“Nhanh như vậy đã đi ra?” Tào Chính tò mò trừng mắt nhìn.
Trên người Trang Húc Nhiên còn đang đeo cái tạp dề viền hoa Diệp Lăng mặc cho cậu, cậu không cởi ra vì chờ chút nữa hết khó chịu thì còn muốn vào giúp bưng đồ ăn.
“Mắt của cậu bị sao vậy?” Mắt Tiếu Chí Hiên tốt, nhìn thấy hai mắt Trang Húc Nhiên sưng đỏ.
“Cắt hành tây.” Trang Húc Nhiên đời này là lần đầu tiên cắt hành tây, mặc dù thể nghiệm (tự thân mình kiểm nghiệm) không tốt, nhưng lại vui vẻ ngoài ý muốn: “Bởi vì bị cay mắt, nên Diệp Lăng bảo tớ ra ngoài nghỉ.”
Vì cái gì lại cảm thấy có mùi khoe khoang thoang thoảng đâu đây.
“Anh ấy không nhắc cậu cắt hành tây sẽ bị cay mắt sao? Tớ cảm thấy…” Tiếu Chí Hiên nhìn qua phòng bếp rồi nói: “Anh ấy chỉ là không hy vọng cậu đứng trong phòng bếp vướng tay vướng chân.”
A, nói ra chân tướng liệu có ổn không đây?
Cũng may Trang Húc Nhiên không thèm để ý, người đang yêu thì thế giới quan không có gì phá nổi —— Diệp Lăng đau lòng cậu.
“Anh ấy đối với tớ rất tốt.”
Nói một câu không đầu không đuôi, nhưng hai người bên cạnh đều rõ ràng ý tứ của Trang Húc Nhiên. Vốn là, dưỡng tình nhân để thỏa mãn chính mình, cho dù là cần tình cảm hay là cần thể xác. Nói chung, nếu cần thể xác thì hoàn toàn có thể tìm kiếm thỏa mãn từ trên người tình nhân, mà về mặt tình cảm thì lại không đơn giản như vậy.
Trang Húc Nhiên có thể thuận lợi tìm được một người như thế, vừa có thể thỏa mãn thể xác lại có thể thỏa mãn thế giới tình cảm của cậu, quả thật là kỳ tích.
Dù sao…. Là vì tiền mà đến, người như vậy lại có thể thật lòng nói câu yêu đương.
“Húc Nhiên, cậu phải rõ ràng, cậu chẳng qua là dưỡng một tình nhân, không phải là đối tượng thật sự…” Tiếu Chí Hiên cảm thấy rất mâu thuẫn, nhìn thấy Trang Húc Nhiên để bụng như thế, ngược lại có chút lo lắng.
“Tớ cũng thấy Diệp Lăng rất tốt.” Tào Chính ngậm trái cây đầy một miệng, mơ mơ hồ hồ nói.
“Không nói là anh ấy không tốt, chỉ là nhắc nhở Trang Húc Nhiên, không muốn tiền mất tật mang.” Tiếu Chí Hiên là người có lý trí nhất, không đồng ý việc Trang Húc Nhiên quá đặt tâm vào đó.
Bầu không khí nặng nề, Tào Chính đang tự hỏi tiền mất tật mang là có ý gì: “Quá thâm ảo, tớ nghe không hiểu.”
“…” Tiếu Chí Hiên rất đồng ý với hoài nghi của Diệp Lăng, gia hỏa này là tự mình thi lên đại học đây sao?
“Không sao, tớ giữ được anh ấy.” Trang Húc Nhiên chơi với bật lửa trong tay, không đếm xỉa tới lời nói vừa rồi.
Chỉ là một con mọt sách ngu ngơ, Trang Húc Nhiên có tự tin dựa vào chính mình có thể phát triển quan hệ với Diệp Lăng theo sự mong đợi của mình. Trang Húc Nhiên hiện tại, căn bản không ý thức được mình có cái gì không đúng, cậu chỉ là một lòng muốn theo đuổi thứ mình muốn.
Với tư cách chưa từng trải qua khóa huấn luyện đầu bếp, Diệp Lăng nhưng lại làm đồ ăn đâu ra đấy, không phối quá nhiều nguyên liệu, cũng không quá nhiều kỹ thuật. Ưu điểm lớn nhất của hắn chính là, khiến cho những nguyên liệu nấu ăn giữ được mùi vị và hương vị lúc còn tươi sống.
Người đã quá quen với mấy món ăn tinh xảo, có khả năng ăn không quen loại thức ăn thanh đạm cùng kỹ thuật đơn giản này. Nhưng mà bản thân nguyên liệu đã có sẵn hương vị, không thể vùi lấp, vẫn là khiến cho người ta thèm ăn nhỏ dãi.
“Thấy thế nào cũng đều là khẩu vị của Húc Nhiên…”
Tiếu Chí Hiên cùng Tào Chính hai mặt nhìn nhau, lúc trước Trang Húc Nhiên nói với bọn họ Diệp Lăng đối tốt với mình, bọn họ vẫn còn hoài nghi, hiện tại xem ra…. Diệp Lăng xác thực rất tốt.
“Không cần khách sáo, nếm thử đi.” Trước khi bưng thức ăn ra, mỗi một món Trang Húc Nhiên đều thử qua rồi, mùi vị thích hợp. Không nghĩ tới Diệp Lăng lại biết làm đồ ăn, hiện tại Trang Húc Nhiên có một loại tâm lý muốn khoe khoang, cho dù trước mặt chỉ là bạn nối khố của mình.
“Không tệ, rất tươi ngon.” Tiếu Chí Hiên húp một ngụm nước canh, cho dù là bản thân nước canh, hay là hải sản, mùi vị đều thích hợp.
“Chim cút lợi hại quá, canh hải sản này, cũng không khác ngoài tiệm lắm.” Tào Chính còn đang nghĩ ăn vào như thế nào lại có chút quen thuộc, thì ra là đã nếm qua ở tiệm rồi.
“Các cậu ăn nhiều một chút.” Không phải là lần đầu tiên được khen, Diệp Lăng rất bình tĩnh, gắp được phần ngon liền chuyển cho Trang Húc Nhiên: “Cậu ăn đi.”
“Cảm ơn.” Tuy rằng chưa từng nói qua thứ mình thích với Diệp Lăng, nhưng mà gắp tới gắp lui đều là thứ mình thích ăn. Đối mặt với những bất ngờ thỉnh thoảng đến như vậy, không có mấy người nhận được.
“Các cậu đủ rồi nha, khi dễ chúng tôi độc thân có phải không?” Tào Chính ăn xong canh, phát hiện không ai xới cơm cho mình, mà bên kia Diệp Lăng đang ân cần giúp Trang Húc Nhiên xới cơm.
“Cậu sai rồi, độc thân chỉ có mình cậu.” Tiếu Chí Hiên có bạn gái.
“…” Tào Chính cảm thấy mình đã bị tổn thương sâu sắc.
“Đưa cho tôi.” Bới xong một chén, Diệp Lăng giơ tay ra với Tào Chính.
“Cảm ơn chim cút.” Tào Chính cười hì hì đưa tới: “Xem ra tôi cũng phải thử yêu đương mới được.”
“Cậu muốn tìm nam hay nữ?” Tiếu Chí Hiên trêu ghẹo nói: “Con gái đoán chừng không thể ân cần như Diệp Lăng được đâu, lại còn phải nấu cơm giặt quần áo cho cậu.” Con gái bây giờ là mười ngón tay xuân không chạm nước a.
“Thật sự? Chim cút mỗi ngày anh đều nấu cơm giặt đồ cho Trang Húc Nhiên sao?” Tào Chính kinh ngạc, quay qua nhìn Trang Húc Nhiên đầy đủ cảm xúc hâm mộ ghen ghét hận.
“Không có, việc nhà bình đẳng.” Bình thường là Diệp Lăng giặt quần áo, Trang Húc Nhiên phơi quần áo, Diệp Lăng nấu cơm rửa chén, Trang Húc Nhiên dọn dẹp đổ rác.
“Tuy rằng làm việc nhà rất phiền toái, nhưng cảm thấy các cậu như vậy cũng rất tốt…” Cảm giác buồn vô cớ bỗng nhiên xông vào lòng, Tào Chính cũng không biết cái này gọi là trống rỗng.
Trang Húc Nhiên híp mắt hưởng thụ đồ ăn yêu thích, đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Lăng, cảm thấy quả thực rất tốt, cho dù là thể xác là tinh thần hay là sở thích, đều phù hợp.
Kiểu tiệc tổ chức tại nhà như thế này, vẫn là lần đầu tiên, cảm giác so với bên ngoài thoải mái hơn nhiều. Sau khi ăn xong nằm nhoài ra ghế sopha, lười biếng chậc chậc lưỡi, thỉnh thoảng nhét thêm miếng trái cây vào mồm.
Diệp Lăng và Trang Húc Nhiên cùng nhau dọn dẹp sau tàn cuộc, nên vứt thì vứt sạch, sau đó một người đi rửa chén, một người đi đổ rác.
Hai người trên sopha trố mắt nhìn, nhìn hai người kia bận tới bận lui, ngẫu nhiên trao đổi vài câu. Đột nhiên lại có một loại cảm giác ấm áp, giống như Tào Chính nói, cảm thấy bọn họ rất tốt.
“Này…” Tào Chính dùng chân gẩy gẩy chân Tiếu Chí Hiên: “Cậu xem bọn họ có giống một đôi không.”
“Người ta vốn là một đôi.” Tiếu Chí Hiên nói.
“Lúc trước không phải cậu nói…” Tào Chính trừng mắt.
“Húc Nhiên thích là được rồi, tớ không làm được chuyện gì, chỉ hy vọng cậu ấy có thể mãn nguyện.”
Nói đến chuyện này, đều thở dài tiếc nuối. Đồng thời cũng bội phục Trang Húc Nhiên, cậu ấy thật mạnh mẽ không cần để ý đến người ngoài nói gì.
Sau khi kết thúc buổi tụ tập, ai cũng bận rộn.
Trang Húc Nhiên đã ba ngày không đến công ty, cho dù thế nào cũng phải qua xem một chút. Cậu lo lắng Diệp Lăng một mình ở nhà, vì vậy đóng gói Diệp Lăng mang theo.
Ngồi ngốc ở văn phòng nhìn Trang Húc Nhiên làm việc, thật là một chuyện nhàm chán, Diệp Lăng mang theo laptop của mình, ngồi trên sopha lướt web xem tin tức. Đột nhiên hắn nhìn thấy một tiêu đề, rất kinh ngạc mà mở ra nhìn chăm chú.
“Trang Húc Nhiên.”
Dù cho Trang Húc Nhiên đang chuyên tâm nhìn vào tư liệu, vẫn ngay lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Lăng.
Diệp Lăng trực tiếp đem laptop đặt trước mặt Trang Húc Nhiên, chuyện phức tạp như vậy, hắn kể không được.
Trên màn hình vi tính là ảnh chụp của một ngôi sao nữ xinh đẹp, bên trái là vào lúc còn huy hoàng, lộ ra vẻ trẻ trung mỹ mạo, bên phải là tiều tụy trắng bệch, đối lập hết sức rõ ràng. Tiêu đề lại càng kinh hãi hơn nữa, cái này là tin tức của ngày hôm qua, sau khi được đăng lên vẫn là tin tức nóng hổi.
“Trừng phạt đúng tội.” Trang Húc Nhiên hừ lạnh.
Công ty của cô ta vốn muỗn cứu vãn một chút, vì không muốn đắc tội Trang Húc Nhiên, đưa ra điều kiện đóng băng cô ta mấy năm. Nhưng mà Trang Húc Nhiên không đồng ý, đóng băng vài năm tính là cái gì, cậu muốn người này biến mất trước mắt mọi người, hơn nữa còn là ngồi ở trong tù.
“Thật đáng thương.” Ma túy là sai lầm, cái này không thể phủ nhận, nhưng mà khiến cho cô ta biến mất trước mặt công chúng, Diệp Lăng có chút thương hại.
Đạo đức cùng lòng thông cảm, có đôi khi sẽ mâu thuẫn với nhau.
“Anh cảm thấy cô ta rất đáng thương?” Ánh mắt Trang Húc Nhiên lập tức thay đổi, đặc biệt là khi nhớ tới bộ dạng trần truồng của cô gái kia đã bị Diệp Lăng nhìn thấy: “Diệp Lăng, anh có cảm giác gì với phụ nữ?”
Đây là lần đầu tiên bọn họ nói về vấn đề này.
“Không có cảm giác gì, tôi không thích cô ta.” Diệp Lăng khép lại laptop, nói sang chuyện khác: “Cậu nói không sai, biết rõ là phạm tội còn đi làm, bị bắt là đáng đời.”
Ngiêm túc nói, hắn không trả lời thẳng vấn đề của Trang Húc Nhiên.
Cũng may Trang Húc Nhiên không hỏi tới cùng, cậu vỗ vỗ tay Diệp Lăng: “Đều đã qua, anh đừng nhớ lại những chuyện này, dù sao bọn họ cũng thoát không được.”
“Ừ.”
Rốt cuộc cũng vượt qua ải: “Tôi ra ngoài tham quan công ty của cậu một chút, ăn cơm thì kêu tôi”
“Ừm, anh đi đi, nếu không để cho tiểu Trình dẫn anh đi?” Trang Húc Nhiên băn khoăn, để cho tiểu Kha hay là tiểu Trình thì thích hợp hơn.
“Không cần, tự tôi đi được rồi.” Diệp Lăng nghiêm túc biểu hiện mình có thể.
“Cũng được.” Nghĩ tới nghĩ lui, Trang Húc Nhiên quyết định để Diệp Lăng tự mình đi: “Có chuyện gì thì tìm tôi.” Ở chỗ này đợi không có việc gì làm cũng chán, bản thân Trang Húc Nhiên cũng không nhàn rỗi để bồi Diệp Lăng.
“Ừ.”
Thỉnh thoảng ra ngoài hít thở không khí cũng tốt, chỉ cần rời đi không quá xa, ở chỗ Trang Húc Nhiên không có biện pháp khống chế.
Đi trong môi trường quen thuộc, nhìn thấy một ít người quen, Diệp Lăng có chút hoảng hốt. Loại chuyện trọng sinh kỳ dị này, hắn không rõ nó xảy ra như thế nào.
Lúc mới trọng sinh, điều Diệp Lăng muốn chính là chia tay với Trang Húc Nhiên, sau đó sẽ không gặp lại nữa.
Nhưng bây giờ Diệp Lăng đang ở trên địa bàn của Trang Húc Nhiên, mọi thứ đều không thay đổi.
Có đôi khi, bản thân Diệp Lăng cũng không hiểu được, rốt cuộc lúc trước là một giấc mộng, hay là thật sự đã trải qua. Muốn Diệp Lăng cái loại não tàn này đi tiếp nhận chuyện thần kỳ như vậy, có chút khó khăn.
“Vị tiên sinh này, điện thoại di động của tôi rơi xuống đất, có thể giúp tôi nhặt lên không?” Một nhân viên nữ hai tay cầm rất nhiều thứ đột nhiên dừng lại, lo lắng nhìn điện thoại của mình.
Hướng mắt nhìn xuống phía dưới, váy da ngắn, vớ đen, chân dài…
“Tôi có thể giúp cô cầm tài liệu.” Diệp Lăng đưa tay qua giúp người ta ôm lấy một đống tài liệu.
“Được, cảm ơn anh.”
Thành công giải thoát điện thoại yêu dấu, vị nhân viên nữ này cảm ơn Diệp Lăng sau đó rời đi.
Phòng giải khát trong công ty.
“Như thế nào rồi? Có lấy được số không?”
Mimi được xưng là sát trai, khẳng định lấy được.
Gọi Mimi là một nhân viên mang theo vẻ mặt uể oải, nhưng mà hai mắt lại không ngừng phát sáng. Từ khi Diệp Lăng đi vào công ty thì cô đã chú ý đến Diệp Lăng rồi, bởi vì Diệp Lăng đi vào cùng sếp nha, nhân viên nữ trong công ty đều nhao nhao suy đoán Diệp Lăng là bạn của sếp.
Thân phận của sếp tất cả mọi người đều hiểu rõ nha, đã là bạn của sếp thì thân phận có thể hơn chứ không thể kém.
Cũng bởi vì xuất thân cao giá, người bình thường không dám đến gần. Nhưng mà vẫn có người không sợ chết, ví dụ như dáng người ma quỷ gương mặt thiên sứ như Mimi đây, cho dù không thể đi đến cùng, nhưng có thể nói chuyện với người đàn ông như vậy cũng đủ rồi.
Nhưng mà… “Đáng tiếc bà đây gặp không phải là đàn ông thành thục, là một tên cấm dục.”
Hồi tưởng lại biểu hiện nghiêm túc của Diệp Lăng, toàn thân tỏa ra hơi thở cấm dục, Mimi cảm thấy ***g ngực đau nhói.
“Cấm dục?”
“Không sai, chính là cái loại áo sơmi nếu mặc phải cài đến nút cao nhất, nhìn thấy phụ nữ cũng không có phản ứng.”
Mọi người đều nhao nhao tưởng tượng ra cái bộ dạng kia: “Cô nói…. chẳng lẽ không phải là một con mọt sách quê mùa sao?”
“Lớn lên xấu mới gọi là tên ngốc, đẹp trai gọi là cấm dục.”
Mọi người là một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như vậy, bổ sung kiến thức rồi.
Căn bản không biết mình đã trở thành đề tài thảo luận trong phòng giải khát, Diệp Lăng đi dạo một vòng toàn bộ công ty giống như tuần tra, sau đó trở lại văn phòng chờ ăn cơm.
“Giữa trưa đến nhà ăn ăn được không? Buổi chiều mới tổ chức họp.” Vừa cúp một cuộc điện thoại, nhìn thấy Diệp Lăng đi vào, Trang Húc Nhiên dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị tan tầm.
“Được.” Diệp Lăng không có ý kiến.
Đã lâu không qua nhà ăn nếm thử, Diệp Lăng cũng rất hoài niệm. Hắn đột nhiên phát hiện được, kỳ thật chính mình đối với tất cả mọi việc trước đây, căn bản hoàn toàn có thể tiếp nhận, thậm chí là hoài niệm.
Vậy đối với Trang Húc Nhiên thì sao?
Hình như không có hoài niệm, cũng không có hận. Thầm nghĩ làm việc cho Trang Húc Nhiên hai năm, bắt đầu bằng tiền thì chấm dứt cũng bằng tiền. Sau đó chia tay như bình thường, không cần phải xảy ra thêm chuyện gút mắc nào nữa.
Nói không chừng dựa vào tính cách của Diệp Lăng, còn có thể bình tĩnh trò chuyện mà gặp mặt gì gì đó.
Hai người cùng đi ra khỏi văn phòng, vừa mới tan tầm, mấy nhân viên khác cũng hết giờ làm.
“Sếp.”
“Sếp, đi ăn cơm à?”
Có nhân viên nào chào hỏi, Trang Húc Nhiên đều gật đầu đáp lại. Tuy rằng địa vị tương đối cao không thể chạm, nhưng mà là một người sáng lập ra công ty, Trang Húc Nhiên đều rất thân thiện với nhân viên cấp dưới, chỉ cần không phải vượt quá nguyên tắc, cũng có thể không so đo.
Nhà ăn thật ra là một bàn tiệc buffet lớn, khách bên trong đều là người của công ty, cũng sẽ có các văn phòng khác tại đây. Vài người thưa thớt, không phải rất nhiều, có đầy vị trí để lựa chọn.
“Anh muốn ăn gì.” Trang Húc Nhiên chuẩn bị phổ cập kiến thức cho Diệp Lăng.
Kết quả… Cậu nhìn thấy Diệp Lăng quen thuộc mà tìm đến vị trí các món ăn, lấy giấy ăn cùng các loại nước chấm, thậm chí còn tính tiền.
“Cậu nên làm một cái thẻ.” Bác gái thối cho Diệp Lăng một đống tiền lẻ, hắn nhét toàn bộ vào túi quần.
“…Không ăn thường xuyên.” Trang Húc Nhiên nhìn túi quần hơi nhô lên của Diệp Lăng, quyết định lần sau đăng ký thẻ. Không, buổi chiều lập tức kêu tiểu Kha đi làm.
“Đi thôi”, Diệp Lăng bưng hai phần đồ ăn, tìm thẳng đến một vị trí tương đối khá.
Trang Húc Nhiên theo phía sau hắn, há miệng nhưng không nói gì, chỉ là có chút cảm giác giống như cô dâu nhỏ. Cậu đang nghĩ, nếu như Diệp Lăng không bưng hết tay, có thể dắt cậu hay không.
Giống như những lần đã trải qua kia, ở siêu thị, trong cửa hàng… Cho nên nói, tại sao Diệp Lăng lại to gan như vậy? Lời nói bảo thủ phong kiến đâu rồi?
Hay bởi vì thói quen từ kiếp trước, trong Kinh Thành rộng lớn này ai cũng không biết Diệp Lăng, ở nơi này Trang Húc Nhiên lại rất có thế lực, trong tiềm thức Diệp Lăng phóng túng, có chuyện gì tự Trang Húc Nhiên đối phó.
Về phần không nắm chắc được kết cục, thì cũng chỉ là chia tay mà thôi.
“Tôi luôn thích ngồi ở bên này.”Rũ mắt nhìn mấy món ăn, Trang Húc Nhiên nhìn qua Diệp Lăng nói: “Đồ ăn, lượng cơm, nước chấm, còn có cà chua bi.” Đều là thói quen cùng những thứ mình thích, không khỏi… Quá mức trùng hợp.
Vị trí này rất tốt, so với không gian ầm ĩ bên ngoài thì tương đối hẻo lánh yên tĩnh, dựa vào cửa sổ, thấy bờ biển thấp thoáng đằng xa. Đồ ăn của nhà ăn vốn thanh đạm, chọn mấy thứ phối hợp rất tốt, nước chấm vừa phải, còn có cà chua bi Trang Húc Nhiên thích nhất.
“Tôi thích.” Diệp Lăng dùng nĩa màu bạc, ghim một quả cà chua bi, nhét vào trong miệng Trang Húc Nhiên: “Ăn nhanh đi.” Đối mặt với đồ ăn yêu thích, chẳng lẽ cần phải nói mới ăn. Câu hỏi kia không có cách nào trả lời, Diệp Lăng không biết thế nào, chỉ có thể qua loa tắc trách.
Không ngờ rằng một màn này lại rơi vào mắt rất nhiều người, trong lòng mấy hủ đã sớm hò hét.
Tại sao trong nhà ăn lại chứng kiến một màn hường phấn như vậy! Vì cái gì một trong số đó lại là sếp của mình! Cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là bạn trai của sếp vô cùng vô cùng đẹp trai…
“Mimi cô hết hy vọng rồi.” Nhìn thấy một màn này, một nhân viên nữ vỗ vỗ vai Mimi, dù sao giành người đàn ông của sếp chính là tội chết.
“Tôi cũng không dám nữa…” Mimi tránh được một kiếp đắm chìm trong sung sướng, phiền muộn vì bị đả kích lúc trước toàn bộ bay đi.
Quả nhiên nam nhân không thích 36D đều là gay, không ngoài dự tính!
(36D chắc là chỉ cúp ngực)
Khung cảnh được quay lại trên người sếp, những hành động mờ ám của Diệp Lăng chẳng phân biệt được sẽ phát sinh vào thời điểm nào, thỉnh thoảng sẽ khiến trái tim cậu nhảy loạn.
“…Anh thích làm như vậy ở nơi công cộng.” Câu dẫn, trêu đùa, tất cả đều hòa thành một từ: “Vì cái gì?” Trang Húc Nhiên rất muốn biết, cậu lẳng lặng nhìn Diệp Lăng.
Vấn đề này Diệp Lăng rất nghi hoặc, đó không phải là điều Trang Húc Nhiên thích hay sao?
Cho dù là nụ hôn tạm biệt, cùng nắm tay, hay là thời điểm không người đột nhiên yêu cầu hôn môi, đều là những yêu cầu của Trang Húc Nhiên đối với mình.
Diệp Lăng có nề nếp căn bản không nghĩ tới, có một số việc là thói quen của hắn, cho rằng đương nhiên. Mà có những cái khác người trong cuộc còn chưa đưa ra lời mong muốn, nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái!
——Có phải anh thầm mến tôi hay không?
——Rốt cuộc là có người phái anh tới khống chế tôi sao?
——Anh làm sao biết rõ…
——Thật ra chỉ muốn có một đáp án, lời nói thật lòng, nhưng anh không chịu nói.
“Cậu không thích?” Diệp Lăng nghi ngờ nghiêng đầu, trên môi còn dính một hột cơm.
“Không có.” Trang Húc Nhiên phủ nhận, đưa tay qua giúp Diệp Lăng gạt xuống hột cơm kia, cậu nói: “Không phải không thích.” Trang Húc Nhiên lần nữa cường điệu, sở dĩ câu hỏi này, chỉ muốn biết rõ đó không phải là ảo giác của mình.
“Ừ.” Diệp Lăng cúi đầu tiếp tục ăn.
“Tôi muốn ăn cải bó xôi trong dĩa của anh.” Trang Húc Nhiên nghiêm mặt, đưa ra một yêu cầu ngay cả mình còn thấy một chút xấu hổ.
Tình huống này…
Không quan tâm thiệt hơn, không đúng, là không sợ hãi. Diệp Lăng đã sớm quen với tính khó chiều của Trang Húc Nhiên, hắn đem phần cải bó xôi của mình cho Trang Húc Nhiên, chính mình thì ăn phần cơm kia của Trang Húc Nhiên.
“…” Trang Húc Nhiên còn tưởng rằng sẽ nhận được hai phần, nhưng mà cũng rất thỏa mãn, đối phương thật sự là có chút bao dung vô điều kiện…
Một ngày mùa thu sau giờ ngọ, Diệp Lăng nằm trong văn phòng của Trang Húc Nhiên nghỉ trưa. Điều hòa chỉ có tiếng máy chạy phát ra âm thanh rè rè, tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, không bao lâu thì rời đi.
Trang Húc Nhiên đi họp, Diệp Lăng giữa giấc tỉnh lại, phát hiện trong phòng chỉ có mình mình.
Vắng vẻ thì có chút vắng vẻ, nhưng cũng không cảm thấy quá quạnh quẽ.
Đối với Diệp Lăng, là kiểu người nếu không làm quen bạn bè hoàn toàn có thể tự mình chơi với mình (tự kỷ^^), hắn không biết cô đơn lạnh lẽo là gì.
Chỉ có Trang Húc Nhiên sợ Diệp Lăng buồn, thấy cô đơn. Họp xong lập tức trở lại, đi vào phòng nghỉ, nhìn thấy Diệp Lăng tỉnh dậy cũng không muốn đứng lên, một bộ dạng lười biếng.
Mấy ngày nữa sẽ học lại, không nhân cơ hội nghỉ ngơi thì làm gì—— đây là suy nghĩ của Diệp Lăng.
Nhìn thấy Diệp Lăng lộ ra biểu tình vặn vẹo, Trang Húc Nhiên cảm thấy rất sung sướng. Cậu không phải là người thích khi dễ người khác, thế nhưng khi đối mặt với Diệp Lăng sẽ nhịn không được mà khi dễ một chút.
Ý niệm khẽ động, Trang Húc Nhiên quỳ gối xuống giường, hai tay chống xuống, gương mặt chậm rãi để sát vào Diệp Lăng, vào lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn năm sáu cm, cậu bất động.
Lần này Diệp Lăng đoán không ra Trang Húc Nhiên đang muốn hôn môi hắn, chỉ cho là thuần túy quan sát mình.
“Trang Húc Nhiên?”
Tiếp tục hạ xuống, tạo thành tiếp xúc quen thuộc, nhưng chỉ là môi dán môi, không có động tác nào khác. Sau vài giây đồng hồ, Trang Húc Nhiên mới bắt đầu dùng lưỡi cạy mở, trượt vào trong, liếm từng ngõ ngách. Hàm trên là nơi nhạy cảm của đối phương, lúc hôn môi rất thích đụng vào, bởi vì Diệp Lăng sẽ phản ứng.
Đôi mắt khép lại lúc nào không biết, giống như là một chuyện rất tự nhiên. Diệp Lăng đưa tay qua nắm lấy bả vai Trang Húc Nhiên, đem quyền chủ động dần dần đoạt lại trong tay.
Hưởng thụ với nụ hôn dễ chịu, ánh mắt có chút mờ mịt, lại mơ màng đắm say, đây là biểu hiện của Trang Húc Nhiên lúc tỉnh táo ít khi xuất hiện.
Có lẽ Diệp Lăng không hiểu được Trang Húc Nhiên, kiếp trước hiểu biết của hắn về Trang Húc Nhiên cũng chỉ có da lông bên ngoài, đặc biệt đánh giá sai Trang Húc Nhiên khủng bố và xinh đẹp.
Nếu bạn rơi vào tình yêu với cậu ấy, tất nhiên, là một điều tuyệt vời…
“Trang Húc Nhiên…”
Diệp Lăng làm một lần liền kết thúc, nhưng Trang Húc Nhiên không dời đi, ngược lại càng sát lại gần, gắt gao dựa vào hắn, cầu thỏa mãn.
Đuôi mắt nhiễm một tầng sắc ái muội, híp mắt lại giống như mở lại giống như đang khép hờ, lười biếng mà hấp dẫn, còn có chút rụt rè.
Ngón tay vuốt ve lộn xộn tại cổ họng Diệp Lăng, bị Diệp Lăng nắm lại, vuốt ve hay trừng phạt, ngây ngốc không phân được.
Nếu như Diệp Lăng không tiếp tục động tác, nhất định Trang Húc Nhiên sẽ tự mình biểu đạt ý tứ cầu hoan.
Đổi lại trước kia, Trang Húc Nhiên cảm thấy không có gì là không được, chuyện cậu ép buộc Diệp Lăng tại trên đỉnh núi dựa vào nóc xe làm chuyện đó cũng đã làm rồi, như thế nào sẽ khiếp sợ cái gì mà cầu hoan nho nhỏ này.
Không biết ai sẽ hiểu được trái tim Trang Húc Nhiên, cậu cảm thấy bắt buộc không còn ý nghĩa, dựa vào biểu hiện của Diệp Lăng càng ngày càng kích thích, không phải có lẽ chính mình nên nắm lấy, để cho Diệp Lăng đến đòi hỏi sao?
Được yêu cầu, được quan tâm, chăm sóc, đối đãi ôn nhu, Trang Húc Nhiên đều muốn Diệp Lăng đối đãi với mình như vậy.
Cậu sẽ thất vọng hay là được theo ý nguyện?
“A…”
Vị trí đột nhiên thay đổi, Trang Húc Nhiên nằm phía dưới thừa nhận sức nặng của Diệp Lăng. Trước mặt rơi xuống nụ hôn nhẹ như lông ngỗng, dần dần nặng như… Đương nhiên không phải là núi Thái Sơn, chẳng qua chỉ là đổi thành kịch liệt, theo cách thức tiêu chuẩn… Quá có cảm giác.
Nghe nói mỗi người phụ nữ đều tưởng tượng mình được mãnh nam cưỡng hôn, hoặc là ôm lấy ném tới trên giường mà hung hăng yêu thương.
Trang Húc Nhiên không phải phụ nữ, cậu đương nhiên là tuyệt đối thụ, nhưng cũng là nam nhân tuyệt đối. Trước khi gặp được Diệp Lăng, cũng chưa từng tưởng tượng qua bị nam nhân cưỡng hôn, có ai dám?
Sau khi gặp được Diệp Lăng, ban đầu chỉ là tâm lý muốn được ôm thử, kết quả là vượt ngoài mong muốn, quả thực là vượt quá phạm vi. Chẳng những phù hợp với tất cả tưởng tượng, hơn nữa thể xác và tinh thần còn hòa hợp tuyệt đối, thỏa mãn đến muốn nổ tung.
“A…”
Nụ hôn mãnh liệt, từ bờ môi đến cổ, từ xương quai xanh đế trước ngực, mỗi nơi đều cắn thành một dấu đỏ, vô cùng mạnh vô cùng tàn nhẫn, cảm giác giống như bị sói con khi dễ.
Xoạt một tiếng, nút áo sơ mi toàn bộ rơi hết, tiếp theo là quần. Cởi quần áo có hơi hung bạo căn bản không quan tâm buổi chiều còn phải đi làm… Như vậy thật sự được không!
Tìm kiếm vị trí mẫn cảm của Trang Húc Nhiên, đối với Diệp Lăng mà nói, đã quá sành sỏi.
Cắn vào viên thịt trước ngực, hung hăng mút vào, trêu đùa đến khi người phía dưới rên rỉ…
Cởi sạch cậu, hôn cậu đến choáng váng, ấn chặt hung hăng làm cho đến khi cậu khóc…
Diệp Lăng chính là như vậy, trống rỗng vài ngày không tiếp túc thân mật, xế chiều hôm nay một phát không thể vãn hồi.
Biểu hiện thật giống như cho tới bây giờ chưa từng hưởng qua mùi vị của viên thịt nhỏ, ôm người vào trong ngực sau đó điên cuồng gặm cắn. Trong lòng trong mắt chỉ có khối thịt này, hận không thể một miếng một miếng nuốt vào.
Quá mức nóng bỏng, cùng một chỗ hơn mấy tháng, Trang Húc Nhiên là lần đầu biết được, thì ra Diệp Lăng cũng có lúc điên cuồng như vậy… Quả thật là không giống với hắn…
“A…”
Diệp Lăng ôm chặt người dưới thân, thở dốc khó khăn nói: “Thả lỏng một chút.” Hôm nay làm vội vã như vậy, kéo căng như vậy cơ thể sẽ đau đớn.
Đoán chừng sau khi xong việc thì ba bốn ngày không thể làm, bởi vì người nào đó sẽ bị đau thắt lưng… Không chịu được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT