Sắc mặt Lý lão gia tử cứng ngắt, đồng thời liền cười vui vẻ, đứng dậy chắp tay nói:
- Băng Viêm, Tuyệt Thiên hai vị đạo hữu cùng tới, thật sự là vinh hạnh
cho lão phu. Hôm nay chính là đại thọ sáu trăm tuổi của lão phu, chư vị
đạo hữu hay là ngồi vào cùng uống một chén.
Băng viêm đạo nhân cười lạnh, thản nhiên nói:
- Lý đạo hữu thật hào hứng, nhưng hôm nay Nguyệt Hoa Tông ta bị lăng nhục như thế, nếu không đem cái tên gây chuyện kia trừng trị một phen thì
chén rượu hôm nay lão phu chỉ sợ là uống không được.
Nói tới chỗ này, ánh mắt sắc bén của Băng Viêm đạo nhân hướng Lưu Vân nhìn lại,
- Hừ hừ! Tâm lý đạo hữu quả là rất tốt, cục diện trước mắt còn không đứng dậy, chẳng lẽ muốn lão phu tự mình đi mời hay sao?
Giọng điệu lành lạnh có ý sát phạt.
Nếu hôm nay chỉ có một mình, cố kỵ thực lực Lưu Vân, có lẽ chỉ còn biết
ngậm bồ hòn. Nhưng giờ phút này Thái thượng trưởng lão bổn tông cũng vừa vặn đến, Băng Viêm đạo nhân tự nhiên trong lòng tin tưởng chắc chắn.
Phải biết Thái thượng trưởng lão thân là tồn tại đỉnh phong của nhân
giới, chính là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, mặc dù thực lực
không kém, nhưng muốn giết chết bất quá cũng chỉ là một cái nhất tay.
Lão giả phía trước nghe vậy khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn tới hướng Lưu Vân,
vẫn là muốn hảo hảo nhìn một cái xem đến tột cùng là tiểu bối nào, dám ở trước mặt hắn vô lễ như thế.
Ánh mắt rơi xuống, lão giả này sắc
mặt hơi đổi, trong mắt lộ ra ý kinh nghi, mặc dù tướng mạo bất đồng,
nhưng thân ảnh ấy cũng khiến cho hắn có cảm giác mấy phần quen thuộc.
Đúng vào thời khắc này, Lưu Vân ngẩng đầu lên, tròng mắt đen nhánh cùng lão
giả này nhìn nhau, sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Tường Vân đạo hữu, chẳng qua chỉ là mấy tháng không gặp, chẳng lẽ lại không biết được cố nhân đến sao?
Thanh âm bình thản, nhưng rơi vào trong tai lão giả kia, cũng là để cho hắn
trong nháy mắt sắc mặt đại biến, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, tiện đà
hóa thành kính sợ. Mặc dù bộ dáng hoàn toàn bất đồng, nhưng thanh âm này không có nửa điểm thay đổi.
Lão giả này, chính là Huyền Không Môn - Tường Vân lão tổ, mà Lưu Vân kia, tự nhiên chính là Tiêu Thần.
Săc mặt Tường vân lão tổ trong nháy mắt trở nên cực kì khó coi, đột nhiên quay đầu, quát lên:
- Chắc hẳn là các ngươi trêu chọc, nếu không lấy thân phận Tiêu... Lưu
Vân đạo hữu, như thế nào cùng đám tiểu bối các ngươi phát sinh xung đột! Mau tiến lên nói lời xin lỗi cùng Lưu Vân đạo hữu, nếu không cho dù
Nguyệt Hoa Tông bị nhổ tận gốc, cũng là vạ do các ngươi tự chuốc lấy!
Cục diện trong sân đột nhiên nghịch chuyển, Tường Vân lão tổ đột nhiên nói
ngược, giận dữ mắng mỏ khiến cho Băng Viêm đạo nhân ngây ngốc, nhưng
ngay sau đó liền từ lời Tường Vân lão tổ nói đã nhận ra điều gì, thân
thể lạnh lẽo run rẩy, sắc mặt hóa thành trắng bệch.
- Vãn bối có mắt không tròng, mạo phạm tiền bối, kính xin tiền bối chớ cùng bọn ta chấp nhặt!
Hai người Băng viêm, Tuyệt Thiên giờ phút này trực tiếp dùng đại lễ quỳ xuống, liên tục xin khoan dung.
Kết cục như vậy, trong nháy mắt để cho toàn thể Lý gia dại ra.
Băng Viêm này chính là một gã Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, thế nhưng hiện
tại hắn lại quỳ xuống cầu xin tha thứ, Lưu Vân tiền bối kia đến tột cùng là thân phận bực nào! Giờ phút này đông đảo tu sĩ Lý gia đang chứng
kiến, tất cả đều nhìn ra ý rung động trong lòng nhau, lần nữa nhìn về
phía Lưu Vân, ánh mắt càng trở nên vô cùng kính sợ.
- Được rồi, chuyện hôm nay ta vốn là chưa từng để ở trong lòng. Tường Vân đạo hữu, hôm nay vừa vặn là đại thọ của Lý lão gia chủ, không bằng ngồi xuống cùng uống một chén.
Tường Vân lão tổ nghe vậy cười gật
đầu, cũng hơi có cảm giác thụ sũng nhược kinh. Dù sao ban đầu Tiêu Thần ở trên đại hội tông môn tấn chức một kích giết chết Mục trưởng lão, đã
khiến hắn hoàn toàn kinh sợ.
- Nếu Lưu Vân đạo hữu đã nói , tại hạ tự nhiên đáp ứng.
- Hai người các ngươi còn quỳ ở chỗ này làm gì, lập tức đi chuẩn bị một phần thọ lễ, coi như là đền bù sai lầm hôm nay.
Hai người Băng Viêm, Tuyệt Thiên nghe vậy như được đại xá, còn không kịp
lau mồ hôi lạnh trên trán, kính cẩn thối lui, hoảng hốt khống chế độn
quang rời đi.
Tường vân lão tổ ngồi xuống, Tạ lão đầu tự động
tránh ra nhường chỗ, ngồi ở phía dưới, trên bàn một đám tu sĩ Lý gia giờ phút này nhận thấy khác thường, đã kính cẩn thi lễ lui ra. Cái bàn lớn
như thế, liền chỉ có Tiêu Thần, Tường Vân lão tổ, Lý lão gia chủ cùng
lão Tạ bốn người. Lý Chiêu Nhiên cuống quýt đánh mắt qua ý bảo Tạ lão
đầu hãy đi mời rượu, lập tức liên tục nâng chén, khiến Lý Chiêu Nhiên
sinh ra một đầu mồ hôi lạnh.
Tường Vân lão tổ mặc dù kinh ngạc vị tu sĩ này chỉ là một tu sĩ trúc cơ vì sao còn có thể lưu ở chỗ này,
nhưng thấy Tiêu Thần cũng không lộ ra nửa điểm vẻ kinh dị, lập tức trong lòng hơi đổi, đối Tạ lão đầu cũng không dám khinh thường, nên khi mời
rượu toàn bộ đều đón lấy, có thể nói là vô cùng nể tình.
Bốn người đàm tiếu uống rượu, không khí cực kỳ hòa hợp.
Nhưng khi Tường Vân lão tổ lời nói đến từ Huyền Không Môn , Lý lão gia tử sắc mặt khẽ biến, sau đó giọng điệu càng trở nên kính cẩn thân mật hơn,
nhưng trong lòng là kích động tới cực điểm. Đại thọ sáu trăm năm của
mình có thể mời tới hai vị nhân vật bậc này tuyệt đối là vinh quang mà
trước nay chưa từng có! Hơn nữa Lưu Vân tiền bối rõ ràng nhìn trúng Tạ
lão đầu, nếu là nắm lấy cơ hội, Lý gia bọn họ không phải là không có cơ
hội một bước lên trời.
Tiệc rượu tiến hành đến đêm, khách và chủ
vui mừng mà rời đi, Tiêu Thần được tu sĩ Lý gia kính cẩn chiêu đãi thu
xếp chổ ngủ, cả đêm không nói gì.
Hôm sau, trong chòi nghỉ mát
tại hậu viện Lý gia, Tiêu Thần cùng Tường Vân lão tổ ngồi đối diện nhau, nam nhân lạnh lùng đứng ở phía sau, sắc mặt đạm mạc, ánh mắt rơi vào
trên người Tiêu Thần , nhưng lại hiện vẻ nóng bỏng.
Lý gia lão tổ tiếp khách, một lát sau thức thời lui ra, ánh mắt Tường Vân lão tổ lóe lên nhìn nam nhân lạnh lùng một cái.
Tiêu Thần thấy thế khẽ gật đầu, nói:
- Tường Vân đạo hữu có việc gì không cần che dấu, người này không phải là người ngoài.
Nam nhân lạnh lùng nghe vậy không có vẻ kinh dị nào, nhưng sâu trong mắt cũng hiện lên mấy phần khác thường.
Tường Vân lão tổ gật đầu, nếu Tiêu Thần mở miệng, hắn tự nhiên sẽ không nhiều lời, lập tức hơi trầm ngâm, nói:
- Không biết Tiêu Thần đạo hữu tới đông vực này, có phải vì chuyện Cơ gia?
Thân thể Tiêu Thần trong nháy mắt cương cứng đồng thời ngửng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn Tường Vân lão tổ, trầm giọng nói:
- Cơ gia? Tường Vân đạo hữu, đến tột cùng là nói đến chuyện gì? Tiêu Thần nửa điểm không biết, kính xin đạo hữu thẳng thắng cho biết.
Cơ gia! Truyện được dịch tại 4vn.eu
Tiêu Thần tiến vào đông vực đã hơn hai tháng, vào nam ra bắc, tuy biết đại
danh đỉnh đỉnh Cơ gia, ở Trung Châu đông vực số lượng tu sĩ cũng không
ít, nhưng chân chính có thể tìm được chổ ẩn cư của tu sĩ gia tộc kia,
cũng là ít lại càng ít. Hôm nay khổ công tìm kiếm không có kết quả, chợt nghe thấy tin tức Cơ gia, chẳng trách Tiêu Thần hơi có chút thất thố.
Trong lòng Tường vân lão tổ khẽ động, Tiêu Thần nếu không biết chuyện này, sao phản ứng rõ ràng là có chút quá mức.
Tiêu Thần thấy thế tự nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng người này, hơi chần chờ, chắp tay nói:
- Không dối gạt Tường Vân đạo hữu, Tiêu Thần lần này tới Trung Châu, mục
đích là phải tìm một người đối với ta rất trọng yếu, nàng rất có thể
cùng Cơ gia có liên quan, tại hạ tới đông vực chính là vì tìm kiếm tin
tức của Cơ gia, chuyện này thỉnh đạo hữu kể lại rõ ràng.
Tường vân lão tổ nghe vậy gật đầu
- Thì ra là như vậy, nếu là như vậy, sợ rằng lần này Tiêu Thần đạo hữu
khó có thể tránh khỏi phiền toái rất nhiều. Tháng trước Cơ gia hướng các thế lực lớn ở Trung Châu đưa thiệp mời, Huyền Sát giới lần nữa xuất
hiện dấu hiệu không yên, mời tu sĩ các tông đến cùng nhau gia trì củng
cố Huyền Sát giới.
Tiêu Thần khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra ý không giải thích được.
Tường vân lão tổ, cười nói:
- Lão phu cũng quên mất, Vạn Ma Tông chỉ là mới vừa tấn chức Trung Châu
tông môn, dựa theo lệ cũ có thể không phải đi tham gia Huyền Sát giới
lần này. Nếu Tiêu Thần đạo hữu còn không biết nguyên do trong chuyện này vậy hãy nghe lão phu giải thích một chút. Huyền sát giới, chính là một
không gian kỳ dị, bên trong đầy rẫy huyền sát khí, trình độ đậm đặc có
thể nói là kinh người, đã trải qua biết bao năm tháng tích lũy lại,
trong chuyện này là do huyền sát khí ngưng tụ ra một loại tà vật kỳ dị
tên là Huyền Sát Thú! Tà vật này thực lực cực mạnh, yếu nhất đều có thực lực Nguyên Anh, một khi bộc phát, sợ rằng sẽ tạo thành một trường hạo
kiếp cho cả Trung Châu Tu Chân Giới. Bảy ngàn năm trước, Huyền Sát Giới
thủ độ xuất hiện dấu hiệu không yên, phá vỡ không gian phủ xuống nhân
giới. Khe không gian này nằm trong phạm vi thế lực của Cơ gia, gia tộc
Cơ gia đem hết thực lực, tiêu diệt toàn bộ Huyền Sát Thú chạy vào nhân
giới kia. Cũng chính là từ khi đó, Cơ gia mới dần dần lộ diện ra trước
thế nhân. Trong Huyền Sát giới đó sát khí không ngừng tăng cường, cứ
cách hơn ngàn năm, sẽ bộc phát một lần, khiến cho sát khí xông phá không gian. Mỗi khi đến thời điểm đó Cơ gia sẽ truyền tin đến các tông môn ở
Trung Châu phái môn hạ tu sĩ tiến vào Huyền Sát Giới chém giết huyền sát thú trong đó, làm suy yếu sát khí này, mong duy trì ổn định không gian. Nhưng không gian Huyền Sát giới cực kỳ yếu ớt, chỉ có tu sĩ dưới Bất
Trụy mới có thể vào, nếu không có thể dẫn tới sự sụp đổ không gian. Cũng chính bởi vì chúng ta có thể xác định bên trong Huyền Sát Giới không có Bất Trụy Huyền Sát Thú, nếu không sợ rằng thế lực khắp nơi đã sớm ngồi
không yên, toàn lực xuất thủ đem tiêu diệt. Mà lần này Cơ gia truyền
tin, là bởi vì Huyền Sát Giới lần nữa xuất hiện dị thường, lúc này lão
phu mới dẫn theo tu sĩ Nguyên Anh của tông môn tiến đến , gia cố Huyền
Sát Giới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT