Nhìn đồ lót trên tay, Diệp Lăng cũng bối rối.

Từ trong tiếng rống của Trang Húc Nhiên, hắn có thể cảm nhận được oán niệm thật sâu của đối phương, vì vậy nhanh chóng ném lại vào balo.

“Anh cũng không biết làm sao, có thể là chiều hôm qua cầm nhầm balo.” Diệp Lăng nói, xem xét balo màu đen của mình, quả nhiên phát hiện quần áo bên trong cũng không phải của mình, cái này… xem ra là của Trần Nhất Nặc a.

“Vậy mà cũng cầm nhầm?” Trang Húc Nhiên không chấp nhận lời giải thích này.

“Là cầm nhầm.” Diệp Lăng vội vàng cho cậu nhìn: “Ừ, cái này là balo của người ta, hẳn là cầm nhầm lúc cùng ăn bánh ngọt chiều hôm qua.”

“Hai người cùng nhau đi ăn bánh ngọt? Cón có, balo của cậu ta làm sao mà giống của anh được?” Trang Húc Nhiên xù lông nói: “Diệp Lăng! Anh đừng nói với em cái gì mà chỉ là bạn bè bình thường, cậu ta căn bản là có ý đồ!”

(Tạc mao: là chỉ người thường nổi khùng, giãy nãy lên nếu như bị chọc vào.)

Muốn câu dẫn Diệp Lăng!

“Không phải đâu, balo là do anh lấy trước…” Diệp Lăng ảo não gãi đầu, đồng thời trấn an Trang Húc Nhiên đã phát điên: “Đừng nóng giận, anh lập tức trả lại cho cậu ấy.”

“Trả cái rắm! Ném đi!” Trang Húc Nhiên ôm cái balo kia, đi ra ngoài, nhưng mà cậu rất nhanh đã quay trở lại, nghiêm túc nói: “Cầm balo cùng quần áo của anh về, nhanh lên!”

Diệp Lăng trước ánh mắt gay gắt của Trang Húc Nhiên, đi ra ngoài gọi điện thoại cho Trần Nhất Nặc…

“Diệp Lăng? Có chuyện gì không?”

“Alo, Trần Nhất Nặc à, tôi cầm nhầm balo của cậu, cậu có biết không?”

“Balo? Tôi còn chưa xem.” Trần Nhất Nặc cười hì hì nói: “Đều giống nhau, cậu cầm nhầm cũng không có gì lạ.”

“A, vậy bây giờ cậu ở đâu? Có rảnh tới đổi không?” Diệp Lăng nói.

“Hiện tại? Đã trễ như vậy, không phải chứ? Ngày mai đổi cũng được.” Trần Nhất Nặc nói.

Diệp Lăng ngẩng đầu nhìn Trang Húc Nhiên, đối phương trừng mắt dùng khẩu hình miệng nói với hắn: “Hiện! Tại!”

“Như vậy, không được, nếu không cậu cho tôi biết cậu đang ở đâu, tôi qua đó tìm, nhanh thôi.” Diệp Lăng kiên trì nói.

“Được rồi được rồi, để tôi nhắn địa chỉ qua điện thoại cho cậu.” Trần Nhất Nặc nói.

“Được, cảm ơn cậu.” Diệp Lăng quệt mồ hôi trên trán, cuối cùng cúp điện thoại.

Lần này là do chính mình không cẩn thận mà ra, Diệp Lăng liên tục giải thích cho Trang Húc Nhiên, chuyện không liên quan đến Trần Nhất Nặc.

“Em không cần biết là ai sai, lần sau anh còn làm ra loại chuyện đó, em…” Trang Húc Nhiên nắm tay thành đấm, quơ quơ trước mặt Diệp Lăng, vẻ mặt hung ác.

“…” Diệp Lăng rụt lại bả vai, không dám thở mạnh, cũng không dám tranh luận.

Bộ dạng ấy thu vào trong mắt Trang Húc Nhiên, rốt cuộc cũng khiến cho cậu tỉnh táo lại đôi chút, hai mắt không còn tóe lửa nữa.

“Được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát, lần sau anh chú ý một chút thì tốt rồi.” Trang Húc Nhiên nhịn xuống tâm tình không thoải mái mà nói.

“Ừ, anh biết rồi.” Cứ yên tĩnh như vậy, Diệp Lăng có chút ngoài ý muốn, nhưng mà đối phương không so đo hắn đương nhiên cao hứng.

Diệp Lăng cười cười, đánh bạo dán qua ôm Trang Húc Nhiên, đối phương quả nhiên không nhăn mặt, vì vậy càng yên tâm mà hôn cậu.

Vòng qua cổ Diệp Lăng, hưởng thụ sự thân mật cùng ôn nhu của Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên thầm an ủi chính mình, thư giãn, buông lỏng tinh thần, thư giãn buông lỏng tinh thần.

Có chút dấm chua có thể ăn, nhưng mà có chút không thể ăn quá rõ ràng, ngẫu nhiên yếu thế thoáng một chút có thể khiến đối phương càng thêm đau lòng hơn.

Lúc này, Diệp Lăng cảm giác bản thân khiến cho Trang Húc Nhiên chịu ủy khuất, lại càng ôm cậu dỗ dành.

Thật vấy vả cuối cùng mới dỗ dành được người đang bốc hỏa, Diệp Lăng nói: “Tin nhắn của Trần Nhất Nặc đã đến, anh đi tìm cậu ấy.”

Trang Húc Nhiên nói: “Em cũng đi.” Khả năng cảm thấy giọng nói của mình quá rét lạnh, cậu lập tức thêm một câu: “Đã trễ như vậy, em cũng không quá yên tâm anh, hơn nữa một mình em ở nhà cũng nhàm chán.”

Diệp Lăng ngẫm lại thấy cũng đúng, cho nên liền gật đầu nói được.

Đêm nay cơm nước đã xong xuôi, tắm rửa sạch sẽ, cho nên cứ coi như là ra ngoài hóng gió đi.

Diệp Lăng giúp Trang Húc Nhiên thắt dây an toàn, phát hiện đối phương mặc đồ sơ sài, hỏi cậu: “Em mặc ít đồ như vậy, có lạnh không?”

Trang Húc Nhiên nhìn nhìn áo len của mình: “Không ít.” Lại nhìn Diệp Lăng, hắn vẫn mặc cái áo khoác form dài bằng kaki, bên trong là cái áo len màu trắng rộng thùng thình.

Hôm nay nhiệt độ cao, ánh nắng chói chang, sau khi mặt trời lặn cũng không làm nhiệt độ giảm bớt.

Diệp Lăng không yên tâm sờ sờ tay Trang Húc Nhiên, cảm thấy ấm áp, lúc này mới yên tâm lái xe đi.

Những chi tiết nhỏ này không quá rõ ràng, rồi lại từng giây từng phút khiến Trang Húc Nhiên thấy ấm áp sung sướng như muốn ngất đi.

“Lái xe buổi tối, cẩn thận một chút.” Trang Húc Nhiên nói, khiến cho Diệp Lăng giảm bớt tốc độ.

“Oh.” Diệp Lăng đáp lại, kỳ thật hắn lái xe vốn rất vững.

“Khí trời ấm rồi, anh có muốn thêm gì không?”

Diệp Lăng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Không muốn thêm cái gì.” Hắn nhìn Trang Húc Nhiên nói: “Em muốn mua cái gì, quay về đi dạo một chuyến.”

“Em cũng không có gì… anh có muốn mua ít đồ gửi về nhà không.” Nghỉ thanh minh năm nay, Diệp Lăng không về nhà.

Nghỉ ba ngày đều cùng Trang Húc Nhiên đi du lịch, tuy rằng chỉ có ba ngày, nhưng là ra nước ngoài.

“Ừ, cũng được a.” Diệp Lăng nói, nhớ tới năm ngoái Trang Húc Nhiên mua một bao lớn cho nhà hắn, nở nụ cười.

“Được, vậy em giúp anh chọn.” Trang Húc Nhiên vùi vào trong ghế phụ, phần lớn thời gian đều là nhìn Diệp Lăng, thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ xem tình hình giao thông phía trước.

“Đến rồi.” Khoảng mười phút lái xe, Diệp Lăng đã tìm được chỗ muốn đến.

Trần Nhất Nặc gửi cho Diệp Lăng một địa chỉ, không phải là địa chỉ, mà là một vị trí không quá rõ ràng.

Sau khi xuống xe, ngẩng đầu nhìn đèn nê ông chớp nháy, Diệp Lăng nói với Trang Húc Nhiên: “Em đã tới chỗ này chưa?”

Trang Húc Nhiên khoanh tay lắc đầu: “Em làm sao sẽ tới những chỗ như thế này.”

Vừa nhìn chính là chỗ tụ tập của mấy thanh thiếu niên bất lương, tuy rằng Trang Húc Nhiên bướng bỉnh không thích bị gò bó, nhưng mà cậu khinh thường chuyện không có việc gì liền đi gây sự, cũng không bị lẫn vào cái giới hỗn tạp này.

“Đi thôi.” Diệp Lăng nắm tay Trang Húc Nhiên, tay kia xách theo balo.

Muốn đi vào phải có CMND, may mắn hai người đều cầm theo.

Bởi vì điều đó, Diệp Lăng lại có chút hảo cảm với chỗ làm ăn không đứng đắn này, dù sao ở đây cũng sẽ không tiếp đãi người vị thành niên.

Khung cảnh tương đối yên tĩnh, nhìn ra được người đầu tư cam lòng bỏ ra hết vốn liếng, khiến cho nó có chút hương vị.

“Nơi này là chỗ cho gay đi.” Trang Húc Nhiên nhìn qua, liền cau mày nói.

“Hả?” Diệp Lăng hậu tri hậu giác mà quan sát một chút, quả nhiên nhìn thấy toàn là nam, chỉ có một ít khách là nữ.

“Gọi điện thoại cho cậu ta, chúng ta chờ ở chỗ này.” Trang Húc Nhiên kéo Diệp Lăng, ngồi trước một quầy bar.

“Được.” Diệp Lăng một tay cầm balo một tay bấm điện thoại gọi cho Trần Nhất Nặc.

“Hai vị khách, uống chút gì không?” Phục vụ rượu đến đây hỏi Trang Húc Nhiên, hơn nữa còn hứng thú dạt dào mà vứt mị nhãn với bọn họ: “Hai người là lần đầu tiên đến đây sao? Một đôi?”

Trang Húc Nhiên chụp lấy tay Diệp Lăng giơ lên lắc lắc, sau đó nói: “”French Kiss, hai ly.”

“Nụ hôn say đắm?” Phục vụ rượu nhướng mày, nhìn thấy hai người là một cặp nam nam, thật bất ngờ.

“Đứng nói nhảm nữa.” Trang Húc Nhiên móc tiền ra, cho người đó mấy tờ, ý tứ không cần thối lại.

“Đã gọi xong, cậu ấy lập tức sẽ tới đây.” Diệp Lăng buông lỏng tinh thần, rất hứng thú mà quan sát bốn phía, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn đến gay bar.

“Có cái gì hay mà nhìn?” Trang Húc Nhiên tiến đến gần Diệp Lăng, hạ xuống một nụ hôn trên miệng, chỉ chạm một chút liền rời ngay.

“Soái ca, của anh đấy.” Phục vụ rượu đưa tới hai ly, để trước mặt bọn họ, mặc dù biết đây là một cặp, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn Diệp Lăng đắm đuối: “Anh rất đẹp trai a, cao như vậy, là 1 sao?”

“Thật xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.” Diệp Lăng lúng túng tránh đi ánh mắt câu dẫn của người khác.

Trang Húc Nhiên gõ gõ ly Diệp Lăng: “Đừng để ý đến hắn nữa, uống đi.”

“Ừm.” Diệp Lăng nâng ly lên, cụng ly với cậu, chậm rãi uống một ngụm.

Trang Húc Nhiên chỉ chỉ miệng của mình, Diệp Lăng ngập ngừng một chút, tiến đến hôn nhẹ cậu, sau đó Trang Húc Nhiên cười cười với phục vụ rượu: “Đừng làm trò trước mặt người khác, cũng đừng dụ dỗ người của người khác, cẩn thận ra ngoài bị chém.”

Sắc mặt phục vục rượu thay đổi, dù sao cũng không nghĩ tới sẽ bị uy hiếp ngay trước mặt, nhưng cũng đâu quá đáng lắm, chỉ là nhìn thấy Diệp Lăng lớn lên đẹp trai nên nói vài lời thôi mà.

Nhưng không thể phủ nhận, phục vụ rượu không đem Trang Húc Nhiên tướng mạo xấu xí để vào mắt.

Cảm thấy Diệp Lăng là cái số 1 đẹp trai như vậy, cùng với một cái số 0 xấu xí thật đáng tiếc.

Uống hai ly rượu, cuối cùng Trần Nhất Nặc cũng đi ra, trong tay cầm theo balo của Diệp Lăng, xem ra là sau khi rời đi khỏi tiệm bánh ngọt liền tới chỗ này, chưa về nhà.

“Này, Diệp Lăng!”

“Trần Nhất Nặc.” Diệp Lăng đứng lên, đem balo qua, thuận tiện xin lỗi: “Thực xin lỗi, lúc ấy cầm nhầm.”

“Chịu không được cậu, có cái gì mà phải xin lỗi.” Trần Nhất Nặc cười, sau khi đổi về tùy ý khoác lên vai, sau đó nhìn thấy Trang Húc Nhiên bên cạnh Diệp Lăng, hiếu kỳ hỏi: “Diệp Lăng, cậu ta là người đó sao?”

“Ừ, là em ấy.” Diệp Lăng cũng cười cười, kéo Trang Húc Nhiên qua giới thiệu với Trần Nhất Nặc: “Em ấy gọi là Trang Húc Nhiên.” Sau đó giới thiệu Trần Nhất Nặc cho Trang Húc Nhiên: “Bạn của anh, Trần Nhất Nặc.”

“Chào cậu, thường xuyên nghe Diệp Lăng nhắc tới cậu.” Trần Nhất Nặc vươn tay, bộ dạng tươi cười ấm áp.

“Chào cậu.” Trang Húc Nhiên cũng nắm tay cậu nói: “Anh ấy nhắc cái gì về tôi, nói xấu tôi?”

Trần Nhất Nặc lắc đầu: “Sao có thể a, cậu ấy nói tình cảm hai người rất tốt, khiến tôi hâm mộ muốn chết.” Ừm: “Dù sao tôi chỉ là cẩu FA.”

Trang Húc Nhiên hơi bất ngờ mà nhướng cao mày, sau đó cong khóe miệng: “Cậu cũng có thể tìm một người, bằng điều kiện của cậu không khó.”

“Đúng vậy a.” Diệp Lăng nghiêm gật đầu, phụ họa nói: “Điều kiện của Trần Nhất Nặc rất tốt.”

“Cậu đừng chê cười tôi.” Trần Nặc ngồi xuống, nói với Diệp Lăng: “Tôi cũng không dám ở trước mặt bạn trai cậu mà nhận mình có điều kiện tốt.”

Diệp Lăng giờ mới hiểu được, thì ra Trần Nhất Nặc cũng biết thân phận của Trang Húc Nhiên, hắn chần chờ hỏi: “Cậu đã sớm biết?”

“Không có, nghe được tên mới biết.” Trần Nhất Nặc hướng phục vụ rượu gọi một ly đến uống, cười tủm tỉm nói: “Hai người thật thần kỳ, như vậy mà cũng có thể ở một chỗ với nhau.”

Trang Húc Nhiên nói: “Cậu cũng thần kỳ, vì cái gì mà làm bạn với Diệp Lăng?”

Hiển nhiên là nhìn ra được, thân phận của Trần Nhất Nặc không đơn giản, không phú thì quý.

“Là người tốt a, cùng cậu ấy ở chung rất thoải mái, chỉ đơn giản như vậy.” Trần Nhất Nặc quay đầu nói: “Bằng không thì cậu nghĩ sao?” Nở nụ cười nói: “Không phải là cậu cho là tôi muốn lật đổ cậu đi? Cậu yên tâm, tôi Trần Nhất Nặc không làm ra loại chuyện mất mặt như vậy.”

Diệp Lăng cố ý nhìn Trang Húc Nhiên, có chút ý tứ vui vẻ, em xem, tất cả đều nói rồi a, không phải là loại người như vậy.

“Ngây thơ.” Trang Húc Nhiên gõ đầu Diệp Lăng, nhưng không nói vì cái gì lại nói hắn ngây thơ.

Trần Nhất Nặc chỉ nói mình sẽ không làm ra cái loại chuyện mất mặt như vậy, chứ không nói mình không thích Diệp Lăng.

Đương nhiên, chỉ bằng những lời này cũng không thể kết luận Trần Nhất Nặc không có ý gì với Diệp Lăng, ít nhất nhìn vào lời nói và việc làm, trong sáng vô tư.

Có một điều Diệp Lăng nói không sai, Trần Nhất Nặc xác thực là một người dễ sống chung, cùng một chỗ tán gẫu với cậu ta sẽ không cảm thấy áp lực, cũng không nhàm chán.

“Chỗ này là gay bar đi, cậu thường xuyên đến đây sao?” Diệp Lăng hiếu kỳ, cho nên trực tiếp hỏi thẳng.

“Không thường xuyên, lần này là có chút việc.” Trần Nhất Nặc nói.

“Tình một đêm?” Trang Húc Nhiên thẳng đuột khiến cho người khác không khỏi luống cuống, may mắn Trần Nhất Nặc cũng rộng rãi hào phóng: “Không thể nào, tôi còn là xử nam.”

Trang Húc Nhiên cười: “Đầu năm nay xử nam thật nhiều.” Thật ra là có ý tứ châm chọc, nhưng mà nghĩ đến đứa bạn thân Tào tam nhi nhà mình cũng là xử nam, liền giơ cao đánh khẽ.

“Đúng vậy a, không phải tất cả mọi người đều không có lòng tự trọng như vậy.” Diệp Lăng rồi lại nghiêm túc vô cùng, đánh giá.

“Ha, Diệp Lăng, cho dù là có hẹn qua mấy lần, nhưng cũng không thể nói là không có lòng tự trọng.” Trần Nhất Nặc cảm thấy, mỗi lần nói chuyện phiếm với Diệp Lăng luôn có thể dở khóc dở cười.

“Nhưng mà, dù sao loại hành vi này là không tốt.” Diệp Lăng kiên trì nói.

“Em đồng ý.” Trang Húc Nhiên lắc lắc tay hai người nói: “Cho nên anh đừng khiến em thất vọng, nếu như em biết rõ anh vụng trộm…”

“A…” Diệp Lăng chột dạ nhớ tới kiếp trước,  sau đó vội vàng lắc đầu như trống bói: “Anh sẽ không.”

“Em biết anh sẽ không, nói một chút mà thôi.” Trang Húc Nhiên nắm chặt tay Diệp Lăng khóe môi khẽ cong, hôn môi  Diệp Lăng ở trước mặt Trần Nhất Nặc.

Hơn nữa còn là xâm nhập nóng bỏng đạt tiêu chuẩn của một nụ hôn nồng nhiệt.

“…” Trần Nhất Nặc nhìn cũng không phải, không nhìn cũng không phải.

Giờ phút này mới sâu sắc cảm nhận được, mình là một cẩu FA không có nhân quyền.

“Uống rượu xong rồi, chúng ta đi.” Liếm liếm môi Diệp Lăng mới bị hôn qua, Trang Húc Nhiên nâng ly rượu lên, mời Trần Nhất Nặc.

“Ừm.” Diệp Lăng nâng ly lên nói với Trần Nhất Nặc: “Rãnh rỗi sẽ tới chơi sau, đêm nay coi như xong, cậu đi làm việc của cậu đi.”

“Được.” Trần Nhất Nặc nâng ly cụng với bọn họ, uống xong chớp mắt mắt: “Chúc hai người… Chân ái bất diệt, tình ý trường tồn.”

“Ha!” Trang Húc Nhiên cười cười, nhưng vẫn có phản ứng, nâng ly cạn sạch.

“Cảm ơn cậu.” Diệp Lăng vẫn luôn nghiêm túc như vậy, sau khi uống xong liền chào Trần Nhất Nặc: “Chúng tôi đi, tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Trần Nhất Nặc ngồi ở chỗ kia phất phất tay, cười nhìn bọn họ.

Biến cố chính là xảy ra vào lúc đó, một đám người đi về phía này. Dẫn đầu là một công tử ca quần áo chỉnh tề, mặt mũi nghiêm túc, khí thế hung dữ.

Người đó nói chuyện với Trần Nhất Nặc.

Diệp Lăng cùng Trang Húc Nhiên dừng bước, nhưng thật ra là do Diệp Lăng lo lắng, kéo Trang Húc Nhiên…

“Thấy được thì thế nào, quán này cũng không phải nhà của anh mở.” Trần Nhất Nặc đứng lên, chọc tay vào túi quần nhìn bọn họ.

“Đương nhiên là nhìn thấy mày một lần đánh một lần.” Người nọ giật xuống cà vạt trước cổ, quấn vào trên tay rồi nói với bốn năm người sau lưng: “Đánh nó!”

Trần Nhất Nặc lui về sau mấy bước, ánh mắt lướt qua nhìn thấy Diệp Lăng cùng Trang Húc Nhiên còn chưa đi, biểu lộ sốt ruột, nhưng không dám mở miệng bảo bọn họ đi.

“Mẹ kiếp, xem ra hôm nay phải chạy trốn rồi.” Trần Nhất Nặc tự giễu môt tiếng, xoay người lao về phía cửa.

Trang Húc Nhiên cũng kéo Diệp Lăng ra ngoài.

“Đuổi theo! Đánh chết nó!”

Tổng cộng sáu người, hò hét đuổi theo ra cửa sau, chặn Trần Nhất Nặc ở bên ngoài.

“Trang Húc Nhiên, chúng ta có qua hỗ trợ không?” Diệp Lăng không đồng ý đánh nhau, nhưng mà không thể ngồi yên không đếm xỉa tới, hắn là thật sự muốn làm bạn với Trần Nhất Nặc.

“Có sợ không?” Trang Húc Nhiên lười biếng nói: “Sợ thì trốn ở đằng sau, không sợ thì đi cùng em.”

Diệp Lăng lắc đầu: “Sợ cũng không phải là sợ.” Chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, huống chi cũng không phải là chưa từng đánh nhau.

“Vậy đi.” Trang Húc Nhiên còn rảnh rỗi giúp Diệp Lăng cởi áo khoác, để cùng với balo qua một bên: “Đi thôi.”

Sáu người vây đánh một mình Trần Nhất Nặc, cho dù là thân thủ của Trần Nhất Nặc có tốt, cũng phải cố hết sức để ứng phó.

Cậu còn đang suy nghĩ làm cách nào để thoát thân, đột nhiên nhìn thấy Diệp Lăng cùng Trang Húc Nhiên gia nhập vòng chiến, thoắt cái xuất kỳ bất ý quật ngã hai người, cậu an tâm.

(xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng.)

Trang Húc Nhiên là tay đánh lộn lão luyện, chớ nhìn bình thường cậu gầy teo, bị đánh trúng thì chỉ có chết, đây cũng là lý do Diệp Lăng e ngại cậu.

Diệp Lăng cao cao đứng đó, đối phó với mấy người so với mình thấp bé hơn là điều dễ dàng, cố gắng thích ứng một chút liền quen tay.

Huống chi Trang Húc Nhiên thời khắc đều chú ý đến hắn, thật sự không chịu được còn có người đến cứu giá… Ví dụ như Diệp Lăng bị người đánh trúng một cái, Trang Húc Nhiên lập tức nóng giận đi qua ra tay với người kia, đánh cho cha mẹ người đó cũng nhận không ra.

“Chán sống? Dám đánh người của tao, cho mày đánh người của tao này!”

Bộ dạng cậu phát điên chính là đáng sợ như vậy, Trần Nhất Nặc nhìn thấy thì sửng sốt, cái này con mẹ nó rốt cuộc là kẻ thù của lão tử hay là kẻ thù của Trang Húc Nhiên?

“Con mẹ nó mày là ai? Chúng tao đánh tên họ Trần kia liền quan gì đến mày?” Một người trong đám kẻ thù của Trần Nhất Nặc đến đây mắng Trang Húc Nhiên.

“Đệt mẹ mày! Tao là ai liên quan gì đến mày, đánh mày thì có liên quan gì đến mày!” Trang Húc Nhiên một đạp lại một đạp, thủ đoạn đánh nhau như sấm rền gió cuốn, ra tay vừa nặng vừa ngoan. (vừa nặng vừa tàn nhẫn.)

Người nọ bị cậu đánh đến bối rối, con mẹ nó mày đánh lão tử vì cái gì không liên quan đến chuyện của lão tử?

Diệp Lăng giải quyết hết mấy người dây dưa với mình, xong rồi qua giúp Trang Húc Nhiên cùng đánh người nọ, hắn nhìn Trang Húc Nhiên tuy rằng lợi hại, nhưng mà cũng bị đánh trúng, đau lòng muốn chết.

“Con mẹ nó mày là ai?” Người nọ nhìn qua, lại thêm một người cao lớn đến giúp đỡ, tao đệch a!

Diệp Lăng không rảnh đáp lại, trực tiếp bắt lấy bả vao người nọ, hung hăng mà cho một gối….

“Khục khục khụ khụ…” Vào ngay đỉnh phổi, người nọ dần dần chống đỡ không được sự tiến công của hai người.

Trần Nhất Nặc đột nhiên hô một tiếng: “Đi mau, cứu binh của bọn họ tới rồi!”

Trang Húc Nhiên không nói nhiều lời, kéo Diệp Lăng rời đi, thuận tiện cầm luôn quần áo cùng balo.

Lên xe cũng không để ý phương hướng, nhanh chóng lái về phía trước, sau khi đi một đoạn đường, Diệp Lăng nhìn đằng sau, cuối cùng thở dài một hơi nói: “Không còn ai rồi, bọn họ không đuổi theo.”

Trang Húc Nhiên nhẹ nhàng thở dốc, lúc này mới chậm rãi thắt dây an toàn: “Mẹ kiếp, đánh một trận thật sự sảng khoái.”

Trong trận ẩu đả, Diệp Lăng tìm không thấy bất luận điểm nào thoải mái, bởi vậy đưa mắt nhìn qua Trang Húc Nhiên, im lặng nói: “Em thích đánh nhau như vậy?”

“Cũng được, có A Chấn thích.” Trang Húc Nhiên dựa vào ghế, cười nói: “A Chấn lên cấp ba, mỗi ngày đều đánh nhau, cha cậu ấy buồn muốn chết.”

“Em là học từ cậu ấy.” Diệp Lăng cảm thấy, Trang Húc Nhiên là trời sinh bạo lực, trong cơ thể chảy dòng máu bạo lực.

“Thỉnh thoảng có đi ứng cứu, cũng đã đánh qua.” Trang Húc Nhiên nói, sờ sờ khóe miệng của mình, hình như bị rách.

“Đừng đụng, lát nữa anh xem giúp em.” Diệp Lăng nói, đồng thời điện thoại vang lên, là điện thoại của Trần Nhất Nặc.

“Diệp Lăng, đến bến tàu đi! Tôi mua bia, đến uống một lon?”

“…” Điện thoại bật loa ngoài, Diệp Lăng để Trang Húc Nhiên quyết định.

Trang Húc Nhiên cảm nhận gió đêm nói: “Đi, đã lâu rồi không đến bến tàu… bọn em khi còn bé cũng đều thích đi.”

“Được.” Diệp Lăng cúp điện thoại, kìm lòng không được mà trong đầu tưởng tượng cảnh Trang Húc Nhiên khi còn bé, sẽ là bộ dạng gì đây?

Tự mình nghĩ tới nghĩ lui cũng không có nghĩa gì, Diệp Lăng hỏi: “Trang Húc Nhiên, em có ảnh chụp khi còn bé không?”

Trang Húc Nhiên nói: “Không có, em không thích chụp ảnh.”

Diệp Lăng nhíu mày, rõ ràng trong nhà có một đống ảnh, bên trong phần lớn là hình của bọn họ.

“Đang nghĩ gì vậy, em nói là khi còn bé không thích, chưa có nói là khi trưởng thành không thích.” Trang Húc Nhiên cười cười, bỗng nhiên thấy thèm thuốc, cảm thấy thời điểm này hút được một điếu thì đẹp.

“Ừ.”

Diệp Lăng thành thật lái xe, một lát liền tới bến tàu, hắn nói: “Khi còn bé anh thích chụp ảnh, em muốn xem không?”

Trang Húc Nhiên nhìn hắn, nói như đinh đóng cột: “Muốn, tốt nhất là cho em luôn.”

Vì vậy mặt Diệp Lăng nóng lên, nhà bọn họ cũng không có thịnh hành chụp ảnh, một là phải trả tiền, hai là không có cái ý thức kia, cho nên mấy bức ảnh chụp hồi bé có mỗi hai tấm coi như là nhiều rồi.

Một tấm là được trăm ngày, một tấm là lúc sáu tuổi, về sau cũng không có.

Đã đến bến tàu, quả nhiên nhìn thấy xe của Trần Nhất Nặc.

Bản thân cậu đang ngồi ở bên cạnh bến tàu, bên người là một lốc bia, còn có chút đồ ăn vặt.

“Đã đến? Tới đây ngồi.” Trần Nhất Nặc chào hai người, quan tâm hỏi: “Thế nào, vừa rồi có bị thương không?”

“Tôi không sao.” Diệp Lăng nói, hắn nhìn vào khóe miệng Trang Húc Nhiên, có chút xanh đen: “Khóe miệng em ấy bị tím rồi.”

“Vết thương nhỏ này thì nhằm nhò gì.” Trang Húc Nhiên chẳng hề để ý.

“Cảm ơn các cậu, thật nghĩa khí.” Trần Nhất Nặc ngồi dưới đất, cười híp mắt, căn bản không nhìn ra vẻ tàn nhẫn khi đánh nhau vừa rồi.

“Chúng ta là bạn bè, sao có thể ngồi yên mà ngoảnh mặt làm ngơ a.” Diệp Lăng nói, hắn vẫn là rất lo lắng cho Trang Húc Nhiên, sau khi ngồi xuống nắm lấy cằm Trang Húc Nhiên kiểm tra: “Em đừng cử động, để cho anh xem.”

“Nhìn cái rắm a, nhìn rồi cũng không khỏi được.” Trang Húc Nhiên nói.

Diệp Lăng không có biện pháp: “Như vậy về nhà anh bôi thuốc cho em.”

“Uống đi.” Trần Nhất Nặc đưa cho cậu một lon.

“Cảm ơn.” Trang Húc Nhiên dễ dàng mở ra nắp lon, trước khi uống còn đùa giỡn Diệp Lăng: “Ngài quản gia, em có thể được phép uống không?”

Khí hậu ấm áp như vậy, Diệp Lăng giật nhẹ khóe miệng nói: “Tùy em.” Hắn biết rõ là Trang Húc Nhiên trêu chọc hắn.

“Không phải chứ, cái này mà Diệp Lăng cũng quản?” Trần Nhất Nặc tỏ vẻ kinh ngạc, thoạt nhìn là Trang Húc Nhiên quản Diệp Lăng nhiều hơn a.

“Thứ anh ấy quản còn nhiều hơn.” Trang Húc Nhiên nói, hạ lon bia hướng mặt ra biển, gió đêm thổi qua nếm được vị mặn nhàn nhạt của biển.

“Cậu cũng uống đi.” Trần Nhất Nặc đưa qua một lon, sau đó bốc một ít đồ ăn vặt bỏ vào miệng, ăn xong thì móc ra bao thuốc lá, cho Diệp Lăng một điếu: “Hút không?”

Diệp Lăng phất tay, vội vàng nói: “Tôi không hút thuốc.” Hắn uống bia là được rồi, thuận tiện ăn chút đồ ăn vặt.

“Ừ.” Trần Nhất Nặc đưa tới cho Trang Húc Nhiên: “Hút một điếu?”

Cái này… Trang Húc Nhiên đúng là muốn nhận, nhưng mà cậu nhìn qua Diệp Lăng, mình đã nói sẽ cai thuốc.

“Em ấy cũng không có hút, cậu hút một mình đi.” Diệp Lăng giúp Trang Húc Nhiên từ chối.

Trần Nhất Nặc đệt một tiếng, bởi vì cậu rõ ràng nhìn thấy Trang Húc Nhiên là một bộ dạng thèm thuốc, sửng sốt nhìn người ta rồi nhịn xuống không nhận, cũng không nói gì.

Cuối cùng kết luận: “Hai người thật sự là sinh vật thần kỳ, ha ha ha, đáng đời cùng một chỗ…”

“Ngừng!” Trang Húc Nhiên nuốt một ngụm bia, nói thẳng: “Đời này anh ấy chỉ có thể cùng một chỗ với tôi, ai muốn đến phá cũng không được, kể cả có một Trần Nhất Nặc.”

Diệp Lăng vô cùng lúng túng, trong nháy mắt biểu lộ của khuôn mặt đã trở thành 囧….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play