- Hừ, kiêu ngạo cái gì, không phải là may mắn Trúc Cơ sớm hơn chúng ta thôi sao.

- Không sai, tuy rằng đều là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng về chiến đấu, ta tin tưởng trong ba chiêu hạ được hắn, chưa thấy qua huyết tinh, thì tính là tu sĩ gì chứ.

- Hắc hắc, nếu là gặp nguy hiểm, người này sẽ phải rút lại phong cách này thôi. Nói không chừng lần này còn phải cầu ta ra tay giúp hắn.

Thiếu niên lãnh đạm, khiến sắc mặt đám người Hỏa Ly có chút âm trầm, lập tức có người mở miệng cười châm chọc.

Liễu Chử nghe vậy, khẽ cau mày, nói:

- Được rồi, mọi người đều cùng mạo hiểm đi vào một chỗ, liền là người một nhà, tiết kiệm chút lời nói đi.

Liễu Chử tuy không nói nhiều nhưng rõ ràng rất có uy tín, mấy người kia không cam lòng hướng Hỏa Ly nhìn qua, thấy hắn không phản ứng liền thành thật ngậm mồm không nói.

Ánh mắt Liễu Chử dừng trên người thiếu niên, từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng nói chuyện, trong lòng nổi lên sợ hãi, hắn luôn có cảm giác nhìn không thấu…

Liễu Phiên Nhiên nhìn thiếu niên kia, mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ đắc ý, thầm nghĩ:

- Hiện tại, ngươi đã biết ca ca ta lợi hại chưa, nếu hắn không giúp ngươi, xem ngươi làm thế nào.

Trong lòng nàng nghĩ vậy, ánh mắt nhìn về phía Liễu Chử càng phát ra sự sung bái.

Nhưng vào thời khắc này một tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên, quanh quẩn trong hư không.

- Tiểu nha đầu thật xinh đệp, không bằng đi theo bản tôn làm thị thiếp của ta được không?

Thanh âm cuồn cuộn không ngớt, ẩn chứa khí tức làm sắc mặt đám người Liễu Chử, Hỏa Ly biến chuyển thật lớn, quay người về phía sau nhìn lại.

Chỉ thấy phía chân trời, một đại liển hoa lệ, toan thân thiết giáp, toát ra khí tức yêu thú mạnh mẽ đang bay đến. Sau đại liễn có hơn mười tu sĩ độn quang phi hành theo sau.

Thanh thế đoàn người không nhỏ, rất có khí thế.

Bá!

Đại liễn dừng phía trước ngăn mấy người lại, có thể thấy được một tu sĩ trung niên mặc hoa phục nằm thoải mái trên đó, người này phong độ phiêu nhiên khí độ rất tốt nhưng ánh mắt kia lại cực kì âm lệ. Lúc này thân hình nằm nghiêng, hơn mười nữ tử yêu kiều, quần áo phong phanh, xuân quang lồ lộ, ướng rượu mua vui hầu hạ bên cạnh.

Tu sĩ Kim Đan!

Sau khi cảm ứng khí tức năm tu sĩ kia, Hỏa Ly lúc này mới kinh hãi một tiếng, đem Thanh Phong Ngọc Bàn kia thu hồi, mấy người dừng giữa không trung kính cẩn thi lễ.

- chúng vãn bối tham kiến tiền bối.

Long Đàm Tôn Giả thấy thế, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, nhưng ánh mắt dừng trên người Liêu Phiên Nhiên, vẻ nồng nhiệt không thèm che giấu.

- Ân, tiểu nha đầu trời sinh mị hoặc, đúng thật là đỉnh lô tu luyện thật tốt, không biết ngươi có nguyện ý làm một trong các thị thiếp của bản tôn?

Thanh âm người này ôn hòa, nhưng mọi người nghe vậy, trong lòng đột nhiên căng thẳng, sinh ra vài phần kinh hoàng.

Liễu Chử kia thầm nghĩ không tốt, vộ vàng khom người nói:

- Bẩm tiền bối, em gái ta tướng mạo tầm thường, phục dưỡng bên cạnh e rằng khiến ngài không thoải mái, không bằng ngài kiếm người khác thôi.

Liễu Chử khi nói chuyện cực kì cung kính, trên trán nhịn không được mà toát ra một tầng mồ hội lạnh.

- Hừ! Bản tôn chưa hỏi đến ngươi, tiểu nha đầu này chưa từ chối, ngươi tính làm gì vậy? có thể thay nàng mở miệng?

Tu sĩ trung niên trầm mặt, ánh mắt lạnh lùng quét qua Liễu Chử, nói:

- Có hay không nguyện ý làm thị thiếp của bản tôn?

Sắc mặt Liễu Phiên Nhiên tái nhợt, trong mắt hiện vẻ sợ hãi, nghe vậy vén áo thi lễ, nói:

- Thân phận vãn bối hèn mon, nào xứng với tiền bối, xin thả nhóm người ta đi thôi.

Làm đỉnh lô? Đó là mặc người song tu thái bổ, thân phận hèn mọn, trong nội tâm nàng tự nhiên không muốn.

- Hừ!

Long Đàm Tôn Giả nghe thế sắc mặt trầm xuống, ánh mắt rét lạnh, thản nhiên nói:

- Bản tôn vừa ý người, còn chưa có người có can đảm không nghe theo. Hôm nay ngươi không đáp ứng cũng phải đáp ứng, không có lựa chọn nào khác!

- Cho các ngươi cơ hội cuối cùng, nếu không đừng trách thủ đoạn của bản tôn độc ác.

Âm thanh hạ xuống, mảnh hải vực đó nháy mắt im ắng xuống. Long Đàm Tôn Giả sắc mặt tự nhiên cùng nữ tử trên đại liễn uống rượu trêu đùa, nhưng ánh mắt sắc bén phóng tới cũng khiến đám người Liễu Chử trong lòng như bị đánh một đòn nghiêm trọng, sắc mặt trắng bệch, lo sợ mãi, không yên.

Việc này cực lỳ rõ ràng, tu sĩ Kim Đan này nhìn trúng Liễu Phiên Nhiên, tuyệt đối không buông tay, nếu thức thời nghe theo người ta sẽ không động thủ. Dù sao ở Tu chân giới, cá lớn nuốt cá bé, không giản quy củ đạo lý.

Đám người Hỏa Ly lóe lên, lập tức nhất tề thối lui một bên, kính cẩn nói:

- Việc hôm nay, ta tuyệt đối không nhúng tay vào, xin tiền bối không làm khó xử chúng ta.

Trên đại liễn, nam tử trung niên liếc người này một cái, đưa tay lên trước ngực nữ tử kiều mị lau một cái, cười nói:

- Tiểu yêu tinh ngươi, hôm qua hầu hạ bản tôn rất sảng khoái, mở miệng cần một món đại bộ pháp bảo, ta xem trên tay người này có Thanh Phong Ngọc Bàn, lấy ra cấp cho ngươi nhá?

- Đa tạ chủ nhân! Đa tạ chủ nhân!

Nàng kia nghe vậy, nhất thời khuông mặt che kín lộ ý kinh hỉ, hướng tu sĩ Kim Đan quăng một cái nhìn mị hoặc, liên tục cười duyên không thôi.

Hỏa Ly nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nhưng trong nháy mắt mạnh mẽ áp chế xuống, miễn cưỡng cười nói:

- Nếu tiền bối thích, vãn bối tự nhiên chăp tay dâng tặng

Người này cũng tính là thức thời, biết được không thể phản kháng, nếu chọc giận tu sĩ Kim Đan này, chỉ sợ phải lo lắng đến tính mạng, hôm nay coi như là đen đủi thôi.

Bất quá, tự an ủi như thế, nhưng trong lòng cũng rỉ máu. Thanh Phong Ngọc Bàn, hắn bất quá cũng chỉ dùng được hai lần, hiện tại đã bị người ta cướp đi.

Bất quá, đảo mắt chứng kiến sắc mặt tái nhợt của huynh muội Liễu gia, trong lòng lại sinh ra vài phần khoái ý, thầm nghĩ Liễu Chử ngươi lợi hại, đem muội tử bảo vệ chu đáo, chẳng qua bây giờ chắp cánh vào cũng không thoát.

Long Đàn Tôn Giả tùy tay cầm Thanh Phong Ngọc Bàn kia để xuống, ánh mắt lần thứ hai dừng trên người Liễu Phiên Nhiên nói:

- Bản tôn không giỏi nhẫn nại, hiện tại ngươi có thể đưa ra lựa chọn.

Nhưng tại lúc âm thanh người này hạ xuống, Liễu Chử cũng phát ra tiếng gầm nhẹ, lật tay đem Liễu Phiên Nhiên đang dại ra đẩy về phía sau, quát lên:

- Lập tức, chạy trốn!

Trong khi quát, trong tay hắn chẳng biết lúc nào xuất ra một dao găm dài mảnh màu đen, thân hình cực nhanh hóa thành một đạo lưu ảnh, nháy mắt hướng đại liễn vọt tới.

Một kích này của hắn uyển chuyển, tốc độ mau chóng có thể nói là nhanh như chớp, khí thế khôi hoành, như bôn lôi tứ ngược( sét oánh lung tung), một kích này dừng trước người Long Đàm Tôn Giả.

Phốc!

Dao găm nhập thể, kích một đám hoa máu rơi ra.

Trong nháy mắt, miệng mũi Liễu Chử chảy máu tươi, thân ảnh bật ngược ra phía ngoài.

Sắc mặt Long Đàm Tôn Giả xanh mét, nghĩ lại trong mắt hiện vẻ sợ hãi, nắm trong tay thi thể nữ tử đã bắt đầu biến chất thối rữa vất ở một bên. Ánh đao vừa rồi khiến hắn cảm nhận được một ít nguy cơ sinh tử chưa bao giờ có, nếu vài giây trước hắn không lấy nữ tử chắn dao, chỉ sợ giờ phút này thân thể hắn khó giữ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play