Dịch giả: Tiểu Băng

Ngải Huy chăm chú quan sát con Huyết văn miêu, đây là con Huyết văn thú thông minh nhất hắn từng gặp. Đôi mắt băng lãnh lạnh lùng, không có vẻ khát máu như những con Huyết văn thú khác.

Ngải Huy mơ hồ có cảm giác, nó cũng đang quan sát họ.

Hai bên giằng co trong sự yên tĩnh ngột ngạt.

Bộ lông Huyết văn miêu cứng cáp, mỗi sợi đều như cương châm. Bàn chân nó phủ lân phiến dày đặc, đó cũng là nơi duy nhất trên người nó có lân phiến.

Căn cứ kinh nghiệm của Ngải Huy, lân phiến đồng nghĩa với sức phòng ngự cường đại. Gót sắt? Vậy còn là mèo sao?

Vuốt sắc chẳng khác gì dao sắc, không phí chút lực nào đã đâm xuyên vào mặt đất cứng rắn.

Ánh mắt Ngải Huy dừng lại ở đuôi của Huyết văn miêu, cái đuôi tráng kiện như một cây roi, quét vun vút, âm thanh vù vù nó tạo ra khiến Ngải Huy không nghi ngờ chút nào về uy lực của nó.

Cuộc đời thực sự là tràn đầy bất ngờ, Ngải Huy cảm khái trong lòng.

Hồi còn ở trong hoang dã, trong lòng hắn, mỗi con hoang thú đều là một ngọn núi cao không thể nào vượt qua, lúc đó hắn tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới có một ngày, con gì mình gặp phải, cũng đều vượt xa những con hoang thú phổ thông đó.

Cũng may, thực lực mọi người đều đã tiến bộ rất lớn.

Đầu Ngải Huy suy nghĩ rất nhanh, đối phó con Huyết văn miêu này, quan trọng nhất là ngăn chặn tốc độ của nó. Nếu không chặn được tốc độ của nó thì đừng mơ tới việc giết nó, mà trái lại coi chừng còn bị nó tiêu diệt từng phần một.

"Ta tới trước, mọi người áp trận cho ta."

Sư Tuyết Mạn lên tiếng, nàng xách Vân Nhiễm Thiên, nóng lòng muốn thử. Vừa mới bước vào nguyên tu, nàng rất muốn kiểm tra thực lực của mình.

Vụ Thủy Thảo trên lưng nàng bây giờ đã phát triển thành Vân Dực trắng tinh. Nàng cởi Tùng Gian Giáp sứt mẻ trên người ra, lộ ra bộ chiến giáp lam trắng đan xen bên trong. Tùng Gian Giáp lực phòng hộ cực thấp, lần trước chiến đấu với Huyết giun đã bị tàn phá nặng nề.

Vân dực trắng muốt, tóc dài đen như thác, chiến giáp lam bạch tinh xảo, Vân Nhiễm Thiên không nhiễm một hạt bụi, thân thương tản ra hơi mù trắng đục, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng khiến người ta hít thở không thông, đôi mắt trong vắt lộ ra sự tự tin cường đại.

Nhấc thương chậm rãi đi vượt qua mọi người.

Nguyên lực rót vào Vân Nhiễm Thiên, thân thương rung lên ong ong như đang đáp lại nàng. Vân Nhiễm Thiên là Thiên binh cao cấp nhất, do chính tay phụ thân tự mình đúc ra. Mỗi khi nắm chặt Vân Nhiễm Thiên, trong lòng nàng luôn ngập tràn dũng khí.

Huyết văn miêu từng bước lùi về phía sau.

Mọi người không khỏi ngẩn ngơ, lùi về phía sau...

Họ giao chiến với Huyết thú không biết bao nhiêu lần, đây là lần đầu tiên gặp được một con Huyết thú biết lùi về phía sau, Huyết thú trước giờ gặp chỉ cần nhìn thấy địch nhân là lập tức nhào tới mục tiêu.

Trong lòng Ngải Huy có dự cảm không lành.

Huyết văn miêu há miệng ra kêu, nhưng không có âm thanh nào xuất hiện, một luồng dao động vô hình đột nhiên từ trên người nó tỏa ra.

Qua hai giây, hai luồng dao động vô hình đồng thời bùng phát tại hai nơi.

Ngải Huy giật mình, buột miệng kêu to: "Nó đang kêu đồng bọn!"

Kêu đồng bọn...

Ai nấy biến sắc, không thể nào...

Sao Huyết thú càng ngày càng không bình thường nữa vậy?

Mọi người lập tức chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, Ngải Huy phán đoán rất ít khi sai.

Rầm rầm rầm!

Mặt đất rung động, mé tay phải bụi bặm tung lên mù mịt, tiếng phòng ốc sụp đổ không dứt bên tai, mặt đất ầm ầm không ngừng kéo tới gần, có Huyết thú đang điên cuồng chạy về phía này.

Rầm!

Ở mé trái, một cái nhà nổ tung, gạch ngói vỡ vụn tung ra như mưa xối xả, một thân ảnh thấp bé màu đỏ như ẩn như hiện trong đám bụi bặm.

Khi bụi mù tan hết, một con Huyết văn rắn mối dài chừng hai thước xuất hiện. Con Huyết văn rắn mối này cả người tỏa huyết quang nồng nặc như thực chất, huyết quang không ngừng xoay tròn, đầy lực phá hoại. Khắp thân nó phủ đầy lân phiến màu đỏ, giống như từ kim loại rèn thành, sáng bóng lấp lánh.

Huyết văn trên người nó rất kỳ lạ, giống như những chữ viết màu đen vặn vẹo tạo thành những hình vẽ bất quy tắc. Ngải Huy đếm đếm, số lượng Huyết văn vừa đúng chín chỗ.

Con mắt Huyết văn rắn mối cũng lạnh băng, không chút cảm tình.

Đồng thời, ở bên trái, một đám huyết vụ lặng yên mà tới. Huyết vụ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhạt dần đi, một con Huyết hồ màu đỏ nhỏ xinh xuất hiện. Con ngươi như lưu ly đỏ chăm chú nhìn khiến ai cũng thấy lạnh cả người.

Mặt mọi người trắng bệch, họ đi ra để săn Huyết thú nhưng không thể nào ngờ cùng một lúc lại gặp phải tới ba con! Không, là hai con được gọi tới thêm!

Huyết văn thú biết chiến đấu đoàn thể là một tin dữ với mấy người Ngải Huy.

Ba con Huyết thú chín hoa văn tạo nên cảm giác áp bách khiến mọi người không còn thở được, không khí đọng lại như chì.

Ai nấy đều giống như bị rót một chậu nước đá lên đầu, niềm vui sướng vì vừa mới đột phá tan mất không còn.

Nhiều ngày chiến đấu như vậy, chưa có lần nào hung hiểm bằng bây giờ.

Đoan Mộc Hoàng Hôn chớp mắt, bước lên, lạnh lùng nói: "Tiểu hồ ly để ta."

Ngải Huy cũng hít sâu một hơi: "Rắn mối để ta."

Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn đều quay sang nhìn hắn.

Ngải Huy vội vàng bổ sung thêm: "Mọi người chú ý chi viện cho ta."

Hai người quay đi, tuy trạng thái Ngải Huy hiện giờ không tốt, nhưng có mọi người hỗ trợ, chắc là cũng yên tâm được.

Người đầu tiên phát động tấn công là Đoan Mộc Hoàng Hôn, gã không còn kiên nhẫn được nữa. Chiến thắng ngay trước mặt Ngải Huy, khiến Ngải Huy không còn lời nào để nói, nghĩ tới thôi cũng khiến cả người gã nhiệt huyết sôi trào.

Đột phá tiểu viên mãn đối với gã là một đột phá rất lớn, đối với【 Thanh Hoa 】 đó chính là thay đổi về chất.

Ngón tay khẽ búng, Thanh Hoa Triền Chi đột nhiên chui ra từ dưới bàn chân Huyết hồ, quấn vào Huyết văn.

‘bộp’ Huyết hồ đạp lên Thanh Hoa Triền Chi một cái, Thanh Hoa vỡ nát.

Khóe miệng Đoan Mộc Hoàng Hôn vểnh lên, không thấy hắn làm gì, Thanh Hoa vỡ vụn bỗng nhiên tỏa ra hàn khí cường liệt. Bất ngờ không kịp phòng bị, bàn chân Huyết hồ tức thì bị quấn trong một tầng băng sương.

Thanh Hoa Triền Chi văn và Băng Liệt văn, chuyển hoán tự nhiên, không có bất cứ trúc trắc nào, chỉ với một điểm này cũng có thể nhìn ra được, khả năng khống chế【 Thanh Hoa 】của Đoan Mộc Hoàng Hôn đã mạnh lên rất nhiều.

Hàn khí tràn vào, cả thân Huyết hồ run lên, vô số huyết vụ từ trong người nó tuôn ra. Trong chớp mắt, cả người nó hoàn toàn mất hút trong huyết vụ.

Huyết vụ cuốn động, như một cái miệng mở lớn lao về phía Đoan Mộc Hoàng Hôn.

Đoan Mộc Hoàng Hôn hừ một tiếng, dưới chân hiện lên Thanh Hoa vân văn, gã nhảy mấy cái trong không trung, tránh thoát huyết vụ. Huyết vụ theo đuổi không bỏ cũng bay lên thiên không, đuổi theo Đoan Mộc Hoàng Hôn.

Sư Tuyết Mạn chiến đấu với Huyết văn miêu cũng kịch liệt không kém.

Vân dực mới sinh giúp tốc độ Sư Tuyết Mạn tăng vọt, nhưng dù vậy, nàng cũng mới chỉ đuổi kịp tốc độ của Huyết văn miêu. Thân thể Huyết văn miêu mềm mại không xương, có thể xoay chuyển qua bất cứ góc độ nào, nó giống như một tia chớp màu đỏ quỷ dị, không ngừng bật qua bật lại giữa các vật kiến trúc.

Sư Tuyết Mạn lần đầu tiên gặp đến đối thủ linh hoạt như vậy, nàng tập trung toàn bộ chú ý, chỉ cần hơi sơ sẩy, sẽ bị tia chớp màu đỏ kia đụng phải, dù không chết thì cũng tổn thương. Tốc độ không gì sánh bằng làm cho bất cứ một động tác nào của Huyết văn miêu cũng đều đầy lực sát thương.

Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, trán Sư Tuyết Mạn đã phủ đầy mồ hôi.

Nàng biết không thể tiếp tục như vậy được, phải thay đổi, nếu không khi thể lực mình bắt đầu giảm xuống, mình không thể theo kịp tốc độ của Huyết văn miêu nữa, cũng nghĩa là không đấu lại nó nữa.

Hai tay khẽ chuyển Vân Nhiễm Thiên, quát lên một tiếng trong trẻo: "Ra!"

Hơi mây cuộn trào mãnh liệt như một cơn lũ, phần phật tràn ra.

Huyết văn miêu xông vào trong mây mù, nó lập tức nhận ra chỗ không đúng, mây mù không có sức sát thương nhưng lại có sức đẩy cực mạnh. Sức đẩy đột nhiên xuất hiện khiến Huyết văn miêu suýt chút nữa mất khả năng khống chế thân thể, nhưng thân thể nó quỷ dị gập lại, với một tư thế vặn vẹo nỗ lực ổn định thân hình, né tránh khỏi một thương vừa lặng lẽ không tiếng động sượt qua trong hơi mây.

Nhưng tình cảnh của Huyết văn miêu vẫn rất tệ, những hơi mây này giống như đống bông vải mềm mại, bị hãm sâu trong đó, nó không có chỗ để phát lực. Chỗ đáng chết chính là hơi mây bao vây lấy nó đang không ngừng dâng lên.

Rơi vào hiểm cảnh, lông Huyết văn miêu xù lên, bộ lông như cương châm dựng thẳng, nó kịch liệt lay động thân thể, những sợi lông như cương châm xối xả bay vụt ra bốn phía như mưa.

Vân Nhiễm Thiên trong tay Sư Tuyết Mạn rung lên, vẽ ra một cái vòng, ngăn cản mưa châm bắn về phía mình.

Nhưng không ngờ, những sợi lông cương châm đỏ này lại nổ tung.

Sư Tuyết Mạn cảm nhận được một sức mạnh quỷ dị đụng vào vòng thương của mình, nàng bay ngược ra sau bảy tám mét mới ổn định được thân hình. Nàng mở mắt trừng trừng nhìn hơi mây của mình bị nổ tung tán loạn, và thân ảnh màu đỏ hạ xuống mặt đất.

Qua một chiêu, hai bên đều hiểu đối phương không dễ chọc.

Đuôi Huyết văn miêu dựng thẳng lên, bộ lông dựng thẳng, đôi mắt nhìn Sư Tuyết Mạn chằm chằm.

Lông trên người nó không còn trọn vẹn, trông rất xấu xí, nhưng Sư Tuyết Mạn không dám khinh thường chút nào, một thương nàng vốn cho rằng tất giết kẻ địch không ngờ đã bị Huyết văn miêu dễ dàng hóa giải.

Trên chiến trường, Sư Tuyết Mạn, và Đoan Mộc Hoàng Hôn đều chưa hề bị rơi vào hạ phong.

Chỉ có Ngải Huy là rơi vào hạ phong.

Ngải Huy hầu như hoàn toàn bị Huyết rắn mối áp chế, mấy lần thiếu chút nữa là đâm đầu vào làn Huyết quang xoay quanh thân Huyết rắn mối, hắn sợ đến mức cả người đầy mồ hôi lạnh. Hắn đã tận mắt nhìn thấy Huyết quang trên người Huyết rắn mối quấn nát làn mưa tên bắn vào nó như thế nào.

Thứ duy nhất xuyên qua được làn huyết quang là mũi tên của Tang Chỉ Quân. Nhưng sau khi mũi tên của Tang Chỉ Quân xuyên qua được làn huyết quang thì cũng đã là nỏ mạnh hết đà, chẳng tạo được cả một vết xước nhỏ lên vảy của nó.

Ngải Huy lảo đảo như say, Long Tích Hỏa không nghe điều khiển, kiếm chiêu xiêu xiêu vẹo vẹo.

Nếu không phải nhìn thấy Huyết rắn mối cực kỳ kiêng kỵ Long Tích Hỏa, hắn đã sớm lùi ra rồi.

Trong lòng Ngải Huy lo lắng, trạng thái của mình rốt cuộc là sao đây? Nếu tiếp tục như vậy, đừng nói tới chiến thắng, ngay cả bỏ chạy cũng làm không nổi.

Hắn không muốn chết ở chỗ này.

Hắn cố gắng tập trung tinh thần, nỗ lực khống chế Nguyên lực trong cơ thể.

Thiên cung của mình không có nguyên lực... Không có nguyên lực...

Ngải Huy không ngừng tự thôi miên mình, hắn cưỡng ép mình bỏ qua cảm giác choáng váng kia, hắn tập trung tất cả chú ý vào bảy cung còn lại, vào việc vận chuyển Bắc Đẩu, vào kiếm chiêu.

Tà Thiết, Điểm Tinh Thứ, Nguyệt Liêu...

Rồi dần dần chuyển sự chú ý tới Long Tích Hỏa không nghe điều khiển trên tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play