Chủ đề của bài viết này là thảo luận về Diệp Lăng, trải qua cả ngày cả đêm lên men, dẫn đến càng ngày càng có nhiều người vào xem náo nhiệt. Mặc dù đang là buổi sáng, vẫn có rất nhiều người tìm kiếm bài viết.

Sau khi Diệp Lăng hồi đáp lại rồi đi ra ngoài, lập tức gây nên ngàn con sóng: Người trong cuộc đã ra mặt!

Rất nhiều người hồi đáp lại Diệp Lăng, trực tiếp ở trong bài viết cũng có, hay gửi tin nhắn nói chuyện riêng cũng có, Diệp Lăng vừa F5 lại trang web, lập tức nhìn thấy rất nhiều lời hồi đáp.

Những lời hồi đáp này có tốt cũng có xấu, có thiện cũng có ác ý, còn có một chút không đầu không đuôi chả biết là có ý gì.

Diệp Lăng rất phiền não, lần đầu tiên đối mặt với việc nghị luận công khai như vậy, nên có chút vội vàng xúc động. Gửi cái lời hồi đáp kia, hiển nhiên là không có tác dụng gì, không chỉ vậy còn gây thêm công kích.

Sự thật chính là việc thảo luận vẫn còn tiếp tục như cũ, người ta bí mật hoặc công khai trực tiếp thu thập thông tin từ hắn, hỏi hắn rất nhiều vấn đề.

Ví dụ như: Như thế nào có thể thành công dụ dỗ được quý công tử Kinh Thành? Đám người quý công tử bình thường thì ưa thích làm gì?

Lại ví dụ như: Bạn có biết bạn rất đẹp trai không?

Lại ví dụ như: Thật đáng ghét, có thể làm bạn với cậu được không?

Những thứ này vẫn còn rất nhẹ, có người còn trực tiếp hỏi Diệp Lăng: Có phải cùng đám quý công tử làm gay hay không? Cùng một đôi với ai? Cậu là công hay là thụ?

Ác độc nhất có lẽ là:  Nhìn dáng vẻ bất lương của cậu thật sự là bôi nhọ thanh danh M đại của chúng tôi, nhìn cậu nam không ra nam nữ không ra nữ, mau đi chết đi!

Diệp Lăng nhìn một nửa, hắn hít sâu một hơi rồi thở ra, xoa xoa ***g ngực khó chịu.

Những comment như thế này có nhiều lắm, căn bản dần dần trở thành những lời ác ý.

Diệp Lăng liên hệ với quản lý diễn đàn yêu cầu xóa bài.

Quản lý diễn đàn hồi đáp: Đã xóa, nhưng mà loại bài viết như thế này xóa cũng không hết, xóa một lập tức xuất hiện lại, đã xóa hết mười bài.

Diệp Lăng hồi đáp: Bạn có thể dùng cấm ngôn (từ ngữ cấm), lại nhìn thấy cái nào nghiêm trọng quá liền niêm phong lại.

Quản lý diễn đàn nói: Cấm được một cái, lại xuất hiện một cái, vậy phải làm sao? Cũng không thể niêm phong toàn bộ…

Diệp Lăng nghiêm mặt, môi mím thành một đường thẳng tắp, hắn có chút không rõ nguyên nhân mình phải chịu tội nghị luận như vậy, nếu như chỉ là vì Tào Chính và Tiếu Chí Hiên, hắn cảm thấy chuyện cũng không đến nỗi lớn như thế này.

Lúc này, Diệp Lăng đã đánh giá thấp thân phận của Tào Chính và Tiếu Chí Hiên, sức ảnh hưởng của họ mang đến. Quyền lợi không phải là thực thể có thể thấy được, nhưng mà sự giàu có lại có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Con đường để Diệp Lăng đi từ bần cùng lên đến đại phú suất thật sự là quá ngắn, trong vòng một đêm biến hóa lại gây sự chú ý, so với trúng giải nhất còn muốn điên cuồng hơn.

Cộng thêm việc Diệp Lăng có khuôn mặt đẹp, cũng là chuyện tốt để đám người kia công kích:  Dựa vào mặt kiếm sống gì gì đó, làm tiểu bạch kiểm gì gì đó.

E rằng mấy người ghen ghét Diệp Lăng không nhiều lắm, trọng tâm chính là ở phía mấy người có thù oán với hắn, mới đem chuyện này huyên náo không dứt.

Diệp Lăng suy nghĩ thật lâu, mới nghĩ đến điểm mấu chốt. Bởi vì sau khi Diệp Lăng đi vào M đại, giao du với bạn bè có hạn, quen thuộc với Diệp Lăng cũng chỉ có mấy người trong phòng ngủ kia thôi.

Nghĩ tới đây, Diệp Lăng ngẩng đầu tìm kiếm trong phòng học, tìm mấy người cùng phòng, Thế nhưng phòng học rất rộng, hắn thấy không rõ lắm.

Sau khi hết tiết, Diệp Lăng còn có một tiết phải học. Hắn là dạng người không thích trốn học, đành phải hoàn thành cho xong. Sau khi vất vả tan tiết, Diệp Lăng vội vàng  trở về phòng ngủ.

Ba người đều có mặt trong phòng, nhưng mà bọn họ luôn xem Diệp Lăng là không khí, cho dù hiện tại Diệp Lăng đã phát tài cũng vẫn như vậy. Diệp Lăng gấp rút trở về, cũng không có ai liếc mắt nhìn hắn một cái.

Ba người đều chán ghét loại người như Diệp Lăng, quả thực là không cách nào trở thành bạn bè, không cùng trong một thế giới.

“Bài viết trên diễn đàn là do các cậu gửi?” Diệp Lăng hỏi thẳng.

Trong phòng yên tĩnh, ai nấy làm chuyện riêng của mình, không có ai trả lời hắn.

Thậm chí Dương Văn Bân còn ném xuống máy chơi game, cầm lấy bóp tiền và điện thoại, nói với Vương Học Trí cùng Tần Hạo Văn: “Đi, chúng ta đi ăn cơm.”

“Thân phận của tôi cung những chuyện khác, trừ mấy người ra bên ngoài không có ai biết.” Diệp Lăng nhìn thấy mấy người trong phòng không thèm nhìn mình, hắn liền đứng ở cửa ra vào chờ bọn họ trả lời, nhất quyết không di chuyển.

Tần Hạo Văn bị Diệp Lăng ngăn cản, sầm mặt lại nói: “Tránh ra!”

Dương Văn Bân và Vương Học Trí ở phía sau, đồng thời lạnh mắt nhìn Diệp Lăng.

“Tôi sẽ đi điều tra, nếu như tôi tra ra được các cậu, tôi sẽ truy cứu đến cùng.” Diệp Lăng nói.

“Tránh ra, có ai cản trở cậu đâu? Điều tra ra thì thế nào? Tôi không thừa nhận thì có thể làm gì tôi?” Tần Hạo Văn chỉ vào người Diệp Lăng nói: “Đừng cho rằng hiện tại mình giỏi rồi? tôi cho cậu biết, như thế nào thì cậu cũng không biến thành phượng hoàng được đâu, cậu chỉ là một con gà rừng mà thôi!”

“Há…” Dương Văn Bân cùng Vương Học Trí cười ra tiếng.

“Thân chính bất phạ ánh tử tà, chính mình không sạch sẽ còn dám nói người khác, Dừng đi!” Tần Hạo Văn trực tiếp lách qua người Diệp Lăng, thuận tiện hung hăng đụng một cái vào bả vai Diệp Lăng.

(Thân chính  bất  phạ  ảnh tử tà: người ngay thẳng thì không sợ nói ngả nói nghiêng, giống như cây ngay không sợ chết đứng.”

“Bạn học gà rừng, chúng tôi vốn rất bội phục cậu, nghèo mà còn có cốt khí, nhưng mà hiện tại, ha ha ha.” Dương Văn Bân trước sau đi ra ngoài, ngược lại không đụng Diệp Lăng.

“…” Diệp Lăng đứng nguyên tại chỗ, một lát sau hắn lại lên diễn đàn, nhìn thấy mấy bài viết tiếp tục được đăng lên, rõ ràng là ít người comment, thế nhưng người viết bài vẫn là mò mẫm khắp nơi hồi đáp.

Diệp Lăng liên hệ quản lý diễn đàn xóa lần nữa, lần này sau khi xóa xong, điện thoại Diệp Lăng đột nhiên vang lên, cuộc gọi đến từ giáo viên chủ nhiệm của Diệp Lăng.

“Diệp Lăng, những bài viết trên diễn đàn kia là sao? Như thế nào gây ồn ào huyên náo như vậy?” Giáo viên chủ nhiệm họ Lý, Thầy Lý chỉ đơn thuần quan tâm mà gọi điện thoại đến hỏi thăm.

Diệp Lăng lại có chút khẩn trương, cho là mình bị giáo viên chán ghét rồi, hắn nói: “Thầy Lý, những lời đồn đại kia là nhảm nhí không có thật.” Diệp Lăng cũng không tính là nói dối, hắn thật sự không có bất kỳ mối quan hệ bất chính nào với Tào Chính và Tiếu Chí Hiên.

“Thầy đương nhiên biết đó không phải là sự thật… thầy là muốn hỏi trò một chút, làm gì mà để náo thành như vậy?” Thầy Lý nói: “Trò cùng với Tào Chính và Tiếu Chí Hiên là bạn bè? Vậy trò kêu bọn họ nhanh chóng đi ra làm sáng tỏ mọi chuyện, miễn cho người ta suy nghĩ ác ý cho trò.”

Lúc trước Diệp Lăng vào xem thì cảm thấy tức giận, nhất thời không nghĩ ra điều trên, sau cùng chủ yếu bởi vì Diệp Lăng không có thói quen để người khác hỗ trợ… Huống chi là người như Tào Chính và Tiếu Chí Hiên.

“Cảm ơn thầy, em đã biết, em sẽ liên hệ với bọn họ.” Diệp Lăng lễ phép nói cảm ơn, hết sức cảm kích với vị chủ nhiệm của mình, bởi vì đã tín nhiệm hắn.

“Trò cái đứa nhỏ này, đọc sách rất có tâm, chỉ là không có đầu óc, aizz.” Thầy Lý cảm thán, sau đó liền cúp máy.

“…” Diệp Lăng nghe chủ nhiệm bình luận một câu, chớp mắt mấy cái không biết có cảm tưởng gì, dù sao hắn thấy không có đầu óc cũng không phải là chuyện gì xấu.

Phát ngốc một lúc, Diệp Lăng đi vào phòng ngủ đóng cửa lại, đầu tiên gọi điện cho Tiếu Chí Hiên, hắn cảm thấy tìm Tiếu Chí Hiên thì đáng tin hơn một chút.

“Diệp Lăng?” Lần đầu tiên Tiếu Chí Hiên nhận được điện thoại của Diệp Lăng, cười nói: “Có gì không, muốn mời chúng tôi đi ăn cơm? Hiện tại bọn tôi đang ở ngoài trường.”

“Không phải, các cậu có vào diễn đàn của trường không?” Trong giọng nói của Diệp Lăng mang theo chần chừ, vừa nghe thấy Tiếu Chí Hiên liền cười: “Diễn đàn của trường? Làm sao vậy? Tôi không vào, chắc là Tào Chính cũng vậy. Chúng tôi dùng trang X, anh có tài khoản không? Thêm vào bạn bè cùng nhau nói chuyện chơi.”

Diệp Lăng do dự vài giây, nói: “Trong diễn đàn có một số người đang nói đến chúng ta, cho nên tôi muốn nhờ các cậu giúp làm sáng tỏ một chút.”

Tiếu Chí Hiên hỏi hắn: “Hả? Nói cái gì anh?”

Diệp Lăng nói: “Mấy lời ác ý, làm nhục, gây phiền nhiễu cho tôi.”

Tiếu Chí Hiên rất kinh ngạc: “Có chuyện này? Anh chờ một chút, tôi vào xem.” Không ngắt điện thoại với Diệp Lăng, Tiếu Chí Hiên vào thẳng diễn đàn, nhìn một lượt rồi tiếp tục nói với Diệp Lăng: “Alo, Diệp Lăng, anh còn ở đó không.”

“Ừ, vẫn còn.” Diệp Lăng vẫn luôn chờ, điện thoại cũng không rời khỏi tai.

“Khụ, tôi mới xem bài viết, bọn họ chỉ toàn những người ghen ghét anh.” Tiếu Chí Hiên nói đùa một câu, nhận thấy Diệp Lăng trầm mặc, cậu nhanh chóng nói ra biện pháp giải  quyết: “Diệp Lăng a, chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, anh đừng để trong lòng, tôi lập tức làm sáng tỏ cho anh.”

Chỉ dựa vào người hết hy vọng như Diệp Lăng, Tiếu Chí Hiên thật sợ hãi Diệp Lăng không nghĩ ra biện pháp đối phó.

“Được, cảm ơn cậu.” Diệp Lăng nghe Tiếu Chí Hiên giúp hắn giải quyết lộn xộn, lặng lẽ thở dài một hơi, đồng thời cũng rất cảm kích Tiếu Chí Hiên.

“Không cần khách sáo, vậy tôi cúp máy đây, để tôi nói với Tào Chính chuyện này.” Tiếu Chí Hiên vừa cúp điện thoại, lập tức gọi cho Tào Chính.

Tào Chính vào diễn đàn, cười đến rung người, cậu lập tức gọi điện thoại quấy phá Diệp Lăng: “Đẹp trai, anh có biết mình đẹp trai như vậy không?”

“…” Diệp Lăng rất hối hận khi nhận điện thoại.

“Lại nói tôi còn quên một chuyện, tôi còn chưa nói số tài khoản cho anh, anh chờ tôi một chút.” Tào Chính nói xong liền cúp  máy, gửi một tài khoản đến cho Diệp Lăng, sau đó lại gọi điện đến.

Diệp Lăng nhanh tay bắt máy, Tào Chính thì thầm: “Trả cho tôi năm nghìn, xong rồi tôi giúp anh làm sáng tỏ, tôi con mẹ nó không phải là bạn gay tốt với anh.”

Diệp Lăng đen mặt, lần đầu nhìn thấy kiểu đòi nợ như vậy.

“Cậu thật không biết xấu hổ.”

“Ha ha ha ha, có tiền muốn làm gì cũng được.”

Diệp Lăng bất đắc dĩ, đành phải nói: “Vậy cậu chờ tôi một chút.”

Mò mẫm khắp nơi trong điện thoại, Diệp Lăng phát hiện mình không làm ngân hàng di động. Hắn cau mày, sau đó đành phải gọi điện thoại cho Trang Húc Nhiên.

“Diệp Lăng?” Trang Húc Nhiên vừa mới ăn cơm trưa xong, cùng uống trà với nhân viên trong công ty tại chỗ làm.

“Trang Húc Nhiên, bây giờ cậu có rảnh không?” Diệp Lăng nhìn đồng hồ, hiện tại là đang giữa trưa, cảm thấy Trang Húc Nhiên chắc là không bận.

“Rảnh, làm sao vậy?” Trang Húc Nhiên hỏi hắn, khó có được một lần gọi điện thoại đến đây, chẳng lẽ là muốn hẹn hò.

“… Giúp tôi chuyển năm nghìn đến tài khoản của Tào Chính.” Diệp Lăng khó khăn nói.

“Cho Tào Chính? Tại sao lại gửi cho cậu ấy?” Trang Húc Nhiên không hiểu, Diệp Lăng gửi tiền cho ai thì cậu có thể hiểu được, nhưng mà tuyệt đối không hiểu tại sao lại gửi cho Tào Chính.

“Trưa ngày hôm qua ăn cơm cùng nhau, làm hỏng mất bộ đồ mới của cậu ấy.” Diệp Lăng nghiêm túc nói.

“Quần áo của cậu ấy bị hỏng thì có liên quan gì đến anh?” Trang Húc Nhiên nhướng mày, đây là do ai nói? Có phải Tào Chính khi dễ anh hay không?”

“Không phải?” Diệp Lăng cẩn thận ngẫm lại hoàn cảnh lúc đó, nghiêm túc nói: “Liên quan đến tôi.”

Trang Húc Nhiên thoáng trầm mặc, nói: “Được, chốc nữa tôi sẽ gửi cho cậu ấy.” Năm nghìn mà thôi, coi như là cho Tào Chính chiếm được thượng phong.

Diệp Lăng nói không được: “Phải gửi ngay bây giờ.”

“Lập tức! Tại sao!” Trang Húc Nhiên càng nghĩ càng thấy không đúng, bình tĩnh hỏi Diệp Lăng: “Có phải bọn anh có chuyện gì giấu tôi không?”

Đối mặt với vấn đề này của Trang Húc Nhiên, câu trả lời của Diệp Lăng là trầm mặc. Diệp Lăng không thích nói dối, bình thường ở loại thời điểm này hắn nghẹn họng một chút mới có thể nghĩ ra từ để nói.

Không chờ đến Diệp Lăng tìm được từ, Trang Húc Nhiên đã biết rõ Diệp Lăng có điều giấu mình, lập tức mất hứng nói: “Thật sự có chuyện gạt tôi? Anh không có ý định nói ra?”

Diệp Lăng sợ nhất là Trang Húc Nhiên nổi nóng, lập tức nói toạt ra: “Là chuyện ở trường học, không liên quan đến cậu.”

Trang Húc Nhiên càng thêm mất hứng, nhân viên trong công ty có thể rõ ràng nhìn thấy, sắc mặt của cậu thoáng cái xám xịt: “Anh nói không quan hệ với tôi?”

Diệp Lăng hậu tri hậu giác, phát hiện mình nhất thời lanh mồm lanh miệng nói ra làm cho Trang Húc Nhiên hiểu lầm, vội vàng bổ sung nói: “Tôi muốn nói là chuyện lần này có quan hệ với Tào Chính và Tiếu Chí Hiên, xảy ra trên diễn đàn trường.” Nói xong vẫn cảm thấy không được an toàn, nhỏ giọng thêm một câu: “Tôi định buổi tối gọi điện nói cho cậu.”

“Phải không?” Trang Húc Nhiên không quá tin tưởng lý do của Diệp Lăng, nhưng hiện tại điều quan trọng nhất là rốt cuộc Diệp Lăng ở trường đã xảy ra chuyện gì? Nghe Diệp Lăng nói về diễn đàn của trường, Trang Húc Nhiên bỏ qua mọi chuyện, nói với Diệp Lăng: “Để tôi xem thử.”

“Được.” Diệp Lăng không dám thở mạnh.

Không lâu sau, Trang Húc Nhiên dạo một vòng diễn đàn M đại rồi quay ra, lần nữa liên hệ với Diệp Lăng: “Anh đi tìm Chí Hiên cùng Tào Chính rồi hả?”

Diệp Lăng nói: “Rồi, Tiếu Chí Hiên đã đồng ý giúp tôi, nhưng mà Tào Chính…”

“Tào Chính như thế nào?” Hai đầu lông mày của Trang Húc Nhiên mang theo sát khí, khiến cho người bên cạnh kinh hồn bạt vía.

“Không có gì.” Diệp Lăng ngậm miệng, cái gì cũng không dám nói. Dù thế nào hắn cũng biết, Tào Chính và Trang Húc Nhiên đã quen biết nhau hơn mười mấy năm, huynh đệ tình thâm. Mà chính mình chỉ là tình nhân của Trang Húc Nhiên quen biết chưa đủ một tháng, không thể so sánh.

“Đừng có ấp úng, nói chuyện chỉ nói một nửa, có gì thì cứ nói với tôi.” Tâm tình của Trang Húc Nhiên rất không xong.

“Thật sự không có gì.” Diệp Lăng tìm cớ nói: “Tôi đi xem tình huống như thế nào rồi, tìm giáo viên giải quyết một chút.”

“Diệp Lăng.” Trang Húc Nhiên hô tên hắn.

“Tôi, có điện thoại, có thể là giáo viên tìm tôi, tôi cúp máy trước.” Bởi vì thiếu chút nữa phạm vào sai lầm nhỏ nhặt, Diệp Lăng khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, chỉ mới hơi mất tập trung đã bấm điện thoại cho Trang Húc Nhiên.

Từ lúc đó về sau, Diệp Lăng không còn dám gọi điện thoại cho bất luận người nào.

Làm dịu bớt một chút tâm tình, Diệp Lăng mở ra diễn đàn đăng nhập vào, nhìn thấy một cái ID tên là Tiếu Chí Hiên mở một hot topic.

Nội dung chủ đề rất đơn giản, giống như Diệp Lăng, Tiếu Chí Hiên và Tào Chính cũng mở ID, nói rõ ba người bọn họ chỉ đơn thuần là quan hệ bạn bè, mong mọi người ngừng lại tất cả mọi lời thảo luận về bọn họ, cuối cùng cảm ơn tất cả mọi người.

Vào đọc có rất nhiều người, so với những bài viết lúc trước còn muốn náo nhiệt hơn.

Tào Chính rất nhanh đã hồi đáp, không đứng đắn mà nói: Tôi không làm sáng tỏ, Diệp Lăng làm hỏng bộ quần áo mới của tôi còn chưa bồi thường tôi năm nghìn.

Tiếu Chí Hiên không nói gì mà hồi đáp: Quần áo là do tớ làm hỏng, cậu muốn tìm cũng phải tìm tớ để bồi thường.

Tào Chính không thuận theo mà nói: Anh ta mới là đầu sỏ gây ra việc cậu phun nước lên quần áo tớ.

Tiếu Chí Hiên nhận thua, cái gì cũng không nói, chỉ gửi lên icon lau mồ hôi.

Diệp Lăng đang do dự, rốt cuộc mình có nên hiện thân để nói rõ một chút hay không, nếu như không nói, Diệp Lăng cảm thấy không yên lòng.

Do dự vài phút, Diệp Lăng nói với Tào Chính và Tiếu Chí Hiên: Cám ơn các cậu đã giúp tôi làm sáng tỏ mọi chuyện, Ps: Năm nghìn của Tào Chính, tan học đi ngân hàng trả cho cậu.

Tào Chính đáp Diệp Lăng: [Mất hứng] đã nói rồi đấy, phải lập tức trả cho tôi?

Diệp Lăng đáp lại: ….

Rời khỏi BBS, Diệp Lăng cầm di động, trong lòng có chút thấp thỏm không yên, hắn nhớ tới vừa rồi mình mới cúp điện thoại của Trang Húc Nhiên.

Hơn nữa đến tận giờ, Trang Húc Nhiên cũng chưa gọi lại, đây tuyệt đối là biểu hiện của sự tức giận.

Nếu đổi một người khác, liền nhẹ nhẹ nhàng nhàng mà dỗ dành người ta. Thế nhưng Diệp Lăng không thể làm như vậy, tuy rằng Diệp Lăng rất lo lắng, nhưng hắn vẫn chọn đi ngủ trưa.

Một giấc ngủ đến hơn hai giờ chiều, lúc Diệp Lăng thức dậy, nhìn thấy trong phòng ngủ chỉ có mình mình, ba người kia hình như là chưa trở về.

Diệp Lăng sửa soạng cho mình xong, cầm lấy ví tiền cùng chìa khóa ra cổng trường, đến lớp học lái xe.

Bốn giờ chiều, Diệp Lăng trở về học thêm một tiết, hơn năm giờ, Diệp Lăng đến thẳng nhà ăn, ăn cơm chiều. Tối nay Diệp Lăng ngủ ở trường, mặc dù không hề hòa hợp với ba người cùng phòng, nhưng Diệp Lăng không muốn rời đi.

May mắn là, ba người kia cũng không thảo luận gì trong phòng ngủ, bọn họ chỉ xem Diệp Lăng như không tồn tại.

Diệp Lăng cảm thấy như vậy rất tốt, người không phạm ta ta không phạm người. Tuy rằng Diệp Lăng nói qua muốn điều tra, thế nhưng chuyện này có thể thuận lợi dẹp loạn như vậy, Diệp Lăng cũng không muốn truy cứu nữa.

Đọc xong sách cũng đã chín giờ tối, Diệp Lăng giở điện thoại ra xem, không có cuộc gọi nào.

Hiện tại Diệp Lăng mới gọi điện dỗ dành người đang kích động, nhưng mà Diệp Lăng sợ mình quấy rầy đến Trang Húc Nhiên.

Thêm vài phút đồng hồ, Diệp Lăng quyết định gửi tin nhắn cho Trang Húc Nhiên: Trang Húc Nhiên, bây giờ cậu có rảnh nghe điện thoại không?

Tại căn nhà ở Kinh Thành cách M đại hơn một cây số, Trang Húc Nhiên nhận được tin nhắn này. Trang Húc Nhiên nhìn thoáng qua, cất di động vào lại.

Bây giờ cậu đang cùng người nhà xem tivi, nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên bị trưởng bối giáo huấn hai câu.

Không lâu sau, Trang Húc Nhiên lấy điện thoại ra, đáp lại Diệp Lăng: Có chuyện gì?

Diệp Lăng đợi thật lâu, cho rằng Trang Húc Nhiên không trả lời, kết quả nhận được tin nhắn này, hắn lập tức lại soạn một tin khác: Gọi điện cho cậu, có được hay không?

Trang Húc Nhiên nhắn lại: Chờ tôi lên sân thượng.

Diệp Lăng cầm di động đếm thời gian, hai phút sau, hắn lập tức bấm điện thoại cho Trang Húc Nhiên.

“Có chuyện gì?” Giọng nói của Trang Húc Nhiên vẫn đều đều, Diệp Lăng nghe không ra là tốt hay xấu.

“Trang Húc Nhiên.” Diệp Lăng mở miệng, câu đầu tiên là nói nhảm: “Cậu đã ăn cơm chưa.”

Trang Húc Nhiên đút tay túi quần đang đi lên lầu, cậu vừa đi vừa nói: “Đã đến giờ này, chẳng lẽ anh còn chưa ăn?” Không phải là do diễn đàn làm tức giận, ăn không ngon đi? Ngẫm lại tính cách của Diệp Lăng, quả thật có khả năng này.

“Ăn rồi.” Diệp Lăng ngượng ngùng, nói xin lỗi vì chuyện xảy ra lúc trưa: “Giữa trưa không phải là cố ý cúp điện thoại của cậu, thật là ngại quá.”

“A, không có gì.” Trang Húc Nhiên tương đối hiếu kỳ: “Rốt cuộc là vì cái gì mà anh cúp điện thoại của tôi?” Dựa vào sự hiểu biết của Trang Húc Nhiên với Diệp Lăng, hắn không dám.

“Không có gì.” tâm tư nhỏ này của Diệp Lăng, ý định để nó ở trong lòng được rồi, không có khả năng nói ra với Trang Húc Nhiên, hắn nói: “Chiều hôm nay tôi có học lái xe rồi, buổi tối ở phòng ngủ. Còn cậu, hôm nay làm việc có thuận lợi không?”

Qua một thời gian dài đã trở thành thói quen, khiến cho Diệp Lăng dựa vào hình thức mà trò chuyện cùng Trang Húc Nhiên. Dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, từ hàng ngày cho tới tâm tình, sau đó căn bản có thể cúp điện thoại đi ngủ.

“Cũng được, anh học xe đến đâu rồi?” Trang Húc Nhiên kinh ngạc phát hiện, cậu cho rằng EQ của Diệp Lăng thấp, chỉ số thông minh cũng thấp, không ngờ nói chuyện yêu đương lại rất có cảm giác.

Buổi sáng hôn, ngủ ngon hôn, tạm biệt cũng hôn. Từ buổi sáng tình yêu, điện thoại quan tâm, đến rất nhiều quan tâm săn sóc khác.

Trang Húc Nhiên đếm kỹ từng cái, cảm thấy có chút không tưởng, bởi vì bỗng thấy Diệp Lăng là một tình nhân hoàn hảo, không chỗ nào có thể bắt bẻ được.

Cho như tồn tại một ít thói xấu vụn vặt, cũng không ảnh hưởng đến toàn bộ.

“Học lý thuyết, cái này học bằng cách nhớ, không khó.” Diệp Lăng không có sở trường về cái gì, học bằng cách nhớ chính là sở trường duy nhất của hắn.

“Ừ, miệng thế nào, bôi thuốc chưa?” Trang Húc Nhiên hỏi.

“Rồi.” Diệp Lăng sờ lên khóe miệng vẫn còn sưng lên, nói thực.

“Ngày mai đến tìm anh.” Trang Húc Nhiên vào nhà, nằm lên sopha nói: “Đã giúp anh hẹn ngày kiểm tra sức khỏa, còn có đi làm thẻ tập thể hình.” Lúc nói ra những lời này, Trang Húc Nhiên dường như nhớ đến xúc cảm phần bụng của Diệp Lăng, ngón tay giật giật.

“Ừ.” Diệp Lăng đáp, những chuyện này kiếp trước cũng đã làm, Diệp Lăng không cảm thấy có gì bất ngờ.

“Anh đang gọi điện thoại ở đâu vậy?” Trang Húc Nhiên hỏi hắn.

“Ở bên ngoài, rừng cây nhỏ.” Diệp Lăng vừa đi vừa nói chuyện, đưa mắt nhìn mấy cặp tình nhân xung quanh, lẩm bẩm một câu: “Đều là mấy cặp tình nhân.”

Trang Húc Nhiên hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được cảnh kia, một nam sinh cao lớn ngốc ngốc đứng ở bên cạnh mấy cặp tình nhân mà gọi điện thoại.

“Lần sau đến trường của anh một chuyến.”

“…” Diệp Lăng vô thức cự tuyệt, nếu lại gây náo loạn trên diễn đàn một lần nữa thì sao bây giờ: “Không tốt lắm, người ta sẽ nghị luận.”

“Anh đã có hai người làm bạn ở trong, nhưng vẫn còn thiếu tôi.” Trang Húc Nhiên cười nói, cậu cũng đã xem qua bài viết.

“Vậy thì tùy cậu.” Diệp Lăng bĩu môi nói, dù sao Trang Húc Nhiên không nhất định sẽ đến.

Hai người nói nhăng nói cuội một hồi, đến khoảng chín giờ mười, Diệp Lăng nói muốn lên phòng đi ngủ.

Sáng hôm sau, Diệp Lăng rời giường rất sớm, hắn có liên tục ba tiết cần phải lên, căn bản ăn xong sữa sáng liền đi học cho đến giữa trưa.

Thời gian trống lúc kết thúc tiết thứ hai, Trang Húc Nhiên gọi điện đến Diệp Lăng, nói cho hắn mười hai giờ trưa ra cổng trường.

Diệp Lăng bước ra ngoài, đúng giờ hẹn.

Trang Húc Nhiên lái xe qua đón Diệp Lăng, đi đến một tiệm cơm rồi lái vào bãi đỗ, cậu dừng xe cởi dây an toàn xuống, thăm dò nhìn Diệp Lăng.

Phát hiện khóe miệng Diệp Lăng còn vết, Trang Húc Nhiên hỏi: “Miệng còn đau không?”

“Không đau lắm.” Diệp Lăng vừa nói xong, đã bị Trang Húc Nhiên hôn, không quá ôn nhu.

Diệp Lăng một bên đáp lại Trang Húc Nhiên, một bên gỡ dây an toàn ra, lợi dụng tư thế thoải mái nhất mà hoàn thành nụ hôn mặt đối mặt.

Có lẽ là hai đêm không ngủ cùng nhau, giữa hai người có loại cảm xúc củi khô bốc lửa.

Diệp Lăng theo thói quen dùng lực độ cùng tốc độ để hôn môi, lại khiến cho bản thân Trang Húc Nhiên không nhịn được, chủ động kết thúc nụ hôn này.

“Nhanh quá…” Trang Húc Nhiên liếm liếm đôi môi tê dại, phía trên vẫn còn lưu lại lực độ khi Diệp Lăng dùng sức mút thỏa thích, đủ để cậu hiểu lầm rằng mình có một vị trí trong lòng Diệp Lăng.

“…” Diệp Lăng không giải thích, mở cửa bước xuống xe.

“Hừ.” Khi chưa gặp mặt, Trang Húc Nhiên cảm thấy mình hoàn toàn nắm được Diệp Lăng trong tay. Cho đến khi chính thức gặp mặt, Trang Húc Nhiên lại nhận ra bản thân Diệp Lăng có gì đó vô cùng khác lạ, khiến cậu không cách nào thể hiện được dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play