Thời gian trôi qua từng chút một, ánh mắt tu sĩ khắp nơi tập
trung vào nơi mà thân ảnh Tiêu Thần biến mất, sắc mặt cảm thấy kính nể.
Hiện tại, thời gian Tiêu Thần tiến vào đã qua hai canh giờ, thời gian dĩ nhiên không còn nhiều nữa. Nếu không thể đi ra đúng thời gian quy định, Tiêu Thần sẽ đành để cấm chế oanh kích, chắc chắn sẽ phải chết không
nghi ngờ.
Sắc mặt Thủy Mặc Tử cùng tu sĩ Vạn Ma Tông ngưng trọng, trong ánh mắt tràn ngập ý lo lắng.
Còn sắc mặc của Thương Khung đạo nhân và tu sĩ Ngự Đạo tông đều cười lạnh
liên tục. Nếu Tiêu Thần bị giết chết trong cấm chế, chứng kiến cảnh đó
quả là vui mừng.
Trong lòng Vô Cực Tử sinh nghi, Tiêu Thần này có thể nhìn thấy ta có ra tay che dấu sát khí tại nơi phá giải Hư Không
cấm, lại thêm hắn có tu vi về cấm đạo không kém, đáng lẽ phải phá giải
rồi chứ, chẳng lẽ lại có chuyện ngoài ý muốn? Mặc dù trong lòng khó
hiểu, nhưng Vô Cực tử không có một động tác nào, hờ hững chờ đợi. Trong
lòng tuy tán thưởng Tiêu Thàn, nhưng hôm nay khiêu chiến đã nói trước sẽ không nương tay, nếu Tiêu Thần không thể thoát khỏi cấm chế đó, vậy thì đó chính là số mạng của hắn.
Khóe miệng của Mục Động
Huyền nhếch lên, thản nhiên biểu lộ ý cười, thời gian cũng sắp hết rồi,
xem ra lần này hắn không cần phải ra tay, Tiêu Thần này chắc chắn sẽ
phải chết. Nhưng còn bảo vật trên người hắn…Người này nhíu mày, sắc mặt
có chút âm trầm.
Thời gian qua đi, kỳ hạn ba canh giờ chỉ còn
mười tức. Phần lớn các tông sĩ biểu lộ ý tiếc hận, xem ra Tiêu Thần quả
thực đã bị nhốt trong cấm chế, không thể thoát thân
Đám người Thủy Mặc Tử lo lắng, lại không có biện pháp nào, Vô Cực Tử đã ra tay thì bọn họ nào dám nhúng tay vào.
Ba tức cuối cùng.
Trong lòng Vô Cực Tử âm thầm lắc đầu, Mục Động Huyền biểu lộ ý cười dữ tợn.
Cường giả khắp nơi đều nhíu mày, trong mắt biểu lộ chần chờ, nếu Tiêu
Thần chết tại đó, vậy các bảo vật kia lấy thế nào đây?
Nhất thời, không khí có vẻ ngưng đọng lại.
Nhưng đúng lúc này, tại nơi Tiêu Thần biến mất, khoảng không đột nhiên có
những gợn sóng. Vô Cực Tử là người phát hiện đầu tiên, trong mắt biểu lộ ý khiếp sợ. Sắc mặt Mục Động Huyền nháy mắt trở nên vô cùng khó coi,
mặt lộ sát khí. Thương Khung đạo nhân ngạc nhiên, sau đó trong lòng sinh ra oán hận vô tận:
- Tiểu tử này vẫn còn sống, quả là mạng lớn.
Còn về Thủy Mặc Tử cùng tu sĩ Vạn Ma Tông, hiển nhiên vẻ mặt cực kỳ vui mừng.
Khoảng không dao động ngày càng kịch liệt, giống như những gợn nước.
Ba!
Một âm thanh trong trẻo truyền đến, giống như bọt nước vỡ ra, khoảng không
đột nhiên rung lên, sau đó tan ra như băng tuyết, rồi biến mất. Một thân ảnh chậm rãi hiện lên, bộ tử bào đẹp đẽ trên người đã biến mất, biến
thành thanh sam, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, mặc dù có chút tái
nhợt, nhưng không giấu được phong phạm của bản thân.
Đến lúc này, vừa hết ba canh giờ.
Tiêu Thần tiến lên từng bước, chắp tay thi lễ:
- Đa tạ Vô Cực Tử tông chủ đã hạ thủ lưu tình, Tiêu Thần đã may mắn thông qua.
Sắc mặt Vô Cực Tử có chút kính nể, ánh mắt dừng trên người Tiêu Thần, biểu lộ ý ngưng trọng.
- Tốt! Tốt! Rất tốt! Cấm đạo tu của Tiêu Thần đạo hữu quả là có thiên tư, hiếm có trên đời, chỉ trong ba canh giờ đã học được cả Hư Không cấm của bổn tông, quá khiến người ta khâm phục. Nhưng bổn tông có một chuyện
chưa rõ, hình như lúc trước Tiêu Thần đạo hữu đã tập qua Hư Không cấm
thần thông, xin đạo hữu hãy trả lời thật.
Tiêu Thần thoáng chần chờ, chắp tay nói:
- Không dối Vô Cực Tông chủ, tại hạ lúc trước đã từng gặp Hư Không cấm
này ở nơi khác, nhưng không giống như cách sử dụng của tông chủ, Hư
Không cấm hôm này là do tông chủ tự lý giải biến hóa mà thành, muốn phá
giải quả thực có chút phiền phức. Nếu là được học thì chưa, bất quá cấm
đạo thần thông Tiêu Thần trước nay đều tự học mà ra, hôm này phá giải
được Hư Không cấm của Vô Cực Tử tông chủ bày ra, học được rất nhiều.
Tiêu Thần nói cực kỳ thành khẩn.
Vô Cực Tử nghe vậy thở dài lắc đầu:
- Tự học mà có thể đạt được tu vi cấm đạo tu như vậy, Tiêu Thần đạo hữu
qủa nhiên không phải là người tầm thường. Bổn tông là người giữ chữ tín, hận thù chúng ta cũng vì thế mà hóa giải, từ này về sau việc Vạn Ma
tông trong Trung Châu, Cấm Thiên Tông sẽ không nhúng tay ngăn cản. Nếu
hôm nay Tiêu Thần đạo hữu đã vượt qua được sát kiếp rồi vậy đạo hữu
không ngại đến Cấm Thiên tông ta, cùng bổn tông nghiên cứu thảo luận cấm đạo thần thông chứ?
Tiêu Thần kính cẩn thi lễ, Vô Cực Tử này làm việc minh bạch rõ ràng, khiến người khác phải bội phục.
- Nếu có cơ hội Tiêu Thần tất nhiên sẽ hướng tông chủ thỉnh giáo.
Vô Cực Tử gật đầu, sau đó khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát, cuối cùng không
nói gì. Tiêu Thần đã qua được một cửa, nhưng cửa thứ hai là Đại trưởng
lão của Mục gia ra tay, với tu vi của Tiêu Thần e rằng không phải địch
thủ, sẽ khó thoát nổi cái chết. Tuy có ý tương trợ, nhưng thực lực của
Mục gia sâu không lường được, Cấm Thiên tông đang là đại lục đệ nhất
tông môn, nhưng cũng không muốn tùy ý trêu chọc.
Cuộc đối thoại
của hai người kết thúc, ánh mắt tu sĩ khắp nơi lộ ra vẻ rung động, Tiêu
Thần này chỉ cần trong ba canh giờ lại có thể vừa phá giải vừa học cấm
đạo thần thông của Vô Cực Tử vào tay. Việc như thế, nếu không tận mắt
chứng kiến, tuyệt đối không có ai tin tưởng được!
Sắc mặt Đại
trưởng lão Mục gia Mục Động Huyền âm trầm như nước, Tiêu Thần này càng
biểu hiện xuất sắc, sát ý trong mắt lão càng nặng. Lúc trước hai bên lật mặt, nếu không thể giết chết, ngày sau Tiêu Thần hiển nhiên sẽ trở
thành cái họa lớn nhất của Mục gia. Chuyện đó không thể xảy ra được. Mục Động Huyền cười lạnh vươn người đứng dậy, uy áp phát ra ầm ầm lên cả
bầu trời, uy lực của tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ đều bùng nổ, hối sáp như hải
hậu trọng như sơn ( sâu như biện năng như núi), dường như khiến trời đất trước mắt đều phải run rẩy. Khí thế hùng mạnh lạnh lẽo ngưng tụ, sát
khí tung hoành gào thét, khiến cho nhiệt độ không gian chợt tụt xuống.
Sắc trời âm u, khoảng không vỡ tan, lúc này nhìn Mục Động Huyền giống như thượng cổ thần đế, uy nghiêm không thể khiêu khích.
- Nếu Tiêu Thần đạo hữu đã xông qua được một cửa của Vô Cực Tử đạo hữu,
vậy cửa thứ hai sẽ do lão phu đích thân ra tay. Hôm nay, huyết cừu của
Mục gia chi mạch tại Triệu quốc, lão phu sẽ đòi lại từ đạo hữu.
Mục Động Huyền mở miệng nói, âm thanh cuồn cuộn không ngớt, giống như thần linh thét gào, làm người khác cực kỳ sợ hãi.
Tiêu Thần đứng mũi chịu sào, sắc mặt hiện rõ ngày càng tái nhợt, nhưng đôi mắt đen vẫn bình tĩnh như trước.
- Khoan đã! Truyện được dịch tại 4vn.eu
Tiêu Thần mở miệng nói, Mục Động Huyền cười lạnh không thôi:
- Sao, chẳng lẽ đạo hữu muốn xin khoan dung, không thấy quá muộn rồi sao?
Tiêu Thần lắc đầu, thản nhiên nói:
- Mục đạo hữu tu vi cao thâm, về thủ đoạn thần thông Tiêu Thần tự nhận
không phải địch thủ, nhưng vãn bối không có ý xin khoan dung. Lấy tu vi
Tiêu Thần đấu với đạo hữu, đó là tìm đường chết, cho nêm trận chiến này
không phải là do Tiêu Thần ra tay, mà là Thái Thượng cung phụng của Vạn
Ma tông ta.
Nói xong, mọi người sinh nghi trong lòng. Vạn Ma tông có hai tu sĩ Bất Trụy kỳ tọa trấn, việc này mọi người đều biết, nhưng
khi nào lại xuất hiện thêm một Thái Thượng cung phụng nữa chứ? Hơn nữa
từ ngữ khí của Tiêu Thần, tựa hồ người này có tu vi tương đương với Mục
Động Huyền, đứng ở đỉnh của nhân giới, sao lại gia nhập Vạn Ma tông chứ?
Thủy Mặc Tử cùng tu sĩ Vạn Ma tông sắc mặt nghi hoặc, việc này bọn họ không
biết chút nào. Biểu hiện như vậy lọt vào mắt Mục Động Huyền, nhất thời
trong lòng bình tĩnh lại:
- Thái Thượng cụng phụng của Vạn Ma
tông, hắc hắc, thanh danh thật lớn, một khi đã vậy xin mời Tiêu Thần đạo hữu kêu người này ra, cho ta mở mang tầm mắt.
Tiêu Thần nghe vậy gật đầu:
- Cho dù Mục đạo hữu không nói, Tiêu Thần cũng sẽ làm như thế.
Nói xong xoay người, kính cẩn cúi đầu:
- Tại hạ Tiêu Thần, kính mời Thái thượng cung phụng của Vạn Ma tông.
Theo hướng cúi đầu mà tất cả ánh mắt các tông tu sĩ đều ngưng tụ đến chỗ khách quý đến xem.
Sắc mặt Sơn Nông đạo nhân quái dị, nhìn quét một cái, mấy người xung quanh cũng đưa mắt nhìn khó hiểu.
- Ha ha, tiểu tử kia đừng có mở miệng nói lung tung, bên này chúng ta đâu có ai là Thái Thượng cung phụng của Vạn Ma tông.
Nhưng âm thanh còn chưa dứt thì thân ảnh duy nhất đứng dậy, chính là Khổ Nhai đạo nhân.
Sắc mặt Sơn Nông đạo nhân khẽ biến:
- Khổ Nhai đạo hữu mau chóng ngồi xuống, cho dù có thật đã gia nhập Vạn
Ma tông kia, lúc này cũng không thể xuất đầu lộ diện được. Đại trưởng
lão của Mục gia kia tu vi đã đạt đến cảnh giới Bất Trụy hậu kỳ, ngươi
tiến lên chỉ có bỏ mạng oan thôi.
Giọng điệu Sơn Nông đạo nhân lộ ra vài phần lo lắng, hắn quen biết với Khổ Nhai đạo nhân hơn mười ngày, đương nhiên không muốn người này xảy ra sự tình gì.
Khổ Nhai nghe vậy lắc đầu, cười khổ nói:
- Đa tạ Sơn Nông đạo hữu đã nhắc nhở, cho dù trong lòng tại hạ không muốn, nhưng vẫn phải nhúng tay vào.
Nõi xong lại lắc đầu không thôi, lòng tràn đầy buồn bực. Hành tẩu thế gian, tiêu khiển giải sầu, ai nghĩ sẽ đụng phải tiểu tử này. Nếu không bị họ
nắm trong tay, hà cớ lại để họ muốn đối xử sao cũng được ư?
Khổ
Nhai đạo nhân chân đạp hư không tiến lên phía trước, khí thế trên người
nháy mắt biến đổi lớn, uy áp ầm ầm bùng nổ, khí thế mạnh mẽ này có thể
so sánh với Mục Động Huyền kia, áp sát đến bầu trời, khiến phong vân đổi sắc, làm khoảng không vỡ vụn ra, lộ ra mảng tối đen.
Bất Trụy hậu kỳ!
Uy thế như vầy, chỉ có Nhân Giới đỉnh phong mới có thể có được.
Sơn Nông đạo nhân há to miệng, nhìn thấy Khổ Nhai đạo nhân kia như vậy,
trên trán lão toát đầy mồ hôi lạnh. Còn phần những người xung quanh, sắc mặt đều trắng bệch, âm thầm than may mà chưa đắc tội với người này, nếu không thì không phải là tự tìm đường chết sao.
Đồng tử Mục Động
Huyền co rút lại, sắc mặt trở nên khó coi, khí tức trên người Khổ Nhai
đạo nhân này không thua kém hắn chút nào, hơn nữa theo nguyên thần cảm
ứng, khiến trong lòng hắn mơ hồ sinh ra ý kiêng kỵ. Người này tuyệt đối
khó đối phó, nếu toàn lực ra tay, hắn cũng không chắc giành thắng lợi.
Vô Cự Tử nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần trở nên có chút thâm sâu khó lường. Vạn Ma tông rõ ràng không biết đến sự tồn tại của Khổ Nhai
đạo nhân, hiển nhiên người này nhúng tay vào, hoàn toàn là do Tiêu Thần.
- Tiểu bối này còn che giấu nhiều thứ, xem ra thế cục hôm nay sẽ sinh ra biến cố.
Ô Cốt đạo nhân của Bắc Mang tông cùng tu sĩ Bách Chiến Minh Giáp Trụ,
trong mắt tất cả đều sinh ra ý kiêng kị, sắc mặt cũng theo đó mà biến
đổi.
Sắc mặt Tiêu Thân trầm ổn, đến bên người mới tới, nhất thời kính cẩn thi lễ nói:
- Sư huynh, trận chiến hôm nay đành nhờ huynh vậy.
Sư huynh?
Tu sĩ khắp nơi nghe vậy nhất thời há hốc mồm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT