Trên mặt Huyền Thanh Tử lộ vẻ lo lắng, Tiêu Thần xuất thủ cứu hắn khiến
hắn thực tâm cảm kích. Tiêu Thần triển lộ thực lực muốn xông ra khỏi
Huyền Sát Giới không phải là chuyện khó, nhưng đến hiện tại vẫn không hề hiện thân, chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì?
Vào thời khắc
này, linh quang lóe lên trong Trấn Long trận nhất thời hấp dẫn ánh mắt
của mọi người. Người đi ta khỏi đó chính là Khô Sinh Tử, khi hắn nhìn
thấy tu sĩ khắp nơi đều đổ dồn ánh mắt về phía mình liền không dám có gì càn rỡ, thu liễm độn quang, kinh cẩn thi lễ:
- Vãn bối Khô Sinh Tử ra mắt chư vị tiền bối.
Sắc mặt Bách Quỷ thượng nhân khẽ buông lỏng, Khô Sinh Tử chính là đệ tử
thân truyền của đại trưởng lão. Mặc dù hắn có thể đột phá giới hạn, bước vào cảnh giới Bất Trụy kỳ những vẫn muốn được đại trưởng lão yêu thích
hơn. Nếu lần này có gì xảy ra ngoài ý muốn thì Bách Quỷ thượng nhân cũng khó lòng có thể bẩm báo.
Cơ Thiện khẽ nhíu mày, hắn đã
sớm từ miệng tu sĩ của gia tộc biết được trong hành trình vào Huyền Sát
Giới này nên trong lòng cực kỳ cảm kích Tiêu Thần. Bất quá hiện tại,
chưa thấy Tiêu Thần đi ra, không nhịn được hỏi:
- Khô Sinh Tử đạo hữu, không biết trước khi rời đi đạo hữu có thấy Lưu Vân đạo hữu không? Vì sao đến lúc này hắn vẫn chưa ra?
Cơ Thiện vừa nói nhất thời hấp dẫn chú ý của các thủ lĩnh khắp nơi, tất cả bọn họ thông qua đệ tử môn hạ đều biết được thủ đoạn của Tiêu Thần.
Đoán chừng dựa theo lẽ thường người này không bị gặp nạn gì mới đúng,
trừ phi trong này có ẩn tình khác? Dù sao chuyện Tiêu Thần phát sinh
xung đột với Bắc Mang tông mọi người đều biết, mà từng người từng người
đi ra, cuối cùng chỉ còn hai người Khô Sinh Tử và Tiêu Thần. Hiện tại
chỉ có một mình Khô Sinh tử đi ra nhưng không thấy bóng dáng Tiêu Thần
đâu, hiển nhiên lòng người sẽ phát sinh hoài nghi. Về phần vẫn còn một
gã Nguyên Anh hậu kỳ nữa vẫn chưa ra ngoài, mọi người đều không thèm để
ý. Dù sao chỉ cần hắn bén mảng ra ngoài là chắc chắn sẽ bị giết chết
ngay.
Khô Sinh Tử đối mặt với ánh mắt của tu sĩ khắp nơi, sắc mặt bình tĩnh, không lộ chút khác thường nào:
- Hồi bẩm gia chủ Cơ gia, vãn bối và Lưu Vân đạo hữu là hai người cuối
cùng rời khỏi Huyền Sát Giới, phải đối mặt với những Thôn Sát đạt cảnh
giới Nguyên Anh kỳ đỉnh phong vây giết. Nếu không phải vãn bối tu luyện
thần thông của Bắc Mang Tông hộ mạng thì e rằng lúc này đã phải chết ở
trong đó. Còn Lưu Vân đạo hữu ….. Trước lúc vãn bối đi đã tận mắt thấy
hắn bị sáu con Thôn Sát vây giết, lúc này lành ít dữ nhiều.
Khô Sinh Tử nói xong trên mặt lộ vẻ tiếc hận, làm người khác khó có thể phân biệt được thật giả.
- Chuyện này tuyệt đối không thể, Lưu Vân đạo hữu thần thông mạnh mẽ vô
cùng, yêu vật Thôn Sát căn bản không dám ngăn cản hắn rời đi. Hơn nữa
Lưu Vân đạo hữu còn trợ giúp lão phu thoát thân khỏi cái khe của Trấn
Long trận. Lúc đó hắn chỉ cách đó khoảng mấy trăm thước, muốn thoát là
có thể ra được ngay. Vậy làm sao có thể để yêu vật Thôn Sát vây giết
chứ! Chuyện này chắc chắn có ẩn tính. Khô Sinh Tử đạo hữu, xin hãy nói
cho ta biết, chớ giấu diếm!
Sắc mặt Huyền Thanh Tử âm trầm, người này mặc dù thương thế không nhẹ, nhưng đến hiện tại không hề đi chữa
thương, hiển nhiên là hạng người có ân phải trả.
Khô Sinh Tử nghe vậy sắc mặt hơi trầm xuống lạnh giọng nói:
- Huyền Thanh Tử đạo hữu nói vậy là ý gì? Chẳng nhẽ đạo hữu cho rằng
chuyện này là do lão phu âm thần động tay động chân? Nếu đạo hữu không
có chứng cứ thì đứng nói lung tung, nếu không lão phu sẽ không bỏ qua
đâu.
Tu sĩ khắp nơi nghe vậy đều thầm lắc đầu, bởi hiện
tại người cùng Tiêu Thần ở Huyền Sát giới chỉ còn hắn, đướng nhiên không thể tìm ra chứng cứ nào. Huyền Thanh Tử hơi ngừng lại, đang muốn tiếp
tục nói thì Bách Quỷ thượng nhân của Bắc Mang tông hừ lạnh nói:
- Chẳng nhẽ môn hạ đệ tử của ta còn sống sót mà Lưu Vân kia không có ra
ngoài thì chư vị đạo hữu liền cho rằng hắn âm thầm động tay động chân
sao?
Giọng điệu lạnh lùng có chút bất thiện. Ở Tu Chân giới, Bắc
Mang tông từ trước đến giờ có tiếng xấu là có thù tất báo, nếu thực lực
không mạnh mẽ cao thâm không lượng được thì e rằng đã bị người ta giết
như con chó rồi. Lúc này, tu sĩ khắp nơi khi nghe vạy đều âm thầm nhăn
mặt, hơi chần chờ không tiếp tục nguyện ý mở miệng chất vấn chuyện này.
Dù sao lúc này Lưu Vân kia không có hiện thân thì rất có khả năng đã
chết trong Huyền Sát giới. Nếu chỉ vì chuyện này mà trêu chọc một thế
lực sừng sỏ như Bắc Mang tông thì chắc chắn đó là một quyết định không
hề sáng suốt.
Vô Cực Tử của Cấm Thiên tông khẽ khoát tay, ngăn cản Huyền Thanh Tử tiếp tục nói. Dù sao đã không có chứng cớ, cho
dù xác định Khô Sinh Tử đã âm thầm ra tay thì cũng chả có thể làm được
gì.
- Trấn Long trận đã sắp đống cửa.
Đúng lúc này, ánh mắt Vô Tinh đạo nhân lóe lên, nhàn nhạt nói. Tu sĩ khắp
nơi nghe vậy trong lòng đều cả kinh, liền ngẩng đầu lên quả nhiên thấy
Trấn Long trận khẽ rung lên, sap đó dần dần khép lại. Thời gian mở Trấn
Long trận có hạn chế, muốn khở động lại nó cần bảy ngày sau. Sau bảy
ngày, một thân một mình đối mặt với vô số Huyền Sát thú vây giết, cho dù có đạt đến cảnh giới Bất Trụy thì e rằng cũng sẽ tiêu hao hết pháp lực
mà bị giết chết huống chi là Lưu Vân. Mọi người khẽ lắc đầu, âm thầm thở dài, trong lòng xác định Tiêu Thần đã chết không thể nghi ngờ.
Sắc mặt Cơ Thiện hơi âm trầm, lúc này hơi chần chờ, trầm giọng nói:
- Trấn Long trận đã đóng cửa, xem ra Lưu Vân đạo hữu lành ít dữ nhiều.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc! Nếu hắn có thể thoát ra thì lão phu muốn đích thân cảm tạ một phen, nhưng bay giờ thì…Ai….
Người này lắc đầu liên tục, hiển nhiên trong lòng cực kỳ tiếc hận.
Ánh mắt Huyền Thanh Tử có chút sầm lại, trong đó hàn mang lóe lên:
- Cơ gia chủ, vãn bối tuyệt đối không tin Lưu Vân đã chết bên trong Huyền Sát Giới. Hiện tại hắn vẫn còn trong đó hiển nhiên là do có gì đó ngăn
cản hắn. Vì vậy, khẩn cầu Cơ gia chủ bảy ngày sau hãy mở ra Trấn Long
trận lần nữa.
Nói xong hắn thi lễ thật sâu.
Tường Vân lão tổ nghe vậy dẫn các tu sĩ Huyền Tông môn lên một bước, chắp tay nói:
- Cơ đạo hữu, kính xin bảy ngày sau hãy mở cửa đến Huyền Sát giới, nếu không ta không thể cam lòng.
Ở phía sau, Cơ Thiện và mấy trăm tu sĩ Cơ gia đều quỳ xuống, trầm giọng nói:
- Xin gia chủ cho phép, bảy ngày sau mở Trấn Long trận.
Lần này nếu Tiêu Thần không xuất thủ những tu sĩ Cơ gia này đã sớm vẫn lạc
bên trong Huyền Sát giới, tự nhiên trong lòng cực kỳ cảm kích.
Sắc mặt Cơ Lạc Vũ âm trầm, lúc này cũng cúi xuống lạy theo mọi người, trong mắt lóe lên ý vui mừng như điên:
- Lưu Vân mặc dù có thực lực mạnh hơn người, dưới tình huống trước mặt
không cách nào có thể sống sót ra khỏi Huyền Sát giới. Cơ Tịch Nguyệt sư tỷ là của ta, dù là ai cũng không thể cướp đi.
Cơ Thiện thấy thế hơi chần chờ, lúc này ôm quyền nói:
- Cơ gia ta đương nhiên đồng ý bảy ngày sau sẽ mở cửa tới Huyền Sát Giới, chỉ là các vị đạo hữu không biết nghĩ thế nào?
Huyền Sát giới mặc dù ở Cơ gia, nhưng ban đầu Cấm Thiên Tông bố trí chia làm
sáu lệnh phù vào sáu môn phái đứng đầu Trung Châu, muốn mở ra thì phải
được cả sáu đồng ý mới có thể mở được.
Cơ Thiện nói xong, Vô Cực Tử mở miệng trước tiên, than nhiên nói:
- Cấm Thiên tông đồng ý.
Lúc này thanh giáp nữ tu đến bên cạnh Bách Chiến Minh, nói nhỏ. Sau đó hơi chần chờ, lạnh lùng nói:
- Bách Chiến Minh đồng ý.
Vô Tinh đạo nhân khẽ cười một tiếng:
- Theo môn hạ tu sĩ nói, Lưu Vân đã trợ giúp tu sĩ khắp nơi thoát khỏi
Huyền Sát giới hiển nhiên thực lực mạnh. Mặc dù không rõ sống chết ra
sao nhưng lão phu nguyện cho hắn một con đường sống. Lần này, Ám Nguyệt
tông ta đồng ý.
- Hừ! Lúc này e rằng không ít người cho
rằng Lưu Vân không thể thoát thân khỏi Huyền Sát giới là có liên quan
đến Khô Sinh Tử của Bắc Mang tông chúng ta, nếu lão phu không đáp ứng
chuyện này, không phải sẽ khiến trong lòng các người càng thêm hiểu lầm
sao. Chuyện này Bắc Mang tông ta sẽ đáp ứng. Nếu người này có thể may
mắn sống sót ra khỏi đó thì có thể giải được mối hiềm nghi cho môn hạ đệ tử ta.
Bách Quỷ Đạo nhân vẫn cười lạnh không dứt. Truyện đưcọ dịch tạo 4vn.eu
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn đến chỗ Mục Động Huyền. Hiện tại ngũ phương đã bày tỏ thái độ, chỉ còn Mục gia nữa thôi.
- Chuyện này lão phu không có ý kiến, nếu chư vị đạo hữu đồng ý, bảy ngày sau sẽ mở lại Trấn Long trận.
Mục Đồng Huyền mở miệng, nhưng trong lòng không khỏi sinh ra vài phần mong
đợi, hy vọng bảy ngày sau tu sĩ bị Huyền Sát giới vây ở bên trong có thể thoát thân rời đi.
Cơ Thiện gật đầu, trầm giọng nói:
- Đã như vậy, các đạo hữu tạm thời trở về chỗ ở của mình tu dưỡng, bảy
ngày sau ta chờ ở đây mở Trấn Long trận. Nếu không có kết quả, Cơ gia
luận công thưởng chuyện này, coi như chuyện Huyền Sát giới hoàn toàn
chấm dứt.
Tất cả tu sĩ các phương nghe vậy đều gật đầu, coi như đáp ứng chuyện này.
Sau một khắc, độn quang hiện lên nhiều như thủy triều, vọt lên cao, phóng
thẳng đến ngọn núi của Cơ gia ở phương xa tạo nên những tiếng gió rít
như xé rách bầu trời. Nhất thời nơi này trở nên an tĩnh, trên mặt đất
mấy trăm dặm không có chút sinh cơ nào càng thêm tịch mịch hoang vu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT