Tên Huyết tu như tháp sắt đứng ngây ra như tượng, mũi thương Vân Nhiễm Thiên trắng muốt dí sát vào lồng ngực gã. Sư Tuyết Mạn vẫn giữ nguyên tư thế đang tấn công, cũng không nhúc nhích.
Tiếng chém giết trong thành Tùng Gian vang vọng đất trời, nhưng ở chỗ cửa kho hàng lại hoàn toàn tĩnh mịch.
Về phần Liêu Nam và tên Huyết tu mắt tam giác, giờ phút này nét mặt cứng đơ, đôi mắt tràn đầy kinh hãi .
Tên Huyết tu như tháp sắt khó nhọc cúi đầu, động tác chậm chạp gian nan khôn tả, giống như máy móc đã rỉ sét đang kèn kẹt chuyển động . Gã cúi đầu, dùng đôi mắt trống rỗng, kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn lồng ngực mình.
Vân Nhiễm Thiên trắng muốt toả sương trắng lượn lờ, ở đầu kia của nó có một người, tầm nhìn của kẻ này đã biến thành nhạt nhòa.
Mũi thương được chế tác bằng sắt thiên thạch, giống như lục bảo ngọc, lấp lánh ánh sáng. Rìa mũi thương mỏng như cánh ve phản chiếu gương mặt lúc này đã trắng bệch như tờ giấy của gã.
Nơi tiếp xúc với mũi thương, một vết rạn đỏ tươi như mạng nhện, lấy điểm tiếp xúc làm trung tâm, lan ra xung quanh.
Nhìn vào đó. . . quả thật giống như đồ sứ bị rạn nứt.
Thì ra thân thể chính mình lại mong manh như một món đồ sứ. . .
Thân thể mang lại cho gã sự tự tin nhất. Thế nhưng, đến giờ gã mới vỡ lẽ ra, sự tự tin đó đáng buồn cười biết bao.
Nguồn sức mạnh này đến quá đột nhiên, lúc nhận được cũng là quá muộn, cho nên gã không hề có một chút phẫn nộ hay tiếc nuối nào, mà chỉ cảm thấy được giải thoát. Kết quả như thế . . . cũng rất tốt.
Thân xác như tháp sắt nặng nề, đổ ngửa về phía sau, làm cuốn lên một chút bụi bặm, rồi trở nên bất động.
Sư Tuyết Mạn từ từ thu thương lại, đôi mắt bình thản giống như vừa làm ra một chuyện cỏn con không đáng kể. Ánh mắt trầm tĩnh, không có vẻ gì là kinh hoàng, thái độ cũng không tỏ ra có một chút lo lắng nào, nàng dường như đang ở trong đạo tràng của mình.
"Con gái nhà họ Sư, thương pháp Vân Kình, xin chỉ giáo."
Qua giọng nói thanh thúy có thể nhận ra tâm chí kiên định. Vân Nhiễm Thiên trên tay nhẹ nhàng thủ thế, ánh mắt thiếu nữ bình thản.
Mắt tên Huyết tu mắt tam giác thoáng loé ra nỗi sợ hãi. Vừa nãy gã cố ý khiêu khích, nói năng cay độc là bởi muốn kích thích dục vọng của đồng bạn, khiến chúng ra tay trước. Tên ngu xuẩn kia chết, gã vẫn dửng dưng không hề thương tiếc, điều mà gã lưu ý nhất là năng lực Sư Tuyết Mạn vượt quá so với dự kiến.
Nhát thương vừa rồi thật sự chói mắt.
Bốp bốp bốp.
Tiếng vỗ tay vang lên, là Liêu Nam, vị hộ vệ thân tín của thành chủ trước đây. Giờ phút này, gương mặt gã tràn đầy kinh ngạc lẫn tán thưởng: "Nghe nói, truyền thừa Vấn Thủy của Sư gia bao gồm vạn vật trong hệ Thủy, hôm nay được nhìn thấy, quả nhiên là lời đồn không ngoa. Thương pháp nặng như núi, thế không thể đỡ như vậy, quả thật không hổ với cái tên Vân Kình. Không ngờ nhất là, thương pháp cương mãnh bá đạo như vậy, qua tay Sư tiểu thư lại chói sáng vạn trượng! Liêu Nam bội phục!"
Liêu Nam nghiêm túc thi lễ một cái.
Sư Tuyết Mạn không có phản ứng gì, vẫn cầm thương đứng im.
Mắt tam giác Huyết tu lạnh lùng nói: "Họ Liêu kia, đừng vờ vĩnh nữa, chúng ta cùng xông lên?"
"Cùng xông lên?" Liêu Nam khẽ cười một tiếng: "Ta thực sự không dám! Có tấm gương tày liếp kia, chúng ta tốt nhất là ngươi đi con đường lớn của người, ta đi đường nhỏ của ta."
Nghe thấy vậy, tên Huyết tu mắt tam giác chẳng hề tỏ ra phẫn nộ, chỉ cười gằn: "Nếu đã như vậy, ngươi cứ thân thiết ôn lại chuyện cũ với Nữ thần, thứ cho tại hạ không tiếp chuyện."
Gã khuỵu gối bắn người lên, thân hình như điện chớp, biến mất ở đằng sau những bức tường tan hoang đổ nát.
Sư Tuyết Mạn kín đáo khẽ thở phào một hơi, bàn tay đang nắm chặt cán thương hơi run rẩy. Mặc dù nhát thương vừa rồi nàng đánh ra có vẻ nhẹ nhàng, thế nhưng, thực ra lại là một gánh nặng rất lớn đối với bản thân, khí huyết trong cơ thể sôi trào. Đến lúc này, nàng mới dần ổn định lại.
Nhát thương kia tên là Phá hải. Vân Kình vừa va chạm, biển mây lập tức bị phá nát, do đó được gọi là Phá Hải. Điểm mạnh của Phá Hải là ở chỗ, có thể tập trung được sức mạnh và Nguyên lực toàn thân. Đồng thời phát động từ tám cung, tập trung toàn bộ ở mũi thương, sinh ra lực phá hoại đáng sợ. Đặc biệt là vết rạn hình mạng nhện, đó chính là dấu hiệu đặc thù.
Uy lực của Phá Hải có liên quan trực tiếp với số lượng Nguyên lực có thể khống chế. Mỗi lần tăng thêm tám luồng Nguyên lực hệ Thủy, uy lực của nó sẽ được nâng cao một bậc.
Hiện giờ, Sư Tuyết Mạn vừa khéo có thể khống chế được tám luồng Nguyên lực.
Phá Hải có độ khó rất cao, chỉ khi bước vào Nội Nguyên cảnh thì mới có thể tu luyện. Xét năng lực hiện giờ của Sư Tuyết Mạn, Phá Hải vẫn hơi quá sức. Sau khi sử dụng đến chiêu này, nàng sẽ cần khoảng tầm ba mươi giây để khôi phục lại. Trong khoảng thời gian này, sức chiến đấu của nàng bằng không.
Bởi bén nhạy phát hiện ra được ba tên Huyết tu dè chừng lẫn nhau, cho nên Sư Tuyết Mạn quyết định đánh cược một lần. Nếu như rơi vào tình trạng chiến đấu trong vòng vây lâu dài, tình thế của nàng sẽ nguy hiểm hơn bao giờ hết.
May mà nàng đã thắng cược.
Hai tên Huyết tu còn lại đã thực sự bị một thương ác liệt vừa rồi của nàng làm cho kinh sợ, một tên bỏ đi, chỉ còn lại Liêu Nam. Hơn nữa, nàng đã khôi phục lại sức chiến đấu. Đây là một kết quả hoàn mỹ.
Thần kinh nàng vừa mới thả lỏng, lại bị một câu nói của Liêu Nam lập tức căng thẳng trở lại.
"Ta thừa biết ngươi đang kéo dài thời gian!"
Trên mặt Liêu Nam thấp thoáng nét cười chế nhạo: "Ta rất thông thuộc tín hiệu cầu cứu của Đội viện giáp số 1."
Sư Tuyết Mạn vẫn bình thản như thường, chỉ có bàn tay là siết chặt Vân Nhiễm Thiên. Chỉ cần Vân Nhiễm Thiên còn trong tay, nàng sẽ không sợ hãi. Cho dù lâm vào cảnh ngộ gian nan, nàng cũng sẽ không đánh mất dũng khí.
"Muốn đánh thì đánh luôn!"
Ánh sáng lúc mờ lúc tỏ từ vụ nổ đằng xa, chiếu sáng gương mặt tuyệt đẹp nhưng lành lạnh của Sư Tuyết Mạn, giống như nam châm hút chặt ánh mắt của Liêu Nam.
Giống như đang thưởng thức kiệt tác đẹp nhất trên trần đời, Liêu Nam đột nhiên nói: "Biết Huyết tu có gì khác không?"
"Nghĩa là sao?" Sư Tuyết Mạn nhíu mày .
Liêu Nam nói bằng giọng thong dong, giống như đang kể một câu chuyện chẳng có liên quan gì tới mình, khóe miệng còn vương một nụ cười: "Chỉ cần trúng phải Huyết độc, tâm trí sẽ bị ăn mòn, dần dần trở thành dã thú, không, mà là không ra người không ra thú. Ngươi sẽ chỉ còn lại một chút ý thức, còn thân thể bị thú tính chi phối hoàn toàn. Ngươi sẽ nóng nảy, sẽ hiếu sát. Đúng vậy, ngươi không khống chế được bản thân. Không ra người không ra thú, sống không bằng chết."
Sư Tuyết Mạn kinh hoàng.
Đối với bất cứ người nào còn sống sót của thành Tùng Gian, Thương binh doanh luôn là ba từ mà mình không muốn nhắc tới nhất. Về phần vận mệnh và kết quả của những thương binh trong doanh này, ai cũng không dám nhìn thẳng vào sự thật.
Sư Tuyết Mạn cũng không dám, sự thật đó khiến người ta tuyệt vọng từ tận đáy lòng.
Lúc này, khi được nghe sự thật qua lời nói của Liêu Nam, trái tim nàng nhói lên.
"Đến giờ đã không còn đường cứu vãn, muốn sống sót thì chỉ có một phương pháp, trở thành Huyết tu." Liêu Nam chợt ngừng lại, cười ha hả: "Không phải ta nói vậy vì muốn giành được sự đồng cảm của ngươi, bởi vì ta rất hài lòng với tình hình bản thân hiện nay. Lúc mới bắt đầu đương nhiên sẽ khó mà có thể tiếp thu được ngay, nhưng đến giờ ta đã nghĩ thông suốt. Nếu không có gì phải lo lắng, vậy đổi sang một phương thức sinh tồn khác trên đời này thì có gì là không tốt?"
Mặc dù Sư Tuyết Mạn vẫn nín lặng, mắt cụp xuống, nhưng khí thế giết người lập tức bùng phát ra khỏi cơ thể.
"Ồ ồ ồ, đừng kích động!" Liêu Nam cười hì hì: "Thực ra ta biết trong kho hàng có cái gì. Nếu ngươi kích động, những thứ đó bị hư hỏng, vậy thì thảm rồi."
Thân thể đang trong tư thế lao lên của Sư Tuyết Mạn chợt sững lại. Không sai, trong kho hàng có kim châm, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót nào. Lúc nãy nàng đã nhìn hướng đi của thành chủ và viện trưởng, đích đến rõ ràng là phường thêu. Giờ nàng chỉ có thể dựa vào chính mình .
Kế hoạch "Lấy thành làm vải" của Hàn Sư, là hy vọng duy nhất hiện nay của họ.
So với kim châm trong kho hàng, Liêu Nam chẳng đáng là cái thá gì.
"Chi bằng chúng ta tâm sự một chút." Liêu Nam liếc mắt nhìn lên trời, thản nhiên nói: "Được nói chuyện phiếm với Nữ thần, quả thực là một ước muốn xa vời mà trước đây tại hạ không dám nghĩ tới. Cho nên mới nói, đổi sang một phương pháp khác, có lẽ có cơ hội chăng? Nữ thần còn biết những gì về Huyết tu?"
Trong lòng chợt nhớ ra một việc, nhưng Sư Tuyết Mạn vẫn nín lặng.
Liêu Nam lẩm bẩm: "Từ người Huyết Thú biến thành Huyết tu, cần kết thành Huyết văn. À, lúc ấy cảm giác rất kỳ diệu. Giống như đang chìm nổi trôi dạt trong bể máu dưới âm ty địa ngục mênh mông, bỗng nhiên có tiếng gọi ngươi, sau đó ngươi vô thức leo lên bờ. Khi bước lên trên bờ, ngươi lại một lần nữa quay trở về dương gian bừng bừng sức sống."
Sư Tuyết Mạn thầm hi vọng mấy người Đoan Mộc Hoàng Hôn tới nhanh một chút.
Liêu Nam quả thực không làm cho người khác ghét bỏ, mà trái lại vô cùng có phong độ và nhã nhặn. Hơn nữa, cảnh ngộ của gã thực sự khiến người ta phải đồng cảm. Thế nhưng, không biết tại sao, Sư Tuyết Mạn lại tự nhiên cảm thấy bài xích theo bản năng.
Trong đầu của nàng bỗng nhiên hiện lên hình bóng của Ngải Huy.
Tên kia không có lấy một chút phong độ nào ra hồn, còn luôn miệng ăn nói cay nghiệt, không có phẩm chất gì đáng được người ta yêu thích. Thế nhưng, vào bất cứ lúc nào, trong đôi mắt của tên khốn đó luôn cháy lên khát vọng sống. Khát vọng đó mãnh liệt biết bao, kiên định biết bao, không có bất cứ thứ gì có thể dao động. Quan trọng nhất là, đôi mắt của hắn không bao giờ tỏ ra hoang mang, một thoáng cũng không có.
Còn Liêu Nam trước mặt, đôi mắt lúc nào cũng vô tình thấp thoáng tỏ ra hoang mang, chán chường lẫn căm hận cuộc đời.
Do cảnh ngộ sao? Đúng vậy, gặp phải vận mệnh và thương tích đến thế, rất dễ biến thành một Liêu Nam như hiện nay.
Không phải người nào cũng cứng đầu khó ưa như tên khốn kia!
Khóe miệng Sư Tuyết Mạn thoáng nhếch lên một nụ cười rồi lập tức biến mất .
Liêu Nam để ý thấy nụ cười thoáng qua khóe môi Sư Tuyết Mạn, thái độ lập tức thay đổi, giọng nói trở nên chân thành hơn bao giờ hết: "Kết được Thần Văn, à, các ngươi gọi là Huyết văn, thì sẽ sản sinh Huyết Linh lực, ngươi sẽ tức khắc biến thành Huyết tu. Thiên phú của mỗi người mỗi khác, Huyết tu đương nhiên không giống nhau. Thế nhưng, đại thể có thể liệt vào ba loại."
Sư Tuyết Mạn đột nhiên hỏi: "Ba loại nào?"
Liêu Nam mỉm cười: "Loại thứ nhất được gọi là Thần vệ, Huyết Linh lực có thể không ngừng rèn luyện thân thể ngươi. So với Nguyên lực, Huyết Linh lực có hiệu quả xuất sắc hơn rất nhiều. Tốc độ tu luyện cực nhanh, Linh lực mà lại! Thân thể sẽ trở nên đao thương khó gây thương tích, cường tráng mạnh mẽ. Có người tốc độ tăng vọt, có người trở nên cực kỳ khéo léo, có người trở nên đầy sức mạnh, thậm chí có người có thể tự khôi phục. Số lượng loại Huyết tu này là nhiều nhất, gần như chiếm tới sáu phần mười."
"Loại thứ hai?"
"Loại thứ hai được gọi là Thần vu. Bọn họ có nhạy cảm bẩm sinh đối với sự vật xung quanh, thông thuộc kết nối với trời đất. Bọn họ có thể gọi hồn, có thể tu luyện Huyết sát. Vu có yêu cầu khắt khe đối với thiên phú, trong số mười người thì chỉ có ba là có thể đáp ứng được."
"Thế nhưng, loại ít nhất chính là Thần tế. Bọn họ thạo công kích tinh thần, có thể tạo ảo giác, thậm chí có thể khống chế tâm trí kẻ địch. Thần tế ít ỏi nhất, không tới một phần mười. Phương thức công kích của Thần tế ma quái khó lường nhất. Nếu gặp phải bọn họ, tốt nhất là chạy trốn."
Sư Tuyết Mạn bỗng nhiên nghĩ đến cô gái áo đỏ đáng sợ kia. Nếu đúng là như vậy, cô nàng đó có nhiều khả năng là một vị Thần tế.
Nàng đột ngột hỏi: "Tại sao lại nói cho ta biết những điều này?"
Liêu Nam nhíu mày, bối rối đáp: "Tuy rằng chúng ta khác phe cánh, thế nhưng tại hạ thực sự không muốn Nữ thần ngã xuống quá sớm. Cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu, nhất định sẽ còn dài đằng đẵng. Nếu Nữ thần ngã xuống quá sớm, vậy chẳng phải ta sẽ quá cô quạnh? Ta thực sự hi vọng Nữ thần bình yên thoát nạn."
"Ta nhất định sẽ bình yên thoát nạn. Hai phe chúng ta... " Sư Tuyết Mạn cụp mắt xuống, giọng nói trở nên nghiêm nghị, đến khi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã biến thành lạnh lẽo: "...chính là kẻ địch!"
"Chém đầu!"
Một câu nói thản nhiên đầy khí phách .
Sư Tuyết Mạn lập tức đâm thương ra.