Thương khố của Phủ nha không lớn, cũng không có nhiều thứ, trong mắt đám người Sư Tuyết Mạn thì đúng là rách nát túng thiếu, nhưng trong mắt Ngải Huy thì không thể nghi ngờ chính là một cái bảo tàng.
Hắn kiên trì rảo qua từng kệ vũ khí, đi qua từng cái rương cũ kĩ, thi thoảng cầm lên những trang bị dính đầy bụi bặm kiểm tra. Bụi thì tính là cái gì? Năm đó ở hoang dã khi hắn lột giáp, trên đó máu tươi, thịt nát, xương cốt vụn cái gì cũng có.
Âm thầm quan sát Ngải Huy, Đoan Mộc Hoàng Hôn cắn răng, cố lấy dũng khí cầm lên một kiện vũ khí cũ nát, trong lòng liên tục tự thôi miên mình, làm sao có thể để Ngải Huy vượt qua?
Bất luận là phương diện nào cũng không thể bị Ngải Huy vượt qua!
Nhưng từ nhỏ đã quen sạch sẽ, Đoan Mộc Hoàng Hôn chỉ cảm giác trong lòng khó chịu không kể xiết ...
Ôm trong lòng ý nghĩ không thể thua Ngải Huy, cuối cùng Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng lựa chọn xong trang bị cho gã, một túi hạt cỏ【 xiềng xích 】. Loại hạt này khi dùng nguyên lực kích phát sẽ biến thành một cái vòng dây leo, mà một khi đụng phải mục tiêu nó sẽ co rút lại kịch liệt, gắt gao giữ chặt mục tiêu, nó phi thường cứng rắn khó có thể thoát ra tựa như xiềng xích, cũng bởi vậy mà nó có cái tên như thế.
Sư Tuyết Mạn chọn mấy cây【 Thủy Chá chúc 】, 【 Thủy Chá chúc 】 là một loại vật phẩm tiêu hao mà thủy tu thường dùng, nó cần dùng thủy nguyên lực đốt cháy, ánh sáng khi đốt cháy khiến mắt người không thể nhận ra, nhưng lại có thể tạo ra tán xạ của thủy nguyên lực, do đó tạo thành hư ảnh dư ảnh khiến người khác hoa cả mắt.
Tang Chỉ Quân chọn một túi mũi tên【 Ti Trúc 】, là một loại mũi tên âm luật tương đối hiếm thấy.
Vương Tiểu Sơn thì chọn một đôi găng tay màu vàng đất, gọi là 【 Nê Thủ Sáo 】, có thể trợ giúp y khống chế bùn đất. Kỳ thực trong lòng Vương Tiểu Sơn có chút chột dạ, không thể hiểu sao mình lại được Ngải Huy chọn. Nhất là nhìn thấy đồng đội của mình, mỗi người đều là nhân vật trước đây y phải ngưỡng vọng, trong lòng y lại càng khó hiểu. Y tự biết, hiểu rõ điểm sáng duy nhất của mình chính là có thể khống chế đất liền phí một phen tâm tư lựa chọn trang bị.
Khương Duy chọn lựa một cây cung lớn, 【 Nham Sơn 】.
Nhuyễn cung tơ vàng của Tang Chỉ Quân tinh tế hoa lệ, cây cung lớn【 Nham Sơn 】mà Khương Duy chọn lựa lại thô kệch nặng nề, là trọng cung điển hình, độ dài của cung cao gần bằng thân thể gã, chỉ có người cao lớn mới có thể sử dụng, uy lực cực kỳ kinh người. Khi Khương Duy nhìn thấy cây trọng cung này thì cũng kinh hỉ vô cùng, gã vẫn luôn muốn một cây cung lớn như vậy, không nghĩ ra gặp được tại đây.
Ngoại trừ Ngải Huy, những người khác đều chọn lựa xong.
"Ánh mắt các vị thực sự rất tốt!" Quan viên vẫn luôn ở một bên vừa tán thán vừa đau lòng: "Hơn một nửa trong này đều do chính thành chủ cất giữ, thành chủ vô cùng si mê trang bị, mới có quy mô thương khố hiện tại, thứ các vị chọn lựa đều là thứ tốt a."
Ánh mắt Ngải Huy tập trung vào một cái hộp hình vuông, cảm thấy nhìn có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở nơi nào.
Trên hộp dính đầy bụi, hắn cầm lên, thổi bụi đi, lộ ra diện mạo chân thực của nó. Hộp màu đen, do một loại kim loại màu đen đúc thành, một góc hộp có móc khóa, hẳn phải là dùng để treo trên người, một mặt hộp mở ra, bên trong rất sâu, tối đen nhìn không rõ.
Quan viên chú ý tới thứ trên tay Ngải Huy liền giới thiệu: "Đây là hộp kiếm giả cổ, bên trong có ba thanh tiểu kiếm, khi múa kiếm chúng nó sẽ từ bên trong hộp kiếm phun ra, nhảy múa theo kiếm, không có giá trị thực dụng gì. Thợ chế tác ra nó thích kiếm tu cổ đại, nhưng phát hiện không có biện pháp khống chế, cũng chỉ đành gác lại. Thành chủ cảm thấy nó thú vị, liền bỏ phí ra mười vạn đồng mua nó."
Ngải Huy bừng tỉnh đại ngộ, khó trách mình cảm thấy nhìn quen mắt, thì ra là hộp kiếm. Lúc trước đã nhìn qua trong kiếm điển, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy vật thật.
"Mười vạn đồng?" Mập mạp nghe như vậy thì đầu lắc như trống bỏi: "Của rẻ là của ôi, a Huy, chọn cái khác đi."
Ngải Huy không để ý đến gã, quay qua hỏi quan viên: "Ta có thể thử xem không?"
Quan viên cũng không tiện ngăn cản, đành phải nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, trong này tương đối nhiều đồ đạc."
Mọi người có phần hiếu kỳ mà tản ra, kể cả quan viên thương khố cũng mặt đầy hiếu kỳ. Ông ta theo thành chủ đã lâu, hộp kiếm đặt trong thương khố nhiều năm như vậy vẫn không có người động tới. Sau khi Thành chủ mua nó về, cũng chỉ là đặt ở đó, đã sớm quên đi sự tồn tại của nó.
Đáng tiếc lúc mua nó thì không có mặt mình, không tận mắt nhìn thấy thợ thủ công kia múa kiếm, hộp kiếm dùng như thế nào ông ta cũng chưa thấy qua.
Ngải Huy nghiêm túc mà treo hộp kiếm ở bên hông, tuy rằng đây là lần đầu tiên trông thấy vật thật, nhưng đối với hộp kiếm hắn hiểu biết rất nhiều.
Treo xong hộp kiếm, Ngải Huy ngưng thần tĩnh khí, trên tay phải Long Tích Hỏa nhẹ nhàng rung lên.
Âm thanh rung động trầm thấp khiến mọi người rùng mình, trọng lượng kiếm không nhẹ!
Đúng vào lúc này, ba vệt hồng quang phóng ra khỏi hộp kiếm, vù vù vù, ba vệt hồng quang tựa như ba con cá bơi, vây quanh Ngải Huy.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ, ba vệt hồng quang là ba thanh hồng sắc tiểu kiếm, tốc độ bay nhanh phi thường.
Tiểu kiếm chỉ lớn cỡ bàn tay, rộng cỡ hai ngón tay, thân kiếm nửa trong suốt, có chút tinh xảo.
Mọi người không khỏi lấy làm kỳ quái, lần đầu tiên bọn họ trông thấy vũ khí vô cùng linh động như vậy.
Ngải Huy không ngừng lại, cổ tay rung lên, thi triển ra kiếm chiêu. Những kiếm chiêu này đều là Ngải Huy lấy ra từ trong kiếm điển, kiếm điển đã sớm mất đi hiệu lực, tìm kiếm được chiêu thức có hữu dụng ở trong đó giống như tìm kiếm vật có tác dụng từ trong một đống rác vô dụng.
Có lúc là nửa chiêu, thậm chí có cái là nửa động tác, có phương thức hô hấp, cũng có tiểu kĩ xảo phát lực, những bộ phận đã sớm tàn tạ trong kiếm điển xa xưa không có bất cứ giá trị gì.
Có thể tưởng tượng chúng nó vụn vặt cỡ nào, không thành hệ thống.
Điều này cũng làm cho động tác của Ngải Huy không có mỹ cảm gì, trái lại vụn vặt lỏng lẻo, kỳ quặc khó chịu không thể nói ra, đôi khi nửa chiêu trước phiêu dật linh động, bỗng nhiên lại trở nên cương mãnh, giữa những lúc đó thậm chí có thể cảm giác được sự gượng gạo và chỗ trống.
Giống như có cái gì đó lấp kín trong lòng, sự gượng gạo rõ ràng khiến hô hấp mọi người trở nên có chút hỗn loạn.
Mọi người cơ hồ không thể tin được con mắt của mình, kiếm chiêu kỳ quặc khó coi như thế lại thật là xuất từ tay người am hiểu kiếm thuật như Ngải Huy?
Nhưng khiến người kinh dị chính là ba thanh tiểu kiếm hồng sắc lại giống như cá mập ngửi được mùi tanh, càng trở nên linh động. Chúng nó xoay quanh Long Tích Hỏa trong tay Ngải Huy, những vệt kiếm màu đỏ không ngừng đan xen trong không trung, trông rất đẹp mắt.
Thân ảnh Ngải Huy như ẩn như hiện trong hồng sắc kiếm quang.
Một vệt ánh kiếm màu đỏ lướt qua trước mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn, một tiếng rẹc cực nhỏ giống như là dao sắc xẹt qua giấy mỏng, ánh kiếm màu đỏ nhỏ như sợi tóc chợt lóe qua con mắt gã rồi biến mất, giống như kinh hồng(chim nhạn đỏ vụt bay lên).
Cuối cùng mọi người minh bạch vì sao lúc trước công tượng nói khó khống chế, bởi vì tốc độ thực sự quá nhanh.
Nhanh đến mắt thường khó mà nắm bắt.
Bất luận Sư Tuyết Mạn hay là Đoan Mộc Hoàng Hôn, trong tầm mắt chỉ còn lại từng vệt sáng đỏ đan xen. Trọng kiếm màu đen chầm chậm và hồng sắc tiểu kiếm nhanh như thiểm điện, linh động như cá, sự tương phản vô cùng cường liệt lại khiến mọi người tại tràng cảm thấy hài hoà dị thường, giống như vốn dĩ nên là như thế.
Ngải Huy chìm đắm trong một loại cảm giác kỳ lạ.
Kiếm thai tựa hồ phi thường hưng phấn, ba thanh tiểu kiếm giống như là món đồ chơi mới của nó, trạng thái kiếm thai của hắn rõ ràng có tăng cường, có thể cảm nhận được rất nhiều chi tiết bình thường không cảm nhận được.
Ngải Huy cũng có đôi chút hưng phấn, với hắn mà nói điều này giống như một loại thể nghiệm kỳ lạ.
Đối với tiểu kiếm, Long Tích Hỏa có lực hấp dẫn phi thường đặc thù, đó cũng là vì sao chúng nó lại chuyển động rất nhanh quanh thân thể hắn. Loại hấp lực này rất đặc biệt, một khi tới gần Ngải Huy, liền bị yếu bớt, thậm chí bị bài xích. Mà một khi rời xa thì lại mạnh lên, tựa như có một sợi dây vô hình kết nối với chúng nó, ra sức lôi kéo lấy chúng nó, không để chúng nó bay xa.
Phạm vi tiểu kiếm di động là trong khu vực xung quanh Ngải Huy.
Hơn nữa bởi tốc độ tiểu kiếm phi hành cực nhanh, loại lực hấp dẫn này cũng vì biến hóa nhanh chóng mà dẫn đến quỹ tích tiểu kiếm phi hành trở nên không hề có quy tắc.
Ánh kiếm màu đỏ hoa cả mắt không ngừng đan xen xung quanh Ngải Huy, cái này sinh cái kia diệt rất đẹp.
"Thực sự là tuyệt đẹp a." Quan viên thương khố không nhịn được khen: "Thảo nào thành chủ lại phí mười vạn đồng mua nó, một đồ chơi cực kì có ý tứ."
Những người khác không hẹn mà cùng gật đầu, bọn họ cũng nghĩ như vậy.
Là món đồ chơi rất thú vị nhưng muốn dùng nó như vũ khí thì thôi đi. Ánh kiếm hỗn loạn không trật tự, trong chiến đấu thì có thể tạo được tác dụng gì? Nói không chừng không cẩn thận còn làm bị thương đồng đội của mình.
Long Tích Hỏa trong tay Ngải Huy tựa như một cây bút lông đầy mực lỏng, chậm rãi trong không trung vạch ra nửa cái vòng tròn.
Vù vù vù!
Ánh kiếm màu đỏ giống như chim đêm đến về rừng, chìm vào trong hộp kiếm.
Ngải Huy cũng thu kiếm vào bao, con mắt sáng ngời giống như ngôi sao buổi tối chậm rãi bình thường trở lại, khôi phục vẻ thâm thúy trầm tĩnh thường ngày: "Ta muốn lấy cái hộp kiếm này."
Mọi người không khỏi thất kinh.
Mập mạp gấp giọng nói: "A Huy, mười vạn đồng, thứ này chỉ trị giá mười vạn đồng a, ta không thể thiệt thòi như thế."
Sư Tuyết Mạn cũng mở miệng khuyên nhủ: "Thứ này tuy rằng hoa lệ sáng lạng nhưng có hoa không quả, dễ dàng tổn thương đến đồng đội, không bằng ngươi chọn lựa một kiện khác đi?"
Ngải Huy lắc đầu: "Hộp kiếm rất thích hợp với ta, mọi người yên tâm, trước khi chưa vận dụng thuần thục, ta sẽ không lấy ra sử dụng."
"Ngươi thật sự lựa chọn hộp kiếm?" Quan viên thương khố nhắc nhở: "Đi ra khỏi thương khố này, sẽ không thể thay đổi đâu."
"Ta chọn nó." Ngải Huy như đinh đóng cột.
"Được." Quan viên thương khố thống khoái nói: "Trên hộp kiếm có chữ viết, nó gọi là【 Hồng Trần 】."
"Hồng Trần?" Ngải Huy đọc lại một lần, cảm thấy có ẩn ý, không khỏi gật đầu: "Một cái tên rất hay."
Tuy rằng mọi người không rõ vì sao Ngải Huy kiên trì lựa chọn 【 Hồng trần 】, nhưng mọi người cũng không có phản đối, chỉ cần không tổn thương đến đồng đội là được.
Một đoàn người vừa đi ra thương khố, tiếng nổ ầm ầm vang lên, sắc mặt mọi người không khỏi biến đổi.
"Là cổng bắc!" Mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn có chút trắng bệch.
Cửa thành chính của Tùng Gian thành là cửa nam, cửa bắc nhỏ hơn cửa nam rất nhiều. Quả nhiên phía cửa bắc bốc lên một đám bụi mù, tiếng cảnh báo lanh lảnh vang vọng toàn thành, ở xung quanh nguyên tu giống như điên lên nhào về phía cửa bắc.
Nghĩ tới lúc trước cửa nam bị tấn công vừa rồi cửa bắc lại có động tĩnh càng lớn.
Trong đầu mọi người đều hiện lên một từ : Dương đông kích tây!
Mọi người nhìn nhau, đều thấy vẻ không thể tin nổi trong mắt nhau, Huyết thú không thông minh đến vậy chứ?
Trên bầu trời, nguyên tu loạn thành một đống.
"Nhanh ngăn chặn lỗ hổng! Thổ tu, cần có thổ tu chi viện!"
"Không ổn rồi! Có huyết thú vào thành!"
"Trước tiên phải bịt kín chỗ hổng!"
...
Lòng mọi người trầm đến đáy, ai cũng không nghĩ ra thế cục chuyển biến xấu đi nhanh như vậy.
"Đi, về đạo trường."
Ngải Huy trầm giọng nói, xông ra đường phố trước tiên , người khác cuống quýt đuổi theo.