Tiêu Thần liếc mắt nhìn thi thể người này, liền chậm rãi lắc đầu. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau, người này tự nhận là thủ đoạn cao thâm, dễ dàng giết được tu sĩ đồng cấp nhưng lúc này lại bị người khác thoải mái giết chết. Đại hỉ đại bị, sinh sinh tử, trong tu chân giới chuyện như vậy cũng không hiếm thấy.
Nhìn Thanh Ngọc kiếm phát ra thanh mang, Tiêu Thần chậm rãi đem kiếm cầm trong tay, trên mặt lộ vẻ kinh nghi, sờ cằm suy nghĩ một lát, thấp giọng nói:
- Tám chuôi Thanh Ngọc kiếm, mơ hồ có thể cảm nhận lẫn nhau, trong đó có ba chuôi đang di chuyển, hiển nhiên đang nằm trong tay tu sĩ, bốn chuôi còn lại cách nơi này không xa, xem ra động tác của ta phải nhanh thêm một chút rồi.
. . . . .
- Thanh Liễu sư muội cẩn thận, yêu thú này không sợ công kích, ngược lại còn có thể cắn nuốt uy lực thần thông tang cường cho bản thân. Mau dùng bản thể pháp bảo trực tiếp tấn công.
Dương Vĩ trầm mặt, đưa tay vỗ túi trữ vật, xuất ra một pháp bảo.
- Đi!
Pháp bảo màu sắc cổ xưa, chất liệu vừa giống gổ vừa giống kim loại, sau khi thúc dục pháp lực thể tích liền bành trướng lên mấy trượng, nện xuống Thất Thải Tri Chu đang phun khói độc cách đó không xa.
Thất Thải Tri Chu kia phun ra khói độc năm màu sặc sỡ, hóa thành một tầng dày phòng hộ, chặt chẽ bao quanh. Mắt thấy pháp bảo đánh tới, yêu thú lộ ánh mắt khinh thường, không thèm tránh né.
Dương Vĩ thấy thế, trong lòng vui vẻ, đột nhiên thúc đẩy pháp lực, pháp bảo lần thứ hai bành trướng
Oanh!
Pháp bảo nện xuống trên đám khói độc, nhất thời khiến đám khói độc sặc sỡ hỗn loạn một trận, nhưng Dương Vĩ chưa kịp nở nụ cười, trong mắt đã hiện lên vẻ kinh hoàng. Chỉ thấy pháp bảo dừng trong đám khói độc, linh quang lóe lên rồi tắt đi liên tục, thể tích nhanh chóng thu nhỏ bằng bản thể, loang lổ những vết gỉ sét, run rẩy hai cái liền im bật.
Pháp bảo này uy lực bất phàm, trong chốc lát bị khói độc ăn mòn, hao tổn nghiêm trọng.
- Đáng chết, độc vụ vày có tính ăn mòn rất mạnh với pháp bảo.
Dương Vĩ bị hủy đi pháp bảo ưa thích, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Lý Thanh Liễu thấy thế, trong lòng run lên, không sợ thần thông mà còn có thể cắn nuốt uy lực cường hóa bản thân, khói độc lại có thể ăn mòn pháp bảo, loại yêu thú này là lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Vội vàng phất tay triệu hồi pháp bảo, độn quang trên người lóe lên, cùng hai người Dương Vĩ, Tử Tinh Nguyệt đứng cạnh nhau.
- Thất Thải Tri Chu rõ rang là hồng hoang dị chủng, thần thông không hiệu quả, khói độc lại khắc chế pháp bảo, thật sự có chút khó giải quyết.
Sắc mặt Tử Tinh Nguyệt âm trầm, có chút bất đắc dĩ nói:
- Biểu ca, chúng ta có nên đi vòng qua nơi này hay không, theo đường khác tiến vào.
- Nhất định phải loại bỏ nó, căn cứ theo ghi chép trên địa đồ, lối vào bí cảnh cách động của con yêu thú không xa, chúng ta không có khả năng tiến vào mà không khinh động đến nó.
Dương Vĩ nhíu mày, chậm rãi lắc đầu, nói:
- Huống chi lối vào bí cảnh nguy cơ trùng trùng, không đem yêu thú này loại bỏ, đối với chúng ta chính là một tai họa ngầm rất lớn.
Tử Tinh Nguyệt, Lý Thanh Liễu nghe thế gật đầu, lông mày dựng đứng lên, chần chờ nói:
- Sư huynh, nếu đã là như vậy, ngươi có biện pháp nào để giết yêu thú này không?
- Thời gian cấp bách, phòng ngừa vạn nhất, ta quyết định dùng pháp bảo sư tôn ban tặng diệt sát yêu thú này.
Lý Thanh Liễu gật gật, nói:
- Chuyện đến lúc này, cũng chỉ còn biện pháp này.
Vừa nói chuyện vừa cùng Tử Tinh Nguyệt nhìn nhau, hai người nhanh chóng lui về phía sau.
Dương Vĩ thấy thế, đưa tay vào túi trữ vật, đem một lá bùa màu vàng đất. lá bùa này phong cách cổ xưa, đường nét bên trên cực kỳ đơn giản, chỉ có khắc hình một loan đao mỏng như cánh ve.
Sắc mặt Dương Vĩ cẩn thận, đem bùa cầm trong tay, pháp lực trong cơ thể điên cuồng rót vào, thẳng đến khi sắc mặt hắn trắng bạch, bùa kia bốc cháy lên, một loan đao xuất hiện.
- Đi!
Đưa tay chỉ về phía trước, loan đao khẽ run lên, sau vài cái hít thở, tàn ảnh mới chậm rãi tiêu tán.
Oanh!
Chỉ thấy Thất Thải Tri Chu cực kì khó đối phó kia trực tiếp bị chém thành hai nửa, thân hình lăn trên mặt đất, tiêu tán sinh cơ.
Dương Vĩ thấy thế gật đầu, vẫy tay, loan đao quay quanh hắn một vòng, rồi thu nhỏ lại, bay vào trong đan điền.
- Sư huynh, ngươi thật lợi hại, vậy mà vẫn bị ngươi nháy mắt chém giết.
Hai mắt Lý Thanh Liễu tỏa sang, ánh mắt ái mộ, phấn khởi nói.
- Biểu ca, có bảo vật này trong tay, chỉ sợ có thể chống lại cả tu sĩ Kim Đan mà không rơi vào hạ phong.
Dương Vĩ nghe thế, khoát tay, nói:
- Chỉ là mượn lực pháp bảo mà thôi, không phải bản lĩnh thực sự
Bất quá trong mắt vẫn hiện lên vẻ đắc ý.
- Bảo vật này còn có thể dùng hai lần, đủ để đối mặt với nguy cơ trong bí cảnh, chúng ta nhanh chóng thu thập, tìm kiếm bí cảnh.
Một lát sau, đợi khói độc tiêu tán, ba người đem nội đan Tri Chu lấy ra, sau khi thu thập chút nọc độc, ánh mắt cẩn thân đi về phía trước.
- Ba người tách ra tìm tòi, cân thận một chút, dựa vào chỉ dẫn của ngọc điệp, tìm lối vào bí cảnh ở quanh đây.
Dương Vĩ xuất ra ngọc điệp, thần thức đảo qua, đáy mắt nhịn không được vẻ tham lam.
Một lát sau, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô:
- Sư huynh, Tinh Nguyệt đạo hữu mau tới, ta tìm được lối vào rồi.
Độn quang hai người lóe lên.
- Không sai, đúng là nơi này.
Sắc mặt Dương Vĩ kích động, đảo qua thạch bích, một lúc sau mới trầm giọng nói.
- Các ngươi lui về phía sau, để ta mở mật cảnh.
Lý Thanh Liễu, Tử Tinh Nguyệt theo lời lui về phía sau. Dương Vĩ tay cầm ngọc diệp, tay đánh ra một thủ ấn phức tạp, không ngừng ép vào. Theo thủ ấn tiến vào, ngọc điệp màu xanh dần dần tản mát ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
- Đi!
Dương Vĩ khẽ quát một tiếng, chỉ tay, ngọc điệp nhất thời hóa thành một đạo thanh mang, đập vào thạch bích. Xuất hiện một trận dao động, trên thạch bích xuất hiện một cánh cửa lớn màu máu, tơ máu lưu chuyển giống như thật.
- Đi!
Ánh mắt Dương Vĩ lộ ra vẻ mừng rỡ, ba người liền xuất ra pháp bảo, cẩn thận đẩy cửa vào.
Đợi ba người tiến vào, cánh cửa khẽ rung lên,chậm rãi tiêu thất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT