Tế hai ngàn thọ nguyên, đối chiến Bất Trụy thần thông, tuy rằng miễn cưỡng thoát thân, nhưng nguyên thần của Tiêu Thần lại gần như hỏng mất.

Bất Trụy ý chí, tạo thành thương tổn thật sự quá nặng!

Một đường đi trước, ý niệm dần dần lâm vào mê muội. Tiêu Thần không biết được chính mình đến tột cùng chạy được bao xa, thẳng đến khi ý thức hoàn toàn lâm vào một mảnh tối đen, hắn mới theo bản năng rớt xuống mặt đất, lập tức không muốn cử động nữa.

Đau.

Nguyên thần như là bị ném vào trong chảo dầu, lại như là bị vô số chiếc kim đâm vào, cảm giác đau đớn như thủy triều không ngừng truyền tới, cho dù ý thức lâm vào hôn mê, nhưng như cũ không thể thoát khỏi thống khổ này.

Tiêu Thần ý thức hỗn độn, mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, đột nhiên một cỗ đại thế tràn trề nháy mắt dung nhập bên trong nguyên thần, đem Bất Trụy ý chí còn lưu lại nháy mắt đuổi đi sạch sẽ, tiếp đó hóa thành một tiếng thở dài sâu kín tiêu tán không thấy đâu.

Khí tức này cực kỳ xa lạ, Tiêu Thần chưa bao giờ thấy qua, nhưng trong đó lại hỗn loạn vài phần năng lượng quen thuộc. Năng lượng này tại lúc hắn bị đám người Mang Đạo Tử vây giết cũng từng không ngừng xuất hiện, giúp hắn lần lượt ngăn cản tất sát thần thông. Trong năng lượng này, Tiêu Thần cảm ứng được cảm xúc ấm áp, thân thiết, không muốn rời xa, trong tối tăm hắn tựa hồ chứng kiến trước mắt một bạch y nữ tử, y sam nhẹ bay, diện mạo cũng mơ hồ khó nhìn rõ ràng, chỉ thoáng nhận thấy một đôi mắt thu thủy bao hàm vô tận ý quyến luyến không muốn xa rời, theo một trận gió mát, dần dần bay đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt hắn.

Tiêu Thần giãy dụa muốn đem nàng lưu lại, lại không có nửa điểm biện pháp, từ đó trở đi ý niệm lần thứ hai lâm vào bên trong hôn ám.

Không biết qua bao lâu, hắn cảm thấy xóc nảy, bên tai tựa hồ nghe tới người nào đó thấp giọng than thở:

- Mệt quá. . . Lần này thật sự là lỗ to. . . Tiểu tử này cư nhiên còn bất tỉnh. . .

Thanh âm đứt quãng truyền đến, nửa tỉnh nửa mê, lại lâm vào hôn mê tiếp.

. . . . .

Trên bàn gỗ Sáng sủa sạch sẽ bày mấy chậu hoa, tỉ mỉ độc đáo.

Nhìn trang trí trong phòng mà đoán, đây hẳn là khuê phòng của một vị nữ tử, trong không khí còn có mùi thơm nhàn nhạt.

Trên chiếc giường kia, một thanh niên sắc mặt tái nhợt nằm ở trong đó, tuy rằng lâm vào hôn mê, nhưng mày cũng như trước gắt gao vo thành một nắm. Nhưng vào thời khắc này, người này mí mắt run nhè nhẹ, lập tức chậm rãi mở hai mắt ra, trong đó che kín vẻ mờ mịt. Giống như không cách nào thích ứng ánh sáng trong gian phòng, hai mắt hắn lại nhắm lại, một lát sau lần thứ hai mở ra, trong đó đã khôi phục vẻ trầm ổn. Đôi mắt đen nhánh tuy rằng giờ phút này hơi có vẻ ảm đạm, nhưng như cũ thâm thúy vô cùng, dường như là biển sâu không thấy đáy, người khác liếc mắt nhìn vào đó một cái nhịn không được mê muội trong đó.

Người này cổ khẽ nhúc nhích, lập tức nhíu mày, nhưng vẫn miễn cưỡng đứng dậy, ánh mắt chậm rãi đảo qua căn phòng, tới phía bình phong kia hơi hơi ngưng tụ, lập tức có vẻ xấu hổ vội vàng chuyển tầm mắt.

- Ha ha, tuy rằng lần này may mắn sống sót, nhưng thương thế trong cơ thể, cũng nghiêm trọng tới cực điểm, chỉ sợ không có một thời gian cẩn thận điều dưỡng, đừng hòng khôi phục lại.

Thanh niên nam tử này, chính là Tiêu Thần.

Nói tới đây, đáy mắt hắn bỗng nhiên hiện lên vài phần lệ mang, khóe miệng lộ ra ý lạnh lùng.

- Nhưng Tiêu Thần trả giá đại giới như vậy, chỉ cần không chết, chung quy có thể khôi phục lại, bất quá hai mươi Nguyên Anh tu sĩ Hoàng Tuyền tông ngươi, ta xem bọn ngươi có biện pháp nào có thể khiến cho chết mà sống lại không.

- Hoàng Tuyền tông, nhất định sẽ có một ngày Tiêu Thần ta đem ngươi nhổ tận gốc!

Chính vào thời khắc này, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, lập tức hai đạo ánh mắt gặp nhau ở giữa không trung.

Tiểu Ngư Nhi ngơ ngác nhìn lên nam tử đang ngồi ở trên giường, ý niệm đầu tiên sinh ra trong đầu, đó là : đôi mắt người này thật đẹp, lập tức sắc mặt ửng đỏ, hơi có vẻ thẹn thùng cúi đầu.

Tiêu Thần ho nhẹ một tiếng, chắp tay nói:

- Tại hạ Tiêu Thần, đa tạ đạo hữu cứu giúp, ngày sau tất nhiên hậu báo.

Thiếu nữ này chính là một tu sĩ, Tiêu Thần liếc mắt một cái nhìn ra, tu vi là Trúc Cơ trung kỳ cảnh giới.

- A. . . Không sao. . . Không cần khách khí.

Tiểu Ngư Nhi nhảy dựng, rõ ràng một đám Lê gia đệ tử đều bị nàng đùa giỡn xoay quanh, tại sao người này liếc mắt một cái đã thất thố như vậy.

Tiểu nha đầu trong lòng âm thầm hít thở lâu sau, lúc này mới ngẩng mặt lên, cười ngọt ngào.

Tiêu Thần đưa thay sờ sờ mũi, hơi xấu hổ cười, chỉ vào bình phong kia nói:

- Đạo hữu có thể đem số y phục kia thu lại, chúng ta tiếp tục nói cũng không muộn.

Tiểu Ngư Nhi nghe vậy sắc mặt cứng đờ, tiếp đó quay đầu chứng kiến bộ áo lót của mình vắt ở bình phong, trong miệng nhất thời phát ra một tiếng thét kinh hãi. Sáng nay vội vã đi nghe giảng, đúng là quên thu, giờ phút này bị Tiêu Thần chỉ ra, tiểu nha đầu nhất thời ngượng ngùng muốn tìm một cái lổ chui vào. Trên tay linh quang chợt lóe, mấy mảnh vải nho nhỏ nhất thời được thu vào bàn tay mềm, lúc sau nhét lung tung vào trong túi trữ vật.

Sắc mặt Tiêu Thần hơi có vẻ xấu hổ, nhìn tiểu nha đầu khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng trước mắt đang hung tợn trừng mắt lườm hắn, trong lòng lại càng liên tục cười khổ.

- Được rồi, chuyện này không thể trách ngươi, bất quá ngươi ngậm chặt miệng lại, nếu để cho bổn cô nương ở bên ngoài nghe được nửa câu tin đồn, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Tiểu Ngư Nhi bày ra bộ dáng hung ác, miễn cưỡng đem xấu hổ trong lòng áp chế xuống, ngoài hai má vẫn hơi còn chút phớt hồng, đã không còn nửa điểm khác thường.

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên trong lòng chậm rãi gật đầu, tiểu nha đầu này tuy rằng bề ngoài thấy tính khí có chút đanh đá, nhưng phương pháp làm việc cũng cực kỳ chu đáo, không để lại dấu vết hoà dịu không khí giữa hai người, cũng không còn để cho hắn cảm giác khó chịu, thật là một nữ tử tâm tư linh hoạt.

- Đạo hữu yên tâm, việc hôm nay, Tiêu Thần tuyệt không nói với người thứ hai.

Trong lòng Tiêu Thần khôi phục một mảnh trầm ổn, thản nhiên chắp tay cười nói,

- Không biết đạo hữu có thể nói phương danh cho tại hạ biết không, tại hạ thương thế nghiêm trọng, sợ là còn phải tiếp tục quấy rầy một thời gian nữa mới có thể rời đi.

- Ta gọi là Tiểu Ngư Nhi.

Tiểu Ngư Nhi con ngươi xoay một vòng, lập tức nháy mắt hỏi:

- Uy, Tiêu Thần đại ca, huynh có phải là một tiểu tán tu cùng khổ không?

Tiêu Thần nghe vậy ngây ngốc, tiểu nha đầu này mở miệng tự nhiên, lại không làm cho lòng người sinh ra ác cảm.

- Tiểu Ngư Nhi đạo hữu vì sao hỏi như vậy?

- Người ta đã mở miệng gọi huynh là Tiêu Thần đại ca, làm sao huynh còn đạo với hữu gì nữa, gọi muội là Tiểu Ngư Nhi được rồi.

Tiểu Ngư Nhi bất mãn liếc mắt nhìn Tiêu Thần một cái, tiếp đó cười hì hì nói:

- Bởi vì sư tôn muội lúc này cứ nhằm muội mà than thở, luôn nói cứu huynh lỗ vốn, lãng phí của người không ít linh đan tích góp từng tí một, đang chuẩn bị chờ huynh tỉnh lại, hảo hảo vơ vét đòi lãi một phen.

- Bất quá muội biết sư tôn nhất định là không chiếm được nửa điểm chỗ tốt rồi.

Tiêu Thần ánh mắt cổ quái, khẽ cười nói:

- Tiểu Ngư Nhi sao lại nói thế, nói không chừng trên người của ta còn có bảo vật đấy?

Tiểu Ngư Nhi nghe vậy mắt đánh giá Tiêu Thần từ trên xuống dưới, bĩu môi nói:

- Lúc sư tôn thay y phục cho huynh đã tìm thử, trên người huynh không có túi trữ vật, cả nửa khỏa linh thạch cũng tìm không thấy.

- Hơn nữa huynh xem vật này, có phải là pháp bảo của huynh không?

Khi nói chuyện Tiểu Ngư Nhi đưa tay vỗ tũi trữ vật, một viên gạch vuông vắn dài gần xích bề ngoài bóng loáng nhất thời xuất hiện trên tay nàng.

Tiêu Thần ánh mắt đảo qua, sau đó khẽ gật đầu.

Tiểu Ngư Nhi thấy thế đảo cặp mắt trắng dã,

- Vậy mà huynh còn không thừa nhận mình là một tiểu tán tu nghèo a, không có pháp bảo cũng thôi, lại có thể không biết từ nơi này tìm đến một viên gạch vỡ làm vũ khí!

- Để cho người khác thấy được, khẳng định phải cười chết. Như vậy đi, Tiểu Ngư Nhi tiểu thư trên tay có một kiện trung phẩm linh khí, đây là bảo vật sau khi tu vi muội đạt tới Trúc Cơ trung kỳ đã thay món khác, liền tặng cho huynh, miễn cho sau này khi đối chiến với ai lại cầm một viên gạch ra, làm chuyện cười cho người ta.

- Đúng rồi, lúc muội cùng sư tôn tìm được huynh, huynh đang trọng thương hôn mê, nhất định là bởi vì pháp bảo quá kém mới bị người đả thương thành cái dạng kia.

Tiểu Ngư Nhi trên mặt một bộ là ta cái gì cũng biết, Tiêu Thần đại ca ngươi không cần ngượng ngùng đâu.

Tiêu Thần nghe vậy sắc mặt ngây ngốc, lập tức ánh mắt lộ ra vài phần cười khổ, nhìn Tiểu Chuyên bị Tiểu Ngư Nhi nắm trong tay, một kiện đạo khí, lại bị người coi thành viên gạch vỡ.

- À! Người ta trở về muốn lấy ít đồ rồi lại đi nghe giảng, Tiêu Thần đại ca huynh nghỉ ngơi trước một hồi, chờ muội nghe giảng xong sẽ nói người Lê gia an bài cho huynh một căn phòng, cứ thế nha.

Nói xong tiểu nha đầu dương dương tự đắc đem Tiểu Chuyên đặt ở trên bàn gỗ, vội vội vàng vàng lấy một vật rồi đẩy cửa mà đi.

Nhưng mới ra khỏi cửa cũng lập tức thở hổn hển chạy trở lại, rót cho Tiêu Thần một chén trà, lúc này mới thật sự rời đi.

Tiêu Thần nhìn thấy tiểu nha đầu đi xa, từ tốn uống một ngụm nước trà, sắc mặt cổ quái không nên lời, cười nhẹ nói:

- Gạch vỡ, tiếp tục giả chết nữa đi.

Tiểu Chuyên nghe vậy nhất thời "Di lưu" một tiếng bay lên, lên cao xuống thấp biểu đạt ý bất mãn.

- Tốt lắm tốt lắm, lần này nhờ có Tiểu Chuyên thủ hộ, đuổi đi bốn năm gã tu sĩ có ý đồ bất chính, trong lòng chủ nhân đều nhớ kỹ, sau này sẽ tìm cho ngươi một bản thể lợi hại một chút, giống như Tiểu Điện, được chưa.

Tiêu Thần cười khẽ an ủi, ngày đó trước lúc ý niệm hoàn toàn hôn mê, hắn đem Tiểu Chuyên triệu hoán ra, cũng chính bởi vì vậy, mới có thể đợi sư đồ Tiểu Ngư Nhi tới.

Tiểu Chuyên gật đầu, lập tức an tĩnh lại, ngoan ngoãn hạ xuống một bên.

- Lần này có thể trong trùng vây thoát ra, là có chút vận khí ở bên trong, Bất Trụy tu sĩ Hoàng Tuyền tông kia, chẳng biết tại sao lại chỉ xuất thủ hai lần, nếu không ngày đó ta đã chắc chắn phải vẫn lạc.

- Mối thù này, Tiêu Thần ghi ở trong lòng, cuối cùng có một ngày sẽ xin trả gấp bội.

Đáy mắt Tiêu Thần hàn mang lóe ra, hắn từ trước đến nay ân oán rõ ràng, Hoàng Tuyền tông này năm lần bảy lượt cùng hắn đối đầu, ngày trước lại phát ra tông môn truy sát lệnh, khiến hắn thiếu chút nữa vong mệnh, kể từ đó lại càng không thể buông tha.

Tuy rằng trong lòng đại hận, nhưng Tiêu Thần cũng không phải người xúc động, hơi hơi nhắm lại hai mắt, chỉ thoáng cái đã đem ý niệm hỗn loạn trong đầu đều áp chế, lần thứ hai mở ra, đôi mắt đen nhánh kia đã khôi phục vẻ trầm ổn.

- Trước mắt tuy rằng ta đã tỉnh lại, thương thế thân thể cũng đã khôi phục vài phần, nhưng nguyên thần muốn hoàn toàn phục hồi, chỉ sợ cần một khoảng thời gian tu dưỡng. Hơn nữa lấy tu vi hiện giờ của ta, tuy rằng không sợ Nguyên Anh tu sĩ, nhưng nếu giao thủ cùng tồn tại cảnh giới Bất Trụy, vẫn là là thập tử vô sinh.

- Mà Hoàng Tuyền tông kia, vô cùng có khả năng ẩn dấu một gã Bất Trụy tu sĩ, nếu ta muốn nhổ tận gốc, nhất định phải đối chiến với Bất Trụy đó.

Đối chiến Bất Trụy, nhưng tu vi lại chưa đạt Bất Trụy cảnh giới! Tiêu Thần hiện giờ vẫn như cũ là Kim Đan đại viên mãn cảnh giới, nhưng cường độ thân thể có thể so với cực phẩm pháp bảo, nguyên thần đạt tới Nguyên Anh trung kỳ đỉnh, kim ấn khuyết đại lên năm lần, so với tu sĩ hậu kỳ cũng không ở thể yếu, thêm nữa trên tay nắm giữ nhiều thần thông, diệt sát Nguyên Anh tu sĩ bình thường chỉ là cái nhấc tay. Cho dù là tu sĩ hậu kỳ hay Nguyên Anhd8ai5 viên mãn cách Bất Trụy chỉ một bước, Tiêu Thần cũng nắm chắc đem diệt sát được!

Đương nhiên, nếu tế ra thằng nhãi Tiểu Điện, Nguyên Anh tu sĩ, trong mắt hắn lại càng không chịu nổi một kích!

- Ngưng tụ Nguyên Anh, thành tựu Nguyên Anh đại đạo, lấy thần thông hiện giờ của ta, dĩ nhiên đạt tới dạng nổi trội dưới cảnh giới Bất Trụy, nếu có thể thành công Kết Anh, thực lực sẽ lần thứ hai tăng vọt, đến lúc đó thần thông thủ đoạn toàn bộ xuất ra, mặc dù không dám nói có thể diệt sát tồn tại cảnh giới Bất Trụy, nhưng lúc đối chiến giữ được tính mạng, có thêm vài phần nắm chắc.

Đôi mắt Tiêu Thần sáng lên, thần mang lóe ra không ngớt tràn ngập ý kiên định, hắn muốn Kết Anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play