- Mặc Chiến? Làm sao có thể, lấy thực lực của hắn lại có thể đứng hạng thứ mười!
Tại tần hai bên trong thú liệp nghiểm tràng, con ngươi Tương Cách kịch liệt co rút lại, nhưng người này tâm tư thâm trầm, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của thuộc hạ, sắc mặt cũng không phát nửa điểm biến hóa.
- Không thể nào, ta đã cùng Long Thiếu Thiên đả đạt thành ước định, lần này người làm sao có thể còn sống?
- Chẳng lẽ là trùng tên họ trùng họ? Đúng rồi, cũng chỉ có loại khả năng này mới có thể giải thích thấu dáo thôi.
Trong lòng Tương Cách hơi an tâm một chút, ánh mắt gắt gao nhìn lên bình đài, chờ Mặc Chiến lộ diện
- Hạng thứ mười, tán tu Mặc Chiến , liệp sát hải thú một ngàn con
Thanh âm xa xa truyền ra, giống như mọi người anh em Mặc gia nhất thời hưng phấn kích động mà dại ra.
- Ca ca, bọn họ nói đứng hàng thứ mười là một người tên là Mặc Chiến, người nào may mắn như vậy, lại cùng ca ca của ta trùng tên trùng họ.
Mặc Chiến ……
- Ca ca làm sao vậy, sắc mặt nhìn qua có chút không đúng lắm a, làm sao lại tái nhợt như vậy, thân thể không thoải mái sao?
- Mụi mụi … bọn họ nói tên thứ mười liệp sát hải thú một ngàn con đúng không?
Mặc Hề chớp chớp hai mắt, nhu thuận gật đầu.
Mặc Chiến nhất thời sắc mặt trắng bệch
Mặc Hề phục hồi tinh thần lại, chiếc miệng khả ái trong nháy mắt mở lớn lên, khó tin nói:
- Mặc Chiến, huynh không phải là đem ngọc điệp Lưu Vân tiền bối đoạt được toàn bộ bóp nát sao.
Mặc Chiến cười khổ gật đầu
- Ta chỉ cảm thấy có chút lãng phí, ai ngờ đến lại có thể vọt tới hạng thứ mười, cái này sợ rằng phiền toái a.
Hai huynh muội trầm ngâm chốc lát
Mặc Chiến trầm giọng nói:
- Vậy ta đi đây.
Nói xong, chính là trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người xung quan chậm rãi đứng dậy, trên người độn quang chợt lóe, trực tiếp hướng thạch đài bay đến.
Người khác lên đài, tất cả đều hăng hái, ung dung tiêu sái, nhưng Mặc Chiến sắc mặt lại bi tráng, giống như “phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn” ý cảnh vô cùng bi tráng.
**** “phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn. Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàng – gió đìu hiu sông Dịch lạnh ghê. Tráng sĩ một đi không trở về” đây là hai câu thơ mà Kinh Kha cảm tác với các bạn đi tiển tại bờ sông Dịch khi ông lên đường đi ám sát Tần Thủy Hoàng.
Phải biết rằng, mười tu sĩ đoạt giải trong cuộc săn thú có thể traanh đoạt xếp hạng lẩn nhau, mà ba hạng cuối cùng tám, chín, mười, tất cà tu sĩ tham gia săn thú đều có thể hướng bọn họ khiêu chiến, một khi chiến thắng, là trực tiếp được nhận danh hiệu!
Lấy tu vi của Mặc Chiến, tuy rằng củng thương đối nhưng ở chỗ này sợ rằng ngay cả trong danh ngạch hai trăm tên đầu tiên cũng không thể tiến vào, lần này lên đài, nếu là bị mọi người khiêu chiến, cũng không trách hắn lo lắng như vậy.
Mặc Chiến
Lại có thể là hắn!
Sắc mặt Tương Cách âm trầm bất định, nhìn thấy tu sĩ hạ xuống trên đài kia, trong lòng không nhỏi khẩn trương tới cực điểm.
Việc ta cùng với Long Thiếu Thiên liên thủ , tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không hậu quả thật khó lường! Cho nên Mặc Chiến nhất định phải chết!
Tuy rằng ta không biết được hắn vì sao có thể đứng hàng thứ mười, nhưng lần này cũng cho ta một cái cơ hội quang minh chính đại đánh chết hắn!
Trong mắt hàn mang lóe lên, Tương Cách liền xoay người, trầm giọng nói:
Bọn ta mới vào Hải Thú Lĩnh, đồng đội chưa tụ họp xong, đã gặp phải tập kích, nhất thời bị tổn thuong nặng, chết mất năm thành viên.
Mà huynh muội Mặc gia lại chậm chạp không đến, cũng chưa từng cùng bọn ta có nửa điểm liên lạc, ta nghĩ điều này đại biểu cái gì, chư vị huynh đệ phải làm cho rõ ràng!
Người này sắc mặt bi thống, trong mắt hàn quang lóe lên
Tương Cách ta luông xem Mặc Chiến hắn là huynh đệ, thế nhưng hắn lại ăn cây táo, rào cây sung cùng Bàn Thạch liên thủ, dồn chúng ta vào chỗ chết! Hôm nay tại hạ liền muốn thay các huynh đệ đã chết đẻ báo thù!
Để cho ta khiêu chiến hắn, ta phải giết người này!
Thành viên Hắc Thiết chung quanh nghe vậy, trên mặt phần lớn lộ ra vẻ phẫn hận, chỉ có vài người khẽ nhíu mày, nhìn chăm chú một cái, trong lòng khẻ than thở cũng không mở miệng.
Càng sư huynh, lại là tiểu tử đó!
Một gả Kim đang tu sĩ của Lăng Vân Tông nghiến răng nghiến lợi nói
Bằng vào tu vi của hắn cũng có thể đạt được thành tích này sao, nhất định là đem ngọc điệp của bạn ta bóp nát, đã lấy được nửa số hải thú bị liệp sát trong đó.
Thật là ghê tởm, để cho ta lên đài khiêu chiến tiểu tử này, hảo hảo rửa nhục một phen, đem toàn bộ bảo vật của chúng ta đoạt về.
Không sai! Chính là như vậy.
Một đám tu sĩ Lăng Vân Tông thấp giọng tức giận mắng, sắc mặt cực kỳ không tốt.
Vưu Danh Đường nghe vậy khẽ nhíu mày, phát ra ý thức quét qua xung quanh, nhưng ngay sau đó hơi cau mày, than nhẹ nói:
Nếu tiểu tử này đã xuất hiện, không biết người nọ có ở đây không?
Nhân vật thần bí cươp đi bảo vật bên trong Lôi Trì, là hắn sao?
Trong mười tu sĩ lên đài, phần lớn ánh mắt các tu sĩ đều hướng về phía Mặc Chiến.
Tiểu tử này không có danh tiếng, tu vi cũng chỉ đạt tới cảnh giới Kim Đan trung kỳ, lại có thể đứng hàng thứ mười sao?
Nói vậy người này hẳn là gặp phải vận cức chó, có cơ duyên chiếm được ngọc điệp của các tu sĩ khác mới có thành tích như vậy.
Trong lòng mọi người nhất thời đều có ý nghĩ này, nhìn về phía hắn ánh mắt nhất thời trở nên bất thiện.
Những người khác không dám khiêu chiến, nhưng quả hồng trước mặt này quả là một cơ hội tốt để nổi danh, chỉ cần đem người này đánh bại, có thể nhận được danh ngạch của hắn.
Bị làm tiêu điểm dưới tầm mắc của mọi người, Mặc Chiến nhất thời lộ ra vẻ có chút bất an, khẽ cúi đầu, hơi lùi lại sau mấy người bên cạnh một bước, trên người lại càng hoàn toàn không có khí thế.
Kim Quang chân nhân mày hơi nhíu lại, khẻ quét qua trên người Mặc Chiến, người này bất quá là có vận khí tốt tự nhiên không cách nào khiến cho hắn chú ý.
Tốt lắm, cuộc tranh đoạt săn bắt Hải Thú danh ngạch đã có đủ, nói vậy không cần lão phu phải nói lại.
- Trước mắt dựa vào số lượng hải thú các ngưoi đã giết mà xếp hạng, nhưng thứ hạng chân chính vẩn cần các ngươi tranh đoạt.
- Nếu đã chuẩn bị tốt, liền ở nơi này viết vào bên trong ngọc giản tên tu sĩ mình muốn khiêu chiến.
Thanh âm hạ xuống, lão giả này vung tay lên, liền có mười miếng ngọc giản chia ra rơi vào trong tay máy người.
Mọi người đối với thực lực bản thân vô cùng hiểu rỏ, giờ phút này rất nhanh chính là làm ra lựa chọn, rối rít đem ngọc giản trả trở về.
Kim Quang chân nhân thu hồi ngọc giản, thần thức khẽ quét qua, trên mặt nhất thời lộ ra mấy phần vẻ kinh dị, ánh mắt “tiếu phi tiếu” ( cười như ko cười) nhìn qua Tà Thiên Hành của Hoàng Tuyền Tông, nhưng ngay sau đó phất tay hướng vào hư không quát lên:
- Mở ra liệp thú khiêu chiến bảng!
Thanh âm vừa dức, trên hư không thoán hiện một trận sóng gợn, ngay sau đó liền suất hiện một khối vuông màu đỏ, có chân lớn vài chục trượng
Tà Thiên Hành tạm thời đứng đầu, còn lại mọi người theo thứ tự sắp hàng
Tại đây sau khi đã có danh sách, lại có thêm chú giài, ai muốn khiêu chiến người khác thì ghi tên vào
Trừ hai người tan tu Thương Tỉnh Không cùng Dã Chiến thì tu sĩ lục tong còn lại đều khiêu chiến Tà Thiên Hảnh
Thương Tỉnh Không lựa chọn khiêu chiến người thứ sáu, Ngô Đồng của Yêu Nguyệt Tinh Thần Cung.
Dã Chiến lại lựa chọn khiêu chiến người thứ bẩy, Xích Viêm của Phần Thiên Tông.
Về phần Mặc Chiến là từ bỏ tư cách, hắn tự nhiên hiểu được, lấy tu vi của hắn mà muốn khiêu chiến mấy người kia chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi
- Các ngươi đã có lựa chọn, vậy thì thi đấu khiêu chiến liền bắt đầu đi.
Kim Quang chân nhân sắc mặt bình tĩnh thản nhiên lời nói.
- Trận chiến đầu tiên, tán tu Dã Chiến khiêu chiến Phần Thiên tông Xích Viêm.
Thứ tự khiêu chiến được tiến hành từ dưới lên trên.
Còm lại hạng thứ mười thì là sẽ thi đấu sau cùng, sẽ cho mười tên tu sĩ tiến hành khiêu chiến
Tiêu Thần đưa thay sờ sờ càm, mắt lộ ra mấy phần thú vị vẻ.
- Xem ra Mặc Chiến nầy muốn ăn chút đau khổ rồi, ha hả, điểm này coi như là hắn tự làm tự chịu, vậy mà lại đem toàn bộ ngọc điệp bóp nát.
- Chuyện này thật cũng không tệ, để cho hắn hiểu được làm người phải biết chừng mực, cũng tránh cho ngày sau ăn phải thiệt thòi.
Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt của hắn hơi đổi, nhất thời rơi vào tr6n người Mặc Hề, giờ phút này tiểu nha đầu căng thẳng, khuôn mặt trắng bệch, hiển nhiên đối với Mặc Chiến cũng là không có nửa điểm tin tưởng.
Mà cùng lúc đó, trận chiến đầu tiên cũng đã bắt đầu.
Tán tu dã Chiến là người để hở bộ ngực đầy long, trước kia từng xuất hiện ở Lôi Trì
Giờ phút này trong cơ thể người này tản phát ra khí thứ cuồng bạo dị thường, hô hấp nồng đậm, tròng mắt máu đỏ, cầm trong tay Lang Nha Bổng khổng lồ chậm rãi đi về phía trước, thật giống như một con mảnh thú.
Về phần Xích Viêm, thì là một thân lửa đỏ rực, hơn nữa trên đầu cũng phát ra lửa đỏ, giờ phút này theo pháp lực vận chuyển, hẳn là tản mát ra mấy hồng mang, giống như toát ra một ngọn lửa.
Người này đối mặt với vẻ mặt đây hung ác của Dã Chiến, trên mặt cũng không một chút ý sợ hãi, tròng mắt khép hờ đột nhiên mở ra trong đó có mấy phần phong mang, khiền người khác kinh sợ.
Rống!
Hai người cách nhau chừng mười trượng, trong miệng Dã Chiến phát ra tiếng gào giống như dã thú, ngay sau đó toàn thân hóa thành một đạo lưu quang, gào thét hướng Xích Diễm mà đến. Trong tay cầm một thanh Lang Nha Bổng không biết làm từ loại gỗ nào, toàn thân đen nhánh, bên trên có vót nhọn, giờ phút này theo pháp lực quán chú vào trong đó, thể tích của nó nhất thời bành trướng lên, trực tiếp đạt tới bảy tám trượng, tạo thành xu thế khiến vạn quân hỗn loạn, ầm ầm đánh xuống!
Lang Nha Bổng lớn chừng bảy tám trượng, mủi nhọn lóe lên hàn quan, tạo thành lực đánh vào thị giác không gì sánh kịp!
Sắc mặt Xích Viêm bình tĩnh, nhìn thấy công kích của Dả Chiến điên cuồng đánh tới, trong mắt hơi hiện lên vẻ trào phúng
Chỉ thấy người này mười ngón tay trong nháy mắt mở ra, một đoàn lửa đò ngầu bắt đầu từ trong cơ thể thật nhanh tán phát ra, hóa thành một đoàn chân hòa khổng lồ tầm vài chục trượng. Ở nơi này trong hỏa đoàn, sắc mặt Xích Diễm lạnh lùng, hai tay tung bay giống như Hồ Điệp, một cổ khí nóng tàn sát bừa bãi nhất thời tán phát ra, khiến cho cả phiến không gian cũng là trở nên cực nóng.
- Hỏa Giao!
Thanh âm Xích Diễm lạnh lùng, hỏa đoàn bên ngoài cơ thể nhất thời điên cuồng quay cuồng , ngưng tụ thành một con ngọn lửa hình Giao Long, ngửa mặt lên trời gầm thét.
- Thôn phệ!
Người này trong mắt lệ mang chợt lóe, đưa tay chỉ về phía trước!
Rống!
Con hòa Giao Long kia trong miệng nhất thời phát ra kêu to, nhưng ngay sau đó lắc đầu vảy đuôi, trực tiếp hướng Dã Chiến há mồm nuốt vào.
Đối mặt Hỏa Giao, trong đôi mắt Dã Chiến càng trở nên điên cuồng, trong miệng liên tục gầm thét, khí tức điên cuồng, bạo ngược lại càng tăng cường, khiến trên đỉnh đầu của hẳn xuất hiện một hư ảnh Lang Đầu, sâu trong con ngươi toát ra qun mang đầy hung ác.
Oanh!
Hỏa Giao nuốc xuống, nháy mắt đả đem Dã Chiến vây ở bên trong
Nhưng chuyện sau đó cũng nằm ngoài dự liệu của mọi người, sau khi dáng vẻ khí thế độc ác khôn cùng của Dã Chiến bị ngọn lửa này bao vây, vòng pháp lực bảo hộ dày đặc xung quanh cơ thể hắn, lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ tiêu giảm rất nhanh, trong miệng cũng phát ra tiếng hô kinh sợ, sau đó là liên tục kêu thảm thiết.
Ngọn lửa này, uy lực lại mạnh mẻ như vậy, tu sĩ đồng cấp có vòng pháp lực bảo vệ mà lại không thể ngăn được nữa phân
Một lát sau, tiếng kêu bi thảm kia kết thúc, Xích Diễm mặt không chút thay đổi đem con Hảo Giao kia xua tan, xoay người hướng phía sau bước đi.
Mà lsau khi Hỏa Giao kia tản đi, trừ sót lại cây Lan Nha Bổng đã bị biến dạng mất hết linh tính, còn Dã Chiến đã hoàn toàn hình thần câu diệt.
Tán tu Dã Chiến, tu sĩ Kim Đan hẫu kỳ, ngã xuống.
Mặc dù Xích Viêm xếp hạng phía sau, nhưng người này thực lực cường hoành không gì sánh bằn, nhất là con Hỏa Giao kia lại càng kinh người đến cực điểm
Chỉ hời hợt như vậy đã giết chết tu sĩ đồng cấp, nhất thời tất cả các tu sĩ trên nghiễm tràng đều kinh sợ.
Tu sĩ trong mười hạng, cũng có mấy người sắc mặt khẽ biến, nhưng ngay sau đó ánh mắt liền âm trầm xuống, hiển nhiên trong lòng cũng cực kỳ kiêng kỵ.
- Những thứ này đệ tử đại phái thực lực thật không kém, nhất là lửa này giống con thuồng luồng, tất nhiên là tu luyện Thiên cấp trở lên công pháp đoạt được, sợ rằng tương đối ta ở đây Mộc gia lấy được Thiên cấp hạ phẩm Hỏa Hệ công pháp « Phần Thiên chân kinh » cao hơn ra rất nhiều."
Dưới bệ đá, Tiêu Thần chau mày, hắn vốn tưởng rằng nơi này tranh giành đấu không lại là liền ngừng lại, nhưng cái chết của Dã Chiến cũng là để cho hắn trong nháy mắt thức tỉnh, nếu để cho người khác khiêu chiến Mặc Chiến, hắn chẳng phải cũng vô cùng có khả năng sẽ rơi vào kết quả như vậy sao?
Tiêu Thần chau mày, thế nhưng lúc này hắn cũng không suy nghĩ nhiều lúc, bởi vì sau trận thứ nhất, thì trận thứ hai giửa Thương Tỉnh Không và Ngô Đồng cũng đã bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT