Cách tiểu hồ không xa, tại lương đình (chòi nghỉ), một bóng hình xinh đẹp mềm yếu đang ngồi trong đó.

Vào thời khắc này, bóng hình xinh đẹp kia chậm rãi quay đầu lại, lông mày cong cong, môi anh đào hồng thắm, mặt đẹp không trang điểm, một cỗ xuất trần cao quý tự nhiên tán phát ra. Hình như thấy được Tiêu Thần, trong đôi mắt sáng ngời kia lộ ra ý cười, lập tức khóe miệng nhếch nhẹ, thực là khuynh quốc khuynh thành làm đảo lộn chúng sinh.

- Tiêu lang, ước hẹn ba năm đã đến, thiếp thân một mực cứ thế chờ đợi.

Tiêu Thần nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ băng lãnh, cấm chế này rất mạnh mẻ, lại có thể từ ký ức của tu sĩ sinh ra Huyễn trận, nếu là người tâm trí không kiên định, sợ là khó có thể vược qua.

- Ba năm này, mỗi đêm thiếp đều nhớ chàng đến không ngủ được, hôm nay Tiêu lang rốt cục tu luyện thành công trở về tông môn, nhưng sao lại lãnh đạm với thiếp như thế?

Chờ đợi một lát, Cơ Nguyệt Vũ mắt thấy Tiêu Thần không có nửa điểm phản ứng, đôi mắt đẹp nháy mắt che kín hơi nước, long lanh chực khóc, khiến người thương tiếc.

Tuy rằng biết rõ là cấm chế biến ảo mà ra, nhưng Tiêu Thần trong lòng vẫn nhịn không được mà thấy đau xót.

Một lát sau, ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, bước nhanh tiến lên mấy bước, đem Cơ Nguyệt Vũ ôm vào lòng, thấp giọng nói:

- Nguyệt Vũ, ba năm không thấy, nàng gầy đi rất nhiều.

Mỹ nhân vào lòng, một luồng hương thơm tươi mát của cơ thể truyền đến, quanh quẩn chóp mũi.

Cơ Nguyệt Vũ trên mặt ững hồng, yên vị ở trong lòng Tiêu Thần, thẹn thùng vô hạn, trong đôi mắt tràn đầy vẻ hạnh phúc.

Tiêu Thần hơi nhắm hai mắt lại, đang dùng sức ôm chặt Cơ Nguyệt Vũ, lập tức hung hăng đem đẩy ra!

Nháy mắt khi hắn vừa đẩy Cơ Nguyệt Vũ ra, trong phút chốc Hồng Phấn Khô Lâu, nguyên bản tuyệt sắc giai nhân đảo mắt biến thành một bộ Bạch Cốt, tung ra cốt chưởng, hướng hậu tâm hắn nện thẳng xuống.

- Cám ơn ngươi giúp ta gặp được nàng, nhưng ngươi chung quy chính là cấm chế biến ảo muốn lấy tính mạng của ta, cho nên hiện tại, ngươi chỉcó thể yên diệt.

Tiêu Thần thản nhiên liếc mắt nhìn Bạch Cốt kia một cái, Phiên Thiên Ấn gào thét hạ xuống, nháy mắt đem nó dập nát.

Cảnh sắc trước mắt nháy mắt giống như trăng trong nước, một trận sóng gợn đi qua, chậm rãi tiêu tán.

Đợi cho trước mắt khôi phục ánh sáng, Tiêu Thần liền phát hiện hắn đã đứng ở sát mép cầu, khoảng cách bất quá chỉ một bước. Nhưng trong mắt hắn càng lộ ra vẻ cẩn thận, suy đi nghĩ lại, lúc này mới từng bước bước ra.

Thân thể giống như xuyên qua một tầng nước mỏng, bước chân chạm đất, ánh mắt Tiêu Thần như điện, quét ngang xung quanh!

Ngay sau đó, trong mắt Tiêu Thần tràn ngập vẻ rung động, nhìn đại điện nguy nga được tạo ra từ Bạch Cốt trước mặt. Từng luồng sát khí vô hình ở trên đại điện điên cuồng ngưng tụ, âm phong gào thét! Cho dù đứng cách điện này mấy trăm trượng, nhưng sát khí vẫn dày đặc khiến trước ngực khó chịu, sắc mặt tái nhợt.

- Nơi này đến tột cùng là nơi nào, ẩn tàng cái bí mật gì!

- Cốt điện thế này, đến tột cùng phải diệt sát bao nhiêu sinh linh, mới có thể tế luyện ra!

Trước Bạch Cốt điện, chín mươi chín bậc cầu thang Bạch Cốt rủ thẳng xuống mặt đất, phía trên vết máu loang lổ, có đỏ sậm tựa hồ mới khô lại, có màu đỏ tươi nhỏ giọt, dường như vẫn chưa kịp đông. Một cỗ khí tức hung sát cổ xưa, từ trên cầu thang nơi đại điện, chậm rãi tán phát ra.

Ba!

Ba!

Ba!

Thanh âm rõ ràng truyền đến, có đủ tiết tấu, giống như tiếng người bước đi.

Ánh mắt Tiêu Thần ngưng lại, nhìn về hướng phát ra thanh âm, chỉ thấy trước đại điện, mấy bộ Bạch Cốt đang chui ra từ lòng đất, hốc mắt trống rỗng hiện lên hồng mang, như là cảm nhận được khí tức trên thân Tiêu Thần, một đám đứng lên hướng hắn mà đến.

Khô lâu từng khối từng khối xuất hiện, chỉ một lát đã chi chít mấy trăm bộ, tựa như Bạch Cốt đại quân, hơn nữa số lượng vẫn đang không ngừng gia tăng.

Trước Bạch Cốt điện các khung xương đủ mọi hình dạng đang bò lên từ mặt đất,trong hốc mắt hồng mang lóe ra, sát khí từ trong cơ thể phát tán ra, như muốn đem Tiêu Thần hoàn toàn bao phủ.

Khí tức trên thân đám Bạch Cốt này cũng không mạnh, dưới mắt Tiêu Thần chúng còn không đáng được xưng là nhỏ yếu, mạnh nhất cũng chỉ Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, nhưng số lượng đông đảo cũng khiến trong lòng hắn âm thầm khiếp sợ, mặt lộ vẻ cẩn trọng, chỉ một ngón tay, Phiên Thiên Ấn nhất thời biến lớn hơn ba mươi trượng, chuẩn bị ầm ầm nện xuống.

Nhưng vào thời khắc này, sắc mặt Tiêu Thần đột nhiên khẽ biến, ánh mắt lộ ra vẻ kinh nghi, hơi trầm ngâm, lập tức đưa tay vỗ túi trữ vật, một đạo ô quang lóe lên, Tu La Cốt nhất thời xuất hiện trước mặt hắn.

Sau k hi Tu La Cốt xuất hiện, hồng quang trong mắt điên cuồng lóe ra, Tiêu Thần có thể cảm ứng rõ ràng được ý mừng rỡ nó phát ra.

Vừa rồi ngay khi Tiêu Thần chuẩn bị vận dụng Phiên Thiên Ấn đem một đám Bạch Cốt này đập nát, trong nguyên thần đột nhiên truyền đến ý niệm bức thiết của Tu La Cốt, tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng ý tứ cũng đủ để cho hắn hiểu được: nó nhất định phải đi ra.

Từ lúc Tiêu Thần luyện hóa Tu La Cốt tới nay, lần đầu tiên cảm ứng được tự thân nó có ý thức! Tuy rằng ý thức này cực yếu, chỉ có thể miễn cưỡng biểu đạt ra ý của mình, nhưng hàm ý trong chuyện này, cũng đủ để khiến trong lòng Tiêu Thần nảy sinh một trận kinh nghi bất định!

Cần biết pháp bảo có được linh trí của mình, ít nhất phải đạt tới đạo giai, mà Tu La cốt tuy rằng bản thể cực kỳ chắc chắn, hơn nữa trải qua thôn phệ nguyên thần huyết nhục uy lực tăng lên rất nhiều, nhưng khoảng cách tới đạo giai pháp bảo vẫn có chênh lệch không nhỏ, nhưng giờ phút này sinh ra linh trí, tự nhiên khiến trong lòng Tiêu Thần sinh ra ý bất an.

Thần trí này là do pháp bảo tiến hoá mà có? Hay là nguyên thần của bộ xương này vẫn chưa triệt để bị hủy diệt, giờ phút này có dấu hiệu sống lại?

Thoáng do dự, nhưng Tiêu Thần vẫn lựa chọn đem nó thích phóng ra, giờ phút này cảm giác được nó truyền lại ý vui sướng cảm kích, trong lòng Tiêu Thần nhẹ nhàng thở ra, theo như trước mắt, xem ra ý thức của Tu La Cốt hẳn là do nó tự tiến hóa, nếu là như vậy thì sẽ không có gì nguy hiểm. Hơn nữa pháp bảo có được ý thức, chính là có tiềm lực tiến giai đến đạo giai, nếu có thể đem Tu La Cốt bồi dưỡng thành đạo giai pháp bảo, không khác gì hổ mọc thêm cánh, tăng cường thật lớn cho thực lực của Tiêu Thần!

Rống!

Tu La Cốt há miệng phát ra một tiếng hô trầm muộn, thanh âm này cực thấp, nhưng ý tứ băng lãnh, sâm hàn, lãnh liệt, cường hãn hàm xúc trong đó cũng thể thấy rõ. Sóng âm quét ngang mà ra, đông đảo Bạch Cốt đang vây quanh Tiêu Thần trong mắt hồng mang lóe ra, mau chóng dừng bước lại, rung động quỳ rạp trên đất, trong lòng đúng là lộ ra khí tức kính sợ thần phục.

Tiêu Thần khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ ra vài phần ngạc nhiên, không nghĩ tới Tu La Cốt có thể trực tiếp trấn áp đám Bạch Cốt này!

- Rống!

Đối mặt đông đảo Bạch Cốt quỳ rạp trên mặt đất, Tu La Cốt trong miệng phát ra một tiếng rít gào, thân ảnh nháy mắt hóa thành một đạo ô quang, hướng đám Bạch Cốt phóng tới.

Răng rắc!

Răng rắc!

Răng rắc!

. . . . .

Ô quang tới đâu, đám Bạch Cốt đầu vỡ vụn tới đó, từng đoàn ô quang bị Tu La Cốt không chút do dự nuốt vào trong miệng. Mà đối mặt Tu La Cốt không lưu tình chút nào tàn sát, đông đảo Bạch Cốt kia tất cả đều lộ ra khí tức hoảng sợ, khung xương run nhè nhẹ, nhưng không có bất kỳ một khối Bạch Cốt nào có gan phản kháng hoặc là chạy trốn.

Chỉ trong giây lát, trừ bỏ tám khối Bạch Cốt may mắn thoát khỏi, còn lại mấy trăm bộ bạch cốt tất cả đều bị đồ lục sạch sẽ, mà sau khi thôn phệ lượng lớn ô quang trong đám Bạch Cốt kia, hồng mang trong mắt Tu La Cốt càng tăng vọt, khung xương phát ra màu đỏ tươi ướt át, dường như sắp sửa sinh ra huyết nhục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play