Thần thức hóa thành từng dòng tiến vào lôi long nguyên thần bản thể, nhất thời cả người run lên, lập tức điên cuồng gầm hét lên, cả bản thể rực lên một ngọn lửa từ hư không ngưng tụ thành thiêu đốt vô tận. Tuy rằng căn nguyên của lôi long hỏa chúc cực yếu, nhưng ngọn lửa này dù sao cũng là do căn nguyên sinh ra, uy lực vô cùng, tự trên cơ thể bản thân thì vô hại nhưng đối với thần thức của Tiêu Thần lại có thể gây ra tổn hại nghiêm trọng. Ở trung tâm ngọn lửa, tu sĩ thần thức đều bị trực tiếp thiêu đốt là không giả! Một khi thần thức bị hao tổn nghiêm trọng, nhẹ thì nguyên thần trọng thương, nặng thì đương trường ý niệm tán loạn, trở thành một cái xác không hồn!
Bên trong ngọn lửa, lôi long gầm nhẹ liên tục, trong thanh âm tràn ngập thống khổ, đôi tròng mắt tràn ngập phẫn nộ giãy giụa. Theo thời gian trôi qua, tiếng gầm của lôi long dần dần chậm lại, trong đôi mắt kia tức giận giãy giụa cũng dần dần nguôi bớt.
Vào thời khắc này, ngọn lửa căn nguyên của lôi long bản thể nháy mắt tiêu tán không còn, đôi mắt cũng bất ngờ nhắm lại, mà cùng lúc đó, một đạo ý niệm thần thức nháy mắt từ trong cơ thể bật ra, hình thành một đạo hơi có vẻ giống như bóng người hư ảo, bóng người này chính là Tiêu Thần. Bất quá giờ phút này thần thức ngưng tụ mà biến ảo thành thân ảnh so với trước kia mờ nhạt hơn rất nhiều, hiển nhiên là do lôi long điên cuồng giãy giụa, đã tổn hao cực kỳ nghiêm trọng thần thức của hắn.
Tuy rằng sắc mặt tái nhợt do nguyên thần mơ hồ truyền đến đau đớn, nhưng trong đôi mắt Tiêu Thần không giấu nổi tia mừng rỡ. Giờ phút này lôi long kia đột nhiên mở mắt, ánh mắt rơi xuống trên người Tiêu Thần, trong đó sinh ra vô tận vui sướng cùng thân cận, rung đùi đắc ý chui vào trong lòng ngực hắn tỏ vẻ vui mừng. Theo biểu hiện hiện giờ của tiểu gia hỏa này xem ra đã đem Tiêu Thần trở thành người tối thân cận.
Tiêu Thần trên mặt lộ ra vài phần ôn hòa, đưa tay khẽ vuốt ve tiểu gia hỏa này, lôi long nhất thời lộ ra vài phần hưởng thụ, thân hình nhỏ bé yếu ớt trực tiếp quấn quanh cánh tay hắn làm nũng không thôi. Giờ đây, ở sâu bên trong lôi long nguyên thần, dĩ nhiên đã lưu lại dấu vết của Tiêu Thần, khiến cho trong lòng xem hắn như là người thân, tương lai bất kể như thế nào, đều tuyệt đối sẽ không cách xa Tiêu Thần. Nói tóm lại, lôi long hiện giờ đã bị Tiêu Thần hoàn toàn nắm trong tay, từ nay về sau là lôi long của Tiêu Thần, do hắn dưỡng thành, vì hắn nắm giữ Lôi đình, thậm chí có thể nghịch chuyển Thiên kiếp, đối thiên đạo này thi hành lôi phạt!
Hôm nay tuy rằng nguyên thần bị thương không nhẹ, nhưng có thể hoàn thành việc này, Tiêu Thần trong lòng cực kỳ vừa lòng.
- Sau này tên của ngươi kêu là Tiểu Huyết đi,
Tiêu Thần trong miệng nhẹ giọng nói nhỏ, lôi long vui vẻ quay chung quanh hắn chạy vòng vòng, hiển nhiên đối với tên này trong lòng cực kỳ hưng phấn.
Trong mật thất, thân thể của Tiêu Thần đột nhiên mở mắt, tuy rằng hơi thở vẫn trầm ổn như trước kia nhưng đôi mắt tối đen hiện giờ mang không ít vẻ ảm đạm.
- Tứ phương đấu giá hội sẽ bắt đầu, ta phải cần trước đó đem thương thế hoàn toàn khôi phục lại.
Tứ phương đấu giá hội đối Tiêu Thần cực kỳ trọng yếu, hơn nữa đến lúc đó ngư long hỗn tạp, hắn nhất định phải bảo trì trạng thái tốt nhất mới có khả năng bảo vệ chính mình.
Tiêu Thần đưa tay vuốt qua trữ vật thượng giới ở tay, lấy ra một bình ngọc, trong đó trang bị mười viên thuốc to như mắt rồng, đan dược tản ra nhiều điểm hàn khí mang sắc tuyết bạch. Viên thuốc này lên là Đông tuyết ôn thần đan, chính là Tiêu Thần diệt sát một vị Nguyên Anh tu sĩ đoạt được. Viên thuốc này cực kỳ thần diệu, tuy rằng không thể trong thời gian ngắn có thể khôi phục nguyên thần thương thế nhưng dùng viên thuốc này khi tu luyện đả tọa, công hiệu lớn nhất là có thể cấp tốc chữa trị cho nguyên thần.
Ngửa đầu nuốt vào một quả đông tuyết ôn thần đan, Tiêu Thần nhắm đôi mắt lại, nắm chắc thời gian bắt đầu tu luyện.
Khi hắn đóng cửa không ra ngoài quyết toàn tâm tu luyện, cả Tứ Phương thành cũng hoàn toàn trở nên náo nhiệt hơn.
Chu Tước cùng lôi long tranh đấu, không gian thần bí sắp được sinh ra, che giấu thiên đại cơ duyên, các chìa khóa đấu giá sắp được mở ra. Như vậy đủ loại mánh lới điên cuồng truyền ra, thêm dị tượng ngày đó ở Tứ Phương thành không phải là nhỏ, chư đại tông môn đầu sỏ sau khi nhận được tin tức, suy nghĩ chốc lát liền hào hứng tiến tới. Tin tức này nếu là sự thật, liền muốn trải qua một phen đánh nhau ác liệt đấu tranh đoạt cơ duyên của tạo hóa. Mặc dù là giả, cũng có thể tham gia Tứ Phương đấu giá hội, cũng không tính là lãng phí thời gian.
Nhất thời, Tứ Phương thành nháy mắt trở thành trung tâm của cả Hãn Hãi đại lục, vô số tu sĩ ánh mắt đều tập trung vào đây, mỗi một ngày đều có một số lớn tu sĩ dũng mãnh đi vào, trừ bỏ hàng loạt các gia tộc cùng các nhóm ẩn thế bên ngoài, mặc dù là các tông môn thế lực có chút yếu hoặc là tán tu cao thủ cũng đã sôi nổi tìm đến. Dù sao trong Tu Chân giới dù có thực lực tối thượng nhưng cũng không thể xem nhẹ vận khí. Nếu cơ duyên xảo hợp, có thể một gã Trúc cơ tiểu tu sĩ cũng nhận được cơ duyên!
Sau vài ngày, tứ phương thành đột nhiên kín người hết chỗ, bộ phận tu sĩ không thể tiến vào trong đó đành phải ở ngoài thành xây dựng cơ sở tạm thời. Cả ngoài thành rậm rạp lều trại san sát, vô số đạo hơi thở mạnh yếu không đồng nhất xông thẳng lên trời, đem mây phía chân trời toàn bộ xé nát. Tình hình chung là do vô số khí tức của các tu sĩ hình thành, uy lực mạnh mẽ đến cực điểm.
Hỗn loạn, ba ngày thời gian chợt lóe rồi biến mất.
Một ngày này, Tiêu Thần khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn, đôi mắt run nhè nhẹ, lập tức chậm rãi mở ra, một cỗ hơi thở theo trong cơ thể chậm rãi tán phát ra, tràn ngập bao quanh trong mật thất. Ba ngày liên tục không ngừng tu luyện, nhờ tác dụng của đông tuyết ôn thần, nguyên thần của Tiêu Thần rốt cuộc đã khôi phục lại, cả người khí thần cũng đạt tới trạng thái tốt nhất.
Tiêu Thần hơi hơi nhắm mắt, cảm ứng được thân thể lần này phát sinh biến hóa, khóe miệng nhịn không được lộ ra vài phần ý cười, hai tay nắm chặt, lập tức liền có lực lượng vô tận, quyền có thể đánh vỡ đất còn chưởng có thể phá trời, một cỗ cảm giác cường đại tràn ngập. Thân thể đột phá càng thêm mạnh mẽ, thực lực lại tăng vọt thêm vài phần.
- Ngày thứ tư, Tứ Phương đấu giá hội chính là hôm nay , đầu tiên ra ngoài đi dạo, xem có tu sĩ nào giao dịch được cơ duyên hay không.
Tiêu Thần vươn người đứng dậy, sửa dung đổi mạo, trong cơ thể phép màu vận chuyển đem vết máu trên người cùng thanh sam tổn hại kia chấn làm bột mịn, lộ ra thân thể thon dài. Thân thể đạt đến đạo khí, thân thể Tiêu Thần dĩ nhiên ở trạng thái gần như hoàn mỹ, cơ bắp tráng kiện trải khắp cơ thể, tuy rằng nhìn thoáng không thu hút nhưng trong đó lại ẩn chứa vẻ đẹp mạnh mẽ làm rung động người khác.
Từ trữ vật giới xuất ra một bộ thanh sam mới mặc vào, Tiêu Thần phất tay đem cửa đá của mật thất mở ra, cất bước ra ngoài.
Gần nửa canh giờ sau, Tiêu Thần ngồi ở lầu hai Nghênh Tiên lâu, nơi gần cửa sổ. Hơi hơi cúi đầu thưởng trà, nhưng trong đôi mắt lại che giấu đi nét cười khổ.
Thiên không dị tượng, Chu Tước cùng lôi long chiến đấu.
Thần bí truyền thuyết, Tứ Phương thành ẩn dấu thiên đại cơ duyên.
Tứ phương đấu giá hội, sẽ bắt đầu đấu giá chiếc chìa khóa thần bí.
……..
Bên tai nghe tất cả đều là thảo luận về sự tình này.
Tiêu Thần hơi hơi cúi đầu, tránh làm cho người ta nhận thấy được hắn giờ phút này khác thường, nhưng trong lòng là lắc đầu liên tục không thôi, thở dài nói:
- Lần này vui đùa, tựa hồ có phần hơi phô trương.
Chu Tước cùng lôi long chiến đấu, nếu Tiêu Thần không đoán sai, chuyện này nguồn gốc chính là hắn dẫn dắt lên, cùng tin đồn cơ duyên kia hoàn toàn không có nửa điểm quan hệ. Nhưng nhìn thấy trên tửu lâu không khí sôi nổi như vậy, đám tu sĩ cảm xúc nhất thời hăng say, trong lòng bọn hắn không hề có chút nghi ngờ nào, tin tuyệt đối. Hơn nữa biết được vô số tông môn đầu sỏ, gia tộc ẩn cư cử tinh nhuệ đến, trận địa sẵn sàng đón địch tranh đoạt cơ duyên tạo hóa, Tiêu Thần lại càng cảm giác một trận phát khổ. Nói vậy nếu bị bọn hắn biết được tất cả chuyện này là do hắn mà ra, căn bản không có cái gọi là tứ phương thành thần bí không gian, không biết bọn hắn có thể hay không vì vậy mà điên cuồng bạo tẩu, tiến tới đem lửa giận tất cả phát tiết trên người Tiêu Thần.
Ý niệm như vậy xẹt qua đầu, Tiêu Thần trong lòng phát lạnh, tiện đà đem ý định bác bỏ tin đồn trong đầu nháy mắt bóp chết.
- Các ngươi tranh đoạt cái tạo hóa cơ duyên không rõ thực hư kia, còn tại hạ chỉ có mục tiêu là đấu giá hội, có thể tìm được bào vật giúp kết anh.
- Nhưng trước mắt vô số đại thần thông tu sĩ đã đến, nói vậy tứ phương đấu giá hội tất nhiên ngư long hỗn tạp sâu không lường được, nhưng bất luận như thế nào, nếu có vật Tiêu Thần ta cần đến, ta liền không màng giá cả mà đem thu vào trong tay.
Tiêu Thần trong đôi mắt hiện lên vài phần kiên định, lập tức ngửa đầu đem chén linh trà trong tay uống cạn, xoay người xuống lầu quay về viện. Gây ra sự tình như vậy, cả Tứ Phương thành tu sĩ kín mít không còn chỗ, để tránh bị kiếm chuyện, Tiêu Thần đành bỏ đi ý tìm tán tu giao dịch kiếm bảo vật.
Bình tĩnh lại, chậm rãi đợi tứ phương đấu giá hội bắt đầu.
Một đêm im lặng, ngày thứ hai khi ánh rạng đông thoáng hiện phá tầng mây rơi xuống mặt đất, cả Tứ Phương thành nháy mắt liền rộn lên những âm thanh vô cùng náo nhiệt, bên trong thành vô số tu sĩ hào hứng rời khỏi chỗ ở, tu sĩ đóng quân ngoài thành cũng chen chúc tiến vào trong thành, từ trên cao xa xa nhìn xuống có thể so sánh tu sĩ như dòng nước, cuồn cuồn từ khắp các hướng trong thành tràn về đại sảnh đấu giá.
Tiêu Thần thức dậy, trong mắt bỗng nhiên xẹt qua vài phần lạnh lùng, hôm nay là ngày đấu giá, cao thủ khắp nơi tề tụ, tất nhiên sẽ không quá bình tĩnh nhưng trong lòng hắn cũng không có nửa điểm kinh cụ, ngược lại mơ hồ lộ ra vài phần hưng phấn. Cao thủ của tông môn lớn cùng các gia tộc có thế lực sẽ xuất chiêu, trường hợp như thế, nếu không tham dự chẳng phải là sẽ ăn năn cả đời hay sao.
Đẩy cửa ra, ánh nắng mặt trời khiến Tiêu Thần nhịn không được hơi hơi nheo mắt lại, đôi mắt hướng về phía Tứ Phương thành. Người bình thường có lẽ chỉ nhìn thấy một mảnh trống không nhưng trong mắt cao thủ tu đạo thì có thể thấy cả một thế lực rất lớn tập họp tại đó, đem tất cả màn che của trời đất xé rách nên mới khiến cho ánh mặt trời hôm nay sáng lạn như thế. Đại thế này vô hình vô tích, trong lúc quay cuồng hơi thoáng có khí tức tán phát ra, hiển nhiên bên trong Tứ Phương thành có vô số tu sĩ trong lòng đã sinh ra ý niệm tranh đấu, lúc này đã khiến cho tình thế biến đổi, chỉ có thể tùy theo mà hành động.
- Hôm nay chắc sẽ không được yên ổn.
Tiêu Thần ít khi trầm mặc, trong miệng khẽ nói một tiếng rồi lập tức cất bước ra ngoài.
* * *
Dược Vương các.
Tầm đại chưởng quỹ mặt bánh bột ngô tràn đầy xấu hổ, xoa xoa hai tay cười khan nói:
- Tiêu Thần đạo hữu, thực xin lỗi, đạo hữu cũng biết ngày đó xuất hiện dị tượng thần thú đánh nhau trên Tứ Phương thành, Dược Vương tông nhận được tin tức liền cử tu sĩ đến đây, nên quyền sử dụng ghế lô khách quý đã không còn do tại hạ quản, chỉ sợ lời hứa mang đạo hữu tiến vào sảnh khách quý của đấu giá hội, tại hạ bất đắc dĩ đành nuốt lời.
Tiêu Thần nghe vậy nhíu mày, sắc mặt không khỏi có chút âm trầm , Tứ Phương đấu giá hội sớm đã không còn chỗ, nếu người này không thể đưa hắn vào vậy hắn chẳng phải là sẽ bỏ qua lần đấu giá này.
Tìm đại chưởng quỹ thấy thế sắc mặt càng thêm xấu hổ, lật tay lấy ra một ngọc bài có bốn năm dấu hiệu trên đó:
- Tại hạ đem hết khả năng, cũng chỉ có thể tìm được một quả đại diện cho chiếc ghế bình thường này, xin Tiêu Thần đạo hữu chớ tức giận.
Tiêu Thần đem ngọc bài kia thu vào tay, sắc mặt lúc này mới dễ nhìn hơn, có ghế khách quý hay không cũng không sao, chỉ cần có thể tiến vào đấu giá hội là tốt rồi.
- Tầm đại chưởng quỹ, nói vậy hôm nay ngươi cũng có thật nhiều sự tình bận rộn, Tiêu Thần sẽ không tiếp tục quấy rầy.
- Nhưng việc hôm nay, vẫn tính tại hạ thiếu đạo hữu một nhân tình, nếu tương lai có cơ hội, ta chắc chắn sẽ hồi báo.
Nói xong, Tiêu Thần chắp tay xoay người rời đi.
Trong tình hình như thế này mà có thể tìm ra một chỗ ngồi bình thường, có thể nói Tầm đại chưởng quỹ cũng đã lao tâm khổ tứ không ít.
Tầm đại chưởng quỹ nhìn theo Tiêu Thần rời đi, rồi vội vàng quay lên lầu hai. Lúc này đang có mấy người ngồi trong phòng, hai gã bộ dạng tương tự, tiên phong đạo cốt lão giả đang an tọa, hơi hơi nhắm mắt.
- Đó là Tiêu Thần à , quả nhiên là một tiểu tử thú vị, lão phu cũng không có cách nào nhìn thấu hoàn toàn hắn.
Tầm đại chưởng quỹ vừa tiến vào liền nghe gã lão giả phía trên vừa mở ra hai mắt, đôi mắt chói lọi như tinh tú, dịu dàng chứa đựng ý cười, thản nhiên mở miệng nói.
- Khởi bẩm thái thượng trưởng lão, người này đúng là Tiêu Thần.
Tại trước mặt hai lão giả này, Tầm đại chưởng quỹ cực kỳ túc mục, kính cẩn thi lễ đáp.
- Ân, ngươi làm không sai, người này thân phận thần bí khó lường, nhưng cùng với hắn giao hảo tóm lại không có chỗ hại.
- Việc này tạm thời bỏ qua không đề cập tới, hôm nay tứ phương đấu giá hội, Dược Vương tông ta đối với lệnh phù nhất định phải có.
Nói xong, lão giả này sắc mặt đầy vẻ lạnh lùng che kín.
Vào thời khắc này, lão giả đang nhắm mắt cũng giương mắt, trong đó đầy vẽ lãnh liệt lành lạnh, âm thanh lạnh lùng nói:
- Xuất phát.
Dứt lời, dưới sự dẫn dắt hai gã lão giả, một đám Dược Vương tông tu sĩ nháy mắt bay lên trời, thẳng đến trong thành mà đi! Tất cả những người này đã vượt qua Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng giờ phút này đến Tứ Phương thành cũng không dám bất cẩn dù chỉ là cái chớp mắt.
Vì thế, trên bầu trời Tứ Phương thành lúc này đầy độn quang xé không khí mà đi gây ra âm thanh gào thét, ẩn hàm xơ xác tiêu điều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT