Lý Duy tu luyện ròng rã ba năm tại Huyền Kim Tháp, mỗi một tấc quanh tòa tháp này hắn đều quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa*. Trên tay truyền tới cảm giác, có chuyện rồi!
*Quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng đi lại được

Tường tháp tựa hồ hướng bên trong lõm. . .

Hắn tiến đến gần tỉ mỉ quan sát, quả nhiên lõm vào bên trong, hơn nữa còn là một tảng lớn tường tháp lõm vào phía trong!

Lý Duy thất kinh, hắn biết vách Huyền Kim Tháp tháp cứng thế nào. Kim phong thổi ngàn năm khiến thân tháp hoàn toàn kim loại hóa, tính chất kiên cứng vượt xa kim loại. Hắn nhớ là khi xưa còn có người từng đề nghị hủy tháp đi để luyện chế vũ khí. Kết quả lại phát hiện, toàn bộ thân tháp hành một khối, cứng rắn không gì sánh được, căn bản không có cách xẻ riêng từng phần mới thôi.

Lý Duy thử qua, vách tháp vẫn giống như trước đây, cứng rắn không có bất kỳ biến hóa nào, thế mà trước mắt lõm vào bên trong lớn như vậy, hiển nhiên không phải tự nhiên hình thành.

Chẳng lẽ có dã thú lợi hại va phải tường tháp?

Quả nhiên, hắn thấy không ít dấu vết chà đạp ở chung quanh, nhìn qua thể tích không nhỏ a. Ngay lập tức trong đầu tự động phác thảo tình cảnh lúc ấy, một con dã thú thể tích to lớn phát cuồng, đâm thẳng vào Huyền Kim Tháp, làm lõm tường tháp vào bên trong, bản thân cũng bị cỗ lực lượng này đụng phải bay rớt ra ngoài, té ra rất xa.

Ngô, thoạt nhìn dã thú không phải chỉ đụng một lần, bởi vì hắn phát hiện mấy chỗ dấu vết dính cả bùn đất.

Xem ra con dã thú này có một thân man lực, nhưng linh trí không cao.

Cảm thấy đã tìm được nguyên nhân, Lý Duy liền thây kệ chuyện này. Đến lúc đó làm cái nhắc nhở thông tri học viên gần đó có dã thú hung mãnh qua lại, mọi người phải cẩn thận hơn là được. Hắn không quá khẩn trương, linh trí thấp kém như vậy uy hiếp của dã thú sẽ không quá lớn. Hơn nữa học viên dám tới Huyền Kim Tháp tối thiểu mở ra hai cung, dã thú trâu bò không tạo thành uy hiếp gì đối với bọn họ.

Nếu như mở hai cung, còn bị con dã thú gây nguy hiểm thì chết cũng xứng đáng, Lý Duy không có chút đồng tình.

Hắn lưu luyến một lúc lâu, rồi xoay người bỏ đi.

Ở Binh Phong đạo tràng.

Ngải Huy nhìn bát canh nóng hầm hập trước mặt, hắn liếm môi một cái, hận không thể nhào tới. Mùi thơm thực sự quá mê người, hiệu dụng của Ích Cốt Thang làm sao hắn còn không biết, nhưng mùi thơm quả thực làm người ta chịu không nổi.

Tay nghề nấu canh của Lâu Lan, Ngải Huy bội phục sát đất, hắn cảm thấy việc thích hợp nhất giành cho Lâu Lan là mở một quán canh, buôn bán chắc chắn phát đạt. Trước đây Ngải Huy còn cảm thấy tài nấu nướng của mình không tệ, suy cho cùng cho dù ở Kiếm tu đạo tràng, hay là Man Hoang đều phải ăn còn sống. Quen tay hay việc, làm nhiều tay nghề tự nhiên cũng không tệ lắm, nhưng so với Lâu Lan thì thực sự xách giày cũng không xứng.

Sa Ngẫu am hiểu nấu canh, đây là dạng Sa Ngẫu kỳ quái.

Ngải Huy không biết đã lần thứ mấy cảm khái Lâu Lan là Sa Ngẫu kỳ quái, nhưng chả mấy nỗi, hắn chẳng còn tâm tình cảm khái. Sự chú ý của hắn đều đã hút vào bát canh.

"Hiệu quả uống lúc còn nóng khá tốt đấy." Lâu Lan nhắc nhở hắn.

Ngải Huy cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, tựa như nâng trân bảo tuyệt thế, bốn vạn khối đấy! Là bốn vạn khối cuối cùng, tất cả đều ở trong chén canh. Toàn bộ gia sản đổi lấy một chén canh, hành vi xa xỉ như vậy lại là bản thân làm, Ngải Huy cảm thấy không thể tin nổi.

Liếm môi một cái, dâng quyết tâm lên, bưng chén rầm rầm uống từng ngụm lớn.

Nhìn hơi nóng bốc lên, không quá nóng rẫy như trong tưởng tượng, dị thường ngon, vị ninh xương lẫn thịt quyện với mùi thảo dược tươi, cân bằng hài hòa không nói ra được, dạng sền sệt giống keo, dường như trượt vào trong cổ họng.

Ngải Huy không ừng lại, cơ hồ là trực tiếp rót vào trong cổ họng, căn bản không dừng được.

Thực sự quá ngon!

Lâu Lan, hay là ngươi đi bán canh đi!

Giọt cuối cùng vào miệng, Ngải Huy trợn tròn mắt, liếm sạch sẽ chén canh mới thỏa mãn vất cái chén không xuống.

Một vị nóng khó diễn tả được từ gan bàn chân vọt thẳng lên, nháy mắt trải rộng toàn thân, từng tia từng sợi nóng bỏng chui vào ngóc ngách xương của hắn. Mặt hắn đỏ bừng, tựa như uống rượu say, khô nóng không nói ra được.

"Ngải Huy, tu luyện luôn đi hòa tan dược lực ra." Lâu Lan nhắc nhở Ngải Huy.

Ngải Huy nghe vậy, liền vào thế, một quyền một cước.

quang mang trong mắt Lâu Lan chớp động, có rất nhiều chiêu thức nhìn rất quen mắt, Ngải Huy đã dạy cho nó. Chiêu thức cực kỳ vụn vặt, phần lớn rất đơn giản, không có chỗ nào biến hoá phức tạp. Nhưng Ngải Huy đánh ra lại có cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Ác liệt, hung hãn, sát khí tràn ra bốn phía, tựa như một con dã thú hung mãnh khát máu đang duỗi người.

Lâu Lan ước ao, mình là một Sa Ngẫu chẳng biết chút gì đánh nhau. Nó biết Sa Ngẫu giống như bản thân hiếm lắm, Sa Ngẫu đều là công cụ chiến tranh, bọn chúng làm những viêc nguy hiểm nhất để giúp đỡ đồng bạn của mình. Mà bản thân, chỉ biết quét tước phòng, viện, làm cơm bếp núc, nó không rõ vì sao Thiệu sư muốn dồn tạo bản thân thành dạng Sa Ngẫu này?

Có lẽ Thiệu sư chỉ cần một đứa Sa Ngẫu biết quét dọn nhà cửa, viện, làm cơm, Lâu Lan nghĩ như vậy.

Trước đây nó không có hàng xóm, chẳng có ai nói chuyện cùng, ngoại trừ lão bản bán đồ ăn. Oh, chỉ vì nhiệm vụ mà thôi. Ngải Huy là vị thứ nhất không phải do nhiệm vụ, mà là quan hệ người người.

Mọi người đều là bằng hữu mà, Lâu Lan nghĩ.

Có thể giúp đỡ Ngải Huy, nó sẽ rất hài lòng. Ý nghĩa để Sa Ngẫu tồn tại không phải là giúp đỡ người khác sao?

Đắm chìm vào tu luyện, Ngải Huy cảm giác trong cơ thể của mình có một đám lửa, đám lửa làm hắn đổ mồ hôi như mưa. Những chiêu thức trong ngày thường tiêu hao nhiều sức lại giống như không tốn sức lắm. Đến như Ngư Củng Bối, khi Ngải Huy thi triển, hắn có thể cảm nhận được lực lượng phần lưng mình lớn hơn nhiều so với trước đây.

Thời gian từng chút trôi qua, khí tức thể nội từ từ ngừng lại, rốt cục Ngải Huy cũng dừng lại.

Tròng mắt của hắn phát sáng như ngôi sao trong đêm, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, nhưng hắn không thấy mệt mỏi tẹo nào, trái lại tinh thần tràn đầy.

Khi hắn kiểm tra thân thể của bản thân mình, khuôn mặt tỏ ra vui sướng mãnh liệt hơn nữa.

Trước kia cường độ tu luyện cực kỳ lớn, lực lượng Ngư Củng Bối cương mãnh tuyệt luân, hắn va chạm vào tường tháp, lực đạo phản hồi đến hắn cũng lớn làm cho nhiều nơi trong thể nội đều bị tổn thương lớn nhỏ khác nhau. Hắn hấp thu Kim Nguyên lực vào trong cơ thể, bản thân tính chất sắc bén không có hiệu quả tẩm bổ đối với huyết nhục.

Mà bây giờ tất cả chấn thương ngầm trong cơ thể đều biến mất, Ngải Huy tức khắc cảm thấy bốn vạn khối bỏ ra thực đáng. Hắn không phải hạng người có ánh mắt thiển cận, làm sao không biết chấn thương ngầm là tai hoạ ngầm cực lớn với bản thân? Chẳng qua là nghèo quen rồi, chấn thương ngầm tai hoạ ngầm gì đó xếp sau quá nhiều nan đề vô cùng cấp bách cần giải quyết.

Khiến Ngải Huy cảm thấy vui mừng hơn nữa chính là, Nguyên lực rõ ràng tăng trưởng. Nguyên lai trong bắp thịt còn tàn lưu một chút Nguyên lực ly khai mà không bị hấp thu, những thứ Nguyên lực này bây giờ triệt để dung nhập vào trong bắp thịt.

"Lâu Lan, cám ơn ngươi!" Ngải Huy chân thành. Bản thân ngoại trừ xuất ra bốn vạn khối, việc mua tài liệu, nấu canh đều do một mình Lâu Lan ôm lấy tất tật, Sa Ngẫu tốt như vậy đi đâu tìm được!

"Không cần khách khí." Lâu Lan chợt nhớ tới sự nghi ngờ của mình vừa rồi, buột miệng hỏi : "Ngải Huy, chúng ta là bằng hữu đúng không?"

Bằng hữu?

Ngải Huy thoáng sửng sốt, hắn trịnh trọng trả lời : "Đương nhiên!"

Lâu Lan cười rất vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play