Tiêu Thần khoanh chân trên đệm, mặt trầm ngâm, thầm nghĩ trong lòng:
- Ta cùng Tử Vi Tông đã kết huyết thù, chỉ sợ hai người Dương Vĩ và Liễu Thanh giờ đang hận không thể giết được ta cho thống khoái. Tử Vi Tông lại cùng Tử Tinh Nguyệt Thiên Huyễn Tông có giao tình, sau này đối với tu sĩ hai tông này cần phải cẩn thận một chút, tránh bị người ám toán.
- Về phần Hình Thiên, mặc dù có ý đối tốt với ta, bất quá chỉ là thấy tu vi ta không thấp nên coi trọng, lại cùng Tử Vi Tông có thù hận không thể hóa giải, nên hiện giờ muống mượn sức ta, nhưng trong lòng chỉ sợ lại cực kì đề phòng ta. Giờ phút này ta cùng hắn bất quá chỉ là lợi dụng lẫn nhau, không phải giao tình thật sự.
- Còn có ngày đó diệt sát Mạc Thanh Hoa lấy được hai khối ngọc bài thân phận. Một khối là của hắn, một khối là của đệ tử hạch tâm của Linh Dược Môn Thông Châu, hai vật này nếu bố trí xảo diệu đủ khiến đám người Dương Vĩ tự lo cho bản thân còn không xong, sao có thể tìm ta phiền toái được
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Thần thở ra một hơi, thoáng trầm ngâm, trở tay lấy ra một cái ngọc giản để lên trán, nửa ngày sau mới lấy nó xuống, trên mặt lộ ra vài phần suy tư.
Thí Luyện giới, chính là Mộc gia lão tổ hiển linh thi triển đại thần thông của tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới tìm được một không gian kì dị, truyền thừa từ thời thượng cổ. Bên trong yêu thú hoành hành, nguy hiểm vô cùng, nhưng lại ẩn tàng đại cơ duyên, mấy vạn năm hoang dã không dấu chân người, đã sinh trưởng vô sô linh dược, thậm chí cả vạn năm linh dược cũng tồn tại. Tuy Mộc gia tìm tòi nhiều năm, còn lại không nhiều, nhưng tu sĩ tiến vào nếu vận khí không quá kém, cũng đều có chút thu hoạch.
Thanh Ngọc Kiếm là pháp bảo đặc thù nào đó, là tín vật được lưu giử ở tám nơi trong Thí Luyện giới, tu sĩ các tông đều toàn lực tranh đoạt, đến kì hạn một tháng cuối cùng, tu sĩ nào cầm trong tay Thanh Ngọc Kiếm đi ra, không chỉ có được thanh danh to lớn còn có thể đạt được các bảo vật trân quý từ Mộc gia, đạt được cả danh và lợi như thế, các tu sĩ tự nhiên không ngại làm lớn một trận.
- Tám chuôi Thanh Ngọc kiếm, người có được phân nửa sẽ được theo bên cạnh Nguyên Anh lão tổ tu hành ba năm, kỳ ngộ như vậy đối với toàn bộ tu sĩ sức hấp dẫn không thể ngăn cản. Xem ra lần này tại Thí Luyện giới sẽ phi thường náo nhiệt đây.
- Cho dù vậy, ta cũng phải toàn lực đánh cuộc một lần, nếu có thể tu tu luyện bên cạnh tu sĩ Nguyên Anh, thì hi vọng Trúc Cơ của ta cũng tăng lên nhiều.
Sau một lát, thần sắc Tiêu Thần bình ổn lại, trở tay lấy ra vài viên đan dược trong túi trữ vật nuốt vào, nhắm mắt luyện hóa dược lực.
Nơi này chính là Doanh Châu Mộc gia, tồn tại tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh Thần thông huyền diệu bực này, pháp lực vô biên, sự việc sau này càng phải cẩn thận hơn, Huyêt ngọc Long Nha mễ cũng phải tạm thời đình chỉ luyện hóa, tránh lộ ra sơ hở rước lấy phiền toái không cần thiết.
Ngày hôm sau, khi sắc trời còn tờ mờ sáng, Tiêu Thần duỗi tay, mở hai mắt ra, đúng lúc này một ngọc giản truyền âm xuất hiện, bị hắn nắm trong tay.
- Nhanh đến Chủ Điện, Thí Luyện giớ mở ra rồi.
Ánh mắt Tiêu Thần lóe lên. Vươn người đứng dậy, cất bước bước ra ngoài.
- Tiêu Thần đạo hữu.
Mới ra cửa, đã thấy Hình Thiên vẻ mặt tươi cười đi tới, bên người còn có một tu sĩ trẻ đồng hành.
- Vị này là Bắc Duyệt Châu, Hóa Sinh Môn, Trình Dục Viết sư đệ, còn đây là Tiêu Thần đạo hữu ta đã nhắc đến hôm qua.
Hình Thiên cười giới thiệu hai người, hướng Trình Dục Viết trêu đùa, nói:
- Tiêu Thần đạo hữu, một thân tu vi thần thông, có thể nói là nhân tài kiệt suất trong lứa chúng ta, cho dù là ta giao thủ phần thắng cũng chưa tới năm thành, người ngàn vạn lần không nên bảy ra dáng vẻ thiếu chủ của một môn phái nha.
- Hình Thiên sư huynh, tiểu đệ sao có thể là người không biết nặng nhẹ như thế.
Trình Dục Viết lắc đầu cười khẽ, nói:
- Sớm nghe đại danh của Tiêu Thần đạo hữu, tối hôm qua Hình Thiên sư huynh đối với ngươi còn sung bái vô cùng, hôm này được gặp quả nhiên là phi phàm.
Tiêu Thần nghe vậy chỉ thản nhiên cười, đương nhiên sẽ không tự sướng với mấy câu khen ngợi của đối phương, khiêm tốn nhã nhặn cười nói:
- Trình đạo hữu quá khen, Tiêu Thần thẹn không dám nhận. Thật ra đối với thanh danh của đạo hữu, Tiêu Thần cũng đã sớm nghe qua.
- Ha ha, các người không cần khen lẫn nhau, Mộc gia gia chủ triệu kiến, chúng ta nhanh nhanh đến, tránh phải thất lễ.
Hình Thiên Tà cười nói cắt đứt hai người, ba người lập tức cười cười nói nói, đi về phía trước.
- Xem ra Tiêu Thần này đã cấu kết cùng Hình Thiên và Trình Dục Viết, cứ thế này, chúng ta sẽ bị động đi rất nhiều.
Tử Tinh Nguyệt nhíu mày nhìn mấy người phía trước, ánh mắt lộ ra thần sắc lo lắng.
Hàn quang trong mắt Dương Vĩ chớp lên, trầm ngâm một lát, cười lạnh nói:
- Không sao, hành trình Thí Luyện giới này, chỉ cần chúng ta dựa vào kế hoạch mà làm việc, tất có đại thu hoạch.
Tử Tinh Nguyệt nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ tham lam, khẽ gật đầu, nhìn về phía đám người Tiêu Thần, đôi mắt lóe ra hàn quang.
. . . .
Đại điện Mộc gia, điện tên Thanh Ngọc, nền đất bên dưới đều làm bằng thanh ngọc, bề ngoài không có bất kỳ khe hở nào. Điện cao mười trượng, khí thế hoành tráng cực điểm, liếc mắt nhìn thì giống như phủ đệ tiên nhân, làm lòng người sinh ra kính sợ.
Tiêu Thần đứng trước sân rộng nhìn đại điện cách đó vài trăn mét như một gả người khổng lồ, trên mặt lộ vẻ rung động, thật lâu không nói gì.
- Tiêu Thần đạo hữu có cảm giác khó tin hay không, mặc dù Thanh Ngọc trên nền đất này bất quá chỉ là một loại tài liệu hạ phẩm, chỉ có thể luyện hóa linh khí cấp thấp, nhưng một khối thật lớn không khe hở thế này, thật khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
Trong mắt Hình Thiên vẫn còn vẻ rung động, nhưng trước đây đã từng chứng kiến chỗ kì dị của đại điện này, trong khoảnh khắc liền hồi phục lại tinh thần.
- Khó có thể tin được một bút tích như thế này, không hổ là đệ nhất tu chân thế gia của Triệu Quốc ta.
Tiêu Thần chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói.
- Hắc, nếu ta nói đại điện này còn là một cái pháp bảo, không biết Tiêu Thần đạo hữu có tin hay không?
Hiện giờ, ánh mắt Trình Dục Viết cực kỳ nóng bỏng, nhìn Thanh Ngọc điện, từ từ nói.
Sắc mặt Tiêu Thần liền biến đổi, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, thất thanh nói:
- Làm sao có thể?
- Quả thật là như thế.
Trinh Dục Viết, Hình Thiên đồng thanh nói, hai người nhìn nhau gật đầu, người trước tiếp tục nói :
- Điện tên Thanh Ngọc, rơi xuống từ chín tầng trời, nương theo thiên lôi địa hỏa, có linh tính , thuộc hàng đạo giai (đạo khí)
- Đúng là pháp bảo đạo giai.
Trong lòng Tiêu Thần sóng gió nổi lên, nhìn đại điện phía xa xa, đồng tử kịch liệt co rút.
Pháp bảo đạo giai, tự thân có linh tính, pháp bảo loại này đã thoát khỏi phạm trù bảo vật bình thường,sau khi nhận chủ, cho dù không người khống chế, cũng có thể thi triển ra uy to lớn, giúp chủ nhân ngăn địch.
Tương truyền, bảo vật đạo giai cấp cao nhất, linh trí không dưới tu sĩ, thậm chí có thể biến hóa thành người, hành tẩu độc lập, không bị bất cứ kẻ nào nắm trong tay.
- Đáng tiếc, chín chuôi Thanh Ngọc kiếm, ngàn năm trước chẳng biết tại sao tại Thí Luyện giới lại mất đi một thanh. Nếu có thể tìm lại, có thể cửu cửu hợp nhất, Thanh Ngọc kiếm xuất thế, liền có thể tự động trở thành chủ nhân của Thanh Ngọc điện.
Trình Dục Viết lộ vẻ không cam lòng, thấp giọng nói:
- Bảo vật bậc này, ta lại không thể sở dụng, thật là đáng tiếc.
- Được rồi, ngươi đừng cảm khái nữa.
Hình Thiên cười cắt ngang lời hắn.
- Nếu có thể tìm đầy đủ Thanh Ngọc kiếm, Mộc gia đã sớm đem bảo vật này lấy đi, như thế nào vẫn một mực lưu ở chỗ này.
- Mộc gia toàn lực tìm kiếm ngàn năm đều không có thu hoạch, trong lòng ngươi không cần phải ôm ảo tưởng nữa.
Trinh Dục Viết nghe thế cười khổ, lắc đầu không nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT