Trước mắt Ngải Huy là chỉ toàn là một màu đen tối, hắn cảm thấy toàn thân mình bị trói siết chặt lại, giống hệt cái bánh tét. Ngay cả miệng cũng bị quấn chặt luôn, may mà còn thừa lại hai lỗ mũi, chứ nếu không đã chết ngạt trên đường đi, bị ngạt thở mà chết thì đúng là quá oan uổng rồi.
Hắn cảm thấy mình được cưỡi mây đạp gió giống như đang bay trên mây, lúc lên lúc xuống, giống như phiêu diêu bất định.
Lẽ nào đây là cảm giác được bay trên không?
Nhưng thực sự mà nói thì không thể tuyệt vời hơn.
Lúc ban đầu nỗi kinh hoảng sợ hãi chiếm cứ thể xác và tinh thần hắn, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn đã dần dần khống chế lại được cảm xúc của mình. Không có sợ hãi như thế, cũng chẳng có hoảng loạn như vậy, hoảng loạn cùng sợ hãi cũng chẳng có tác dụng gì, không thể làm cho dây leo trên người mình nới lỏng ra được một chút nào.
Ba năm ở Man Hoang, sự thay đổi lớn nhất đối với Ngải Huy chính là học được cách làm thế nào để thản nhiên đối mặt với thời điểm gặp nguy hiểm, khi mà đã sử dụng hết mọi cách nhưng vẫn không thể cải biến được. Vận mệnh giống như là vòng quay trên chiếu bạc, ai cũng không thể biết được một giây sau sẽ là cái gì. Cho dù muốn hay không muốn, có thể thay đổi hay không thể thay đổi, tóm lại kiểu gì ngươi cũng vẫn phải đánh ra quân bài.
Giả sử bình thường vốn là ngu muội, cái thấy được chẳng qua chỉ là nhìn trăng trong nước, vậy cũng chỉ có để nó yên ả lại mới có thể nhìn rõ thêm một chút.
Ngải Huy lấy lại được sự bình tĩnh, suy nghĩ như là bị đóng băng khôi phục trở lại, lại nhanh chóng tiếp tục vận hành, từng câu chữ khi nói chuyện với thiếu nữ mặc áo đỏ lúc nãy lại hiện ra trong đầu hắn. Hắn bỗng nhiên cảm thấy được, trong lời nói của thiếu nữ mặc áo đỏ có rất nhiều điểm thiếu sót, không thật.
Nếu như thứ gọi là Huyết Linh Lực thật sự là Linh lực, vậy bọn họ hoàn toàn không cần phải dùng đến những thủ đoạn này, hoàn toàn không cần Huyết độc.
Tu Chân Giả mà so với Nguyên Tu thì có ưu thế hơn rất nhiều.
Giết chết nhiều người như thế, đủ để khiến cho người ta phải sợ hãi, nhưng cũng chính như vậy sẽ mang tới vô số cừu hận cùng tử địch. Hăm dọa thường thường là vũ khí của kẻ hư trương, còn người mà có thực lực hùng hậu mạnh mẽ thường sẽ xem thường cách làm đó, cứ nghiền ép là được.
Nếu thực lực của đám người này thực sự mạnh đến như vậy, ưu thế thật sự lớn như vậy, thì cũng không cần phải làm cái chuyện người người oán trách máu chảy thành sông như thế.
Tám chín phần mười là cô nàng này lừa gạt mình.
Nữ nhân xinh đẹp quả nhiên thích gạt người, Ngải Huy oán thầm trong bụng. Ngải Huy không có sức phản kháng, quyết đinh đặt cho thiếu nữ mặc áo đỏ một cái tên để biểu thị sự chống cự.
Gọi là gì đây, ừm, một nghìn đồng? Chính là "Một Nghìn Đồng" ! Hừ hừ, xinh đẹp nữa cũng có tác dụng gì? Dù sao cũng chỉđáng giá một nghìn đồng!
Trong lòng Ngải Huy không ngừng lặp đi lặp lại nguyền rủa, đầu óc không ngừng suy nghĩ.
Bây giờ xem ra, huyết lãng chính là do đám người các nàng "Một Nghìn Đồng" này giở trò quỷ, mục đích là sử dụng cách này để chế tạo một nhóm chiến sĩ có thực lực mạnh mẽ, tình huống trước mắt bây giờ chính là phương pháp này có chỗ thiếu hụt rất lớn. Có yêu cầu rất cao đối với người thực nghiệm.
Tất cả Nguyên Tu đều không có thành công.
Cũng không biết mình có thể thành công hay không, được rồi, phỏng chừng là không thành công được rồi, thiên phú của mình cũng không có gì đặc biệt.
Thật là bi thảm, sắp biến thành quả đại pháo rồi, nổ đến tan xác, chết không toàn thây, còn xấu như vậy,...
Ài, ngộ nhỡ mà thành công thì làm sao bây giờ? Mình sẽ bị biến thành người quái vật xấu xa, đối mặt với đám người mập mạp thì làm sao hạ thủ được. Mập mạp và Chạng Vạng còn nợ mình nhiều tiền như vậy, đúng là lỗ vốn mất rồi. A, đúng rồi, mình còn nợ cô bé ở tiệm mì tám nghìn vạn. Thôi quên đi, có lẽ làm quái vật còn có tiền đồ hơn....
Trong đầu Ngải Huy toàn những suy nghĩ lung tung rối loạn.
Hiện tại đối với tiền đồ của Tùng Gian Thành thì hắn lại càng không xem trọng.
Nếu như "Một ngàn đồng" sử dụng phương pháp này để chế tạo một nhóm Huyết thú thì sao? Không cần nhiều, chỉ cần lực lượng của mười con Huyết Côn Trùng nhỏ yếu hợp lại làm một thì đã rất khó giải quyết rồi. Còn như Huyết Thú có cấp bậc như Huyết Đường Lang, chỉ cần hơn mười con chắc cũng khiến cho cả Tùng Gian Thành trở nên gà bay chó chạy.
Ừm, lúc này cũng đã đi vào sâu bên trong khu rừng rồi.
"Thật không phải, khiến ngươi phải đợi lâu như thế."
Âm thanh dịu dàng đáng yêu của thiếu nữa rơi vào trong tai của Ngải Huy, quả thực giống như tiếng cười lạnh của đao phủ hành hình.
Còn chưa trở thành Nguyên Tu, mà đã sắp phải lìa đời rồi!
Còn muốn nắm giữ được vận mệnh của mình, đúng là trào phúng mà, cái gọi là mộng tưởng sẽ phải chết yểu.
Được rồi, có thể trốn tránh sống được mấy năm, coi như là cũng lãi rồi, cái dạng tiểu tạp ngư như mình thì có tư cách gì mà oán trách chứ? Đây chính là vận mệnh... Nhất định phải đầu hàng nhân sinh vậy thì cũng đành phải tiếp nhận thôi!
Làm phiền thả lỏng dây leo ở miệng ta ra một chút nào...
Này này này, ta sẽ đầu hàng, một nghìn đồng, à không, thiên tiên xinh đẹp, ta sẽ đầu hàng...
Thượng cấp thiên tiên xinh đẹp, thuộc hạ trung thành nhất của người đang ở đây...
Này này này...
Nhưng mà thiếu nữ mặc áo đỏ cũng không nghe thấy được nỗi lòng của Ngải huy, lẩm bẩm nói: "Ta cảm thấy rất hứng thú đối với ngươi, ngươi nhất định là không giống, chắc chắn là không giống như những phế vật kia. Thế nên ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một bữa tiệc lớn. Sẽ rất hưởng thụ đấy, đợi cho ngươi quen với hương vị của Huyết Linh Lực, ngươi sẽ biết được cái gì mới là mỹ vị trên thế gian. Ngoan nào, sẽ không đau đớn chút nào đâu."
Bàn tay mềm mại cầm lấy một cái rễ cây to như ngón tay cái, phốc một tiếng, cám vào lòng bàn tay Ngải Huy.
Thân thể Ngải Huy cứng đờ, đau đớn kịch liệt khiến đầu óc Ngải Huy trống rỗng.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, luồng nhiệt nóng cháy như dung nham đã cuồn cuộn không ngừng chảy vào từ miệng vết thương của hắn. Hắn muốn giãy dụa, nhưng lại không thể động đậy một chút nào, hắn muốn kêu lên thảm thiết, nhưng lại không thể phát ra một âm thanh nào.
Bàn tay trắng như tuyết mềm mại không xương cầm lấy tay phải của Ngải Huy, thấy bàn tay hắn nắm chặt lấy thanh kiếm liền định lấy thanh kiếm của hắn ra. Ngưng không ngờ được bàn tay của Ngải Huy nắm chặt quá, bất kể nàng dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể lấy được thanh kiếm ra khỏi bàn tay của hắn.
"Ta thích người quật cường." Thiếu nữ khẽ cười một tiếng: "Càng là người quật cường, càng dễ có thêm nhiều thống khổ. Mỹ vị của Huyết Linh lực là rượu ngon tốt nhất, thống khổ chính là đồ nhắm rượu tốt nhất. Càng thưởng thức sẽ càng thêm tuyệt vời, cảm nhận được sự thống khổ càng ngày càng thêm sâu, thuộc hạ đầu tiên của ta, chính là khác người ở chỗ này, thật tuyệt."
Phốc.
Nhặt lên một sợi rễ khác cắm vào mu bàn tay nắm kiếm của Ngải Huy.
Thiếu nữ mặc áo đỏ thỏa mãn nhìn Ngải Huy đang bị cuốn chặt ở trước mặt, vô số rễ cây giống như rắn độc ngửi thấy mùi máu tanh, từ bốn phương tám hướng lao thẳng về phía Ngải Huy.
Chu vi của mỗi gốc cây càng cao càng to thì rễ cây lại càng nhiều, các cục u trên thân cây càng trở nên dày đặc. Cục u giống như mặt người sống lại, chuyển động vặn vẹo.
"Thực sự là đáng mong đợi!"
Càng ngày càng nhiều rễ cây đâm vào thân thể Ngải Huy, dòng chất lỏng đỏ tươi không ngừng cuồn cuộn chảy vào bên trong thân thể hắn. Thân thể Ngải huy không thể tự khống chế được mà co rúm lại, cho đến một lúc sau thì không còn động đậy được nữa, gần như là một thi thể không còn cảm giác.
Thời gian từng chút từng chút trôi dần, một giờ đã trôi qua, Ngải Huy ở trước mắt vẫn không có dấu hiệu gì bị trương phồng lên cả.
Ánh mắt lộ ra thiếu nữ mặc áo đỏ lộ ra vẻ vui mừng, thì thào tự nói : "Đúng thật không hổ là thuộc hạ mà ta tuyển chọn."
Nàng giống như là đang thưởng thức tác phẩm đẹp nhất.
Bỗng nhiên, từ phía xa truyền đến một luồng dao động, sắc mặt nàng hơi đổi. Nhưng rất nhanh khôi phục như thường, khuôn mặt lẳng lơ quyến rũ nhíu nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận chu lên: "Người này thật đáng chán ghét, lúc này lại tới kiếm chuyện với người ta."
Nhưng mà nàng vẫn đứng dậy, nhìn thoáng qua Ngải Huy đang bị vô số rễ cây cuốn lấy kín đáo chặt chẽ.
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thân hình nàng chợt lóe lên, biến mất không còn thấy ở chỗ cũ nữa.
Lướt đi ra ngoài hơn mười mét, nàng đi tới phía trước một gốc cây đại thụ, dưới cây đại thụ dày đặc chi chít rễ cây, có treo một quả cầu bằng dây leo.
Trên mặt thiếu nữ lộ ra vẻ đau lòng, nhưng vẫn cắn răng đưa tay khẽ vẽ một đường trống không (DG : phất tay chém gió :3 ) lên phía trên quả cầu bằng dây leo. Rễ cây dày đặc vô thanh vô tức mà đứt hết, quả cầu bằng dây leo rơi xuống mặt đất.
Thiếu nữ bay đến trước quả cầu dây leo, cẩn thận bóc lớp bên ngoài ra.
Một con sói xanh lảo đảo từ bên trong bò ra.
Con soi xanh này có dáng vẻ rất lớn, gần giống như một con ngựa nhỏ. Lòng bàn chân cả bốn chân của nó đều là một màu đỏ, giống như bốn bộ móng vuốt đều nhuốm máu, màu đỏ giống như máu tươi theo bốn bộ móng vuốt uốn lượn chạy lên, hợp thành hoa văn màu đỏ phức tạp, trải rộng toàn thân con sói xanh.
Con mắt của sói xanh giống như là Hồng bảo thạch, trong suốt không có chút tạp chất nào.
Đối với việc mình bị quấy rầy, nó dường như là cảm thấy phi thường bất mãn, nhe răng trợn mắt, nhưng mà đợi khi nó thấy rõ ràng người tới là ai, nó lập tức ngoan ngoãn nằm sấp trên mặt đất.
Thiếu nữ mặc áo đỏ có chút đau lòng, mức độ hoàn thành của con sói xanh chỉ có một nửa, mạnh mẽ cưỡng ép cắt đứt quá trình huyết luyện như vậy, có nghĩa là trong tương lai con sói xanh này khó có thể tăng thực lực lên được nữa.
Nàng rất nhanh phục hồi lại tinh thần, Huyết thú có thiên phú, nhưng dù huyết luyện như thế nào đi nữa cũng không thể so được với con người. Có rất nhiều chuyện mà Huyết thú không thể làm được.
"Tiểu Thanh, lại đây." Nàng vẫy vẫy tay, rồi nhẹ lướt về phía Ngải Huy lúc nãy.
Con sói xanh gầm nhẹ một tiếng, cũng đuổi theo sau nàng.
Con sói canh hoàn thành một nửa Huyết luyện, thực lực tăng lên rất lớn, cũng làm cho thiếu nữ mặc áo đỏ cảm thấy vui vẻ. Thân thể của con sói xanh khá to lớn, nhưng khi cất bước chạy lại không phát ra một tiếng động, nhanh như tia chớp.
Thực lực của con sói xanh ở trong Huyết Lâm này, tuyệt không phải nguyên tu bình thường có thể chống lại.
"Tiểu Thanh, ngươi trông chừng hắn cho ta. Không cần biết là ai, cứ tới gần nơi đây, đều có thể giết chết." Thiếu nữ mặc áo đỏ chỉ vào Ngải Huy đang ở giữa không trung, nói với con sói xanh.
Con sói xanh cất tiếng kêu gừ gừ, liếm liếm bàn tay thiếu nữ mặc áo đỏ.
"Tiểu Thanh ngoan, chờ tỷ tỷ giải quyết xong phiền phức sẽ cho ngươi tiếp tục huyết luyện." Thiếu nữ mặc áo đỏ mặt đầy thương tiếc vuốt ve đầu con sói xanh.
Nói xong, nàng liền đứng dậy, bay lên trời, bay về phía xa xa.
Tốc độ của nàng nhanh vô cùng, lướt qua tạo thành một vệt tàn ảnh màu đỏ trên không trung.
Con sói xanh nằm xuống dưới người Ngải huy.
Ngải Huy giống như tiến vào bên trong dung nham nóng chảy, toàn thân đều bị thiêu đốt. Sự đau đớn mãnh liệt tựa như thủy triều bao phủ toàn thân hắn. Sự đau đớn là mãnh liệt và rõ ràng như thế, giống như luyện ngục, hắn không thể nào tránh né được.
Những dòng chất lỏng dung nham nóng cháy này có sự yêu thích nguyên lực trời sinh. Chúng nó từ bốn phương tám hướng vọt tới, bao vây chặt chẽ Thủ Túc Cung cùng bổn mạng nguyên phủ vừa mới mở chưa được bao lâu của Ngải Huy .
Nguyên lực của Ngải Huy bị thôn phệ từng chút một, chất lỏng màu đỏ rót vào mỗi một khối cơ nhục ở chỗ sâu nhất trong thân thể hắn, bất cứ một điểm nguyên lực gì cũng đều là con mồi của chúng nó. Chúng nó giống như là cừu địch sinh tử của nguyên lực, ý nghĩa chúng nó tồn tại chính là vì tiêu diệt nguyên lực, tiêu diệt năm phủ tám cung của nguyên lực.
Thủ Túc Cung và bản mạng nguyên phủ của Ngải Huy dần dần sụp đổ.
Song Túc Cung thất thủ trước tiên, ngay sau đó là Song Thủ Cung, sự đau đớn mãnh liệt và nỗi tuyệt vọng bao phủ Ngải Huy, hắn trả giá nhiều như vậy, tổn hao biết bao cố gắng cùng với mồ hôi tu luyện ra cung phủ, mộng tưởng mới ươm mầm của bản thân mình, cứ vậy mà trơ mắt ra nhìn bị chất lỏng màu đỏ cắn nuốt.
Thật sự không cam tâm...!
Thời điểm bản mạng nguyên phủ của hắn bị chất lỏng màu đỏ nhấn chìm, nỗi tuyệt vọng chưa bao giờ có bao phủ Ngải Huy. Tại giờ phút này, sự tuyệt vọng trong nội tâm hắn vượt xa nỗi đau đớn của bản thân.
Hắn rơi xuống đến nơi sâu nhất của vực sâu, không có một tia ánh nắng, hi vọng, chỉ có hắc ám vô biên thâm trầm, âm lãnh.
Cứ như vậy mà chết đi sao, hắn tự nói với bản thân mình.