Nghiệp Hỏa như Quái Thú màu đỏ, một phát nuốt chửng Ngải Huy.
Miêu Hải thở ra một hơi.
Chiến tranh là thứ kích thích tu luyện tiến bộ nhanh nhất, chỉ ngăn ngắn ba năm, cả thế giới tu luyện đã hoàn toàn thay đổi. Thần tu yêu thích mọi thứ liên quan tới Nguyên lực, Nguyên tu cắm đầu nghiên cứu Huyết tinh, hai bên học tập lẫn nhau với tốc độ kinh người, mọi rào cản đều bị mạnh mẽ đánh vỡ.
Nhờ vậy, trong ba năm đó, đã có rất nhiều thành quả lớn ra đời, Nghiệp Hỏa chính là một trong số đó.
Dung hợp Nguyên tu với Thần tu tạo ra Nghiệp Hỏa, là một loại hỏa diễm ma quỷ làm người nghe tiếng phải biến sắc. Nguyên tu sáng tạo ra nó, đặt cho nó cái tên từng là thuật ngữ của thiện tu, đủ hiểu ý nghĩa sâu xa của nó.
Hầu như tất cả các dạng Nguyên lực đều có thể trở thành nguồn dinh dưỡng của Nghiệp Hỏa, mọi Nguyên lực, đều không có khả năng chống lại Nghiệp Hỏa.
Mặt quỷ thụ lựu của Thần chi huyết, hấp thu rất nhiều hồn phách Huyết Thú, mới hình thành thụ lựu.
Mặt quỷ thụ lựu thượng thừa Chân chính, chỉ có Cảm Ứng Tràng mới có sản xuất, bởi vì những thụ lựu ở đó từng nuốt hồn phách Nguyên tu. Nhưng mảnh đất nhuốm đầy máu tươi đó, Thần chi huyết không dám thò tay tới, mà phái rất nhiều thần tế, đạp khắp Cảm Ứng Tràng, đưa chư hồn trở về với cát bụi. Đồng thời công bố chiến tranh một mất một còn, không chừa thủ đoạn nào chỉ là hành động bất đắc dĩ, người đã chết như đèn đã tắt, không nên tiếp tục bị làm khổ.
Nhiều người hài lòng với hành động thu mua lòng người này của Thần chi huyết, khiến danh tiếng của Thần chi huyết tăng lên.
Hồn phách Huyết Thú Mặt quỷ thụ lựu ẩn chứa bên trong, chính là thứ làm cho Nghiệp Hỏa đáng sợ.
Nghiệp Hỏa bạo phát, làm Ngải Huy né tránh không kịp, quanh hắn đều là biển lửa. Khi hắn phát hiện hỏa diễm dọc theo ánh kiếm Phong Bức bổ thiêu đốt tới, sắc mặt liền thay đổi.
Ánh kiếm Phong Bức bổ Ngưng tụ, như củi khô tưới dầu, bốc cháy rừng rực.
Thiên cung trong mi tâm Ngải Huy tự động vận chuyển, một ngọn đèn sáng lên, là Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng. Hoa sen xoay chầm chậm, ánh sáng từ nó tỏa ra, cả người Ngải Huy tỏa ra hồng quang nhàn nhạt.
Vì Nghiệp Hỏa đỏ tươi, hồng quang nhàn nhạt của Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng, làm người ta không nhìn ra được.
Nhưng chính làn hồng quang nhàn nhạt này, lại làm Nghiệp Hỏa không len được tới người Ngải Huy. Ngải Huy không chút do dự, Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực giương ra, cả người như mũi tên phóng lên trời.
Hô!
Một bóng người từ trong ngọn lửa màu đỏ phóng ra, kéo theo một luồng tàn diễm.
Miêu Hải trợn trừng mắt, làm sao có khả năng? Đó chính là Nghiệp Hỏa! tới bây giờ chưa ai tìm ra cách phá giải Nghiệp Hỏa kia mà, sao Ngải Huy lại có thể ở trong Nghiệp Hỏa mà bình yên vô sự?
Ngải Huy thoát khỏi Nghiệp Hỏa , làm tất cả mọi người hãi hùng.
"Trời ạ! Hắn làm sao làm được?"
"Nghiệp Hỏa chống lại được sao?"
Những người vây xem đều sôi sùng sục.
Những thế lực trốn trong bóng tối đang xem cuộc chiến trở nên cực kỳ bận rộn, bầu không khí phấn chấn mà căng thẳng.
"Hồng quang Trên người hắn là cái gì? Trước nay chưa từng xuất hiện!"
"Nhanh đi kiểm tra, Ngải Huy còn tu luyện truyền thừa gì nữa?"
"Báo cáo, Ngải Huy đã từng dùng thiên huân đổi lấy tuyệt học Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng."
"Hóa ra là Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng, lại có thể phá giải Nghiệp Hỏa, thật là tuyệt vời. hướng đối phó Nghiệp Hỏa của chúng ta sai rồi, quan tâm tuyệt học loại tâm thần kia, thừa dịp giá chúng còn chưa cao, tận lực thu mua cho ta. Giá Nghiệp Hỏa chắc chắn sẽ giảm xuống, không tích trữ nhiều nữa."
***
Những người Khứu giác nhạy bén, dồn dập ra lệnh mua bán. Giá Nghiệp Hỏa luôn cao chót vót, có hung danh hiển hách, và vì cho tới bây giờ, vẫn chưa tìm ra cách phá giải.
Một khi tìm được cách phá giải, sự uy hiếp của Nghiệp Hỏa sẽ thẳng tắp giảm xuống.
Ngải Huy một hơi bay lên cao, nhìn đốm đen bên dưới mà vẫn còn sợ hãi. Vừa rồi thực quá mạo hiểm, nếu không phải Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng phát động, hôm nay mình phải mất mạng nơi này.
Nghiệp Hỏa đỏ rực, vẫn không ngưng sôi trào đang không trung, không hề tắt, nó đang thiêu đốt Nguyên lực trong không khí ở xung quanh.
Qua chừng nửa phút, Nguyên lực xung quanh đều bị đốt sạch, nó mới mờ dần đi, rồi tắt.
Nghiệp Hỏa thực là hung tinh đáng sợ!
Nghiệp Hỏa bạo phát quá đột nhiên, không chút dấu hiệu, Miêu Hải lại tính thời cơ quá chuẩn, mình hoàn toàn không kịp phản ứng.
Trở về từ cõi chết, để Ngải Huy tham lam hít thở không khí trong lành.
Hít sâu mấy cái, Ngải Huy đã khôi phục lại tâm thần.
Miêu Hải mất đi áo giáp bảo vệ, khả năng phòng vệ giảm hẳn. Vân thai chậm chạp, lại mất lớp phòng hộ, chính là miếng thịt trên thớt, mình chỉ cần đánh nát tầng phòng vệ mỏng manh cuối cùng là thành công.
Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực mở ra, hắn bắt đầu lao xuống.
Theo hắn không ngừng gia tốc, hỏa diễm bắt đầu hiện ra trên mũi kiếm. Mũi kiếm rung động, hỏa diễm bị thân kiếm hấp thụ, Long Chuy Kiếm bắt đầu đỏ rực lên như bàn ủi.
Những tiếng kinh ngạc thốt lên khắp Ninh Thành.
Tô Thanh Dạ cao giọng hoan hô: "Chính là cái chiêu đó kìa!"
Không cần giải thích, Tô Hoài Quân đứng bên cạnh hiểu, cái chiêu đó là cái chiêu gì!
Hầu như cùng lúc, Phó Dũng Hạo cũng bật thốt lên: "Là cái chiêu đó!"
Sắc mặt Miêu Hải tái nhợt, Ngải Huy nhìn ra vấn đề, đương nhiên hắn cũng nhìn ra.
Tình cảnh của hắn hết sức gian nan.
Khi bầu trời gào thét, chấn động khiến người sợ hãi, hỏa diễm hiện lên trên mũi kiếm, hắn lại nhớ tới buổi tối mấy ngày trước, một ánh kiếm từ trên trời giáng xuống, mang theo hồng sa đầy trời.
Uy lực chiêu kiếm đó đã làm kinh sợ cả Ninh Thành, chỉ dưới một chiêu kiếm, cả Sa gia trang viện hầu như hoàn toàn bị phá hủy.
Trốn?
Miêu Hải chưa hề nghĩ tới chuyện đó. Trước mặt vân dực, vân thai chậm chẳng khác gì con rùa. Hơn nữa mình còn có thể chạy đi đâu, mình là binh sĩ qua sông, chỉ có thể tiến lên không thể lùi lại được, cái người đứng trên đỉnh mây mịt mờ sau lưng đang nhìn mình kia, mới là người chơi cờ thực sự.
May là còn tới bốn cây Phá Tà tiêu thương.
Bốn cây Phá Tà tiêu thương đều được lôi ra, cắm ở trước mặt.
Trên mặt Miêu Hải không buồn không vui, như không hề biết mình trong nguy hiểm. Bàn tay to quét ngang, mỗi tay nắm lấy một cây tiêu thương, người ngửa ra sau như cây cung, mỗi bắp thịt đều hiện ra hào quang màu vàng óng.
Nguyên lực khuấy động, Phá Tà tiêu thương trong lòng bàn tay rung lên, như muốn thoát ra khỏi bàn tay.
Trước mặt Miêu Hải như có một bức tường vô hình, chân đạp lên mặt tường vô hình đó, đón Ngải Huy đang lao xuống, sau mấy cái bước nhanh, đột ngột ném Phá Tà tiêu thương ra.
Tùng tùng!
Liên tục hai tiếng nổ, như nộ lôi rung trời, hai luồng kim quang chói mắt nổ tung trước mũi kiếm Ngải Huy, làm thế kiếm Ngải Huy chậm lại.
Miêu Hải lùi lại, lúc rơi xuống đất hai chân lảo đảo, hai đòn Kim Cương Lôi vừa rồi là sát chiêu của hắn, tiêu hao rất nhiều Nguyên lực. Nhưng Kim Cương Lôi chỉ ngăn cản kiếm thế Ngải Huy trong chốc lát mà thôi.
Hắn thầm cười khổ, mình vẫn quá coi thường Ngải Huy.
Bất quá nghĩ đến các đại nhân vật kia cũng coi thường Ngải Huy, tâm tình của hắn khá lên không ít.
Lúc này, hắn biết mình đã không còn hi vọng thắng lợi, vậy mình nhất định phải chết. Chỉ có chết đi, mới làm các đại nhân vật yên tâm. Chết làm sao cho lừng lẫy, người nhà cũng được thơm lây.
Hắn nắm hai thanh Phá Tà tiêu thương cuối cùng, không nắm cán thương mà nắm mũi thương.
Mũi tiêu thương Phá Tà rất sắc, cắt tay hắn chảy máu ròng ròng.
Hai thanh Phá Tà tiêu thương được hắn nắm giao trước mặt, máu đỏ chảy dọc theo thân thương xoắn ốc.
Hắn ngửa mặt nhìn bầu trời, không ra tay ngay, mà chờ thời cơ.
Nhưng hắn không biết, xa xa trên không trung, có bảy thanh tiểu kiếm như bảy con cá, đang lặng lẽ bay tới bay lui.
Luôn không có ai chú ý tới chúng.
Ánh mắt của mọi người, đều bị thanh kiếm đỏ rực với ánh sáng đỏ rực rỡ đầy trời đang bay xuống, và bóng người ngông cuồng bên trong nó.
Bảy thanh tiểu kiếm, đang lặng lẽ áp sát tới Vân thai.
Vẫn không có ai để ý tới chúng.
Miêu Hải nhìn chòng chọc Ngải Huy, hắn biết mình chỉ có một cơ hội.
Mặc kệ sinh tồn hay tử vong, đều chỉ có một lần cơ hội mà thôi.
Hắn không thấy sợ, mà càng thêm phấn khởi. Không thể nói là ngang dọc một đời, nhưng cũng chưa từng sống uổng, hắn đã an nhàn quá lâu, sinh tử trước mặt làm sống lại ngọn lửa kiêu hùng đã tắt từ lâu trong lòng hắn.
Ánh mắt của hắn sắc bén như kiếm, nhìn rõ gương mặt Ngải Huy trong lớp kiếm mang.
Quả là một thằng nhóc tiền đồ không thể đo lường!
Đến đây đi!
Phấn khởi tới cực điểm, hắn như uống rượu say, gò má đỏ ửng, toàn thân run rẩy.
Bỗng nhiên, mấy đạo tàn ảnh không chút dấu hiệu nào xuất hiện trong tầm mắt hắn, bảy thanh tiểu kiếm lập thành một vòng tròn nhỏ bé.
Miêu Hải sững sờ, trong đầu có cái gì đó chợt lóe lên, cảnh này hình như hắn đã nhìn thấy ở đâu đó.
Bảy thanh tiểu kiếm run lên, tiếng kiếm reo lên réo rắt, làm đôi mắt Miêu Hải đột nhiên mơ hồ, tâm thần hoảng hốt.
Hắn nhớ ra rồi, là cảnh lúc đối phó sa binh vệ. . .
Kiếm Minh Chung!
Tiếng kiếm reo lượn lờ chưa tan, Long Chuy Kiếm mang theo cánh hồng rực rỡ, đúng lúc đã tới.
Bị ánh kiếm rừng rực cuồng bạo nhấn chìm vào thời khắc cuối cùng, Miêu Hải rốt cuộc khôi phục một tia thanh minh.
Chiếm cứ thượng phong tuyệt đối mà vẫn còn giữ lại ám chiêu, sự lạnh lùng nham hiểm đáng làm hắn bội phục!
Nghĩ tới đám người cao cao tại thượng kia phải đối mặt với sự khó chơi của người này, hắn cất tiếng cười to.
Bóng người và tiếng cười sang sảng bị ánh kiếm hồng nuốt chửng.