Tiêu Thần cầm Hám Địa Chung trong tay, bảo vật này thân là cổ bảo, uy lực có thể so với pháp bảo thượng phẩm. Không biết nếu đem dung nhập vào Phiên Thiên Ấn, sẽ tạo ra thứ gì nhi? Trong lòng sinh ra chút chờ mong, dương tay vứt ra, bảo vật này dừng lại trên Phiên Thiên Ấn

- Tinh luyện tinh hoa hệ thổ, dung nhập!

Khẽ quát lên, Tiêu Thần dựng lên một ngón tay, Hám Địa Chung kia vang lên một tiếng than khóc hết sức linh tính, lập tức từng luồng niêm trù nồng đậm ngưng kết thành những giọt sương mù màu thổ hoàng sắc, theo Hám Địa Chung phát ra. Trong sương mù màu thổ hoàng sắc, chứa tinh hoa hệ thổ của Hám Địa Chung, tất cả uy lực của pháp bảo đều không tồi.

Sắc mặt Tiêu Thần cực kỳ cẩn thận, tuy rằng bên trong nguyên thần có đầy đủ bí pháp luyện chế, nhưng hắn không muốn chỉ vì mình nhất thời khinh thường sơ sẩy, mà thăng cấp thất bại. Mắt thấy bí pháp thúc dục, bức Hám Địa Chung tiết ra tinh hoa hệ thổ, hắn bỗng nhiên đưa tay ra, chỉ xuống Phiên Thiên Ấn.

Vù vù!

Cả thân hình bảo vật này run lên, phát ra những tiếng vù vù, giống như một cơn lốc xoáy quay càng lúc càng nhanh, sương mù màu thổ hoàng sắc bị tách ra, theo cơn lốc xoáy kia, chậm rãi dung nhập vào Phiên Thiên Ấn.

Thời gian trôi qua, khí tức phát tán ra từ Phiên Thiên Ấn càng mạnh mẽ, mà khí tức của Hám Địa Chung kia lại càng dần dần yếu đi.

. . . . .

Hai ngày sau, trong sơn động, ánh mắt Tiêu Thần dừng trên Hối Địa Chung, tinh hoa hệ thổ cuối cùng đã bị rút ra, bảo vật này đã xơ xác không phát sáng nữa, nháy mắt hiện lên từng vết nức, sau đó hoàn toàn vỡ vụn ra.

Phiên Thiên Ấn thì trái lại, ánh sáng thổ hoàng sắc lóe ra không ngớt, khí tức mạnh mẽ từ trong đó nháy mắt bộc phát ra! Cùng lúc đó, một cỗ khí tức bạo ngược nháy mắt truyền ra, hơn nữa lại phát ra kịch liệt.

Phiên Thiên Ấn thăng cấp là thời khắc nguy hiểm nhất, Luyện Chi Thương đã đến!

Vào thời khắc này, tinh hoa hệ thổ không thể cùng với Phiên Thiên Ấn dung hợp hoàn mỹ được, tậm chí thân thể pháp bảo còn sinh ra một lực kháng lại, nếu không thể xử lý kịp thời, hậu quả thật khó lường.

Mặt Tiêu Thần không chút thây đổi, hình như đã đoán trước được chuyện này, hai tay giống như đôi bướm đang bay trong bụi hoa, linh hoạt đánh ra từng đạo pháp quyết. Mỗi pháp quyết này đều chính xác, dung nhập vào trong Phiên Thiên Ấn, đem khí tức hung tàn bên trong triệt tiêu đi.

Pháp quyết không ngừng dung nhập, khí tức trong Phiên Thiên Ấn chậm rãi bình ổn trở lại, nhưng Tiêu Thần không dám có chút khinh thường nào, trên mỗi ngón tay đánh xuống, các pháp quyết được đánh chuẩn tới cực điểm, không một chút lệch lạc nào, tất cả đều dung nhập hết vào trong Phiên Thiên Ấn.

Vù vù!

Theo đạo pháp quyết cuối cùng dung nhập, bên trong Phiên Thiên Ấn xuất hiện một tia dao động cuồng bạo rồi biến mất. một tầng ánh sáng màu đất hiện lên, bảo vật này chậm rãi rơi vào tay Tiêu Thần.

Phiên Thiên Ấn dung nhập uy lực của Hám Địa Chung, màu sắc, bên ngoài không xảy ra biến hóa lớn, vẫn bình thường không có gì lạ, hình dạng vẫn hình chữ nhật, bất quá hơi có vẻ thiên bình, càng giống với thần binh lợi khí của thế tục. Nhưng khi Tiêu Thần nắm nó trong tay một thời gian, trong mắt hắn không nhịn được toát lên vẻ kinh hỉ. Sau khi dung nhập được Hám Địa Chung, Phiên Thiên Ấn quả nhiên tiếp tục tăng tiến, đứng vào hàng năm pháp bảo thượng hạng, uy lực so với lúc trước đã tăng lên gấp mấy lần!

Một lát sau, tâm tư Tiêu Thần mới chậm rãi bình ổn trở lại, đem bảo vật này thu vào hộp trữ vật lớn. Đưa tay lấy ra một lá sen tối đen như mực, là pháp bảo phòng ngự được lấy ra từ túi trữ vật của Trữ Thải Hà.

Bảo vật này tên là Hắc Thủy Liên Diệp, thu thập lá sen thủy tiên chí bảo màu đen ngàn năm mọc lên chế luyện mà thành. Uy lực có thể sánh với pháp bảo phòng ngự thượng phẩm. Ở đại chiến lúc trước, hắn đem bảo vật này luyện hóa, giờ dùng nó phòng ngự cho bản thân thì không thể nghi ngờ rằng an toàn sẽ được bảo đảm tối đa.

- Phốc!

Cắn vào lưỡi, hắn phun một ngụm máu ra ngoài, bay lên Hắc Thủy Liên Diệp, nháy mắt dung nhập vào trong đó.

- Huyết luyện, khải!

Sau khi phun ra một ngụm máu, sắc mặt Tiêu Thần hơi trắng bệch, nhưng dưới sau khi hắn luyện hóa lượng lớn Huyết Ngọc Long Nha Mễ, sinh lực trở nên dồi dào, chổ máu đã mất nhanh chóng được bổ sung trở lại.

Theo từng đạo pháp quyết đánh ra, Hắc Thủy Liên Diệp dần dần toát ra một tầng sắc âm u. Bên trong tần sắc âm u đó, lại có một chút tơ máu hỗn loạn, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Hồi xưa – lúc huyết luyện Ma Cốt, bất quá đã đánh ra hơn hai trăm pháp quyết, Tiêu Thần cũng bắt đầu vô lực, giờ phút này pháp lực nguyên thần hắn tăng vọt, đã không phải thời Ngộ Hạ A Mông(1) ngày xưa, đối với việc huyết luyện Hắc Thủy Liên Diệp bây giờ cũng cực kỳ thoải mái.

Sau nửa canh giờ, theo hơn hai trăm chín mươi đạo pháp quyết đánh ra, Hắc Thủy Liên Diệp tản ra vẻ đen xì nháy mắt bùng nổ, tia tơ máu trong đó lại càng giống với kinh mạch người bình thường, trần ngập cả Hắc Thủy Liên Diệp. Một lát sau, u quang cùng huyết sắc kia cũng đều thu liễm lại, cả Hắc Thủy Liên Diệp khôi phục lại trạng thái ban đầu, nhưng cùng với nó có một cảm giác huyết mạch tương thông xuất hiện trong lòng Tiêu Thần.

Sau khi hoàn thành huyết luyện, Hắc Thủy Liên Diệp đã trở thành pháp bảo chuyên dùng của Tiêu Thần. Cho dù về sau nó có rơi vào tay tu sĩ khác, trừ phi hơn hắn một cảnh giới, nếu không tuyệt đối sẽ không thể phá hủy huyết luyện ấn ký này.

Tiêu Thần cầm bảo vật này cầm trong tay, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng. Hiện giờ tấn công có pháp bào thượng phẩm Phiên Thiên Ấn, thủ có thượng phẩm Hắc Thủy Liên Diệp, hơn nữa nguyên thần có kim ấn chồng lên có thể so với tu sĩ Kim Đan trung kỳ. Với thực lực này, du có chiến đau với tu sĩ Kim Đan trung kỳ cũng không sợ! Nếu tiếp tục tính cả Tu La Cốt có tu vi Kim Đan trung kỳ, lại có thêm Huyết Săc Cốt Giá Trúc Cơ kỳ, cung với tu vi Tiêu Thần hiện tại, đối kháng với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, không nói đến đánh thắng, nhưng muốn bảo vệ mình thì cũng không có vấn đề gì.

Đưa Phiên Thiên Ấn cùng Hắc Thủy Liên Diệp vào túi trữ vật, Tiêu Thần lấy ra hai mảnh Huyết Ngọc Long Nha Mễ, đưa một mảnh vào cho Ngu Cơ luyện hóa, còn mảnh còn lại tiếp tục trực tiếp dùng linh lực bao vây lấy, nhanh chóng luyện hóa.

Huyết Ngọc Long Nha Mễ, ở linh giới đều là thần vật tuyệt thế vạn năm không ra, mỗi một viên đều ẩn chứa tương đương với tuôi thọ trăm năm của người phàm, tu sĩ sau khi luyện hóa không chỉ có thể gia tăng thọ nguyên, không ngừng rèn luyện thể chất, cho dù không tu luyện thể pháp quyết gì, thân thể sẽ ngày càng mạnh mẽ, cuối cung sức mạnh thậm chí có thể so snahs được với pháp bảo, một cái giơ tay nhấc chân có chưa uy lực cực lớn!

Linh lực không ngừng luyện hóa, từng luồng sinh cơ tinh thuần từ Huyết Ngọc Long Nha Mễ cuồn cuộn phun mạnh ra, dung nhập vào trong cơ thể Tiêu Thần, bởi vì phải thăng cấp Phiên Thiên Ấn, huyết luyện Hắc Thủy Liên Diệp đã gây hao tổn, bây giờ đã hồi phục. Hơn nữa trong lúc luyện hóa, một tia lực lượng lạnh lẽo không ngừng dũng mãnh tiến vào trong nguyên thần Tiêu thần, tại đây dưới tác dụng của lực lượng kỳ dị, tuy rằng tu vi nguyên thần không có bất kỳ tăng trưởng nào, nhưng có một loại ngôn ngữ cảm xúc xuất hiện trong ý thức của tiêu Thần. Hình như trong khoảnh khắc này, nguyên thần hắn cảm ứng thế giới xung quanh càng thêm rõ ràng.

Tuy rằng Tiêu Thần không hiểu rõ cảm giác này như thế nào, nhưng hăn vô thức cảm giác đây là chuyện tốt. Nếu có thể biết rõ ràng về nó, với hắn mà nói tất nhiên đó là một cực chuyện tốt.

Đắm chìm vào giác ngộ, khí tức Tiêu Thần phát ra nhẹ nhàng, nhưng hắn vẫn không chú ý tới theo thời gian trôi qua, tu vi nguyên hắn của hắn mặc dù không tăng lên, nhưng lại càng tinh thuần hơn, như vậy nó sẽ đi tới một loại giới hạn khác, chỉ cần thời cơ đến, nhất định sẽ phát sinh biến dị cực kỳ kinh người.

Ba ngày qua, thời gian tu luyện thấm thoát qua đi, đôi mắt nhắm chặt đã mở ra, há miệng phun ra một cỗ trọc khí, hàng quang chợt lóe lên trên khuân mặt thanh tú sau đó liền bình thường trở lại. Nhưng trong đôi mắt đen láy kia, có một sự thâm sâu không lường được, hình như trong đó có một mãng rộng lớn mênh mông tối tăm như biển sâu, làm cho người khác nhìn vào phải sinh ra ý kính sợ.

Từ lúc tiến vào thí luyện giới đến nay, Tiêu Thần luôn luôn ở trong trạng thái khẩn trương cao độ, không có lúc nào là không cẩn thận, ba ngày tu luyện không chỉ khiến hắn đạt trạng thái cao nhất, mà còn giúp cho thần kinh hắn được triệt để thả lỏng. từ giờ phút này hắn không còn cảm thấy khẩn trương mệt mỏi nữa mà ngược lại trong đôi mắt lại hiện lên vẻ rực rỡ diệu kì, một cỗ chiến ý mạnh mẽ, chậm rãi ngưng tụ lại, giống như một con giao long đang ngủ say dưới đáy hồ, một khi tỉnh giấc, khiến thế nhân phải cảm thấy rùng mình!

Đột nhiên, sắc mặt hắn khẽ biến, đưa tay vỗ lên hộp trữ vật lớn, một thí luyện thạch nhất thời được lấy ra trong tay. Lúc này, trên đá thí luyên tản ra một ánh sáng lờ mờ, một con lốc nhỏ xuất hiện ở trên đá thí luyện, cách đó không xa, lóe lên một điểm trắng mỏng manh.

- Cuối cùng cũng đã đến ba ngày kỳ hạn sao?

Tiểu thần nhìn đá thí luyện biến hóa, khóe miệng nhếc lên, lộ ra vẻ cười lạnh;

- Xem ra ta cũng đã đuổi kịp thời gian lúc trước, ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ tình cảnh tuyệt vời này mới phải. Tam Thiên Đạo Môn Vệ Tử Thanh, Vô Thượng Ma Tông Âm Vô Trầm, hai người các ngươi hãy chờ ta đến!

Nói xong đưa tay thu hồi thí luyện thạch, Tiêu Thần bước nhanh ra khỏi động, trên người chợt lóe độn quang, nháy mắt tạo thành một đạo thanh hông kéo dài đếm tận chân trời, thẳng đến cửa ra vào Thí Luyện Giới mà đi.

Cung lúc đó, toàn bộ tu sĩ các phái ở Thí Luyện Giới, tất cả đều cảm ứng được dị biến phát sinh trên đá thí luyện.

Tại một nơi u ám tối tăm trong rừng rậm, tuy bây giờ là ban ngày, nhưng nơi này vụ bụi cuồn cuộn che khuất bầu trời, mắt chỉ nhìn thấy rõ mọi thứ trong phạm vi mười trượng quanh mình, một cỗ hàn ý âm trầm chậm rãi phiêu bạt trên không trung.

Nhưng giữa âm vụ này, có một chỗ khác thường, xung quanh vụ bụi này như là đang bị một lực lượng nào đó mạnh mẽ cắn nuốt, điên cuồng dũng mãnh hướng vào trong đó, thế nên mới tạo thành một lốc xoáy hơn vài trượng. Nhìn xuyên vào trong lốc xoáy đó, tuy rằng tầm mắt bị cản lại, nhưng cũng mơ hồ có thể thấy một bóng người màu đen khoanh chân ngồi ở trong đó.

- Di? Một đã đến nhanh như vậy à.

Lúc này, một tiếng động kinh dị truyền đến, lốc xoáy kia hơi chậm lại, sau đó chậm rãi tán đi, lộ ra một người có sắc mặt trắng bệch, một tu sĩ tuấn tú đang mặc hắc bào. Ánh mắt người này có vẻ hơi lưu luyến, trong miệng tiếc hận nói:

- Tu luyên ở vùng đất trù phú như thế này, nếu là ở trong tay Quỷ Linh Môn ta, chắc chắn không đên ba năm ta có thể đạt được cảnh giới Kim Đan kỳ! Tuy rằng tu luyện ở đây khoảng một tháng, nhưng pháp lực Huyền Âm trong cơ thể ta tuôn ta không dứt, bằng vào bí pháp mạnh mẽ cắn nuốt âm khí nơi này, khiến cho ta mới đạt Trúc Cơ trung kỳ đã tiếp tục tăng lên đên trung kỳ đỉnh phong rồi, khoảng cách tới hậu kỳ chỉ còn một bước, ít nhất tiết kiệm cho ta hai năm khổ tu! Bất quá nếu ngày về đã đến, ta còn phải cấp tốc đi thôi, khiến mọi thứ tự nhiên bùng nổ chiến đấu kịch liệt, nếu có cơ duyên xảo hợp, nói không chừng ta đục nước béo cò lại có được Thanh Ngọc Kiếm ấy chứ.

Người này khẽ nói, trên mặt nở ra nụ cười âm lãnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play