- Ha ha, đạo hữu không cần bận tâm, hỏa vân hộ thuẫn của ta chính là pháp bảo phối hợp của Hắc Kim Bát Giác Trấn Nguyên Bảo Tháp, chỉ cần hỏa vân không tan, lấy lực công kích của ngươi sẽ không thể đánh vỡ nó!
- Thổ hệ pháp bảo Phiên Thiên ấn của ngươi, lại đồng dạng đạt tới hàng ngũ cực phẩm pháp bảo, điểm ấy quả thật là làm cho ta cực kỳ kinh ngạc. Nhưng hiện tại ta lại phải cảm tạ đạo hữu đem nó đến trước mặt ta, nếu khi Hắc Kim Bát Giác Trấn Nguyên Bảo Tháp đem nó thôn phệ, liền có thể sản sinh tiến hóa thật lớn!
- Thổ hệ pháp bảo Phiên Thiên ấn của ngươi, lại đồng dạng đạt tới hàng ngũ cực phẩm pháp bảo, điểm ấy quả thật là làm cho ta cực kỳ kinh ngạc. Nhưng hiện tại ta lại phải cảm tạ đạo hữu đem nó đến trước mặt ta, nếu khi Hắc Kim Bát Giác Trấn Nguyên Bảo Tháp đem nó thôn phệ, liền có thể sản sinh tiến hóa thật lớn!
- Có thể trở thành vật hi sinh cho Đạo Khí tương lai, trong lòng đạo hữu cũng nên cảm thấy tự an ủi đi.
Vệ Tử Thanh lãnh lãnh cười, ánh mắt dừng trên quái điểu đang chuẩn bị tiếp tục công kích Phiên Thiên ấn, đáy mắt bỗng nhiên sinh ra vô tận lữa nóng.
Mặt Tiêu Thần trầm như nước, mày gắt gao nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, quát lên:
- Hươu chết về tay ai còn chưa biết, muốn đoạt pháp bảo của tại hạ, cũng phải xem lại chính mình có thực lực đó hay không!
- Thứ Thần trùy!
Thần thức dung nhập vào kim ấn, dưới năm lần điệp gia, tu vi nguyên thần của Tiêu Thần đạt tới kim đan trung kỳ, cô đọng lại thành một đạo trùy vô hình dạng sóng sung kich, hướng thẳng đến Vệ Tử Thanh.
Vệ Tử Thanh cảm ứng được nguyên thần trong cơ thê Tiêu Thần đang dao động mạnh mẻ, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, nhưng trong mắt lại không có nửa điểm kinh hoảng, đưa tay vỗ ngực, một đạo nhũ bạch quang tráo theo đó mà phát tán ra, bao phủ toàn thân hắn.
Ba!
Vào thời khắc này, nhũ sắc quang tráo đã gặp phải một kích cực kỳ nghiêm trong, một vết sâu xuất hiện trong nháy mắt, quang hoa nhanh chóng lưu chuyển, một lúc sau mới chậm rãi khôi phục, tuy nhiên vòng sáng thoáng cái đã ảm đạm vài phần, vốn dĩ đã bị công kích lực vừa rồi đánh cho muốn tan ra, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không làm được gì nữa.
- Tu vi nguyên thần Kim Đan trung kỳ!" Đáy mắt Vệ Tử Thanh vẫn còn vẻ khiếp sợ, ánh mắt âm trầm gắt gao bao phủ Tiêu Thần, trầm giọng nói: "Tu vi nguyên thần của đạo hữu đủ để trở thành đệ nhất nhân trong những tu sĩ trẻ tuổi của Triêu quốc Tu Chân Giới, nhưng trên thân ta có tông môn chí bảo Hộ Thần Ôn Ngọc. Uy lực của bảo vật này tuy không bằng Cửu Huyền Hộ Thần Kính của Ngự Thú tông, nhưng để ngăn cản thần thức công kích của Kim Đan trung kỳ cũng đủ rồi.
Tiêu Thần nghe vậy sắc mặt càng trở nên cực kỳ khó coi, mắt thấy Phiên Thiên ấn đang tránh công kích của quái điểu, lúc này đã hoàn toàn lộ ra bại sắc, sự lo lắng trong đáy mắt nhất thời không thể che hết được, trầm mặt nửa ngày, hắn trầm giọng nói:
- Nếu đạo hữu đồng ý thu hồi Hắc Kim Bát Giác Trấn Nguyên Bảo Tháp, tại hạ nguyện ý đem toàn bộ Thanh Ngọc kiếm trên người giao ra, thế nào?
Vệ Tử Thanh nghe vậy trên mặt lộ ra ý cười, một phần nghi ngờ cuối cùng trong lòng chậm rãi tiêu tán, cười nhạt nói:
- Làm gì phải phiền toái như vậy, chỉ cần đánh bại ngươi, Thanh Ngọc kiếm trên người ngươi cũng sẽ là của ta.
- Hơn nữa Hắc Kim Bát Giác Trấn Nguyên Bảo Tháp thôn phệ xong thổ hệ pháp bảo, thì sẽ có khả năng sinh ra tiến giai, cho dù ta tập hợp đủ tám chươi Thanh Ngọc kiếm, chỉ sợ phần thưởng Mộc gia cấp cho cũng không thể so sánh được.
- Cho nên đạo hữu cũng đừng nên nói những lời vô vị nữa, Thanh Ngọc Kiếm ta muốn, thổ hệ pháp bảo này, ta cũng muốn nhận!
Người này vừa nói xong, trên mặt nhất thời lộ ra vài phần băng lãnh, quát khẽ:
- Hắc Kim Bát Giác Trấn Nguyên Bảo Tháp, thôn phệ bảo vật này, tiến giai Đạo Khí! Mấy trăm năm tích lũy, hôm nay là cơ duyên lớn nhất của ngươi! Thôn! Thôn! Thôn!
Quái điểu trong hỏa vân nghe xong lời ấy, trong miệng liền kêu to một tiếng, đôi mắt vô tình lạnh như băng giờ đã sớm bị lửa nóng cùng vẻ tham lam tràn ngập, mở cái miệng rộng, trong nháy mắt một đạo bạch sắc hỏa diễm từ trong miệng phun ra. Ngọn lửa này độ nóng cực cao, dường như có thể thiêu trụi hư không, không gian quanh thân dưới sự ảnh hưởng của độ nóng mà trở nên vặn vẹo!
Tư lạp lạp!
Bạch sắc hỏa diễm dửng ở tầng thần quang thổ hoàng sắc bên ngoài Phiên Thiên Ấn, giống như độc tính ăn mòn cơ thể, trong tiếng tư lạp, thần quang thổ hoàng sắc nhanh chóng tan ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được, hoàn toàn tiêu tán.
Tinh thần dao động chứa sự bất lực, sợ hãi, tuyệt vọng từ Phiên Thiên ấn truyền ra, nó điên cuồng phóng xuất ra thần quang thổ hoàng sắc, nhưng tốc độ bổ sung xa xa không bằng tốc độ tiêu hao, nguyên bản tại nơi bị quái điểu luân phiên công kích còn sót lại mấy tầng thần quang thổ hoàng sắc, trong khoảnh khắc đó đã bị triệt để đánh vỡ, lộ ra mộ lỗ hổng thông tới bản thể Phiên Thiên Ấn. Bạch sắc hỏa diễm liền lấy lỗ hỗng này làm trung tâm không ngừng hướng bốn phía tràn ra mà thiêu đốt, làm cho diện tích lỗ thủng ngày càng rộng ra.
Trên mặt Tiêu Thần lộ vẻ kinh nộ, Phiên Thiên ấn sợ hãi bất lực! Ánh mắt Vệ Tử Thanh nóng rực, chỉ cần thổ hoàng sắc thần quang này thôn phệ được linh trí của thô hệ pháp bảo này, thì kết cục đã định, hắn liền trở thành người chiến thắng cuối cùng của Thí Luyện giới lần này.
Quái điểu lại kêu to một tiếng, mắt thấy kích thước lỗ thũng đã đủ để cho nó thông qua, cuối cùng nó cũng không kìm nén được, đôi cánh lửa quạt xuống, thân ảnh phóng về Phiên Thiên ấn trong nháy mắt. Chỉ cần dung nhập được pháp bảo này, lấy linh trí của nó đồng hóa, tiện đà thôn phệ năng lực thể nội!
Hắc Kim Bát Giác Trần Nguyên Bảo Tháp từ lúc có được linh trí tới nay, chưa bao giờ có cảm giác kích động như hôm nay, chỉ cần thôn phệ một pháp bảo, liền có cơ hội tiến giai lên Đạo Khí trong truyền thuyết, tự có được thần trí đầy đủ, không chỉ uy lực đại tăng., thậm chí còn có cơ hội hóa nhân hình, không hề bị ai khống chế, độc lập hành tẩu thế gian!
Thôn phệ! Thôn phệ! Thôn phệ!
Nhất định phải đem pháp bảo này hoàn toàn thôn phệ!
Trong mắt quái điểu tràn ngập ngọn lửa tàn nhẫn, chỉ một lúc nữa thôi, nó liền có thể thành công dung nhập pháp bảo này!
Nhưng vào thời khác này, tinh thần dao động do Phiên Thiên ấn truyền ra bỗng biến đổi, trở nên lạnh như băng, không còn ý sợ hãi, bản thể đang đối diện quái điểu đột nhiên quay cuồng kịch liệt, trong nháy mắt đã biến ảo thành một đạo lốc xoáy thô hoàng sắc lớn hơn ba mươi trượng.
Phiên Thiên Ấn đột nhiên phát sinh biến hóa, trong mắt quái điểu hiện lên vẻ kinh nghi, đôi cánh lửa điên cùng quạt, để chế trụ thế tiến, nhưng lúc nãy đã có chút muộn!
Một cỗ hấp lực mạnh mẻ trong lốc xoáy bộc phát ra, cỗ hấp lực này cực mạnh, tựa hồ chỉ tác dụng lên quái điểu, đem thân thể nó giam cầm chặt chẽ, chậm rãi kéo nó xuống dưới!
Biến cố thình lình xảy ra, làm cho trong mắt quái điểu hiện lên vẻ kính sợ, ý thức được đây là một cạm bẫy, nhất thời điên cuồng giãy dụa, đồng thời há miệng một lần nữa phun ra bạch sắc hỏa diễm, hướng lốc xoáy ầm ầm nện xuống. Nhưng trong ánh mắt khiếp sợ của nó, ngọn lửa dừng ở lốc xoáy kia lại không sinh lực lượng gì, rồi trực tiếp bị thôn phệ vào trong, đồng thời cỗ hấp lực cũng tăng cường lên vài phần, giống như là ngọn lửa kia bị chuyển hóa thành chất bổ cho đối phương.
Thần sắc Vệ Tử Thanh đại biến, trong mắt hiện lên vẻ kinh nộ, nếu giờ phút này hắn còn không hiểu rõ, thì hắn cũng không xứng trở thành người thừa kế của Tam Thiên Đạo Môn. Chỉ sợ là trong lúc hắn đang tính kế thôn phệ pháp bảo của người khác, thì người đó đã tính kế hắn rồi! Tình thế nghịch chuyển trong nháy mắt, phản ứng người này cũng nhanh nhẹn phi thường, mặt trầm như nước, hướng về Hắc Kim Bát Giác Trần Nguyên Bảo Tháp hung hăng ngoắc, với ý đồ muốn lấy lại bản thể vào trong tay. Nhưng trong nháy mắt ngọn núi hư ảnh cũng bộc phát ra một trận thần quang thổ hoàng sắc đem nó mạnh mẽ trấn áp, mặc cho hắn thúc dục pháp quyết như thế nào, cũng không hề mảy may đi động.
Ánh mắt âm lệ của Vệ Tử Thanh dừng trên người Tiêu Thần, lúc trước còn có vẻ hoảng sợ, nhưng giờ thì ý cười đầy mặt, ánh mắt thản nhiên hướng hắn quét tới.
- Đạo hữu tâm cơ thâm trầm, pháp bảo ẩn tàng linh trí thật sâu, hai người các ngươi hợp lại lừa gạt tại hạ!
- Vệ đạo hữu sao lại nói những lời ấy, tại hạ lúc trước đã nói qua, nếu đạo hữu đồng ý thu hồi Hắc Kim Bát Giác Trần Nguyên Bảo Tháp, tại hạ liền nguyện đem toàn bộ Thanh Ngọc Kiếm giao cho đạo hữu. Chính là đề nghị này, mà đạo hữu là không đồng ý mới tạo thành cục diện bây giờ, chuyện này truy ra thì cũng tại lòng tham thái quá của đạo hữu mà dẫn đến a.
Vệ Tử Thanh nghe vậy sắc mặt nhất thời cứng đờ, thở sâu vài lần, mới nuốt được ngụm ác khí nuốt xuống, sắc mặt âm trầm bất định, lúc này mới trầm ngâm nói:
- Tiêu Thần đạo hữu, nếu ngươi đồng ý triệu hồi pháp bảo, trả lại Hắc Kim Bát Giác Trần Nguyên Bảo Tháp, tại hạ chỉ muốn lấy từ tay ngươi một nửa số Thanh Ngọc Kiếm, còn lại tùy ý ngươi mang ra Thí Luyện giới.
- Nhưng nếu lòng tham của đạo hữu quá lớn, không làm ra lựa chọn sáng suốt, tại hạ dám cam đoan, lựa chọn sai lầm của ngươi hôm nay sẽ phải trả giá đắt!
Tiêu Thần nghe vậy nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ chần chờ, trong mắt lóe lên không ngừng, hiển nhiên là đang suy tư.
Vệ Tử Thanh thấy thế trong lòng vui vẻ, tiếp tục nói:
- Hắc Kim Bát Giác Trần Nguyên Bảo Tháp là trấn tông chi bảo của Tam Thiên Đạo Môn ta, một khi bị hủy thì tông phái ta sẽ không bỏ qua, đến lúc đó cho dù hôm này Tiêu Thần đạo hữu có thể miễn cưởng thoát được, thì ngày sau cũng phải đối mặt với sự truy sát của Tam Thiên Đạo Môn ta!
- Mặt khác, tông môn, gia tộc thân nhân của đạo hữu cũng sẽ bởi vì việc này mà trả giá không cần thiết, cho nên tại hạ hy vọng đạo hữu hãy làm ra lựa chọn sáng suốt, ngàn vạn lần đừng nhất thời xúc động!
Sắc mặt Vệ Tử Thanh âm hàn, nhưng trong lòng cũng âm thầm bồn chồn, dù sao nếu Hắc Kim Bát Giác Trần Nguyên Bảo Tháp bị phá hủy trong tay tu sĩ khác, thì bất kể thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm! Tuy rằng hiện giờ hắn được thừa nhận là người kế thừa Tam Thiên Đạo Môn, nhưng nếu chuyện này bị bại lộ, chỉ sợ sự sẽ không được dễ dàng nữa.
Tiêu Thần nghe vậy biến sắc, vẻ do dự trên mặt càng sâu, trầm tư một lát, mới trầm giọng nói:
- Việc này tại hạ đáp ứng cũng được, nhưng đạo hữu cũng phải bồi thường, thì tại hạ mới đồng ý.
- Bồi thường cái gì?
Vệ Tử Thanh nhìn đảo qua, vẫn thấy lốc xoáy hấp lưc của Phiên Thiên Ấn yếu đi vài phần, vẫn chưa kéo Hắc Kim Bát Giác Trần Nguyên Bảo Tháp xuống dưới, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, nhíu mày trầm giọng hỏi.
- Tinh thạch màu đỏ có hình dạng thuẩn bài mà vừa rồi đạo hữu dùng cực kỳ bất phàm, lại có thể hấp thu hỏa hệ năng lượng để khôi phục tổn thương, tại hạ đối với nó cực kỳ có hứng thú, muốn mượn nghiên cứu mấy ngày, không biết ý đạo hữu thế nào?
Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, nhìn hồng sắc thuẫn bài đang trôi nổi cách đó không xa, thản nhiên nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT