Từng sợi nguyên lực nhè nhẹ không ngừng phóng ra từ lỗ chân lông khắp toàn thân Ngải Huy, hóa thành một quầng sáng trắng rực chói mắt.
Đầu óc Ngải Huy trống rỗng.
Số lượng kiếm chi nguyên lực trong cơ thể nhiều quá, tựa như biển rộng mênh mông. Mà cái biển rộng này đang gào rít giận dữ cuồng bạo, tâm thần Ngải Huy như chiếc lá bất lực phiêu diêu trong bão tố, không ngừng bị sóng lớn cuốn lên, rơi xuống, đập vỡ, thôn phệ.
Mập mạp không ngừng đánh khiến kiếm chi nguyên lực trong cơ thể Ngải Huy chủ động phát ra phía ngoài. Nếu tình huống bình thường, nguyên lực vô pháp phóng ra ngoài từ lỗ chân lông, huống chi Ngải Huy tu luyện thành đồng da, da hắn cứng cỏi hơn hẳn học viên bình thường, nguyên lực càng khó mà thoát ra theo lỗ chân lông.
Sự "Nỗ lực"không ngừng của Mập mạp cuối cùng đã phát huy tác dụng, lượng lớn nguyên lực giống như hơi nước, từ trong cơ thể Ngải Huy phun ra.
Nguyên lực được phát tiết giúp áp lực trong cơ thể Ngải Huy hơi giảm, điều này cũng giúp tâm thần đang lắc lư trong gió cuối cùng tận dụng chốc lát cơ hội lấy lại hơi, hắn có một chút thanh minh quý giá.
"Ngải Huy! Xuất kiếm!"
Tiếng Lâu Lan nhắc nhở nổ tung trong đầu Ngải Huy, lại giống như từ một nơi xa xôi nào đó trên biển rộng truyền đến.
Xuất kiếm?
Trong lúc lơ mơ mờ mịt, một chiêu kiếm pháp tựa như tia chớp đột nhiên bùng lên trong đầu hắn.
Nguyên lực như biển, nhưng trong mênh mông, có một sợi dây cung dài nhỏ từ Tả Thủ cung liên thông với Hữu thủ cung. Lúc trước thủy chung khó mà hoàn thành Nguyên lực huyền(sợi dây nguyên lực), lúc này tại thời khắc mờ mịt vô tri thế mà lại thoải mái hoàn thành.
Trong nháy mắt khi kiếm huyền hoàn thành, nguyên lực phóng ra từ trong cơ thể Ngải Huy đột nhiên biến đổi.
Chúng nó không ly khai Ngải Huy, mà xoay xung quanh cơ thể, xoay tròn rất nhanh.
Xuy xuy xuy!
Tựa như vô số thanh tiểu kiếm mỏng mà sắc bén lướt nhanh trong không trung, trong nháy mắt cọc gỗ và dây thừng đang cột hắn bị cắt thành vô số mẫu vụn. Mẫu vụn lơ lửng ở không trung, tựa như có một cái tay vô hình nâng lên. Nền đá dưới chân Ngải Huy không ngừng xuất hiện từng vết kiếm, vụn đá tung bay.
Trong nháy mắt khi Nguyên lực huyền hoàn thành trong cơ thể Ngải Huy, biển nguyên lực đang táo bạo liền không có bất cứ báo hiệu gì mà trở nên bất động.
Tại giờ phút này thời gian giống như dừng lại.
Ngải Huy tựa như đã diễn luyện qua vô số lần, chiêu này như thể đã thuộc lòng, Long Tích Hỏa vốn luôn không buông ra hoành ngang tại trước người, giẫm chân vung kiếm.
Tựa như mảnh đá lia trên mặt nước, Long Tích Hỏa nặng hai trăm hai mươi cân lại vô cùng mềm mại và linh động.
Nguyên lực bất động trong cơ thể, tựa như nước lũ tìm được phần đê vỡ, điên cuồng tràn tới Long Tích Hỏa trên tay phải Ngải Huy.
Ông!
Giống như khi lò xo bung lên, âm thanh Long Tích Hỏa rung động trầm thấp đến mức khiến toàn thân cảm thấy hơi tê dại, thân kiếm Long Tích Hỏa màu đen tuyền hiện lên một tầng sáng ngưng thực.
Một vệt trăng khuyết trong veo tụ tập tại mũi kiếm của Ngải Huy, lại từ mũi kiếm mà tiêu thất.
Từ khí thế Ngải Huy bạo phát vừa rồi, sắc mặt viện trưởng và thành chủ liền thay đổi. Viện trưởng chịu xung kích vô cùng lớn, học viện của mình có học viên lợi hại như vậy, vậy mà bản thân lại không biết! Chỉ với khí thế bạo phát vừa xong đã vượt qua các học viên hiện nay, cho dù là đệ nhất thiên tài của Tùng Gian viện, Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng tuyệt đối không đạt được.
Học viên sao lại có khí thế kinh khủng như vậy?
Vương Trinh cũng vô cùng khiếp sợ, không giống như viện trưởng khi hắn thu được báo cáo của Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân, hắn liền tỉ mỉ điều tra tất cả tin tức về Ngải Huy. Trong con mắt hắn, Ngải Huy không có bí mật gì, xuất thân cu-li, lăn lộn tại hoang dã ba năm nên được phá cách chấp thuận tiến vào Cảm Ứng tràng học tập. Cảnh giới lưỡng cung, đệ tử của Vương Thủ Xuyên, kể cả tiền lời kiếm được từ Thỏ hào cũng được đề cập, Vương Trinh đã điều tra rõ ràng chi li.
Chân chính làm cho Vương Trinh coi trọng là việc Ngải Huy hai lần tao ngộ huyết thú, không những sống sót hơn nữa phát huy tác dụng then chốt. Ngoại trừ báo cáo của Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân, Vương Trinh còn xem qua báo cáo của Hứa phu tử và Thôi tiên tử, bọn họ đều nhắc tới Ngải Huy là người đầu tiên phát hiện tình huống không thích hợp.
Tựa hồ đối với Huyết độc Ngải Huy có một nhạy cảm khác thường, đây mới là nguyên nhân căn bản Vương Trinh tìm đến Ngải Huy.
Nhưng, toàn bộ tình báo không hề nhắc tới Ngải Huy có thực lực và kiếm thuật khủng bố như thế!
Đây là lưỡng cung sao? Nguyên lực dao động đáng sợ như thế, sao có thể là lưỡng cung? Đây tuyệt đối là nguyên lực dao động từ bảy cung trở lên! Lẽ nào đứa này ẩn dấu thực lực?
Nếu như chỉ là nguyên lực dao động, hắn không giật mình như thế, căn bản trong nháy mắt khi vệt trăng khuyết thành hình tại mũi kiếm, cơ nhục trên gương mặt hắn không tự chủ run lên, luồng kiếm ý sâm nghiêm kia khiến lông tóc toàn thân hắn thoáng cái dựng thẳng cả lên.
Tựa như có một thanh kiếm đã chỉ thẳng, chỉ cần tiếp tục đẩy tới thêm một chút sẽ đâm vào mi tâm vậy.
Vô luận là Vương Trinh hay là viện trưởng, đều có phản ứng ngay lập tức.
Không biết khi nào mà trên tay Vương Trinh xuất hiện một thanh đao gỉ sét loang lổ, khí thế đột nhiên biến đổi, tựa như đổi thành người khác, ngay cả thân thể cũng đột nhiên trở nên cao lớn hơn không ít, toàn thân toát ra sự nhanh nhẹn dũng mãnh sắc bén không thể nói ra, không có lời vô dụng, một đao chém xuống, ánh đao như thác nước treo ngược.
Tay áo rộng thùng thình của Viện trưởng bắn ra lượng lớn bong bóng, những bong bóng nhìn qua tựa như bọt xà phòng này. Dưới ánh nắng tỏa ra năm màu rực rỡ, chúng trông rất đẹp mắt, chúng bay lượn theo gió, giống như cõi mộng.
Trăng khuyết biến mất trên mũi kiếm của Ngải Huy đột nhiên xuất hiện tại trước mặt hai người, giống như chui ra từ trong không trung, va chạm cùng ánh đao của Vương Trinh.
Trăng khuyết giống như là đồ sứ dễ vỡ, ngay tại chỗ vô thanh vỡ tan.
Sắc mặt Vương Trinh hơi đổi, hoành đao xuống tấn, tả chưởng đánh ra.
Oanh!
Trăng khuyết vỡ tan đột nhiên hóa thành vô số ánh kiếm, bao phủ toàn trường.
Xuy xuy xuy!
Ánh kiếm đánh lên bọt khí, bọt khí tựa như bị kim đâm, lập tức vỡ nát. Nhưng tay áo viện trưởng vung vẫy giống như là cái động không đáy, vô số bọt khí như dòng nước siết sặc sỡ, không ngừng bắn ra.
Bọt khí càng ngày càng nhiều, bao phủ toàn thân viện trưởng.
Ánh kiếm bắn nhanh tới Vương Trinh, tựa như đánh lên một bức tường vô hình, tạo nên vô số rung động.
Một đám ánh kiếm bay về phía Đoan Mộc Hoàng Hôn, Đoan Mộc Hoàng Hôn như ở trong mộng chợt tỉnh, Thanh Hoa ở dưới chân chợt lóe rồi biến mất, xung quanh gã lập tức hiện lên một quầng quấn đầy hoa văn Thanh Hoa. Ánh kiếm mang đánh lên tầng Thanh Hoa hoa văn, thân thể Đoan Mộc Hoàng Hôn rung lên, thành công ngăn cản lại ánh kiếm. Nhưng trên mặt gã không có chút vui mừng nào, ánh mắt gã nhìn chằm chằm tầng Thanh Hoa hoa văn chậm rãi xoay tròn quanh cơ thể.
Trên một phiến lá, một cái lỗ thủng thật nhỏ lại rất chói mắt.
Sao lại làm thế được...
Gã cơ hồ không thể tin vào hai mắt. Bắt đầu từ khi tiến nhập đạo trường, xung kích một lớp tiếp một lớp, gã cảm thấy Ngải Huy ở trước mắt cực kỳ xa lạ.
Trong khoảng thời gian này gã tiến bộ cực lớn, kinh lịch hành trình Vạn Sinh Viên, khổ chiến ngoài thành đã kích thích gã cực lớn. Thiên phú của gã vốn xuất sắc, liên tục bị tử vong uy hiếp khiến tiềm năng của gã được kích phát ra.
Ba ngày trước, gã khai mở cung thứ năm, Địa cung.
Điều này có nghĩa gã bắt đầu tiến vào lĩnh vực cao hơn, bốn cung Địa Hải Môn Thiên, mỗi khi khai mở một cung, thực lực đều tăng vọt. Tuy rằng bởi vì thể chất từng người khác nhau, Nhưng nói chung, Địa cung có thể chứa đựng nguyên lực gấp hai lần rưỡi thủ cung. Trừ cái đó ra, khai mở địa cung có thể giúp gã tu luyện rất nhiều chiêu thức【 Thanh Hoa 】 mà trước đây vô pháp tu luyện.
Thực lực của tăng mạnh làm gã mừng rỡ vô cùng.
Nhưng đó là trước ngày hôm nay. Nguyên lực dao động mà Ngải Huy tỏa ra khiến lòng gã run sợ, Đoan Mộc Hoàng Hôn dám khẳng định, cảnh giới năm cung của mình là không thể hình thành dao động đáng sợ như thế.
Còn cả một kiếm vừa rồi kia...
Một kiếm bức cho thành chủ và viện trưởng đến hoàn cảnh như thế, cái này đã vượt khỏi nhận biết của Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Đối với thực lực của bản thân, Đoan Mộc Hoàng Hôn có nhận thức rất rõ ràng, đừng thấy gã lấy phong thái gần như kiêu ngạo chủ động khiêu chiến, đánh một trận thành danh. Nhưng sau khi thành danh, gã lại nhanh chóng thu liễm trở nên kín tiếng. Bởi vì gã biết, ngay từ đầu gã có thể đạt được chiến tích như vậy là bởi vì mọi người chưa biết gã, chưa quen thuộc với【 Thanh Hoa 】 của gã.
Nhưng thủy chung gã vẫn là tân sinh năm nhất, gã thủy chung ở cảnh giới chỉ có bốn cung, một khi mọi người quen gã, chả mấy chốc sẽ nghĩ được biện pháp đối phó gã.
Cảnh giới là nhược điểm vô pháp lảng tránh, thiên phú cần lắm nhưng thời gian và kiên trì còn cần hơn nữa.
Nhưng Ngải Huy lại giống như phá vỡ một điểm này.
Từ khi còn chưa khai mở bản mạng nguyên phủ, lại đến song cung, đến bây giờ... Nguyên lực dao động mạnh như thế là mấy cung?
Còn một kiếm kinh tài tuyệt diễm vừa rồi kia, là tuyệt học sao? Không phải nói kiếm thuật đã suy sụp rồi sao? Kiếm thuật lợi hại như vậy, nào giống như suy sụp đây?
Mình đột nhiên tăng mạnh còn có rất nhiều đạo lý có thể nói, thiên phú tuyệt hảo, thân có tuyệt học, gia tộc giàu có, lại thêm kích thích từ bên ngoài, tiến bộ nhanh cũng chẳng kỳ quái gì lắm.
Sự tiến bộ của Ngải Huy, hoàn toàn không hiểu, hoàn toàn không có đạo lý để nói a. Thiên phú cực kém, nghèo rớt mồng tơi, tuổi khá lớn, tên gia hỏa như vậy còn tiến bộ hơn cả mình, khiến người ta chẳng thể nhìn rõ được?
Bóng bóng của Viện trưởng nhìn qua khinh phiêu phiêu vô lực, vừa đụng liền vỡ, Nhưng số lượng thực sự quá nhiều, cảm giác như vô biên vô hạn. Toàn bộ ánh kiếm, vậy mà lại bị ông ta mạnh mẽ ngăn cản lại, ngoại trừ Đoan Mộc Hoàng Hôn ra, tất cả những người khác đều được ông ta bảo hộ phía sau.
"Thống khoái quá!"
Vương Trinh cất tiếng cười dài, chiến ý yên lặng mười năm đột nhiên bùng lên. Râu tóc hắn dựng đứng, tinh quang hai mắt tăng vọt, cầm đao gỉ, điệu bộ dâng trào.
"Tùng Gian viện tàng long ngọa hổ, không thể ngờ còn có cao thủ như vậy! Ngải Huy, hôm nay xuất ra toàn bộ bản lĩnh của ngươi, ngươi ta thống thống khoái khoái đại chiến một trận!"
Giọng Vương Trinh chấn động khiến tai mọi người ông ông tác hưởng.
Hắn xách đao đi về phía Ngải Huy, long hành hổ bộ, mỗi một bước đều như đạp vào trong lòng mọi người, mặt đất cũng vì đó rung động.
Con mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn đột nhiên nhíu lại, các phu tử khác cũng bị biến sắc, ai cũng không thể ngờ vị thành chủ chưa từng có cảm giác tồn tại này, thực lực vậy mà lại hung hãn như thế!
"Ngải Huy, chẳng lẽ đã khiếp đảm?"
Vương Trinh hét lớn một tiếng, cất bước, thân hình tăng vọt, giống như mãng xà vọt lên tầng cỏ dại, bong bóng ở xung quanh thoát ra, giơ đao chém tới Ngải Huy.
Giữa không trung, khí thế Vương Trinh kéo lên tới cực điểm, hắn chỉ cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ lâm li không thể nói ra, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
Một trảm này, không ai có thể kháng cự!
Hả?
Ở phía dưới, Ngải Huy tựa như cọc gỗ, ngửa mặt đổ xuống thẳng tắp, không còn biết gì.
Ở một bên, tâm thần Lâu Lan triệt để thả lỏng, nguyên lực trong sa hạch của nó đã tiêu hao hầu như không còn, mí mắt cũng càng ngày càng trầm trọng, lẩm bẩm như nói mê: "Lâu Lan buồn ngủ rồi..."
Thần tình Vương Trinh cứng ngắc rơi xuống.
Viện trưởng vừa mới thổi tan bong bóng cũng ngây người.
Ngải Huy, hôn mê. Mập mạp, hôn mê. Lâu Lan, hôn mê.
Sự việc này...