Một bóng mờ màu xám, lướt dọc theo mặt đất đến gần. Tốc độ của nó rất chậm, lại di chuyển trên đất đá phế tích gồ ghề, nên chẳng ai để ý.
Nó dừng lại, thấm vào trong đá.
"Ngải Huy coi chừng!"
Lâu Lan la lên làm Ngải Huy giật mình, nhưng hắn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy như cả người sa xuống vũng bùn. Một khí tức âm lãnh, theo gót chân ăn mòn dọc lên người hắn.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Ngải Huy không kịp chuẩn bị, đến khi hắn kịp phản ứng, hai chân của hắn đã mất cảm giác, hoàn toàn chết lặng.
Đó là cái gì?
Màu xám từ hai chân Ngải Huy lan dần lên, nhìn rất đáng sợ.
Ngải Huy đột nhiên nhớ ra Thạch Vĩ từng nói có một loại Huyết tu, có thể triệu hoán các loại Huyết Sát, chẳng lẽ cái này chính là Huyết Sát?
Khí lạnh thâm nhập vào trong tủy, thân thể đang nhanh chóng mất đi khống chế.
Ngải Huy thử vận chuyển Nguyên lực để đẩy khí lạnh ra, nhưng không có hiệu quả, mà còn khiến nó thấm vào nhanh hơn, cứ như Nguyên lực là chất dinh dưỡng của nó vậy.
Trong nháy mắt màu xám đã tràn đến eo Ngải Huy, nửa người dưới của hắn bất động, như một khối đá màu xám.
Ai nấy đều bối rối.
Sư Tuyết Mạn luống cuống, màu xám đó là cái gì? Làm sao bây giờ? Ngải Huy cách nàng rất gần, nhưng nàng lại không biết làm sao cứu hắn.
Mập mạp biến sắc, không chút nghĩ ngợi, chạy tới chỗ Ngải Huy.
Ánh sáng vàng trong mắt Lâu Lan điên cuồng chớp động, nó dốc toàn lực phân tích xem bóng xám rốt cuộc là cái gì. Nó lấy ra một viên Huyết Tinh, bàn tay hóa thành Lưu Sa thôn phệ Huyết Tinh, hào quang trong mắt rực sáng.
Từ xa xa, không ngừng có Huyết tu từ trong chỗ tối đi ra, tiến về hướng phủ thành chủ, đây chính là cơ hội tuyệt vời của bọn hắn.
Ngải Huy là người bọn hắn kiêng kỵ nhất. Ngải Huy bị áp chế, áp lực của bọn hắn nhẹ hẳn đi.
"Lôi Đình kiếm huy, chẳng hơn gì cái này."
Một Huyết tu mặt ngựa cười hì hì, đôi mắt hắn tối tăm u ám, khóe miệng nở nụ cười tà khí. Hắn hô to: "Tiêu diệt Ngải Huy trước!"
Những Huyết tu không hẹn mà cùng phóng tới Ngải Huy, hạch tâm của Đội Viện Giáp số 1 là ai, bây giờ chẳng còn là bí mật. Ai đã nhìn thấy cuộc chiến trên phố, thì đều biết Ngải Huy nguy hiểm cỡ nào.
Sư Tuyết Mạn rất mạnh, Đoan Mộc Hoàng Hôn rất mạnh, Đội Viện Giáp số 1 rất mạnh, nhưng đó là sức của cả tập thể, chỉ có Ngải Huy là có thể dựa vào sức một mình thay đổi cả cuộc chiến.
Tất cả Huyết tu đều tập trung vào Ngải Huy.
Sư Tuyết Mạn không chút do dự bước ra, đứng cản trước mặt Ngải Huy.
Đoan Mộc Hoàng Hôn từ giữa không trung hạ xuống, che chắn Ngải Huy từ một hướng khác.
Mập mạp chắn trước Ngải Huy, tì vai vào thuẫn, người hơi cong lên, sẵn sàng chờ đón cú tấn công.
Tóc tai Khương Duy dựng đứng, cả người run rẩy.
Thì ra đối phương đã có dự mưu, mục tiêu là nhằm vào Ngải Huy!
Ngải Huy bách chiến bách thắng, nếu Ngải Huy gặp phải nguy hiểm. . .
Người hắn giật mạnh, dùng hết sức hét lớn: "Bảo vệ Ngải Huy!"
Đội Viện Giáp số 1 như giật mình tỉnh mộng, ai nấy mặt mũi đỏ lên.
Thì ra mục tiêu của đối phương, là Ngải Huy!
"Bảo vệ Ngải Huy!"
Ai nấy gầm lên, nhào về phía Ngải Huy, những đội viên chuyên đánh từ xa, thì đồng loạt kéo căng cung của mình.
Băng băng băng!
Tiếng dây cung liên tiếp vang lên, dày đặc đến kinh người. Không ai giữ lại sức, mà dồn hết toàn lực công kích.
Đám Huyết tu có cảm giác mình vừa lọt vào tổ ong vò vẽ.
Mưa tên bay như châu chấu, mang tới cực nhiều phiền toái. Đám đội viên kia kẻ nào như không sợ chết, liều lĩnh xông ra, làm bọn hắn bị áp lực rất lớn. Cứ như đang phải đối mặt với một đám sư tử điên, đang hăm he xé bọn hắn thành mảnh nhỏ.
Huyết tu khống chế bóng xám không khỏi biến sắc, hắn bị khí thế của Đội Viện Giáp số 1 làm cho hết hồn.
Nghiêm Hải chẳng khá hơn. Trong thế giới Huyết tu, ngươi lừa ta gạt, chẳng ai dám tin ai, mà chỉ có đề phòng với đề phòng. Nhưng đám đội viên Đội Viện Giáp số 1, ai liều lĩnh nhào tới cứu Ngải Huy, không sợ mình gặp nguy hiểm, không sợ mất mạng.
Nghiêm Hải cảm thấy hâm mộ.
Đội Viện Giáp số 1 quả nhiên có chỗ khác thường.
Mắt thiếu nữ áo đỏ lấp loáng, Ngải Huy được mọi người yêu thương như vậy, khiến nàng rất kinh ngạc. Theo nàng thấy, Ngải Huy tuyệt đối không phải là một nhân tài thống lĩnh đoàn đội, con người hắn đầy quái gở và hướng nội, lúc nào có xu hướng không phù hợp với xung quanh.
Một kẻ như vậy, lại được tất cả mọi người tín nhiệm và kính yêu, thật là khó tin nổi.
Mỗi lần nhìn thấy Ngải Huy, đều tìm thấy một bất ngờ ngoài ý muốn.
Ngải Huy giống như một cái bảo tàng, mỗi lần mở ra, đều có bảo vật mới. Hắn còn bao nhiêu bí mật? Thiếu nữ áo đỏ thấy rất hiếu kỳ.
Luận thực lực, Ngải Huy kém Úc Minh Thu rất xa, nhưng nàng lại thấy rất hứng thú với hắn.
Đó là một vị thần vu. Bóng xám là một loại Huyết Sát cực kỳ kỳ lạ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy. So với thần vệ, số lượng thần vu cực hiếm, vì đòi hỏi thiên phú rất cao.
Thần vu Huyết Sát, là người điều khiển dùng hồn phách bản thân làm mồi nhử câu, dùng bí pháp thả câu xuống Cửu U Hoàng Tuyền. Con mồi câu được là một đám cực hung chi khí, gọi là sát. Sau đó dùng tinh huyết của mình huấn luyện, làm cho sát tương dung với hồn phách của bản thân, biến thành Huyết Sát. Ngày ngày chăm sóc kỹ lưỡng, chăn nuôi, rèn luyện, thôn phệ, Huyết Sát sẽ ngày càng trở nên lợi hại, phụng dưỡng ngược lại thần vu, sinh ra các loại thần thông.
Trong Huyết Luyện điển tịch ghi rằng, Cửu U Hoàng Tuyền có chín vạn loại sát. Đoạt được loại sát nào, thì phải xem thuộc tính hồn phách của thần vu, đây là lý do đòi hỏi thần vu phải có thiên phú cao.
Thiếu nữ áo đỏ khôngbiết Huyết Sát này thần diệu ở điểm nào, nhưng theo bây giờ mà thấy thì rõ là có chỗ bất phàm.
Trong Thần Chi Huyết, thần vu có được Huyết Sát đặc thù, sẽ có được rất nhiều ưu đãi.
Hắn sẽ làm sao đây?
Thiếu nữ áo đỏ có chút tò mò.
Ngải Huy có đánh lại Huyết Sát hay không, nàng không thèm để ý. Tài năng trong thiên hạ nhiều lắm, ngay cả cửa ải này còn không qua được, thì có gì đáng để chờ mong?
Ngải Huy rất tỉnh táo, hắn đang cảm thụ tác động của bóng xám với thân thể bản thân.
Hắn có thể khẳng định trăm phần trăm, đây chính là Huyết Sát mà Thạch Vĩ nói tới. Nhưng Thạch Vĩ chẳng biết gì mấy về thần vu, đại loại chỉ biết có thứ gọi là Huyết Sát, nhòm giông giống như người mà thôi, ai mà biết Huyết Sát thực ra là cái thứ gì!
Nhưng bây giờ Ngải Huy biết rồi.
Kiếm Tu là là một loại Tu Chân giả kỳ quái, rõ ràng tu chính là kiếm, nhưng lại bao quát vạn vật. Nước, gió trong trời đất, Âm Dương Ngũ Hành, từ ngoài cửu thiên tới vào trong cửu u, đều có thể làm kiếm.
Ngải Huy cực kỳ may mắn là hồi còn ở đạo tràng, đã xem qua rất nhiều Kiếm Điển kỳ quái. Lúc ấy, chúng chỉ là vật tiêu khiển giải trí, không ngờ bây giờ lại trở thành đồ cứu mạng.
Huyết Sát là vật chí âm, vậy khắc tinh phải là vật chí dương.
Ngải Huy khẽ cười, trong cơ thể hắn vừa mới có một vật chí dương, Lôi Đình.
Long Chuy Kiếm trong tay khẽ động, vẽ về phía trước một cái. Ngải Huy bắt đầu múa kiếm.
Kiếm vừa động, Ngải Huy đã cảm thấy nguyên lực trong người vận chuyện, trong lòng mừng thầm.
Bảy thanh tiểu kiếm như bảy con cá nhỏ, bay múa quanh người hắn, điện mang ngoằn ngoèo chạy dọc chạy ngang. Dòng điện làm hắn tê tê, nhưng tê tê vẫn là có cảm giác, chứ không phải là mất cảm giác, khác nhau như trời với đất.
Bóng xám bị tan ra từng chút một.
Huyết tu điều khiển nó biến sắc, đầu đầy mồ hôi: "Ta không giữ nổi nữa, mau giết hắn!"
Nhưng cuộc chiến rất là quyết liệt.
Huyết tu không ngờ Đội Viện Giáp số 1 phản ứng kịch liệt đến thế, công kích mạnh mẽ liên miên, kháng cự ương ngạnh, làm cả bọn đều bị giữ chân.
Nghe tiếng Huyết tu kia hô to, đám Huyết tu biết đã đến lúc phải liều mạng.
Điền Khoan đại nhân nói rồi, nếu trận chiến này thất bại, bọn hắn chỉ có một kết quả mà thôi.
Tiếng thú rống mơ hồ vang lên từ trong ngực những Huyết tu. Cơ thể đám Huyết tu hoàn toàn thay đổi, to phình lên như trái cầu, hình thể bành trướng to ra. Làn da như có như kim loại, mặt ngoài mọc vảy, kẻ như vảy rắn, người lại thô sần giống vỏ cây, cực kỳ cứng rắn. Móng tay dài ra bén nhọn, ánh mắt trở nên trống rỗng, Huyết Văn toàn thân sáng ngời dị thường, tỏa quang mang rực rỡ.
Bộ dáng cả đám chẳng khác gì Hỏa Diễm Viên, khí thế tăng vọt lên mấy lần.
"Giết!"
Tiếng rống chẳng khác nào của dã thú.
Huyết tu này xông vào màn mưa tên, nhào tới tấm trọng thuẫn đang chắn trước Ngải Huy.
Mập mạp thấy Huyết tu biến thân xông thẳng tới chỗ mình, thì mặt trắng bệch.
Mặt đất run rẩy, mỗi một bước của đối phương đều nặng tựa ngàn cân, Mập mạp cơ hồ đứng không vững.
Tay chân mập mạp như nhũn ra, thiếu chút nữa ngã phịch xuống đất, bàn chân theo bản năng lùi lại.
Cả người hắn bỗng cứng đờ, đằng sau chính là A Huy.
A Huy. . .
A Huy, phải sống sót!
Trong đầu hắn đột nhiên nhớ tới câu nói hắn từng hô với bóng lưng A Huy hồi xưa lúc ở trước cổng Cảm Ứng Tràng.
"A a a a!"
Hắn gào lên, cơ bắp cả người run rẩy, mắt nhỏ híp lại, cả người trầm xuống, ghì chặt vào trọng thuẫn, bàn chân lún sâu vào trong đất.
Nguyên lực trong người vận chuyển ầm ầm.