Khi Ngải Huy từ trên trời giáng xuống, mang theo hồng sa đầy trời, và ánh kiếm đỏ rực bay vào trong sân nhà Sa gia.
Ầm, âm thanh vang lên không to lắm, chỉ sau một khắc, hào quang đỏ rực lóe lên chói mắt. hồng quang sáng rực, rọi sáng bầu trời tăm tối. Đám người đứng nhìn tránh không kịp, bị trúng đòn, mắt hoa lên.
Cũng may chỉ vài giây sau đó, mắt họ đã khôi phục như thường.
Sa gia ở xa xa kia, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Không ít người trong lòng hiếu kỳ, nhưng không dám xông lên trước, thanh thế một chiêu này của Vương Hàn, thực sự là hơi khủng bố. Vương Hàn chủ động giết tới cửa nhà người ta, như sát thần như vậy, ai cũng phải hãi.
Không biết Vương Hàn này là ai, mà thực lực đáng sợ như vậy.
"Thôi rồi, sau này làm sao làm ăn với hắn nữa? làm thế nào bây giờ?" lão chủ tiệm ôm đầu, sắc mặt tái nhợt, nhưng nhanh chóng nghĩ ra một chuyện, mắt sáng lên: "Đồ của Sa gia chẳng phải đều sẽ lọt vào tay Vương Hàn hay sao? Giúp hắn phi tang chúng? Có lời là cái chắc. Vương Hàn lần này kiếm bộn rồi, ai, tiểu phú hào nha, phải chuẩn bị vài thứ tốt cho hắn mới được."
Lão quen với Ngải Huy lắm rồi, biết hắn thiếu cái gì.
Những nguyên tu gan to, tự tin vào thực lực bản thân, đều từ từ bay về phía nhà Sa gia.
Khi họ nhìn thấy Sa gia, thì đều giật mình.
Sân nhà Sa gia không chỗ nào còn nguyên vẹn, cả một cái sân to như bị dung nham quét qua, chỗ nào cũng loang lổ dấu tích bị đốt cháy, còn đang bốc khói xanh.
Lầu quan sát bị xé rách thành nhiều mảnh, hộ vệ không ai còn đứng nổi, toàn thân là những lỗ máu cháy đen, cực kỳ thê thảm.
Bức tường bao quanh cũng bị chém nát, lỗ hổng to nhỏ đếm không xuể, lỗ nào cũng bốc mùi cháy.
Ánh mắt chiếu tới đâu, ở đó đều nát tan vỡ vụn.
Trong sân không có bóng Vương Hàn.
Ngải Huy đang ở trong kho bận tối mày tối mặt, may mà nhà kho nằm ở dưới đất, không bị gì, nếu không hắn sẽ rất đau lòng.
Ngay giữa nhà kho có một vòng xoáy cát đang không ngừng xoay.
Ngải Huy vận hết sức lực, nhanh hết mức ném đồ vào trong vòng xoáy. Sa La bàn quả là vật thần kỳ, miệng vòng xoáy rõ ràng không to, nhưng ném cái gì vô nó cũng nuốt sạch.
Đồ đáng tiền nằm chỗ nào Ngải Huy đều nhớ rõ. Hắn như một cơn gió, trong nháy mắt, nhà kho đã trống một nửa.
Những thứ đáng giá nhất, đều bị Ngải Huy thu vào Sa La bàn. Thu hoạch lớn nhất, là hai hòm Tinh Nguyên đậu, đây là cả tài chính thời gian đầu của phân bộ Sa gia ở Ninh Thành. Còn có rất nhiều vật liệu hành thổ đáng giá khác.
Những vật còn lại không đáng giá lắm, Ngải Huy cũng lười lấy.
Cất Sa La bàn, Ngải Huy quang minh chính đại đi ra khỏi kho.
Giết người không phóng hỏa, là không chuyên nghiệp.
Long Chuy Kiếm run lên, mũi kiếm xẹt qua không trung một cái, xẹt xẹt, một vệt lửa từ trên không trung tỏa ra, bay vào những phòng ốc sau lưng.
Chiêu này làm đám người trong bóng tối đang định rục rịch phải rúm người. phóng lửa là việc không khó, nhưng đó là đối với Hỏa tu mà thôi. Vương Hàn là một Kim tu, chỉ dựa vào Kiếm thuật, mà tạo ra hỏa diễm, hơn nữa động tác kia còn rất thoải mái nhẹ nhàng, cho thấy trình độ Kiếm thuật rất sâu, làm cho người ta kinh hãi.
Chỉ trong chớp mắt, bao nhiêu phòng ốc cháy hừng hực, nhuộm đỏ bầu trời.
Ngải Huy thong dong bỏ đi.
Một người một chiêu kiếm, nhàn nhã bước tới một bước, bỏ lại sau lưng ánh lửa ngút trời.
Hắn nhìn thấy ánh mắt chấn động của người vây xem chung quanh, a, đây chính là cơ hội tốt nha! Hắn tìm quanh, thấy cách đó không xa có một tấm ván vỡ, đi tới nhặt lên, lại tìm thêm một đoạn côn ngắn bị đốt cháy mất một đầu.
Đám Nguyên tu vây xem lo lắng, Vương Hàn định làm gì đây?
Vương Hàn xoẹt xoẹt viết mấy chữ, rồi ném đoạn côn đi, đi tới trước cửa chính, chọn chỗ, treo tấm ván gỗ lên.
Trên tấm ván gỗ có viết một hàng chữ.
"Kiếm Tu đạo tràng, đặc biệt giảm học phí, chỉ một trăm hạt Tinh Nguyên đậu!"
Người vây xem: ". . ."
Phó Dũng Hạo đang trốn lẫn trong đám người, suýt chút nữa bị nước miếng của mình dìm chết. Một trăm hạt Tinh Nguyên đậu? sao ngươi không đi cướp? Lần trước rõ ràng chỉ có bốn viên! Mẹ nó, trên đời này lại có thứ gian thương như thế! ồ, hình như mình đang nghĩ sai trọng điểm. . .
Ngải Huy thấy xung quanh im phăng phắc, thì rất hài lòng tự khen tấm bảng quảng cáo của mình. Nói đến, đạo tràng đã mở ba năm, bây giờ mới quảng cáo lần đầu tiên đấy.
Hắn nghênh ngang rời đi, để lại phía sau ánh lửa bốc cao và tấm bảng quảng cáo.
Ánh nắng sớm chiếu rọi xuống nhân gian, chứng tỏ đây là một cuộc sống sáng sủa.
Ngải Huy ngồi kiểm kê chiến lợi phẩm suốt cả một đêm, phấn khởi đến không ngủ được. chiến lợi phẩm chồng chất như núi, làm hắn vô cùng hạnh phúc, không nỡ dời mắt đi.
Giết người phóng hỏa mới mau giàu!
Hai hòm Tinh Nguyên đậu, làm mắt hắn muốn mờ luôn, lại thêm vật liệu chồng chất như núi, giá trị kinh người. Ngải Huy bất ngờ nhất chính là hai mươi con Sa Ngẫu, Ngải Huy không nhận ra được là loại nào.
Hắn không biết những con Sa Ngẫu này là Sa Ngẫu 【 Tôn Giả 】mới vừa được Sa gia nghiên cứu chế tạo thành công, chưa bao giờ có trên thị trường. Sa Vô Viễn mang theo hai mươi con 【 Tôn Giả 】, là định dùng để giao dịch với những gia tộc khác, vì chúng có một số công dụng đặc thù. có rất nhiều Nguyên tu, tiền tài không đánh động nổi, mà một con Sa Ngẫu đặc biệt phù hợp do Sa gia làm ra lại còn hấp dẫn hơn.
Cả Sa gia chỉ có ba mươi con, thế mà bây giờ có hai mươi con đã rơi vào tay Ngải Huy.
Ngải Huy tuy không biết đây là Sa Ngẫu gì, nhưng ánh mắt hắn lão luyện, nhìn ra được đám Sa Ngẫu này bất phàm.
Ngải Huy rất hài lòng. Sa gia tốt nhất vài ngày nữa hẵng tới, đến lúc nó Lâu Lan thăng cấp thành công, mình càng thêm mạnh. Những bố trí trong sân này, nếu có Lâu Lan ở giữa chỉ huy, uy lực càng thêm lớn.
Đương nhiên, hắn tin Sa gia không ngu tới vậy, vì nếu thế, Sa gia đã sớm tiêu rồi.
Dù sao đây chẳng phải thời hòa bình, đánh đánh giết giết đã trở thành thường như cơm bữa, kẻ không đủ cảnh giác, sẽ phải chết nhanh.
Ngải Huy đang thất thần nhìn ra xa, bỗng cả người cứng đờ.
Hắn trợn mắt nhìn một điểm đen nhỏ phía xa, một lát sau, điểm đen đã lớn hơn rất nhiều, rõ ràng là một ngọn núi. Tốc độ ngọn núi cực nhanh, trong nháy mắt, đã bay tới gần.
ngọn núi khổng lồ, ầm ào bay tới với tốc độ kinh người, mang tới cảm giác ngột ngạt làm người ta nghẹt thở, ngay cả kẻ có tố chất tâm lý vững vàng như Ngải Huy mà cũng phải cứng đờ.
Ngũ Hành trấn thần!
Bốn chữ to đỏ thắm viết trên ngọn núi, nét chữ đầy thô bạo.
Nhìn thấy huy chương của Trưởng Lão Hội trên ngọn núi, cả Ninh Thành sôi trào!
Ngải Huy ngơ ngác nhìn ngọn núi.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên nhìn thấy ngọn núi này, nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất quen thuộc.
Trên đỉnh núi nhất định có khắc nhiều tầng hoa văn; một thác nước giấu giữa khe núi ầm ầm chảy xuống, số lượng cây cối chắc chắn là bội số của sáu, chín cái động dung nham chợt sáng chợt tắt, thực chất chín cái động đó chỉ có chung một cái động tâm; chòi nghỉ mát, lầu quan sát, bảo tháp, hắn còn biết trong đám mây ở chân núi, còn có một toà kiến trúc. . .
Hắn biết tại sao hắn quen thuộc như vậy, hắn biết tại sao mình biết hết những bố trí kia, là bởi vì mỗi chi tiết nhỏ trong đó đều từng được hắn dốc hết tâm huyết vào tạo ra nó.
Nước mắt tràn mi, nhìn không còn rõ nữa.
Sư phụ, sư nương.
Trên Trấn thần phong, Khương Duy với Sư Tuyết Mạn Tang Chỉ Quân đang cáo biệt nhau.
"Phía trước chính là Ninh Thành, ngươi tự xuống đi, bọn ta không dừng lại được." Sư Tuyết Mạn nói, giọng áy náy.
Khương Duy hơi bất ngờ: "Gấp tới vậy sao? Ta còn định mời các ngươi tới nghỉ ngơi hai ngày, để ta tận tình làm chủ nhà."
"Người ngoại lai như ngươi mà chủ nhà cái gì! " Sư Tuyết Mạn cười, liếc mắt nhìn thấy cuồn cuộn khói đặc bay lên từ một chỗ nào đó phía đông thành: "Ồ, chỗ của ngươi cũng không yên ổn đâu. Ta đang bận lắm, còn phải đi tìm bạn học Hoàng Hôn."
Câu cuối cùng của Sư Tuyết Mạn, lộ ra một luồng sát khí.
Khương Duy giật mình: "Hoàng hôn xảy ra chuyện gì sao?"
Tuy Đoan Mộc Hoàng Hôn ở Phỉ Thúy Sâm, song ai phải vì chủ nấy, Khương Duy không cho rằng chuyện này là Hoàng Hôn sai.
"Vừa nhận được một tin."
Tang Chỉ Quân đưa cho hắn một chiếc lá cây.
"Đoan Mộc Hoàng Hôn công khai khiêu chiến Xà Dư, bị thua!"
Chỉ có mấy chữ, nhưng cho mắt Khương Duy lóe lên sát khí. Xà Dư tham dự cuộc chiến Tùng Gian Thành, hắn không bao giờ quên. Hắn trả cái lá lại, cười: "Đánh thêm phần của ta nữa."
"Được!" Sư Tuyết Mạn phóng khoáng đáp ngay.
"Vậy chúng ta đi đây."
Khương Duy phất tay với hai người, mang theo binh sĩ, bay lên trời, bay về phía Ninh Thành.
Trấn thần phong ầm ĩ bay qua Ninh Thành, biến mất ở phương xa.
Lúc Khương Duy bay xuống trấn thần phong, tương tự cũng có một đám người khí thế nhanh nhẹn, từ trên Hỏa Phù Vân hạ xuống.
Khi họ đi tới địa điểm được đánh dấu, thấy nơi này chỉ còn là phế tích cuồn cuộn khói đặc, thi thể nằm đầy đất và tấm bảng quảng cáo nằm trên cánh cửa chính không còn trọn vẹn, mắt cả đám đỏ lên, trán nổi gân xanh.
"Ta muốn biết mọi chuyện đã xảy ra ở nơi này!"
Người đi đầu rít qua kẽ răng.