Thêm một bát nữa?
Lâu Lan ngây ra, Bàn tử cũng ngây ra.
Chờ chút, vừa rồi hình như mình uống... tinh dầu ớt? Tinh... Dầu... Ớt!
Hai mắt Bàn tử đột nhiên trợn tròn, lửa đỏ rực lan từ cổ lên trên đầu gã với tốc độ có thể trông thấy bằng mắt thường. Mười ngón tay gã vô thức khua khoắng loạn xạ trong không khí, giống như người chết đuối đang cố túm lấy cọng rơm cứu mạng.
Gã nhìn Lâu Lan bằng đôi mắt đầy van xin. Gã cảm giác dung nham nóng bỏng đang sôi sục trong cổ họng, điều đó khiến cho tiếng khóc than của gã trở nên mơ hồ nghe không rõ: "Làm dịu..."
"Mập mạp, ngươi chờ chút!" Lâu Lan vứt lại một câu rồi xoay người lao như gió lốc vào trong nhà.
Ngồi phệt xuống đất, Bàn tử khóc không ra nước mắt. Gã cảm thấy mình thực sự ngu hết thuốc chữa, mỗi một giây phút đều như đang bị nướng. Mặt đất dưới mông giống như không phải là nền gạch lạnh lẽo mà là miệng núi lửa. Toàn thân gã đang bốc cháy, đúng vậy, hiện giờ gã giống như một con heo bị nướng chín, toàn thân bốc lửa.
Bàn tử bao chưa từng nghĩ tới, một ngày nào đó bản thân sẽ nhìn thấy lửa bốc cháy ngay trên da thịt mình.
Nhưng bây giờ gã đã được nhìn thấy.
Lửa từ từ phun ra khỏi lỗ chân lông, giống như từng con rắn lửa nhỏ xíu đang uốn éo trườn bên ngoài da thịt gã.
Bàn tử rụng rời chân tay chân lột sạch áo giáp đang mặc xuống. Quần áo bên trong đã bắt lửa.
Một cái bát đưa tới trước mặt gã, nước mát lạnh bên trong tỏa ra hơi lạnh rùng mình.
Lúc này, Mập mạp cảm kích Lâu Lan từ tận đáy lòng. Lâu Lan thực sự là Sa Ngẫu tốt, vào thời điểm cần kíp, luôn luôn là chỗ dựa đáng tin cậy. Gã không kịp nói lời cảm ơn, vồ lấy bát nước rồi lập tức ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Mát lạnh thấu tim gan!
Bàn tử cảm giác nhiệt độ toàn thân lập tức hạ xuống. Gã híp mắt, thoải mái đến mức muốn rên lên thành tiếng. Đột nhiên, gã chợt thấy hình như trước mặt sáng bừng lên một chút. Hả? Có cái gì đó đang phát sáng?
Gã mở mắt, gương mặt cứng đờ.
Xèo xèo xèo!
Tia lửa uốn éo đang phun từ trong da thịt gã ra, biến thành những chùm lửa cháy rừng rực, giống như ống bễ lò lửa vừa bị kéo hết công suất. Những chùm lửa dày đặc và nóng bỏng khiến quần áo gã cháy thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.
Cảm giác mát lạnh sảng khoái thấu tim gan biến mất, gã cảm thấy giống như núi lửa sắp sửa phun trào.
Mang theo một tia hy vọng may mắn cuối cùng, gã lạc giọng hỏi: "Đó không. . . không phải nước?"
"Không phải đâu!"Lâu Lan lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc đáp: "Đó là Trợ hỏa thang mà Lâu Lan đặc biệt pha chế cho Bàn tử. Tính hỏa của tinh dầu ớt mạnh hơn nhiều so với Long Thang. Hơn nữa, nó có tính thẩm thấu mạnh hơn rất nhiều. Nó không những có thể thẩm thấu ra bên ngoài da thịt, mà còn có thể thẩm thấu vào tận những nơi sâu nhất trong cơ thể Bàn tử. Cho nên, tinh dầu ớt cũng được xem là một loại vật chất có khả năng cải thiện thể chất thuộc tính hỏa rất tốt. Đối với hỏa tu, có thể nói cả cây ớt đều là bảo vật đấy..."
Phừng!
Lửa bên ngoài cơ thể Bàn tử bùng lên, biến thành một đám cháy lớn. Đầu óc gã trống rỗng.
"Chỉ là, rất hiếm người dám uống tinh dầu ớt trực tiếp. Sau khi tinh dầu ớt được chiết xuất ra, nguyên lực hỏa đậm đặc hơn ớt hai mươi hai lần. Cộng thêm Không Tâm Thương Nhĩ làm chất dẫn, nó có thể đạt tới mức hai mươi lăm lần. Bàn tử quá dũng cảm! Thảo nào có thể uống một hơi hết cả nồi Long thang. Bàn tử có thể uống tinh dầu ớt trực tiếp, Long thang đương nhiên chỉ là chuyện dễ dàng như húp cháo. Vì giúp cho Bản tử có khả năng hấp thu và lợi dụng nguyên lực hỏa của ớt một cách tối đa, Lâu Lan đã chắt lọc pha chế ra Trợ hỏa thang. Mười bảy loại tài liệu và dược vật, chỉ khi nào được phối hợp chuẩn xác và hoàn mỹ thì mới có thể pha chế ra Trợ hỏa thang trong như nước lạnh như băng như thế. Tuy rằng do hạn chế về đẳng cấp tài liệu, Trợ hỏa thang chỉ có thể đạt được 72% tác dụng. . ."
Oành!
Trong đám cháy dường như có thứ gì đó nổ tung, sức lửa càng trở nên dữ dội, phạm vi ngọn lửa đột nhiên mở rộng ra hơn hai lần.
Đôi mắt lóe lên sắc vàng, Lâu Lan nói liến láu: "Sa hạch bắt đầu ghi lại nghiên cứu đầu tiên về tinh dầu ớt. Một phần bốn mươi sáu giây sau khi uống Trợ hỏa thang, nguyên lực hỏa của tinh dầu ớt và trong cơ thể Bàn tử xuất hiện hiện tượng cộng minh Nguyên lực! Khi nhiệt độ ngọn lửa tăng lên, độ tinh khiết tăng theo, duy trì liên tục thời gian ba mươi bốn giây, Nguyên lực hỏa bắt đầu có chiều hướng ổn định, ổn định. . . ổn định. . . Tí nữa thì quên mất nhiệm vụ Ngải Huy đã giao cho Lâu Lan, Lâu Lan phải tiếp tục pha chế nước ớt nghiền rồi. Bàn tử cố lên!"
Lâu Lan vội vàng chạy đi pha chế. Tinh dầu ớt vừa mới mang ra đã bị mập mạp uống hết sạch, có nghĩa là nó phải làm lại từ đầu. Thời gian vô cùng cấp bách, tốc độ pha chế của nó phải nhanh hơn, không thể nào làm lỡ kế hoạch của Ngải Huy được.
"Nguyên lực hỏa dao động thật dữ dội!"
"Trời ạ! Bên trong thực ra là cái gì thế? Sao Nguyên lực hỏa lại dao động đáng sợ tới như vậy?"
"Vừa rồi ta thấy tên béo kia chui vào trong đó."
"Bàn tử là thuộc tính hỏa hả? Chẳng phải hắn là thuẫn thủ hay sao? Hỏa thuẫn thủ?"
"Khẳng định là thuộc tính hỏa, ngươi đã quên cái vạc lửa của hắn rồi à."
. . .
Đôi mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn giống như muốn nhìn xuyên qua bức tường dày. Trong lòng y nảy sinh cảm giác nghiêm trọng, hỏa nguyên lực dao động dữ dội đến thế, đáng lẽ không thể xuất hiện tại trên người học viên Cảm Ứng tràng.
Bàn tử. . .
Y chưa bao giờ từng coi trọng Bàn tử. Trong ấn tượng mơ hồ của y, ngoại trừ thân thể béo ú và sức trâu, cùng với việc phun ra lửa suốt đêm thì Bàn tử không còn lại ấn tượng sâu sắc nào cả.
Nhưng Nguyên lực hỏa dao động dữ dội đến thế đã đủ chứng tỏ một điều, không thể coi thường Bàn tử.
Đoan Mộc Hoàng Hôn nhìn thoáng qua Ngải Huy. Người ở bên cạnh thằng ranh này, hình như chẳng có ai là bình thường.
Như vậy thì đã sao? Người mạnh nhất vĩnh viễn vẫn là mình!
Tỏ vẻ ngạo nghễ, Đoan Mộc Hoàng Hôn hừ lạnh một tiếng rồi hướng sự chú ý sang việc khác. Y không có thời gian để lãng phí vào những chuyện vô bổ như thế này. Hiện giờ, y đã không còn bị những biến động thế này làm dao động nữa. Y tin tưởng tuyệt đối, số phận đã định trước mình là một thiên tài sẽ trở thành tông sư. Cho dù người khác có thay đổi thế nào thì cũng chẳng có quan hệ gì tới mình.
Người đáng để mình phải quan tâm, chỉ có một.
Y liếc nhìn Ngải Huy đang liên tục luyện kiếm, lại lạnh lùng hừ thêm một tiếng nữa, đôi mắt dâng trào ý chí chiến đấu. Y dời mắt sang chỗ khác, tiếp tục tu luyện Thanh Hoa. Được coi là đệ nhất thiên tài của Đoan Mộc gia, gã tiếp xúc với Thanh Hoa sớm hơn người khác, dường như môn tuyệt học biến hóa khó lường này sinh ra để dành riêng cho gã vậy.
Từ Triền chi văn lúc trước cho đến Vân văn và Liên văn vừa lĩnh ngộ ra mới gần đây, gã tiến bộ rất nhanh.
Thời gian cứ vậy lặng lẽ trôi qua.
Hai bên đường phố Thính Đào hầu như đã bị san bằng toàn bộ, chỉ còn lại hơn mười cửa hàng sau cùng. Nhưng sự chống chọi của Huyết Nghĩ lại trở nên vô cùng điên cuồng. Sau khi mỗi một đội ngũ tiến đánh, số lượng người còn sống sót sau khi trở về còn không đến một nửa.
Nhìn chằm chằm vào con phố Thính Đào, Nguyên tu đốc chiến ngẩn người ra một thoáng. Đây là trận chiến đấu bi thảm nhất, tàn khốc nhất mà gã đã từng trải qua trong đời mình, chẳng khác gì một bãi chiến trường dưới địa ngục. Mấy ngày nay, có bao nhiêu học viên xông vào con phố Thính Đào, gã đã chẳng đếm nổi nữa. Nếu là bất cứ một thời điểm khác, Ngũ Hành Thiên tuyệt đối sẽ không phái những thiếu niên mặt còn búng ra sữa như thế gia nhập chiến trường.
Nhưng trong thời kỳ tai nạn này, không ai có thể may mắn tránh khỏi. Không một người nào có thể cứu bọn họ, chỉ có bọn họ mới có thể tự cứu chính mình.
Điều khiến gã nhen nhóm lên lòng tin là tình hình đang chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp.
Mọi người không bao giờ trông chờ vào may mắn, chiến đấu sẽ đào thải kẻ yếu nhược. So với sự sự hỗn loạn và yếu đuối của ngày hôm qua, hiện giờ biểu hiện của các học viên đã có tiến bộ rất lớn.
"Nghe thấy gì không? Một trăm điểm Thiên huân! Đội Viện Giáp số 1 vậy mà mỗi người được khen thưởng một trăm Thiên huân!"
"Mấy người nòng cốt là hai trăm điểm!"
"Trời ạ! Hai trăm điểm?"
"Chẳng biết cuộc đời này ta có thể kiếm được một trăm điểm Thiên huân không!"
"Ha hả, ngươi phải nói thế này, cả đời ta có thể kiếm được điểm Thiên huân nào không!"
. . .
Nguyên tu đốc chiến phá lên cười. Không thể không thừa nhận, chiêu thức đó của thành chủ cao vượt tầm. Sau đốc chiến lạnh lùng nghiêm khắc theo quân pháp là khen thường hậu hĩnh. Một trăm điểm Thiên huân, ngay cả gã cũng phải đỏ bừng hai mắt.
Đó thực sự là một khoản cực lớn.
Giành được Thiên huân là việc vô cùng khó khăn, bởi vậy đã làm cho giá trị của nó cao khủng khiếp.
Sở dĩ Thành chủ có thể trở thành chủ một thành sau khi bị thương xuất ngũ, hoàn toàn chẳng phải là bởi ông chạy chọt bằng biện pháp nào đó, mà bởi bản thân đã giành được năm trăm Thiên huân, nhờ đó giúp cho mình có tư cách đứng vào hàng ngũ được tuyển chọn. Ngũ Hành Thiên coi trọng việc tuyển chọn và bổ nhiệm cương vị, luôn có yêu cầu bất di bất dịch đối với Thiên huân, chỉ có người đạt đủ điểm mới có thể lọt vào vòng dự tuyển.
Một trăm Thiên huân là mức thưởng hậu hĩnh đáng để đánh cược tính mạng vì nó. Đại đa số mọi người, trong cả cuộc đời cũng không thể giành được nhiều Thiên huân đến như vậy.
Không riêng gì các học viên hăng máu như gà chọi, ngay cả những kẻ lõi đời lăn lộn nhiều năm trong thành cũng đua nhau chạy tới xin tham gia chiến đấu.
Thiên huân có thể đổi lấy cơ hội được đỉnh cấp thánh thủ Ngũ Hành Thiên trị liệu, có thể giúp con cháu đời sau của mình vào học ở những trường tốt nhất, có thể giành được vô số cơ may, có thể đạt được rất nhiều.
Mọi người đã quên đi sự nguy hiểm của Huyết Mã Nghĩ.
Nếu như người nào hi sinh trong chiến đấu, Thiên huân giành được sẽ do người thân kế thừa.
"Tới rồi! Tới rồi!"
"Đây là Đội Viện Giáp số 1!"
"Áo giáp thật quái lạ, cứ như vỏ cây vậy, xấu quá!"
"Ngươi biết cái gì? Đó là Tùng Gian giáp vừa mới được nghiên cứu phát minh ra đấy! Dù muốn ngươi cũng không có nổi! Thành chủ đặc biệt trang bị cho bọn họ đấy."
"Như vậy thực sự quá không công bằng!"
"Như vậy gọi là bản lĩnh!"
. . .
Khi nhóm người Ngải Huy đi qua đường phố, lập tức trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt. Có bao giờ họ được người ta săm soi như thế chưa? Ai nấy đều bị săm soi đến mức cả người không được tự nhiên.
Rất may là sương mù trên mũ của Tùng Gian giáp đã che giấu gương mặt, người khác không nhìn thấy được biểu hiện của họ.
Nguyên tu đốc chiến hạ từ trên trời xuống.
Ngải Huy bước lên hành lễ: "Đội Viện Giáp số 1 đến báo danh, nghe theo lệnh của Hậu đại nhân!"
Đốc chiến nguyên tu rất khách sáo: "Tới đợt tiến công tiếp theo còn khoảng hai mươi phút, trước hết các ngươi nghỉ ngơi một chút đi."
Cầm chắc trong tay một trăm Thiên huân, chỉ cần những học viên này không chết, sau khi rời Cảm Ứng tràng nhất định sẽ trở thành mục tiêu được đặc biệt coi trọng. Cho dù sau này có muốn làm việc gì đi nữa, họ cũng sẽ được xếp hàng trước người khác.
"Vâng."Ngải Huy đáp lễ.
"Hả, tên bự con cõng cái vại lửa to đùng lần trước đâu rồi?" Nguyên tu đốc chiến để ý không thấy Bàn tử đâu. Hình tượng của tên béo này thực sự đã ăn sâu vào tâm trí của người khác.
"Hắn vừa mới đột phá, còn chưa ổn định, nên thuộc hạ không dẫn hắn tới."Ngải Huy giải thích.
Lại phun ra lửa, cứ coi như là đột phá đi. Còn chưa phun xong, vậy thì coi như là chưa ổn định đi.
Ngải Huy thầm nhủ. Bàn tử không thể tham gia chiến đấu, có ảnh hưởng khá lớn tới bọn họ. Đành phải tạm thời giao nhiệm vụ bảo hộ Vương Tiểu Sơn cho Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Đoan Mộc Hoàng Hôn không hài lòng lắm, nhưng một câu nói của Ngải Huy đã chặn họng y lại: Ai giết nhiều Huyết Mã Nghĩ hơn?
Lần trước, số lượng Huyết Mã Nghĩ Ngải Huy giết vượt số chết dưới tay Đoan Mộc Hoàng Hôn rất xa, lẽ nào bắt người có sức chiến đấu mạnh nhất trong đội ngũ đi đảm nhiệm công việc bảo mẫu?
Mặt sa sầm, Đoan Mộc Hoàng Hôn tỏa ra sát ý, dọa cho không ai dám tới gần. Vương Tiểu Sơn đứng bên cạnh, gương mặt đã trắng bệch, nhưng lại không dám nhích ra xa Đoan Mộc Hoàng Hôn thêm một chút nào.
Nhưng đúng vào lúc này, phía trước vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Nguyên tu đốc chiến quay phắt đầu lại, sắc mặt tức thì biến đổi: "Huyết Mã Nghĩ!"
Một vệt sáng màu đỏ nhanh như tia chớp lao vọt về bên này.