Màn đêm dần dần phủ xuống.

Nham thạch màu đen, mượn thế đám loạn thạch cứng rắn, thay phiên canh chừng, chống lại những đợt tấn công như thủy triều của dã thú, cuối cùng thì mọi người cũng coi như là ổn định được cục diện.

“Hoàng Hôn, ta đổi cho trò. Trò đi nghỉ ngơi một lát đi.” Trong giọng nói của Hứa phu tử tràn đầy vẻ quan tâm.

Đoan Mộc Hoàng Hôn là kẻ có sức chiến đầu thứ ba ngoài Hứa phu tử và Thôi tiên tử. Khoảng thời gian gã kiên trì cầm cự cũng như hai vị phu tử vậy. Ánh mắt học viên khác nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn đều tràn đầy kính ý và sùng bái. Lại nghĩ đến việc Đoan Mộc Hoàng Hôn còn là một trong sô những người nhỏ tuổi nhất ở đây, giờ lại còn nhận nhiệm vụ nặng nề như thế, sao không khiến người ta nảy sinh kính ý chứ?

“Vâng, phu tử!” Đoan Mộc Hoàng Hôn cung kính đáp lời. Cho dù là ở trong hoàn cảnh này, gã cũng không đánh mất cấp bậc lễ nghĩa.

Nhảy xuống khỏi đám loạn thạch cao nhất, toàn thân gã mệt mỏi rã rời hết sức, gã tìm một tảng đá sạch sẽ, ngồi xuống. Ngồi xuống rồi, gã mới chú ý tời người nghỉ ngơi ở bên cạnh là Ngải Huy.

Tên gia hỏa này vừa rồi đã ra tay sao? Đáng tiếc mình không chú ý đến.

Chiến đấu kịch liệt vượt quá sức tưởng tượng, những dã thú kia dường như phát điên rồi, con trước ngã xuống, con sau đã nhào lên. Nhiệm vụ phòng thủ của gã tương đối nặng, một mình ngăn chặn một phía, không rảnh quan tâm gì khác.

“Ngươi cảm thấy tình hình thế nào?” Đoạn Mộc Hoàng Hôn đột nhiên mở miệng hỏi.

Ngải Huy thấy hơi ngoài ý muốn liếc Đoan Mộc Hoàng Hôn một cái, hắn không nghĩ tới Đoan Mộc Hoàng Hôn sẽ có lúc đột nhiên bắt chuyện với mình.

Có điều, đến giờ phút này rồi, ân oán trước đây cũng không đáng nhắc tới nữa. Không cần biết hắn có cam nguyện hay không, hiện giờ mọi người đã ngồi cùng trên một con thuyền rồi. Hơn nữa, thực lực của Đoan Mộc Hoàng Hôn bộc lộ hôm nay có hiệu quả cực kì quan trọng, không hề gây cản trở, lần này nếu có thể sống để ra ngoài Đoan Mộc Hoàng Hôn có công lao rất lớn.

Ác cảm về gã đã giảm đi rất nhiều.

Hắn lắc đầu: “Rất tệ!”

Đoan Mộc Hoàng Hôn hơi nhíu mày, một cái nhíu mày cực kì khó phát hiện: “Vì sao? Tình hình không phải đã ổn định rồi sao?”

Cục diện trước mắt, Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy đã ổn định rồi. Địa hình phòng thủ có lợi, bọn họ cũng bắt đầu nắm giữ tiết tấu luân phiên, lương khô và nước mang theo cũng đủ cho bọn họ cầm cự một khoảng thời gian.

Nguy cơ ở đâu?

Đoan Mộc Hoàng Hôn tin tưởng Ngải Huy sẽ không nói chơi.

Tựa như sức chiến đấu của Đoan Mộc Hoàng Hôn được mọi người thừa nhận vậy, phán đoán chuẩn xác của Ngải Huy cũng được mọi người công nhận. Tuy rằng kết luận này khiến Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy có phần kì quặc, nhưng mà gã cũng không thể không thừa nhận, ngoại trừ về mặt sức chiến đấu cá nhân là gã có thể nắm chắc toàn thắng ra, thì những phương diện khác gã kém hơn rất nhiều.

Rất nhiều khi, sự thành thạo và lão luyện của Ngải Huy khiến người ta nhớ tới huấn luyện viên Chu.

“Ngươi không để ý thấy sao? Những con thú tấn công chúng ta đều là dã thú ăn cỏ.”

Giọng Ngải Huy lãnh đạm, nhưng khi rơi vào trong tai Đoan Mộc Hoàng Hôn lại giống như sấm sét.

Nghĩ lại trước đó khi chiến đấu, những con thú gã gặp phải cơ hồ đều là một ít động vật nhỏ lấy cây cỏ làm thức ăn, gã suy nghĩ một chút rồi nói: “Ý của ngươi là sẽ còn có dã thú hung mãnh hơn nữa trúng độc? Hay là chỉ có động vật ăn có mới trúng độc?”

“Nước đỏ dưới nền đất có mùi rất nhạt. Nếu như ngươi nhổ một cọng cỏ, mùi cỏ sẽ đậm hơn nước đỏ. Còn nhớ con thỏ lông đỏ kia không? Máu của thỏ lông đỏ lại càng nồng hơn cỏ. Mà lúc trước ta đã từng giết chết một con muỗi, mùi máu của muỗi còn thơm ngọt hơn cả mùi máu của thỏ lông đỏ. Ngươi sẽ liên tưởng đến cái gì?” Ngải Huy quay mặt hỏi.

“Ý của ngươi là…” Sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn trở nên rất khó coi.

“Nồng độ của huyết độc đang tăng lên.” Ngải Huy nói trúng trọng điểm, hỏi tiếp: “Ngươi nhìn những dã thú bị chúng ta giết chết kia đi, thi thể chúng nó có phải đều bị xâu xé sạch sẽ không? Ngươi có nhìn thấy trên mặt đất còn có nửa giọt máu nào không?”

“Có nghĩa là dã thú trúng độc đều rất thèm máu.” Đoan Mộc Hoàng Hôn nghĩ đến lý do phổ biến nhất.

“Khôn.” Ngải Huy lắc đầu. “Chúng nó bị huyết độc hấp dẫn, ta nghi ngờ chúng đang lột xác!”

“Ngươi cảm thấy sức chiến đấu của những động vật nhỏ ăn cỏ này thế nào? Có phải đang tăng lên rất nhiều hay không?”

“Rất nhiều!” Đoan Mộc Hoàng Hôn gật đầu.

“Vậy cái gì đã làm chúng thay đổi? Loại huyết độc này khiến chúng nó càng thêm cường đại, còn nhớ đến mối liên hệ vừa rồi không? Huyết độc trong cơ thể những dã thú ăn thịt kia càng đậm, chúng nó sẽ càng thay đổi nhiều, và cũng sẽ càng thêm nguy hiểm.” Ngải Huy bình tĩnh nói.

Vậy mà mình lại không chú ý tới chi tiết này. Một cảm giác lạnh lẽo khó nói nên lời chạy từ dưới chân lên làm gã không khỏi rùng mình một cái.

“Tạm thời còn không biết chúng nó sẽ thay đổi thành cái dạng gì. Nhưng mà con muỗi lần trước ta giết chết lại rất yếu đuối, nên ta nghi ngờ là dã thú ăn thịt sẽ có một thời kì lột xác. Mà sở dĩ chúng ta còn chưa gặp những dã thú ăn thịt kia, khả năng là do chúng nó còn chưa có lột xác xong.”

Sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn trắng bệch: “Cái này… cái này chỉ là suy đoán của ngươi thôi…”

“Nếu như ta đoán đúng, dã thú chúng ta gặp sau này sẽ càng ngày càng khó đối phó.” Ngải Huy lãnh đạm như thường, tựa như đang kể một câu chuyện nào đó không liên quan gì đến mình vậy: “Hi vọng ta đoán sai. Nếu không, chỉ còn cách hi vọng đội ngũ cứu viện đến sớm một chút!”

Đoan Mộc Hoàng Hôn ngơ ngác nhìn Ngải Huy, gã nghĩ không ra, Ngải Huy bằng cách nào mới có thể hờ hững đối diện với tình cảnh nguy hiểm của chính mình như thế.

Ngải Huy không chú ý tới ánh mắt của Đoan Mộc Hoàng Hôn, hắn lẩm bẩm: “Còn nữa, vì sao dã thú lại tấn công chúng ta? Mà lúc trước lại không? Ngươi có để ý không? Dã thú sẽ xâu xế thi thể đồng loại, nhưng đồng loại lại không tấn công lẫn nhau, thế là vì sao?”

Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy mình thật ngốc.

Gã luôn cảm thấy mình thực sự là thiên tài, cảm thấy đầu óc mình vô cùng linh hoạt, có vấn đề gì mình chỉ nghĩ một cái là ra ngay. Nhưng hiện tại, nghe đến một loạt những câu: “Vì sao?” của Ngải Huy, thì gã cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn không đủ dùng.

Tất cả mọi người không phải đi cùng một hành trình sao? Vì cái gì mà những thứ mọi người nhìn thấy lại khác xa nhau nhiều vậy?

Vẻ mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn nhìn về phía Ngải Huy như là gặp quỷ.

Mỗi một chi tiết mà Ngải Huy nhắc tới đều là thức mà gã không chú ý đến. Tỉ mỉ nghĩ lại, mỗi một vấn đề dường như đều rất có huyền cơ.

Lúc này, Đoan Mộc Hoàng Hôn mới chân chính nhận thức lại Ngải Huy. Cuối cùng gã cũng hiểu vì sao Ngải Huy luôn có thể khiến người khác tin phục. Sự sáng suốt của gia hỏa này thực sự quá đáng sợ, lại cộng thêm suy nghĩ sáng suốt và bình tĩnh đến mức gần như lãnh khốc, luôn luôn có thể chỉ thẳng ra vấn đề then chốt.

Hơn nữa, vô luận là tình hình tồi tệ thế nào, Ngải Huy dường như cũng không kinh hoảng.

Tựa như suy đoán vừa rồi của Ngải Huy vậy. Nếu là thật, vậy thì tình cảnh của bọn họ sẽ cực kì đáng lo ngại. Nhưng khi Ngải Huy dùng giọng điệu quái dị chỉ mình hắn có để nói ra, không sai, cái loại giọng điệu hờ hững như chẳng có tí liên quan nào đến mình kia, ở trong mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn chính là quái dị đến cực điểm.

Hình như hiện giờ bản thân mình cũng không phải quá lo lắng.

Đây là loại tâm trạng kiểu gì đây nha, không hiểu ra sao nha? Đối với bản thân, Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng không biết phải nói sao.

“A Huy, đến phiên chúng ta rồi.”

Mập Mạp la lên, cắt đứt mạch trầm tư của Ngải Huy.

Con mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn sáng ngời, đối với thực lực chiến đấu của Ngải Huy, gã tràn đầy hiếu kỳ. Vừa rồi không có cơ hội xem, bây giờ có thể quan sát kĩ một phen rồi.

Nhưng đúng lúc này, bất chợt, một tiếng thú gầm thét kéo dài truyền đến từ phía xa xa.

Sắc mặt của Ngải Huy và Đoan Mộc Hoàng Hôn không khỏi đồng loạt đại biến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play