- Đây rốt cục là địa phương nào, sao lại đầy tử khí thế này!

Địch Thu lẩm bẩm một câu,mắt thấy trên mặt đất càng càng càng có nhiều hài cốt, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, hiển nhiên nội tâm đã sợ hãi đến cực điểm.

Tiêu Thần sắc mặt cũng tái nhợt, ánh mắt cẩn thẩn quan sát tứ phía, trong tay cầm sẵn hơn mười lá bùa cấp thấp, nếu có chỗ nào dị thường liền lập tức tung ra ngay

Sở Cuồng vẻ mặt cũng tái nhợt, bất quá ảnh mắt lại không có chút sợ hãi nào, có thể nói là cực kỳ bình tĩnh, thản thiên. Tiêu Thần âm thầm quan sát, hiển nhiên điểm sơ hở này không lọt qua được mắt hắn, liền vô thanh vô tức kéo dài khoảng cách, trong lòng càng tăng cường cảnh giác hơn.

Lại đi thêm khoản chừng trăm mét nữa, nơi đây hài cốt dần dần giảm bớt, cứ cách trên mười trượng thì thấy một cái, bất quá các dấu vết để lại từ các cuộc tranh đấu kịch liệt thì nhiều vô số kể, càng đi sâu vào áp lực cũng càng tăng thêm.

- Sở Cuồng sư đệ, nơi này hết sức quỷ dị, ngươi cho là với tu vi của chúng ta có thể đoạt được bảo vật sao? Ta xem chúng ta hay là tạm thời rút lui, đợi chuẩn bị kỹ càng hơn rồi lại vào, thế nào?

Địch Thu vẻ mặt sợ hãi nhìn chằm chằm vào dấu vệt kiếm khí để lại bên trong thông đạo, ý muốn rút lui trong lòng càng lúc càng dâng cao, mặc dù bảo vật hấp dẫn thật nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn.

Địch Soái nghe vậy vui mừng phụ họa:

- Đại ca nói có lý. Sở sư đệ, chúng ta lui ra ngoài trước, rồi chậm rãi tìm cách đối phó sau.

- Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, chúng ta tu hành vốn là nghịch thiên, nếu không có nghị lực và đảm lược làm sao đạt được thành tựu.

Sở Cuồng lạnh nhạt nói, khóe miệng lộ ra vài phần lạnh lùng.

- Huống chi hôm nay các ngươi đã biết vị trí cụ thể, làm sao có thể chắc sau này các ngươi không lén trở lại đây một mình tìm kiếm bảo vật, ta không ngu vậy đâu? Hôm nay quyết không rút lui, còn ai muốn trở ra ta cũng không ngăn cản, bất quá các ngươi cũng tự xem lại xem bản thân mình có đủ thục lực để trở ra không?

- Ngươi…

Huynh đệ Địch gia nghe vậy tức thì biến sắc, trong nháy mắt âm trầm xuống.

Tiêu Thần thờ ơ lạnh nhạt không góp lời vào, lúc này hắn biết bản thân đã rơi vào thế cưỡi trên lưng hổ, chỉ có thể đến đâu tính đến đó, từng bước cẩn thận chú ý đề phòng mà thôi.

- Các ngươi nhìn xem, phía trước lại có một cỗ hài cốt.

Ngô Vạn Lý hét to đầy vui , hiển nhiên đã bắt đầu có thu hoạch.

Đám người Sở Cuồng nghe thấy thế tức thì không cãi cọ nữa, vội vàng chạy đến.

Khối hài cốt này vẫn còn nguyên, màu sắc hơi trong suốt, giống như là chôn sâu dưới đất Ngọc Thạch, toát ra khí chất cao quý. Từ cổ hài cốt tỏa ra một khí thế uy áp, tuy rằng mỏng manh, nhưng đủ để sắc mặt năm người đồng thời đại biến.

Lúc này, cho dù là Sở Dương từ đầu đến giờ vẫn luôn bảo trì vẻ mặt bình tĩnh cũng không khỏi lộ ra vài phần sợ hãi nói:

- Kim Đan….tu sĩ Kim Đan kỳ!

Mọi người chăm chú quan sát, trong mắt mỗi người điều hiện lên vẻ sợ hãi vô tận, nơi này rốt cục ẩn giấu cái gì mà đến cả đại cao thủ Kim Đan kỳ đại cao thủ cũng phải bỏ mạng!

Tiêu Thần cố gắng kìm chế sự sợ sãi dâng lên từ tận đáy lòng, ánh mắt chăm chú nhìn cỗ hài cốt này. Hài cốt ngồi ngửa mặt lên trời, tựa lưng vào thông đạo, hai tay đan chéo, bất quá ngón cái quỷ dị được giơ cao lên, chỉ thẳng vào bên trong thông đạo.

Quan sát xong, ánh mắt Tiêu Thần lộ ra vài phần suy tư, nhưng ngay sau đó liền quay về bình thản.

- Túi trữ vật, Túi trữ vật vẫn còn đây này!

Địch Thu vui mừng hét lên, đồng thời cũng làm thức tỉnh những người đang thừ người bên cạnh, tất cả lập tức chăm chú nhìn vào túi trữ vật trên hài cốt bám đầy bụi đen, một chút cũng không chớp mắt. Ở đây ai cũng hiểu, đã là túi trữ vật của tu sĩ Kim Đan kỳ thì những thứ bên trong há phải vậy tầm thường.

- Chư Vị đạo hữu, vật phẩm bên trong túi trữ vật này chúng ta sẽ chia đều ra cho từng người, nếu không thể chia vật phẩm thì lấy tinh thạch bổ sung, các vị thấy ý tại hạ thế nào?

Ánh mắt Sở Cuồng hết sức kích động, nhưng vẫn cố gắng kìm chết lại, chậm rãi nói.

- Đồng ý.

Mấy người trầm tư một lát, lập tức chậm rãi gật đầu.

Sở Cuồng nuốt nước bọt, cẩn thận đánh ra một đạo pháp quyết, xác định không có nguy hiểm, lúc này mới đưa tay lấy túi trữ vật, thần thức đảo qua, nhất thời vẻ mặt liền biến đổi từ ngay dại sang vui mừng phát điên!

Rầm!

Sở Cuồng mở túi trữ vật, đổ hết những thứ bên trong ra, những thứ rơi ra nhất thời chồng chất thành một tòa núi nhỏ chiếm đến một nửa thông đạo.

Tinh thạch, đan dược, linh khí, ngọc giản, bùa, phục trang, tất cả nhiều đến mức khiến cho năm người trong nháy mắt dại cả ra.

Tiêu Thần cũng ngẫn người, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ kích động, linh thạch có hơn vạn, trong đó trung phẩm linh thạch có hơn trăm, hơn nữa các loại linh khí có hơn trăm kiện, đồng thời đan dược, ngọc giản, bùa chú giá trị trên mấy vận hạ phẩm linh thạchBấy nhiêu thứ đối mới một tu sĩ Kim Đan Kỳ coi ra cũng quá mức xa xỉ nói chi đến những tiểu tử tu vi mới đến bậc Luyện Khí kỳ!

- Giàu to rồi. . Giàu to rồi. . Phen này chúng ta giàu to rồi…

Huynh đệ Địch gia huynh đệ hưng phấn kêu lên.

Cuối cùng năm người mất đến nửa canh giờ, để phân chia đống linh thạch cùng bảo vật, giờ phút này tuy rằng còn đang vướng mình trong cạm bẫy, nhưng Tiêu Thần trong ánh mắt nhịn không được lộ ra vài phần hài lòng, về phần Địch gia huynh đệ lại càng kích động, tâm tình dâng cao.

- Cái này chỉ là bước đầu thu hoạch thôi, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, những của cãi đang chờ đợi chúng ta ở phía sau còn nhiều hơn nữa.

Sở Cuồng vẻ mặt hưng phấn nói, đúng lúc này đột nhiên cả thông đạo nhẹ nhàng rung lên một cái, Sở Cuồng sắc mặt lập tức tái nhợt.

Tiêu Thần trong lòng trầm xuống, chậm rãi xoay người lại, liền thấy có hai cặp mắt sáng rực đang gắt gao nhìn bọn hắn, mà chủ nhân của ánh mắt này, chính là bức Thạch giáp điêu khắc nằm phía trên thông đạo.

- Thật xui xẻo, đã đánh thức Khôi Lỗi rồi, mấy thứ này chẳng phải đã sớm hao hết năng lượng rơi vào trạng thái ngủ say rồi sao?

Sở Cuồng trên mặt lọ ra vài phần kinh hoàng, vẻ trầm ổn trong nháy mắt biến mất, lập tức lui nhanh về phía sau.

Đám người Tiêu Thần cũng không dám khinh thường, nhanh chóng chạy lùi về sau.

Dường như cảm ứng được hơi thở của đám người Tiêu Thần, hồng mang trong ánh mắt Khôi Lỗi càng lúc càng nồng đậm, cuối cùng cũng hoàn toàn thức tỉnh.

- Rống! Rống!

Hai tiếng kêu bực tức vang ra từ hai Khôi Lỗi, quang mang từ ánh mắt của nó chợt phũ xuống đám người Tiêu Thân.

Từ khí thế này, Sở Cuồng liền đoán ra tu vi của hai Khôi Lỗi này là Trúc Cơ sơ kỳ, sắc mặt lúc này mới dễ coi một chút.

- Đây là Khôi Lỗi trông coi động phủ của thượng cổ tu sĩ, theo ta đoán, bọn chúng vốn đã hao hết linh lực lâm vào trạng thái hôn mê. Bất quá biết xui rủi thế nào đúng lúc này bọn chúng lại tỉnh lại, nhưng trong cái rủi có cái mai, tu vi của bọn chúng lại bị rơi xuống chỉ còn Trúc Cơ sơ kỳ, nếu không hai khối Khôi Lỗi này tu vi cũng tương đương với Kim Đan kỳ, đủ để dễ dàng giết sạch mấy người chúng ta.

- Khôi Lỗi tu vi Kim Đan kỳ!

Tiêu Thần nghe vậy cũng không nhịn được hít một hơi lạnh. Tu sĩ Kim Đan kỳ là cao thủ bậc nào, vậy mà còn có người có thể đem loại uy năng này chế tạo ra, đúng là một thủ đoạn nghịch thiên, các vị Thượng cổ thu sĩ đúng là các bậc cường giả không thể nghi ngờ!

Bất quá đây cũng có thể giải thích tại sao tu sĩ Kim Đan kỳ này bỏ mình tại đây, tất nhiên là bị hai con Khôi Lỗi cường đại này đánh chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play