Ngày thứ năm, Ngải Huy chú ý tới động tĩnh bên ngoài nhỏ đi rất nhiều, hắn suy đoán Cảm Ứng tràng hẳn phải là bắt đầu hành động rồi.
Hắn nói ra suy đoán này cho mọi người, hắn biết rõ mọi người cần phải tăng lên sĩ khí ngay bây giờ. Nếu như không phải tiếng dã thú kêu gào bên ngoài quá đáng sợ thì sớm đã có người ngồi không yên, nhưng mà nghe đến tiếng thú rống bên ngoài, ai cũng không xốc lên nổi dũng khí đi ra ngoài.
Nghe được Ngải Huy suy đoán, sĩ khí của các học viên đang uể oải lập tức phấn chấn rất nhiều. Phán đoán của Ngải Huy về tình thế đã sớm khiến bọn họ cực kỳ tin phục.
Tại hoàn cảnh chật hẹp tối tăm như vậy, môi trường còn bẩn thỉu như vậy, mỗi một ngày đều là dày vò.
Tại ngày thứ sáu, cuối cùng Ngải Huy bọn họ được cứu, Lý Duy mang đội tìm đến bọn họ.
Khi bọn họ đi ra khỏi gò đất, mỗi người đều cảm thấy dường như đã qua mấy đời. Địa hình xung quanh đã phát sinh biến hóa thật lớn, rừng rậm vốn xanh um tươi tốt bây giờ tan hoang, khói đặc cuồn cuộn.
Ngải Huy nhìn thấy rất nhiều người đang không ngừng rót dầu hỏa lên bụi cỏ và cây cối đỏ sậm, tại phía sau bọn họ là một mảnh đất cháy sém. Mỗi một tấc đất đều bị dầu hỏa rót đốt cháy, đất đai bị dầu hỏa cháy qua như vậy là thực vật cũng không cách nào sinh trưởng.
Hắn có chút hoảng hốt.
Trước chút ngày, hắn còn cảm thấy Cảm Ứng tràng là an tĩnh bình hòa bao nhiêu, nhưng mà nhìn đất đai bị thiêu đốt cháy đen, hắn mới phát hiện ý nghĩ đó của mình là ngây thơ ấu trĩ cỡ nào.
Ngải Huy còn như thế, tâm tình học viên khác càng thêm kích động. Một lần đi xa vô cùng bình thường lại biến thành một lần trài nghiệm đáng sợ.
Mọi người vừa mới đi ra, vì vậy tâm tình không khống chế được nên ngay tại chỗ ôm đầu khóc rống. Lúc này bọn họ rất muốn đã về tới nhà, trở lại gia đình ấm áp.
Ngải Huy nhìn thấy Hứa phu tử cùng Thôi tiên tử được Lý Duy kéo sang một bên nói gì đó, sắc mặt Thôi tiên tử chợt trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ.
Chú ý tới một màn này, lòng Ngải Huy trầm mặc, kỳ thực khi hắn không có nhìn thấy Chu huấn luyện viên thì trong lòng đã có dự cảm bất tường.
Tuy hắn quen gặp sinh ly tử biệt nhưng mà trong lòng lúc này y nguyên khổ sở đến tột cùng.
Mọi người đều được sắp xếp leo lên một chiếc xe quân nhu, bọn họ bước trên con đường trở về. Lý Duy còn có nhiệm vụ nên không đi cùng bọn họ, còn có rất nhiều người chưa có tìm được. Đi xa cùng thời điểm với bọn họ còn có năm lớp nữa. Nhưng chỉ có hai lớp bọn họ được cứu ra, có một lớp xác định đã tử vong, hai lớp khác còn mất tích chưa tìm được.
Mất tích nhiều ngày như vậy, hi vọng còn sống đã cực kỳ xa vời.
Nhưng mà ai cũng không muốn từ bỏ như vậy, tìm được hai lớp Ngải Huy là niềm cổ vũ rất lớn đối với Lý Duy.
Nghe được còn có hai lớp thất tung, tâm tình Ngải Huy càng kém hơn. Lúc tại Man Hoang, mọi người đã có tâm lý chuẩn bị sẵn việc tử vong. Sống sót mới là ông trời ban ân, mọi người đều chai lỳ đối với tử vong.
Ở Cảm Ứng tràng yên tĩnh an lành giống như thiên đường. Trước đây Ngải Huy cảm thấy Cảm Ứng tràng đã là nơi tốt nhất trên thế giới. Hắn thậm chí suy nghĩ rằng nếu như có thể cả đời đều tại Cảm Ứng tràng thì thật tốt.
Lý Duy chỉ là vỗ vỗ bờ vai, an ủi hắn trở về nghỉ ngơi thật tốt.
Ngồi ở trên xe quân nhu, mọi người đều không có hứng thú nói chuyện, xung quanh đều là tiếng nức nở nho nhỏ. Thôi tiên tử như mất hồn ngồi ngơ ngác, mặt trắng bệch như tờ giấy, trong tay nàng nắm chặt lấy cái túi vải của Chu Tiểu Hi.
Ngải Huy muốn an ủi nàng, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, sinh ly tử biệt đến đột nhiên như vậy, ngay cả cơ hội vĩnh biệt cũng không có.
Ngải Huy cho rằng mình đã sớm thấy quen sinh tử lại bỗng nhiên cảm thấy không đành lòng, hắn quay mặt nhìn xuống dưới.
Từ bầu trời nhìn xuống rừng cây xanh biếc đã biến mất không thấy. Mặt đất cháy đen giống như vết thương xấu xí, đường chân trời xa xa bị khói đen cuồn cuộn bao phủ, hắn có thể nhìn thấy ngọn lửa dọc theo mặt đất lan tràn ra xa đang nuốt chửng tất cả.
Học viên thụ thương trúng độc cần trị liệu gấp được khẩn cấp đưa đi nơi khác,.
Nhưng Ngải Huy cảm thấy hi vọng không lớn, hắn chưa từng có gặp qua huyết độc kỳ quái như thế, trên người vị học viên bị thương kia phát sinh biến hóa kinh người.
Không biết vì cái gì mà Ngải Huy cảm thấy nhìn có phần quen mắt giống như là đã đọc qua ghi chép tương tự ở đâu đó.
Nhưng khi hắn tỉ mỉ nhớ lại thì không cách nào cũng nghĩ ra.
Bỗng nhiên trong lòng hắn tràn đầy xúc động khi nhìn thấy Tùng Gian thành quen thuộc.
Chỉ là...
Tùng Gian thành vẫn là phồn vinh yên tĩnh giống như trước đây, giống như chuyện gì cũng chưa có xảy ra.
Có người rất nhanh chú ý tới hướng xe quân nhu phi hành tới không phải là Tùng Gian viện.
"Đây là muốn mang chúng ta đến nơi nào?"
"Ta muốn về nhà!"
"Thả chúng ta ra!"
Các học viên trở nên kích động, tâm tình của bọn họ đã sắp hạn sụp đổ, lúc này lại thấy xe quân nhu dẫn bọn hắn đến một nơi khác làm từng người đều nhịn không được.
Ngải Huy thờ ơ lạnh nhạt, vừa rồi khi hắn nhìn thấy Tùng Gian thành không hề phòng bị sâm nghiêm thì hắn đã hiểu rõ đại khái.
Cảm Ứng tràng đã phong tỏa tin tức.
"Hứa phu tử, xin phối hợp với chúng ta." Nguyên tu đồng hành nghiêm nghị: "Vì phòng ngừa độc tố khuếch tán và lan tràn, các vị cần phải được cách ly một đoạn thời gian, xin mọi người hiểu cho. Cái này là vì an toàn cho mọi người, cũng là vì tốt cho mọi người."
Sắc mặt Hứa phu tử cũng trở nên khó coi hơn nhiều, không nghĩ tới vừa mới chạy thoát lại phải bị cách ly.
Ông ta nhìn thấy dáng vẻ nguyên tu như gặp đại địch liền biết rõ cái này nhất định là mệnh lệnh phía trên truyền xuống.
Ông ta rất rõ ràng tác phong Cảm Ứng tràng là ra sao, người phía trên có ý nghĩ gì, hơn nữa trong lòng cũng có một chút suy đoán.
Ông ta không thể không bắt đầu trấn an học viên, ông ta biết rõ nếu như tùy ý các học viên tiếp tục náo loạn thì rất có khả năng sẽ phát sinh một ít chuyện ông ta không muốn nhìn thấy.
"Các ngươi phải giữ kín tin tức?"
Đoan Mộc Hoàng Hôn bất ngờ mở miệng làm vị nguyên tu kia sắc mặt khẽ biến, y liếc Đoan Mộc Hoàng Hôn một cái cũng không có phủ nhận mà là thản nhiên nói: "Điều này là vì tốt cho mọi người. Chuyện lớn như vậy nếu như gây ra khủng hoảng không cần thiết thì ai có thể chịu trách nhiệm?"
"Vì sao không đuổi mọi người đi?" Đoan Mộc Hoàng Hôn không chút nào tránh né ánh mắt đối phương, gã bình tĩnh không hãi sợ, lạnh lùng nói: "Các ngươi không có nghĩ tới, nếu như thế cục không khống chế được, sẽ có bao nhiêu người bị liên lụy?"
"Thế cục sẽ khống chế được." Nguyên tu biết rõ thân phận Đoan Mộc Hoàng Hôn nên trong lời nói rất kiêng kỵ: "Chúng ta đã tìm ra biện pháp đối phó loại độc tố này."
"Các ngươi đã tìm được biện pháp đối phó độc tố?" Ngải Huy đột nhiên mở miệng.
Nguyên tu vốn không muốn nói, nhưng mà nhìn thấy học viên xung quanh kích động, còn có Đoan Mộc Hoàng Hôn lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, y quyết định để lộ một chút: "Đúng vậy, chúng ta tìm được ghi chép về loại độc tố này ở trong bút ký tu luyện của một vị mộc tu đã mất. Cảm Ứng tràng triệu tập mộc tu có thực lực mạnh nhất, đã tìm ra biện pháp phá giải loại độc tố này. Đây chỉ là một cái ngoài ý muốn."
"Đây chỉ là một cái ngoài ý muốn?" Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy mình tựa như nghe đến một câu chuyện cực kì buồn cười. Chuyện lớn như vậy, chết nhiều người như vậy, chỉ là một cái ngoài ý muốn?
"Đúng vậy, trong bút ký của vị mộc tu kia ghi chép tỉ mỉ công thức loại độc tố này. Chúng ta rất nhanh sẽ tìm được biện pháp hóa giải, hiện tại đang thử nghiệm, xem hiệu quả trước mắt cực kỳ xuất sắc."
Nguyên tu đại nhân tràn đầy niềm tin.
Đám người Ngải Huy bị đưa đến một chỗ trang viên cách Tùng Gian thành ước chừng bốn mươi km, bọn họ vừa mới tới gần liền có mấy tốp nguyên tu bay qua tới gặng hỏi, canh phong nghiêm ngặt.
"Khoảng thời gian này, hi vọng mọi người an tâm ở lại nơi đây. Nếu như thuận lợi thì mọi người rất nhanh có thể trở về Tùng Gian viện. Còn xin các vị các chủ động giao lại các loại lá cây. Nếu có người nào tự ý liên lạc với bên ngoài thì hậu quả rất nghiêm trọng. Nếu như mọi người phối hợp với chúng ta thì Cảm Ứng tràng sẽ bồi thường cho mọi người tổn thất trong khoảng thời gian này."
Nguyên tu này nói xong liền vội vã rời đi.
"Tìm một chỗ ngủ đi." Ngải Huy nói với mập mạp.
Vì có thể biết bên ngoài đã xảy ra điều gì Ngải Huy đã chưa từng nhắm mắt sáu ngày liền, hắn thủy chung vẫn duy trì trạng thái kiếm thai. Khi hắn buông chuôi kiếm ra, suy yếu cùng mệt mỏi giống như thủy triều nhấn chìm hắn.
Hắn tùy tiện tìm một phòng trống có giường rồi nằm xuống ngủ ngay.
Mập mạp thủ tại cửa vào, tại trong gò đất hắn ngủ quên trời quên đất nên cảm thấy bản thân có thể không cần ngủ mấy ngày.
Tại một chỗ tầng hầm ngầm canh phòng cực kỳ sâm nghiêm trong Cảm Ứng tràng.
Tất cả mộc tu lợi hại nhất Cảm Ứng tràng đều được triệu tập đến. Lúc này bọn họ đang tại nghiên cứu một quyển nhật ký xa xưa. Chỉ với trang giấy rất cũ đến mức hầu như đã mục nát là có thể nhìn ra được thời gian nó đã trải qua dài dằng dặc cỡ nào.
Cái này là di vật bốn trăm năm trước của một vị mộc tu phu tử tên là La Bàn lưu lại.
Tại trong bản bút ký này, lão tỉ mỉ ghi chép nghiên cứu và tâm đắc cả đời mình.
Tại trong quá trình nghiên cứu, lão đã từng phát hiện một cái hiện tượng đặc biệt, đó là pháp bảo thời đại tu chân lưu lại tới cơ hồ đều biến thành đồng nát sắt vụn, ngoại lệ duy nhất chính là huyết luyện pháp bảo.
Lão sưu tập mấy món huyết luyện pháp bảo, sau khi tiến hành nghiên cứu chúng nó, phát hiện chúng nó có thể tự chữa trị. Tuy rằng hiện tại đã không có người biết rõ làm thế nào mới có thể sử dụng những vật huyết luyện này. Nhưng những huyết luyện pháp bảo này tuy rằng đa số không bóng bẩy nhưng không có mục nát như pháp bảo khác.
Chúng nó bảo tồn hoàn hảo.
Hiện tượng đặc biệt này làm cho La Bàn hứng thú. Lão nghiên cứu rất nhiều huyết luyện pháp quyết lưu lại từ thời đại tu chân, phát hiện huyết luyện hoàn toàn bất đồng với phương thức chính tu luyện ở thời đại tu chân.
Huyết luyện là một loại phương thức tu luyện càng cổ xưa hơn, nghe nói nguồn gốc của nó là từ việc huyết tế trời đất khi nhân loại vừa mới sinh ra.
La Bàn đem tâm đắc nghiên cứu huyết luyện của mình kết hợp với thực vật mộc tu tạo ra.
Ông ta hi vọng có thể tạo ra một loại thực vật có thể có được huyết luyện chi lực, ông ta làm ra rất nhiều nỗ lực, bồi dưỡng ra rất nhiều thực vật. Nhưng mà mãi cho đến khi mất đi, ông ta cũng chưa từng thành công.
Tại sau khi ông ta mất đi, học sinh của lão chỉnh lý lại di vật thì phát hiện lượng lớn thực vật chưa trưởng thành.
Học sinh của ông ta không nỡ hủy diệt những tâm huyết này của lão sư, nhưng mà chính hắn cũng không rãnh quan tâm, dứt khoát đưa tất cả những thực vật này dời đến trồng ở Vạn Sinh Viên.
Học sinh của ông ta cũng đem chuyện này ghi vào trong nhật ký của mình.
Khi Vạn Sinh Viên bạo phát độc tố đáng sợ, trải qua nghiên cứu ban đầu liền có người nhớ tới La Bàn bút ký. Đại đa số phu tử tại trước lúc mình qua đời đều sẽ đem nghiên cứu của mình quyên tặng cho Cảm Ứng tràng và các phu tử khác có quyền lợi được xem.
La Bàn bút ký nhiều người đã xem qua, rất nhiều mộc tu được triệu tập đến đều nhớ tới bản bút ký này.
Đây mới là lòng tin lớn nhất của Cảm Ứng tràng vì bọn họ đã tìm ra chìa khóa.