươi sáu thanh kiếm cỏ, cùng cắm vào trong một vỏ kiếm. Bình thường ba mươi sáu thanh kiếm cỏ cắm vào mặt đất để được ôn dưỡng.

Nếu đoán không sai, dưới mặt đất nhất định có suối ngầm, theo nguyên tắc lấy thủy sinh mộc.

Mai hoa dịch số dùng cùng lúc với thủy nguyên lực, tạo nên sức sống thần diệu, Ngải Huy không tìm hiểu sâu, chỉ thầm ghi nhớ trong lòng. Sau này có thể truyền thụ cho Hoa Tiểu Vân, để tự con bé suy nghĩ.

Vân Lĩnh Thành quê nhà của Hoa Tiểu Vân giờ đã hóa thành đất khô cằn, Ngải Huy đương nhiên không ngồi mặc kệ.

Kiếm cỏ được cùng ôn dưỡng, liền với nhau thành một khối, rất có linh tính với nhau.

Nếu Ngải Huy gặp phải kiếm trận này hồi ở Tùng Gian Thành, hắn nhất định sẽ luống cuống.

Ba năm qua, nguyên lực không tăng nhanh vì huyết hoa mai, nhưng tiến bộ kiếm thuật, có thể dùng từ thoát thai hoán cốt.

Ngải Huy đã hiểu, kiếm trận này, càng lúc sẽ càng nhanh, làm cho người đứng trong kiếm trận ngày càng khó ứng phó. Nếu trong vòng năm phút mà không phá được, thì tình cảnh sẽ trở nên hết sức phiền phức.

Điều này làm cho Ngải Huy hứng thú, hắn muốn nhìn thử xem, mình kiên trì được tới mức nào.

Leng keng Keng!

Kiếm ảnh càng lúc càng mơ hồ, tiếng kiếm rít trên không trung bắt đầu trở nên rõ ràng, vang dội.

Trong kiếm trận, kiếm cỏ trong tay Ngải Huy cũng không còn nhìn thấy rõ. Kiếm không ngừng va chạm, lực va chạm làm đốm lửa văng tung tóe. Nhưng bản thân Ngải Huy vẫn vững như bàn thạch, không hề nhúc nhích.

"Bảy phần rồi."

Tần Hiền không nhịn được liếc mắt nhìn thời gian, hắn đã quá quen với kiếm trận. kiếm trận này phá giải không khó, thử thách chỉ nằm ở khả năng lý giải ba mươi sáu mai hoa dịch số của kiếm tu, chỉ cần tìm ra được nguyên lý, thì phá trận không có gì là khó. Kiếm trận để cho người vào trận thời gian là 3 phút, nếu trong vòng ba phút không phá được, uy lực ba mươi sáu thanh kiếm sẽ tăng lên, ở càng lâu, uy lực sẽ càng lớn.

Bây giờ đã đi hết bảy phần thời gian, kiếm ảnh trong kiếm trận mắt thường đã khó lòng thấy rõ, tiếng kiếm rít ngân vang thảm thiết, làm người ta chấn động cả hồn phách.

Leng keng Keng!

Tiếng kiếm cỏ va chạm cũng càng vang dội, âm điệu không ngừng lên cao.

Đột nhiên, đông, vang lên một tiếng động to nặng nề.

Mặt đất run lên, bụi mù tràn ngập, cả tòa kiếm trận như bị một bàn tay vô hình xé rách, ba mươi sáu thanh kiếm cỏ bay tóe ra chung quanh như cỏ khô trong cơn cuồng phong.

Một bóng người cầm kiếm từ từ hiện ra trong đám bụi mù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play