Từ lúc Trang Húc Nhiên được sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu đến nông thôn.
Theo Diệp Lăng lái xe vào trong thôn, Trang Húc Nhiên vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, đoán xem còn bao lâu là đến nhà Diệp Lăng, ngôi nhà nào là của Lăng gia.
Thỉnh thoảng nhìn thấy người đi lại trên đường, đều là dùng ánh mắt tò mò nhìn bọn họ, bởi vì chiếc xe lạ lẫm.
“Nhà của anh ở phía trước, cái nhà có cửa sắt đằng kia kìa.”
“A, em thấy rồi.”
Diệp Lăng trực tiếp lái xe đến trước cửa, bố của hắn đã sớm mở lớn cửa, có thể lái xe vào trong sân.
Diệp Quốc Cường nghe thấy tiếng xe, vội vàng ra xem, sau đó giúp Diệp Lăng quay xe, lái đầu xe hướng vào đây.
“Ôi, tới chút nữa, được rồi được rồi.” Giọng nói Diệp Quốc Cường rất vang dội, cười nói: “Lăng tử, con học lái xe lúc nào rồi hả?” Ông phát hiện lái xe về hóa ra là Diệp Lăng, rất kinh ngạc.
“Cha, đi học từ học kỳ trước, lấy được bằng cũng chưa lâu.” Diệp Lăng tháo dây an toàn của mình, theo thói quen mà tháo cho Trang Húc Nhiên, kết quả trúng một cái đánh, Trang Húc Nhiên trừng hắn nhỏ giọng nói: “Em tự mình tháo, anh chú ý một chút.”
“Cha, mẹ đâu? tiểu Hào và tiểu Vân có ở nhà không?”
Diệp Quốc Cường nói: “Mẹ con đang ở phòng bếp nấu cơm rồi, em dâu con đang phụ giúp. Tiểu Vân cùng tiểu Hào buổi sáng đã ra công trường, để cho cha gọi điện cho bọn nó, kêu bọn nó trở về.”
Diệp Lăng nói: “Không cần vội, vào nhà trước hẵn nói.” Nhìn thấy Trang Húc Nhiên xuống xe đã đến đây, hắn kéo cha qua giới thiệu: “Cha, đây là bạn của con, cậu ấy gọi là Trang Húc Nhiên.”
Diệp Quốc Cường nghe xong, chính là cái người thường xuyên gửi đồ về cho nhà mình, là đứa nhỏ vừa hào phóng lại vừa thành thực, vì Diệp Lăng có một người bạn như vậy mà cảm thấy vui mừng.
“Trang Húc Nhiên, đây là cha anh.”
“Bác trai, chào bác.” Trang Húc Nhiên vô cùng đoan chính chào hỏi cha Diệp Lăng.
Diệp Quốc Cường cười nói: “Được được, đừng khách sáo, tới nhà chơi không nên khách sáo, nhà chúng ta rất hiếu khách a.”
“Cảm ơn bác trai.” Trang Húc Nhiên hơi ngẩng mặt.
“A?” Lúc này Diệp Quốc Cường mới nhìn rõ. Một đứa nhỏ tốt như vậy trên mặt lại có vết tích, làm hỏng mất khuôn mặt hòa nhã, ông nói: “Mặt của con…”
“Cha, là bớt.” Diệp Lăng nói thay cậu, nháy mắt để cho cha đừng tiếp tục hỏi.
“Vậy sao, cái đó cũng không có gì quan trọng a.” Diệp Quốc Cường nói: “Đến, vào nhà uống trà.”
“Dạ.” Trang Húc Nhiên cười cười, đi ở sau lưng cha Diệp dùng đuôi mắt nhìn qua Diệp Lăng, nháy mắt một cái.
Diệp Lăng âm thầm trừng lại, là ai đã nói qua phải chú ý một chút, bây giờ lại bắt đầu muốn chết rồi.
“Ngồi đi.” Diệp Quốc Cường kêu hai người ngồi xuống, tự tay pha trà, dùng chính bình đun nước Diệp Lăng mua về lần trước, lúc trước bọn họ vẫn là tự mình nấu nước: “Húc Nhiên a, trong nhà chỉ có trà, không có các loại như cà phê mà mấy đứa trẻ bây giờ thường uống, con uống tạm vậy.”
Trang Húc Nhiên vội vàng nói: “Bác trai đừng nói như vậy, cháu ở nhà cũng là uống trà.”
“Ôi, vậy thì tốt quá.” Diệp Quốc Cường cười híp mắt rót trà cho con trai cùng bạn nó, khiến cho hai tiểu bối vội vàng đưa hai tay nhận lấy, lùng túng nói để mình tự làm là được rồi: “Húc Nhiên là sinh viên M đại, đã quen biết Diệp Lăng lâu rồi sao?”
“Bác trai, con không phải sinh viên của M đại.”
“Cha, cậu ấy là bên B đại a.” Diệp Lăng nói.
“A?” B thị tiếng tăm vang dội, Diệp Quốc Cường biết rõ, chỗ đó so với trường của Diệp Lăng còn muốn nổi danh hơn. Ông liền kinh ngạc, con trai làm sao sẽ quen biết một người bạn vừa có tiền lại vừa thông minh như vậy.
“Bác trai, chúng con đã quen biết hơn nửa năm rồi, giống như là vừa gặp đã thân.” Trang Húc Nhiên nói, uống một ngụm trà.
Cậu nếm được, lá trà này là loại Hồng trà mà mình cùng Diệp Lăng đã chọn.
“Rất tốt, quen biết không phải dựa vào thời gian dài ngắn, hợp là được.” Diệp Quốc Cường cảm khái nói: “Có vài người quen biết cả đời, cũng không thể trở thành bạn bè.”
Trang Húc Nhiên nói: “Bác trai nói đúng, chính là đạo lý này.”
Diệp Lăng ở bên cạnh nghe, cảm thấy có chút nóng mặt. Hắn như thế nào cảm thấy chột dạ, như thế nào cảm thấy Trang Húc Nhiên đang cố ý lấy lòng cha của mình.
“Cha, con xuống bếp xem mẹ một chút.”
Diệp Quốc Cường nói: “Đi làm gì a, đợi lát nữa ăn cơm là có thể gặp được, ngồi chơi với bạn con đi.”
Trang Húc Nhiên liền nói: “Không sao, con đi cùng Diệp Lăng xuống gặp bác gái.”
Diệp Quốc Cường nói: “Phòng bếp hơi lộn xộn, các con cẩn thận một chút.”
Mấy gian phòng trong nhà bọn họ lắp đặt không được tốt, những năm này càng lộ ra vẻ cũ kỹ, so với những ngôi nhà khác lại càng tương đối cổ xưa hơn.
Diệp Lăng nói nhỏ với Trang Húc Nhiên: “Nhà anh nhỏ hẹp, phòng ở lại cũ, nếu không buổi tối em tìm một khách sạn nhỏ trên thị trấn?” Dù sao lái xe chỉ hơn hai mươi phút, buổi tối ở sáng tới đây, cũng thuận tiện.
“Anh cùng một chỗ với em thì em liền đi, anh không cùng đi với em thì một mình em đi làm gì?” Trang Húc Nhiên liếc nhìn hắn, vẻ mặt khó chịu.
Lại nói, phòng của Diệp Lăng tuy rằng cũ, nhưng được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, cũng không làm cho người ta cảm thấy dơ bẩn.
“Sao mà được a…” Về nhà, Diệp Lăng khẳng định phải ở trong nhà.
“Khách sạn trên thị thấn chưa hẳn là so với nhà anh đã tốt hơn, anh đã qua đó chưa?” Trang Húc Nhiên hỏi.
“…” Diệp Lăng không lên tiếng, bởi vì hắn chưa qua, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, đúng là cái loại khách sạn nhỏ này chưa hẳn so với trong nhà sạch sẽ hơn.
“Nhà của anh chật, cũng phải có chỗ cho anh ngủ đi?, em ngủ với anh là được rồi.”
“…”
Vào phòng bếp, mẹ Diệp cùng vợ Diệp Hào đang bận rộn.
“Mẹ, con đã về.” Diệp Lăng gọi mẹ, lại quay qua chào em vợ.
“Lăng tử? Về rồi sao.” Mẹ Diệp vui mừng mà nhìn bọn họ, vừa mới nghe động tĩnh, nhưng không nghĩ tới Diệp Lăng sẽ dẫn bạn mình vào đến nhà bếp.
“Anh hai.” Vợ Diệp Hào Tuệ Đình thẹn thẹn thùng thùng mà gọi hắn, lập tức cúi đầu xuống lột hành.
Cô ngồi ở trên ghế, trong bụng là đứa nhỏ đã được hơn sáu tháng rồi, ngày dự sinh là cuối tháng tám.
“Mẹ, đây là bạn của con, Trang Húc Nhiên, mẹ biết rồi đấy.” Diệp Lăng lần lượt giới thiệu cho bọn họ, sau đó nghe mẹ cùng Trang Húc Nhiên hai người người tới ta đi, cười cười nói nói.
Mẹ Diệp nói: “Các con có đói bụng không, chờ một chút ha ha, mẹ còn khoảng hai món nữa là xong rồi!”
“Đừng vội, mẹ cứ từ từ mà làm.”
“Ôi, các con ra ngoài uống nước trà, ăn chút trái cây ướp lạnh đi. Trong bếp toàn dầu với khói, đừng có ngốc ở trong này.” Mẹ Diệp lại nói với Diệp Lăng: “Mau dẫn bạn con ra phòng khách uống trà đi, ở đây chút nữa là xong rồi.”
Diệp Lăng gật đầu nói: “Dạ, chúng con sắp xếp lại hành lý một chút.”
Mẹ Diệp lập tức nói: “Dự định ở lại bao nhiêu ngày? Lúc nào thì đi?”
Diệp Lăng: “Khoảng trên dưới năm ngày, không vội.”
“Tốt lắm tốt lắm.” Mẹ Diệp cười tủm tỉm nói: “Đi đi đi đi.” Phất phất tay để cho bọn họ nhanh rời đi, sắp xếp xong là có thể ăn cơm.
Diệp Lăng dẫn Trang Húc Nhiên ra sân, lấy hành lý trong cốp xe.
Diệp Quốc Cường nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, nói muốn xách giúp bọn họ.
Kỳ thật ngoại trừ hành lý, vẫn còn mang theo không ít đồ. Hai thùng chỉ toàn trái cây, còn có đồ uống, đồ hộp, đều là đồ ăn.
“Sao lại mua nhiều đồ như vậy?” Diệp Quốc Cường giúp đỡ từng thùng đồ xuống, chuyển vào trong nhà. Đồng thời thầm nghĩ, chờ khi nào Diệp Lăng đi, chuẩn bị chút đặc sản vùng miền cho bọn nó trở về Kinh Thành.
Trong nhà có gà có vịt, có trứng gà, dưa muối chua, còn có khoai lang gạo nếp các loại, đều cho một ít để mang theo.
“Bác trai, để con giúp.” Thùng đồ kia quá nặng, Trang Húc Nhiên vội vàng qua giúp ông nâng lên.
Kết quả cha Diệp nói: “Không cần không cần, nhìn người con gầy như vậy, sao mà được a.” Nói xong liền hự một tiếng nâng lên, hự hự vào nhà, cũng không vất vả mấy.
Diệp Lăng hé miệng cười cười, cúi đầu sắp xếp lại hành lý của hai người.
“Cười cái gì?” Trang Húc Nhiên trừng hắn, sau đó không tự chủ mà so sánh dáng người của Diệp Lăng và cha Diệp, đều là cao gầy giống nhau, nhưng mà cha Diệp còn có điểm khỏe mạnh hơn, mà Diệp Lăng lại càng có điểm ngọc thụ lâm phong hơn, vẫn là Diệp Lăng đẹp mắt nhất.
“Bé gầy, qua đây xách laptop của em.” Diệp Lăng đưa laptop đã được bao kín cho cậu.
“Nhà của anh sao lại không bắt mạng?” Trang Húc Nhiên nói: “Nếu không đi làm một cái?” Lần này tới cậu có mang theo bộ phát wiffi di động.
“Chỗ này quá xa xôi, không biết bưu điện có chịu đến lắp đặt hay không.” Diệp Lăng xách theo hai vali, dẫn Trang Húc Nhiên đến phòng của mình.
“Có thể cài đặt không dây a, không cần kéo dây, chỉ cần bên này có tháp tín hiệu là được rồi.” Trang Húc Nhiên vào phòng Diệp Lăng, hào hứng dạt dào mà quan sắt khắp nơi: “Phòng của anh thật cũ a, sách trên bàn là vào lúc nào vậy?”
Đồ dùng trên giường thì ngược lại là mới.
“Lúc cấp hai đấy, đã nhiều năm rồi.” Diệp Lăng đặt vali xuống đất mới hỏi cậu: “Quần áo không mặc thì không cần lấy ra, không có chỗ treo.” Tủ quần áo của hắn đã lâu không dùng, chỉ sợ bên trong đã toàn nấm mốc.
“Được, anh làm chủ.” Trang Húc Nhiên đem laptop đặt lên bàn, sau đó nằm trên giường Diệp Lăng. Lăn hai vòng rồi nói: “Giao thừa lúc trước, là anh nằm chỗ này gọi điện cho em?”
Diệp Lăng nói: “Đúng vậy.” Thuận tiện lấy ra mấy thứ cần dùng, ví dụ như đồ xạc pin các loại, hắn còn nhìn thấy bên trong nhét một cái máy tính bảng.
Đã nói không có mạng, mang cái này làm gì?
“Chơi game, không có mạng nhàm chán.”
“…”
Trang Húc Nhiên đột nhiên đứng lên, ra đến cửa khóa trái lại.
“Đến.” Cậu kéo Diệp Lăng lên giường: “Ở nhà anh không tiện thân mật, anh phải nắm chắc cơ hội hôn em.” Cong môi.
“Này…” Diệp Lăng cho cậu nụ cười, đẩy mặt cậu ra rồi nói: “Đừng có nghịch, một lát là ăn cơm rồi.”
“Không được, nhanh lên.” Trang Húc Nhiên lại dán đến.
Diệp Lăng nhìn cậu lại nổi cơn bướng bỉnh, đành phải sờ sờ cằm hôn hôn hai cái… ý định ban đầu vốn là hôn hai cái, kết quả không biết sao liền biến thành nụ hôn nồng nhiệt theo kiểu tiêu chuẩn, hôn đến khóe miệng hai người đều ẩm ướt, vội vàng tìm khăn giấy để lau nước miếng.
“Tốt rồi, mồm miệng đỏ chót như vậy làm sao mà ra ngoài gặp người?” Diệp Lăng đem khăn giấy đặt lên miệng cậu, sau đó đứng lên tiếp tục sắp xếp đồ đạc.
“A…” Trang Húc Nhiên híp mắt nằm ở trên giường, mỉm cười lau miệng.
“Không lạnh à.” Nhiệt độ trong nhà hơi thấp, Diệp Lăng nhìn thấy eo nhỏ của cậu lộ ra một khúc, trăng trắng.
Qua một mùa đông, màu lúa mạch đạt được sau khi phơi nắng ở bãi biễn lại trở về màu trắng.
Nói cho hay là đi theo Diệp Lăng luyện tập, nhưng mà Diệp Lăng càng luyện tập càng cường tráng, cậu lại vẫn như cũ, chỉ thuần túy là cưỡi ngựa xem hoa.
“Không lạnh.” Trang Húc Nhiên kéo vạt áo thun xuống, che lại rốn.
Cái áo thun này là Diệp Lăng mua cho cậu, cửa hàng giảm giá 19 tệ 9 một bộ, tổng cộng mua hai bộ.
Hơn nữa hoa văn nhìn rất ngớ ngẩn, là hình vẽ tay một con gấu teddy.
Diệp Lăng đột nhiên cười nói: “Lúc anh mới quen em, em có thể nói là vừa độc đoán vừa ngang ngược, nói tóm lại là kiêu ngạo.”
Trang Húc Nhiên hứng thú, lăn một vòng hỏi: “Hiện tại?” Chẳng lẽ không còn độc đoán ngang ngược?
“Hiện tại?” Diệp Lăng cười cười nói: “Bây giờ em là một hùng hài tử.” Càng ngày càng ngây thơ.
(熊孩子 (hùng hài tử): Từ địa phương, ý chỉ những đứa trẻ không nghe lời, tính tình ngang bướng, nghịch ngợm, không hiểu chuyện.)
“…Em chỉ như vậy với anh.” Trang Húc Nhiên nằm sấp trên giường hai tay chống cằm, hai chân đằng sau quơ qua quơ lại, cười híp mắt nhìn Diệp Lăng.
“…” Trái tim Diệp Lăng mềm nhũn, đi qua hôn nhẹ lên miệng cậu, cảm thấy thật thương cậu.
“Lúc mới quen anh, cảm thấy anh rất yếu đuối dễ bắt nạt.” Trang Húc Nhiên không chờ Diệp Lăng hỏi mình, tự động nói: “Hiện tại vẫn vậy, nhưng mà… có chỗ khác.”
Trang Húc Nhiên cảm thấy, Diệp Lăng trước kia dễ bắt nạt là do e ngại chính mình uy hiếp hắn, hiện tại dễ bắt nạt là vì đau lòng chính mình, yêu mình.
Không biết đáp án này, có đúng như vậy hay không?
“Ừ.” Diệp Lăng cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn cùng Trang Húc Nhiên một chỗ lâu như vậy, đoạn tình cảm này có lẽ cũng nên được thừa nhận, cho dù về sau tách ra, nhưng hắn muốn cho Trang Húc Nhiên biết rõ, hắn yêu.
“Ừ cái gì?” Trang Húc Nhiên nhìn hắn.
“Anh yêu em.” Diệp Lăng cười xong, cúi đầu lựa chọn quần áo đêm nay cần thay khi tắm, đặt trên đầu giường.
“Cái gì?” Trang Húc Nhiên vểnh tai, hoài nghi mình nghe lầm: “Anh mới nói cái gì?” Cậu truy hỏi.
Diệp Lăng nhìn cậu một cái, vẫn là cười cười, có chút ngượng ngùng: “Anh nói anh yêu em.”
“… Không nghe rõ, anh nói lại lần nửa đi.” Trang Húc Nhiên cong khóe miệng, nở nụ cười sung sướng, cả mặt bừng sáng.
“Nghe không rõ thì thôi.” Diệp Lăng không nói nữa.
“Lăng tử, gọi bạn con ra ăn cơm a!” Giọng nói hào sảng của cha Diệp truyền đến.
“Được! Chúng con ra ngay đây!” Diệp Lăng lớn tiếng trả lời, sau đó nói với Trang Húc Nhiên: “Dậy, đi ăn cơm.”
Trang Húc Nhiên vòng qua cổ hắn, đòi lấy một nụ hôn ôn nhu mới đứng lên, cùng hắn ra ngoài ăn cơm trưa.
Phòng khách Diệp gia không tính rộng rãi, em trai Diệp Lăng Diệp Hào cùng với em gái Diệp Vân cũng đã trở về.
Hai chị em nhìn thấy anh trai mấy tháng không gặp, vội vàng gọi hắn, được Diệp Lăng giới thiệu: “Cậu ấy là bạn của anh, gọi là Trang Húc Nhiên, các em cứ gọi là anh Nhiên.”
Hai chị em ngoan ngoãn chào hỏi: “Anh Nhiên.” Ánh mắt bọn họ mang theo hiếu kỳ, còn có hưng phấn.
Bởi vì Diệp Lăng đã từng nói qua, tiền mua đất xây nhà máy chính là mượn của người bạn này, đây là chủ nợ của bọn họ.
“Chào các em.” Trang Húc Nhiên gật gật đầu, ngoài ý muốn phát hiện, em trai em gái Diệp Lăng đều rất lanh lợi.
“Đến, tiểu Nhiên a, tới dùng cơm, ngồi xuống ăn cơm đi.” Mẹ Diệp hùng hùng hổ hổ mà bưng đồ ăn lên, vội vàng sai Diệp Vân xới cơm: “Tiểu Vân thất thần cái gì, mau xới cơm!”
“A a.” Diệp Vân phục hồi tinh thần, vội vàng không dám nhìn chằm chằm vào người ta nữa, xấu hổ đi xới cơm.
“Chị, để em giúp.” Diệp Hào nhanh như chớp mà qua giúp chị gái, hai chị em thầm thì to nhỏ: “Chị a, anh ấy đúng là…”
“Đúng nha.”
“Trên mặt…”
“Em ít nói hưu nói vượn rồi nói luyên thuyên đi, bị anh hai nghe được thì chờ bị dạy dỗ nha.” Diệp Vân hung dữ nói.
“Đâu, em chỉ là hơi kì quái.” Diệp Hào thầm nghĩ, bạn anh hai có tiền như vậy, sao không sửa cho mình đẹp hơn một chút.
“Câm miệng, ăn cơm!” Diệp Vân bưng hai bát cơm tới đây, một bát cho Diệp Lăng, một bát cho Trang Húc Nhiên, cười nói: “Các anh ăn trước đi, không cần chờ.”
Cha Diệp nói: “Không cần chờ đâu, đều đói bụng rồi, ăn đi.” Cầm đũa, cầm bát lên nói: “Lăng tử, gắp đồ ăn cho bạn con đi, ăn nhiều một chút.”
Trang Húc Nhiên nói: “Bác trai không cần khách khí, con tự mình làm là được rồi.”
Diệp Lăng phụng chỉ làm việc, gắp cho Trang Húc Nhiên một đũa đồ ăn.
Hôm nay mẹ Diệp làm món cá chép kho tàu rất ngon, hắn cẩn thận lựa hết xương rồi gắp miếng cá đặt vào trong bát Trang Húc Nhiên.
“Ăn đi.”
Trang Húc Nhiên lắc đầu nói: “Chờ bác gái.”
Mẹ Diệp bưng thêm một đống món cuối cùng lên, nghe vậy mỉm cười: “Không cần chờ bác, nhanh ăn đi.”
Tuy rằng nói vậy, nhưng mà Trang Húc Nhiên vẫn chờ cho đến khi đủ người mới bắt đầu nhấc đũa ăn cơm.
Mẹ Diệp nói: “Cái đứa nhỏ này quá lễ phép rồi, nhà chúng ta rất tùy tiện a, con đừng chê cười.”
Trang Húc Nhiên nói: “Không có, bác trai bác gái đều rất nhiệt tình, đến nhà làm khách con rất thoải mái.”
“Ôi, như vậy sao.” Mẹ Diệp nói: “Nhà ta tuy nghèo, nhưng mà trong thôn nổi danh hiếu khách a. Tục ngữ có câu bát phương khách tới bốn phương đến tài, khách có để mắt tới nhà ta mới bước vào cửa nha.”
“Nhà bác gái cũng không tính là nghèo, người tốt tự nhiên tiền tài đến.” Trang Húc Nhiên cười cười, liếc mắt nhìn người nào đó đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, hắn đang hết sức chăm chú mà lựa xương cá cho mình.
(眼观鼻鼻观心的 nhãn quan tị, tị quan tâm: 1. Cúi đầu (vì xấu hổ, hổ thẹn) | 2. Tập trung tinh thần chăm chú.)
“Nhận ý tốt của con, ha ha ha.” Mẹ Diệp cho rằng Trang Húc Nhiên tán thưởng ba đứa con nhà mình, cũng thật vui mừng.
Diệp Quốc Cường cười híp mắt nói: “Húc Nhiên có uống rượu được không, nếu được thì chúng ta làm hai ly?”
Trang Húc Nhiên gật đầu nói: “Có thể uống hai ly, tửu lượng của con không tốt.”
“Không sao, là rượu ngâm ô mai nhà làm, nồng độ không cao.” Diệp Quốc Cường lấy ra bình rượu mà mình cất kỹ, cùng Trang Húc Nhiên uống cạn hai ly.
“Uống một chút là được rồi, đừng có uống nhiều như vậy.” Diệp Lăng ở bên cạnh nói.
“Em biết rồi.” Trang Húc Nhiên nói, nhưng vẫn cùng cha Diệp uống không ít.
Qua một bữa cơm, hai người đều nhanh xưng hô bằng tên riêng của mình, không hổ là uống rượu uống ra giao tình, so với cái gì tới cũng nhanh.
“Lăng tử, đỡ Tiểu Nhiên đi nghỉ ngơi đi, mẹ thấy nó say rồi a.” Mẹ Diệp không yên tâm nói, ngược lại ông chồng của mình, ngoại trừ mặt có chút đỏ, mặt khác cái gì cũng không có, vẫn là bộ dạng đắc ý chuốc say tiểu bối.
“Hắc hắc.”
“Ông nha, lần sau đừng có mà quá quắc như vậy, ông cho rằng ai cũng có tửu lượng giỏi như ông vậy à…”
Bên tai nghe thấy tiếng răn dạy của mẹ Diệp, Diệp Lăng đỡ Trang Húc Nhiên vào căn phòng bên cạnh, đến bên giường thì đặt cậu nằm xuống.
Khom lưng cởi giày, cởi bít tất.
Đột nhiên bàn chân đụng lên mặt mình, Diệp Lăng oán hận mà nắm trong tay đánh, hắn biết Trang Húc Nhiên giả say, tửu lượng không kém như vậy.
“Sao anh đánh em, em chóng mặt…” Trang Húc Nhiên bưng lấy trán của mình nói.
“Chóng mặt thật hay giả?” Diệp Lăng hỏi, cẩn thận quan sát.
Đúng là có hơi đỏ, sờ lên muốn phỏng tay.
“Chóng mặt thật, tim em đập thình thịch này…” Trang Húc Nhiên kéo tay Diệp Lăng, dán lên ngực mình: “Anh nghe xem.”
“A…” Diệp Lăng rút ra, trước đi khóa trái cửa lại.
Trang Húc Nhiên dịch vào bên trong, ngửa mặt lên dùng đôi mắt sóng sánh ánh nước mà nhìn Diệp Lăng, lại kêu hắn tới đây.
Diệp Lăng đi qua, nằm bên cạnh cậu, khẽ thở dài.
Trang Húc Nhiên chóng mặt, không nghe thấy Diệp Lăng phiền não, cậu vui vẻ, ôm lấy Diệp Lăng hai tay vuốt vuốt, ngủ.
“Ngủ đi.” Diệp Lăng sờ sờ đầu cậu: “Đến giờ ăn cơm tối anh gọi em dậy.”
“Ừm…”
Tiếng khò khè quen thuộc giống như mèo kêu dần vang lên, chìm vào giấc ngủ say.
Diệp Lăng nhưng lại không ngủ được, bên cạnh trợn tròn mắt một hai tiếng đồng hồ, liền lặng lẽ đứng lên, ra ngoài.
Trong phòng khách không còn ai, em trai em gái đã bắt đầu làm việc, cha Diệp ra ngoài đi làm, mẹ Diệp ở trong sân xay đậu.
“Mẹ, để con giúp.” Diệp Lăng ra ngoài, giành làm.
“Không cần không cần, con đi nghỉ đi.” Mẹ Diệp không cho hắn giúp, nói: “Bạn con đang ngủ hả? Như thế nào rồi, say đến lợi hại?”
Diệp Lăng nói: “Vẫn tốt, không phải quá say, ngủ một giấc là được rồi.”
Mẹ Diệp nói: “Vậy được, cha con đúng là người hồ đồ, làm việc không biết nặng nhẹ.” Còn nói: “Đợi lát nữa nấu sữa đậu nành, con cầm một chén vào trong, để cho tiểu Nhiên uống rồi ngủ tiếp.”
“Dạ.” Diệp Lăng nói, nhận lấy cái thìa để giúp múc đậu.
Mẹ một bên bận rộn một bên nói chuyện phiếm, chủ yếu là xung quanh việc học cùng sinh hoạt của Diệp Lăng, còn có chuyện tình cảm.
“Đúng rồi, Tú Quyên ở Kinh Thành như thế nào rồi, hai đứa có tiến triển gì chưa?”
“Chưa, em ấy ở Kinh Thành rất tốt, con cùng em ấy không có tính đến chuyện kia đâu, mẹ đừng nhắc nữa.” Diệp Lăng nói.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, mẹ Diệp cũng không nhắc lại: “Nhưng mà con cũng phải bắt đầu cân nhắc đi.”
“Nói sau.” Diệp Lăng rũ mắt, không tự chủ mà quay đầu nhìn về hướng căn phòng của mình, ở chỗ đó, trên giường của mình đang nằm một người, nhưng chính mình lại phải cân nhắc đến chuyện kết hôn sinh con.
Mẹ Diệp xay đậu xong, liền cầm vào nhà bếp nấu sữa đậu nành.
Diệp Lăng thừa lúc rảnh rỗi, đến nhà Hồ Tú Quyên một chuyến, giúp cô chuyển cho người nhà một nghìn tệ.
Về đến nhà thì sữa đậu nành cũng đã nấu xong, mẹ Diệp đổ vào một cái bát lớn, rắc đường vào, để cho Diệp Lăng mang vào cho Trang Húc Nhiên uống.
Tính tính toán toán Trang Húc Nhiên ngủ cũng đã được ba tiếng, Diệp Lăng không chút do dự mà đánh thức cậu dậy, miễn cho buổi tối cậu không ngủ được, lại phiền phức.
“A…” Vẫn còn ngái ngủ mà nâng lên mí mắt, mũi ngửi được một mùi thơm ngào ngạt: “Sữa đậu nành?”
“Đúng vậy, mau ngồi dậy uống.” Diệp Lăng nói, cẩn thận đặt chén lớn lên bàn, dùng thìa quấy đều, đường bên trong từng chút từng chút tan ra.
Trang Húc Nhiên bò dậy, đầu tóc rối bù ngồi ở bên giường, cứ như vậy bưng lên uống.
Ánh mắt đầy thâm ý, làm Diệp Lăng vô cùng lúng túng, hắn nói cũng không phải là có ý tứ kia, ở nhà bọn họ mà dám sao?
“Ha ha ha, em chọc anh thôi.” Còn nhớ Diệp Lăng dám đùa giỡn mình, lúc này xem như là đã báo thù rửa hận rồi.
“Em thật là…” Diệp Lăng bị cậu cười đến không được tự nhiên, đặc biệt là ở trong nhà mình mà vui đùa kiểu này.
“Còn lại một chút, cho anh.”
Quanh năm bị ức hiếp ăn lại đồ thừa, Diệp Lăng tức đến ngứa răng, còn có năm ba ngụm, em không thể uống hết sao?
“Còn có một chút, em uống nhanh đi.”
Trang Húc Nhiên lắc đầu: “Không, no rồi.”
Hai người cùng trừng nhau, tựa hồ không ai muốn thỏa hiệp.
Chờ một lát nữa sữa đậu nành sẽ nguội ngắt, uống vào cũng không tốt cho cơ thể. Diệp Lăng cảm thấy không có biện pháp, im lặng bưng lên uống hết, sau đó cầm chén ra ngoài rửa.
“Này?” Trang Húc Nhiên gọi hắn một cái.
“Có chuyện gì?” Diệp Lăng quay đầu lắc lắc cái bát trong tay nói: “Anh đi rửa, lát nữa quay lại.”
“Ừm.”
Đi vào nhà bếp, nhìn thấy em dâu Tuệ Đình đang uống sữa đậu nành.
Diệp Lăng đem cái bát không đặt trong bồn rửa, một bên rửa một bên nói: “Uống xong rồi.”
“Vậy còn con, uống chưa? Nhân lúc còn nóng mà uống đi, để mẹ làm tào phớ.” Mẹ Diệp nói, sữa đậu nành trộn lên đổ vào một cái chậu lớn, rất nhanh có thể ngưng kết thành tào phớ.
“Con cũng uống, chờ tào phớ xong rồi ăn thêm.”
“Ài, cũng được.”
Tại phòng bếp hàn huyên vài câu, Diệp Lăng trở về phòng của mình.
Trang Húc Nhiên bò xuống khỏi giường, ngồi bên giường xem điện thoại, đọc tin nhắn.
“Em có muốn đi tắm không?” Diệp Lăng đi tới, thời điểm đến gần ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, vì vậy hỏi.
“Được, anh lấy quần áo cho em.” Trang Húc Nhiên không ngẩng đầu lên, sau khi xem xong thì đặt di động xuống, cởi đồng hồ, chuẩn bị đi tắm.
Diệp Lăng giúp cậu lấy đồ lót, cùng quần áo ngủ…
“Ở nhà mặc cái này à?” Trang Húc Nhiên có chút do dự, dù sao đây cũng không phải nhà của mình cùng Diệp Lăng, còn có người nhà Diệp Lăng ở.
“Như vậy, trước khi ngủ thì thay đồ ngủ, em mặc bộ này trước đi.” Diệp Lăng do dự, cho Trang Húc Nhiên thay một bộ quần áo mặc ở nhà.
Sau đó mình cầm lấy, dẫn cậu đến nhà tắm, cùng một chỗ với toa lét, không được rộng rãi mấy.
“Nhà tắm rất nhỏ, em chịu khó một chút.” Hắn nói.
“Không sao.” Trang Húc Nhiên ở trước mặt Diệp Lăng, bắt đầu cởi quần áo.
Diệp Lăng giúp cậu bật vòi hoa sen, chỉ là vòi hoa sen kích thước nhỏ, không có kích thước lớn, dùng chính là máy nước nóng chạy bằng gas.
“Anh ra ngoài, chỗ này chật quá.” Sau khi chuẩn bị xong hắn nói.
“Đừng đi a, giúp em chà lưng.” Trang Húc Nhiên nói, xoay người đưa lưng về phía Diệp Lăng, mình thì rửa mặt.
Diệp Lăng cân nhắc hai giây, một tay thò qua lấy sữa tắm, tay kia thì cầm bông tắm, chà lưng cho cậu.
“Người em nhỏ như vậy, anh lau hai cái liền xong.” Hắn nói.
“Lau xong rồi có thể gội đầu, em không gội, để lại cho anh…” Trang Húc Nhiên hàm hàm hồ hồ nói, trên mặt đều là xà bông.
“Dẹp đi, em không tự gội coi như xong, không thích hầu.”
“Anh còn nói yêu em, giúp em gội cái đầu cũng không được.”
“Sẽ không.”
“…Hừ.”
Trò chuyện câu được câu không, tắm rửa xong xuôi, Diệp Lăng cũng tắm luôn, để cho Trang Húc Nhiên ra ngoài lấy quần áo sạch cho hắn.
“Anh?” Mở cửa, Diệp Hào đứng bên ngoài, nhìn thấy Trang Húc Nhiên thì sửng sốt.
“Anh của em đang tắm bên trong, anh đi lấy quần áo cho anh ấy.” Trang Húc Nhiên dừng một chút, sau đó làm như không có việc gì mà vượt qua cậu.
“Nhiên, anh Nhiên…” Diệp Hào ngơ ngác gãi đầu, cảm thấy có chỗ là lạ, nhưng mà không nghĩ ra được rốt cuộc là lạ ở chỗ nào.
Không lâu sau Trang Húc Nhiên đã quay lại, trong tay cầm quần áo Diệp Lăng.
Sau khi Diệp Lăng đi ra, nhìn thấy em trai mình đứng ngốc ở đó: “Em về rồi sao, đứng ở đây làm gì?”
Diệp Hào kẹp lấy chân nói: “Đợi đi toa lét, gấp muốn chết rồi.” Sau đó nhanh như chớp chui vào toa lét.
Trang Húc Nhiên trở lại phòng Diệp Lăng, nói với hắn: “Lúc em đi ra thấy em trai anh.” Nói xong cẩn thận quan sát phản ứng của Diệp Lăng, xem biểu hiện của hắn như thế nào.
“Ừ.” Diệp Lăng ngẩn người, sau đó nói: “Không sao đâu, nó sẽ không suy nghĩ nhiều, từ nhỏ nó đã thích tụ tập cùng mấy đứa con gái.”
Trong nhận thức của Diệp Lăng, em trai mình Diệp Hào là một đứa nhỏ thẳng đuột, khả năng cản bản không biết cái gì gọi là đồng tính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT