Một nam tử mặc áo bào tro đi lại giữa đường phố Trung Châu đang bị bóng đêm bao phủ.
Hắn luôn luôn cúi đầu, tựa như đang đếm thử mình đã đi được bao nhiêu viên đá lát màu xanh rồi. Tốc độ di chuyển của hắn không nhanh, nhưng cảm giác vô cùng mạnh mẽ, khi có người từ đằng trước đi tới, chuẩn bị nhìn thấy hắn, hắn ta đã rẽ sang một đường khác.
Cho nên, mặc dù thành Trung Châu vào ban đêm có rất nhiều người giăng đèn kết hoa, sáng trưng như ban ngày, nhưng từ lúc bắt đầu vào thành đến giờ, nam tử mặc áo bào tro này chưa từng gặp một ai.
Hắn ta tựa như một bóng ma xuất hiện trong thành Trung Châu, nhưng cả người lại tản phát một luồng khí tức kiêu ngạo cô độc.
Hắn ta dừng lại bên ngoài một phủ lớn đại thần. Mặc dù trong cảm giác của hắn ta xung quanh đây không có luồng khí tức nào quá mạnh mẽ, nhưng quân sĩ tuần tra quanh phủ lại vô cùng đông đảo, cách đó không xa còn có một trạm canh gác đêm, nên nam tử mặc áo bào tro này phải mất đến hơn mấy chục đình, vô cùng cẩn thận mới có thể phóng qua vách tường phủ lớn này, tiềm hành đứng bên ngoài một căn phòng đang được đốt đèn dầu.
Bên ngoài thư phòng, hắn ta càng kiên nhẫn chờ đợi hơn. Đợi đến lúc vị quan trong thư phòng đấy dường như có chuyện muốn ra ngoài, đi tới cửa thư phòng, đẩy cửa ra bên ngoài, nam tử mặc áo bào tro này mới hành động với một tốc độ nhanh kinh người, không một tiếng động đi đến cửa, dùng tay bóp lấy cổ họng quan viên này, lắc mình vào thư phòng, rồi đóng cửa lại. Tiếp theo, hắn ta mới nói nhỏ bên tai vị quan này:
- Lưu đại nhân, đừng lên tiếng, ta là người học viện Thanh Loan.
Thân thể vị quan bị hắn kiềm chế này đột nhiên chấn động, sau đấy dần buông lỏng.
Dưới ánh nến chiếu rọi, sự khiếp sợ trong mắt vị quan này dần biến mất, để lộ một khuôn mặt vô cùng ngay thẳng kiên nghị, đầy chính khí, chính là danh thần Vân Tần, Lưu Học Thanh.
Cảm giác được Lưu Học Thanh phối hợp, nam tử mặc áo bào tro này buông tay, dời chân nửa bước, khẽ hành lễ với ông ta.
Nhờ có ánh nến, Lưu Học Thanh thấy được khuôn mặt của nam tử mặc áo bào tro, thấy được nét mặt kiêu ngạo bất tuân không giống ai, tựa như người nào cũng nợ hắn mấy chục vạn lượng bạc. Lưu Học Thanh đau đớn nuốt nước miếng vài ngụm, giúp cổ họng thông nhuận hơn, nhưng sự lạnh lẽo lại từ tận đáy lòng vọt lên khắp nơi:
- Ngươi là Thánh sư ngự kiếm khoa Chỉ Qua, Từ Sinh Mạt.
- Ngoại trừ ta, còn ai có thể tiến vào chỗ ở đại quan như ngươi mà không bị phát hiện?
Từ Sinh Mạt cảm thấy rất kiêu ngạo vì mình có thể gặp mặt Lưu Học Thanh mà không sử dụng hồn lực, không bị người tu hành nào khác phát hiện. Nhưng sau khi nói xong câu này, hắn ta đột nhiên nhớ tới mùa đông năm ngoái, khi tuyết vừa rơi, Lâm Tịch đã tới thành Trung Châu này đại sát tứ phương không kiêng kỵ, hắn nhất thời im lặng, trong lòng vô cùng khó chịu.
- Mặc dù ngươi là Thánh sư, nhưng nếu như bị người khác phát hiện ngươi đang ở trong thành Trung Châu, ngươi chưa chắc có thể chạy trốn được.
Lưu Học Thanh hạ giọng xuống, nhìn Từ Sinh Mạt hỏi:
- Ngươi tìm ta là vì chuyện gì?
- Ta chỉ chịu trách nhiệm giúp tiểu tử Lâm Tịch kia tường thuật lại vài lời.
Từ Sinh Mạt cắn răng, sắc mặt hơi đổi mà nói.
Lưu Học Thanh không hiểu vẻ mặt của Từ Sinh Mạt, nhưng tâm trạng ông ta hiện nay rất nặng nề, nên không muốn tra cứu, trầm giọng hỏi:
- Lâm Tịch muốn nói gì?
- Núi Luyện Ngục sẽ lệnh Đại Mãng nghị hòa với Vân Tần, mấy ngày nữa, Đại Mãng sẽ chính thức phái sứ thần đi Vân Tần, lúc đó thành Trung Châu sẽ biết tin.
Từ Sinh Mạt nhìn Lưu Học Thanh, nói:
- Lâm Tịch nhờ ta nói với ngươi rằng, mặc dù ai cũng hi vọng chiến tranh kết thúc, nhưng đối với học viện Thanh Loan, đây là thủ đoạn lấy lui mà tiến của núi Luyện Ngục. Núi Luyện Ngục sẽ nhờ chuyện nghị hòa này để quang minh chính đại cử người tu hành tiến vào Vân Tần.
- Học viện Thanh Loan hiện nay chưa chắc có năng lực ngăn cản người tu hành núi Luyện Ngục.
- Chuyện nghị hòa lần này do chưởng giáo núi Luyện Ngục ra lệnh, nên nhất định sẽ đạt thành. Lâm Tịch nói chính hắn cũng không biết ngươi sẽ đứng bên nào, nhưng hắn khẳng định ngươi sẽ làm chuyện có ích cho Vân Tần. Cho nên, trong khi Đại Mãng khẳng định sẽ thỏa mãn điều kiện nghị hòa của Vân Tần, hắn hi vọng ngươi có thể đòi hỏi nhiều hơn, giúp cho Vân Tần có nhiều lợi ích hơn, có thể kéo dài một chút thời gian.
Sau khi nói liên tục mấy câu, Từ Sinh Mạt dứt khoát nói:
- Được rồi, ta đã nói xong.
- Đại Mãng muốn nghị hòa với chúng ta?
Thần sắc hiện giờ trong mắt Lưu Học Thanh chính là vô cùng kích động và thần sắc.
Ông ta hít một hơi thật sâu, giúp mình tỉnh táo hơn, rồi nói:
- Lâm Tịch xác định nghị hòa thành công? Cho dù yêu cầu chúng ta hà khắc như thế nào?
Từ Sinh Mạt bình tĩnh nhìn ông ta một cái, lạnh nhạt nói:
- Mặc dù ta không phải Lâm Tịch, nhưng nếu như ta không phải là người ngu, vậy ý của mấy câu nói của hắn chính là ngươi phải nhân cơ hội mà đòi hỏi nhiều, sau đấy nhân lúc đối phương lưỡng lự không chịu mà kéo dài thời gian.
Lưu Học Thanh trầm mặc.
Từ Sinh Mạt cũng không nói gì nữa, xoay người đẩy cửa đi ra khỏi phòng.
Sau khi tốn không ít thời gian vượt ra tòa phủ lớn đó, đi trên những con đường lớn trong thành Trung Châu, Từ Sinh Mạt hoàn toàn tỉnh táo lại mới lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng nói:
- Giả dạng lạnh lùng cô độc mà còn hơn cả ta, Lâm Tịch, đây rõ ràng là chuyện sống chết đấy, ngươi lại chỉ nói với Lưu Học Thanh mấy câu như vậy...
...
...
So với thành Trung Châu, học viện Thanh Loan đã sớm nhận được tin tức nghị hòa.
Ngoại trừ học viện Thanh Loan ra, trong thành Trung Châu này, Lưu Học Thanh là người sớm biết tin tức nghị hòa.
So với các quyền quý khác, tất nhiên hoàng đế Vân Tần đã sớm biết được tin tức này.
Vào ngày thứ hai Lưu Học Thanh biết được Đại Mãng sắp nghị hòa với Vân Tần, hoàng đế Vân Tần đã sớm biết được chuyện này sẽ xảy ra.
Chuyện đầu tiên hắn ta là chính là đến cung Từ Bình trong hoàng thành.
Đây là cung yên lặng nhất, thậm chí nhiều cỏ dại nhất trong hoàng thành, người ở trong cung này cũng chính là người mạnh nhất thành Trung Châu, hoặc có thể nói là mạnh nhất Vân Tần hiện nay.
Đại cung phụng triều đình Vân Tần, Nghê Hạc Niên.
Hoàng đế Vân Tần ra lệnh toàn bộ thị tùng và thị nữ đứng bên ngoài cung, sau đó một mình đi vào cung Từ Binh, đi tới chỗ sâu nhất, gian phòng của Nghê Hạc Niên.
Lúc này đã là đầu mùa hè, gió hè của thành Trung Châu nóng đến mức khiến người ta phải chảy mồ hôi.
Nhưng căn phòng tu hành của Nghê Hạc Niên thậm chí còn lạnh hơn cả thành Trung Châu khi trời đông giá rét.
Bởi vì đây vốn là một hầm băng lớn, ngay cả vách tường cũng được làm từ ngọc lạnh.
Nhìn Nghê Hạc Niên đang ngồi xếp bằng trên giường ngọc lạnh, ngay cả lông mày cũng có sương trắng ngưng đọng, hoàng đế Vân Tần trầm mặc một hồi mới nói:
- Có hiệu quả không?
Nghê Hạc Niên mở mắt nhìn hắn, tựa như đang nhìn các Thánh sư bình thường khác, bình thản nói:
- Ít nhất có thể khiến thân thể chậm già đi rất nhiều, giúp ta tranh thủ được nhiều thời gian.
Hoàng đế Vân Tần không giận dữ, bình tĩnh nhìn lão ta, hỏi:
- Bao lâu...
- Vài năm.
Nghê Hạc Niên tùy ý nói.
Nghe thấy câu trả lời không chắc chắn như vậy, tựa hồ quá tùy ý và xấc láo, hoàng đế Vân Tần vẫn không tức giận, chỉ là trầm mặc lâu hơn. Sau một hồi, hắn ta mới ngẩng đầu, trầm giọng nói:
- Huệ linh đan đúng là do trẫm cho Văn Nhân Thương Nguyệt.
Nghê Hạc Niên nhìn hoàng đế Vân Tần một cái, chưa trả lời, nhưng thần sắc của lão ta vô cùng bình tĩnh, tựa hồ chưa nghe thấy những gì hoàng đế Vân Tần vừa nói.
- Núi Luyện Ngục sẽ nghị hòa với trẫm.
Hoàng đế Vân Tần khẽ nhướng mày, tiếp tục nói.
Nghê Hạc Niên cau mày lại, ánh mắt lập tức trở nên bén nhọn, làm cho sương trắng đọng trên lông mày phát ra âm thanh kẽo kẹt.
- Trẫm muốn biết ý kiến của ngài.
Hoàng đế Vân Tần hít sâu một hơi, giọng nói cũng trầm hẳn xuống:
- Ngài hẳn hiểu rằng nghị hòa hay không nghị hòa, trẫm phải biết ý kiến của ngài.
Nghê Hạc Niên bình tĩnh nhìn hoàng đế Vân Tần một cái, nói:
- Trước đó ngươi đã hợp tác với núi Luyện Ngục, đã đối địch với học viện Thanh Loan, chẳng lẽ còn có cơ hội quay đầu sao?
Sắc mặt hoàng đế Vân Tần trở nên khó coi, nói:
- Trẫm chẳng qua suy nghĩ đến biện pháp có khả năng đánh bại học viện Thanh Loan nhất, nên mới giao huệ linh đan cho Văn Nhân Thương Nguyệt, chứ không phải đưa cho đại cung phụng.
- Ngươi sai lầm rồi.
Nghê Hạc Niên chậm rãi lắc đầu, nói:
- Ta chưa từng cho rằng huệ linh đan có tác dụng với ta nhiều, nếu như ta đã không để ý đến huệ linh đan, vậy dù ngươi cho ai, căn bản không cần nói xin lỗi với ta.
Hoàng đế Vân Tần ngẩn người.
- Một mình ngươi đi vào gặp ta thực ra cũng đang muốn đánh cược, xem thử thái độ của ta đối với ngươi có thay đổi gì không. Ngươi cũng hiểu rằng ngươi hợp tác với chưởng giáo núi Luyện Ngục là dẫn sói vào nhà, ngươi biết ta là sức mạnh duy nhất mà ngươi có thể dùng để đối phó với chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Nghê Hạc Niên dùng đôi mắt màu xám, căn bản không nhìn rõ được, nhìn hoàng đế Vân Tần, bình tĩnh nói:
- Nhưng nhiều năm như vậy rồi, ngươi cũng có thể hiểu được kẻ thù của ngươi là ai, ta căn bản không để ý đến. Điều ta để ý chỉ là đồ vật ta theo đuổi. Ta luôn theo đuổi cảnh giới siêu việt Thánh sư, thật sự trở thành người mạnh nhất trong thành Trung Châu. Hiện giờ ta đã làm được, con đường của ta bây giờ, địch nhân bây giờ có cảnh giới cao hơn ta, mạnh hơn ta, cũng chỉ có chưởng giáo núi Luyện Ngục.
- Ngươi sợ ta có ý kiến với ngươi, lúc đó sẽ không giúp ngươi đối phó chưởng giáo núi Luyện Ngục?
Khóe miệng Nghê Hạc Niên nhếch lên để lộ nụ cười đầy ý châm chọc:
- Ngươi không cần lo lắng như vậy, bởi vì nếu như muốn rời khỏi thế gian này, ta ít nhất sẽ khiến lão ta phải chết theo.
Hoàng đế Vân Tần khẽ nheo mắt lại, thần sắc khuôn mặt lại tỏ vẻ uy nghiêm và lạnh lùng.
Hắn ta khom người thi lễ với Nghê Hạc Niên.
- Tên của đại cung phụng ngài sẽ mãi mãi lưu danh sử sách Vân Tần.
- Đại cung phụng ngài cần gì, hoàng thành sẽ mặc cho ngài lấy.
Sau khi lãnh khốc và tôn kính nói hai câu này, hoàng đế Vân Tần liền mang theo sự mừng rỡ và tự tin rời khỏi.
Nghê Hạc Niên không lên tiếng nữa.
Lão ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, hơi thở tựa hồ cũng ngừng lại, nhưng bên trong không khí trong hầm băng này tựa hồ xuất hiện rất nhiều hoa văn nhạt tinh tế, tựa như những hoa văn đó nối liền không khí và cơ thể lão.
Nụ cười đầy ý châm chọc ở ngay khóe miệng lão ta chưa biến mất, nhưng lại hơi rung động một cách kỳ lạ.