Trương Thu Huyền ngã xuống trước mặt đối thủ.
Ông ta cảm thấy mỏi mệt chưa từng có, đó là một cảm giác vô lực, suy yếu. Nhưng ông ta vẫn cố gắng ngẩng đầu mình lên, đồng thời ho khan quát to một tiếng:
- Ngươi dám đến biên giới Bàn Nhược sao?
Thế gian này chỉ có "Đại hắc" mới có thể bắn lên trời với khoảng cách xa như vậy, đánh tan Thần mộc phi hạc, cũng chỉ có "Đại hắc" mới có thể dùng một cây tên chấn nát toàn bộ hồn lực và thể lực của ông ta.
Cho nên, người xa lạ đang đứng trước mặt ông ta chính là tướng lãnh Đường Tàng đã từng giết chết một Phong hành giả học viện Thanh Loan, cướp lấy "Đại hắc", sau đấy sợ hãi tới mức không dám sống trong quân đội, chỉ dám ẩn núp trong thành Lưu Sa ở Đường Tàng.
- Đường Tàng rộng lớn, nhưng không có mảnh đất cho ta đặt chân, chỉ có thể liều mạng.
Người này chậm rãi lên tiếng, giọng nói lộ vẻ cô đơn.
Xuất hiện trong tầm mắt Trương Thu Huyền là một nam tử đã bị thời gian tiêu hao đi tất cả hào khí và ý chí chiến đấu, mài đi các góc cạnh trên khuôn mặt, không một chút uy nghiêm hay khí thế, chỉ còn lại sự cảm hoài và mất mác. Mái tóc của người này đã bị nhuộm trắng, khóe mắt hằn sâu những nếp nhăn.
Trương Thu Huyền không quan tâm đến tên nam tử đã ẩn giấu tên họ nhiều năm, thậm chí không có bao nhiêu người ở Đường Tàng biết hắn là ai, ông ta ngẩng đầu lên là vì muốn nhìn "Đại hắc" đã nhiều năm rồi chưa từng nhìn thấy.
Ông ta đã nhìn thấy.
Sau đó một lần nữa ông ta run sợ, đến nỗi cả người bắt đầu run rẩy không thôi.
Nếu bây giờ Lâm Tịch có thể nhìn thấy, hắn nhất định sẽ cảm thấy không thể hiểu được và vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì trong tay của nam tử hào sảng này không phải là một cây cung, mà chính là một cây đàn cổ dài màu đen.
Đây là một dụng cụ toàn thân màu đen như mực, giống như màn đêm đen tối nhất trên thế gian. Dựa vào hình dáng bên ngoài, ít nhất có thể nói đây là một cây đàn cổ có ba dây.
Nhưng từ nhiều năm về trước Trương Thu Huyền đã từng nhìn thấy "Đại hắc", nên ông ta biết đây chính là hồn binh cự cung mạnh nhất thế gian: "Đại hắc".
Tuy hiện giờ "Đại hắc" không nằm trong tay người kia, nhưng Trương Thu Huyền tựa hồ cảm thấy được ánh sáng của người đó còn lưu lại trên thanh hồn binh này.
Trương Thu Huyền run rẩy, không nhịn được mà kêu lên:
- Ngươi sai rồi, ngươi thật không xứng với hồn binh này.
Nam tử có dáng vẻ hào sảng nhìn Trương Thu Huyền, hắn có thể hiểu được cảm xúc của Trương Thu Huyền, nhưng khóe miệng của hắn lại nhếch lên, cười cợt mà nói:
- Ngươi và hoàng đế của ngươi không phải đang cố gắng làm những gì chúng ta đang làm sao?
Trương Thu Huyền ngẩn ngơ, nhất thời không nói được.
Nam tử có dáng vẻ hào sảng lại chăm chú nhìn hắn, thâm ý nói:
- Chỉ là ta không thể hiểu được đấy. Chúng ta và học viện Thanh Loan đối đầu với nhau là bất đắc dĩ, là một điều bình thường. Nhưng tại sao hoàng đế Vân Tần và ngươi lại có can đảm đối phó với học viện Thanh Loan, chẳng lẽ các ngươi đã có thể khẳng định Trương viện trưởng không còn trên thế gian?
Chỉ là một câu nói bình thường, nhưng sắc mặt Trương Thu Huyền chợt tái nhợt như tờ giấy trắng.
Sau đấy ông ta phát hiện có Thần tượng quân đang áp sát tấn công những người đang liều mạng chạy trốn về hai bên vách núi. Những người này, có người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma, có người là kỵ quân mặc trọng khải.
Trong những người tu hành này, chắc chắn có người nhận ra thanh cung "Đại hắc", mà những người không biết kia chắc chắn cũng có thể nhận ra tướng lãnh Đường Tàng dáng vẻ hào sảng này là một Thánh sư, nên không có ai dám xông thẳng tới như khi nãy nữa, đành bỏ chạy về hai bên.
Nhưng Thần tượng quân tựa hồ không khẩn trương lắm, thậm chí "cho phép" một số người bỏ chạy.
- Tỉnh đốc hành tỉnh Thiên Lạc này là người của các ngươi?
Ông ta chợt nghĩ tới điều gì đó, sau đấy lập tức nín thở, nhìn lên nam tử có dáng vẻ hào sảng này, khàn giọng nói.
- Không.
Nam tử có dáng vẻ hào sảng lắc đầu, khom người xuống vỗ vỗ bả vai Trương Thu Huyền, thấp giọng nói với Trương Thu Huyền bằng âm thanh chỉ hai người nghe được:
- Nếu Trưởng Tôn Cẩm Sắt muốn tra...hắn sẽ phát hiện đó là người của Giang gia.
Trương Thu Huyền càng run rẩy hơn.
Ông ta suy nghĩ lại nhiều chuyện, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng sau khi bị đối phương vỗ như vậy, cả người ông ta lập tức cứng ngắc, không thể nói được lời nào.
Ánh mắt của nam tử có dáng vẻ hào sảng khi nhìn về Trương Thu Huyền tựa hồ hơi đồng tình, lại giễu cợt cười cười, nhẹ giọng nói bên tai Trương Thu Huyền:
- Ngươi đừng đoán nữa. Lúc trước Trưởng Tôn Cẩm Sắt muốn từng bước tước đi sức mạnh của Hoàng gia, đã tách lăng Bích Lạc thành hành tỉnh Bích Thủy, Thiên Lạc, phần lớn những quan viên được điều đến đều phải qua tay Văn Huyền Xu. Cho nên, tất cả mọi chuyện đều do Văn Huyền Xu an bài...Nếu không có Thủ phụ của Vân Tần trợ giúp, làm sao một đại quân như Thần tượng quân có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện gần biên giới Vân Tần? Thực lực và quyền thế của Văn Huyền Xu hiện nay xứng đáng để Thần tượng quân chúng ta cảm thấy hắn có tư cách để hợp tác với hắn.
...
...
Trong hoàng thành Trung Châu, Văn Huyền Xu chậm rãi bước ra khỏi ngự thư phòng, lặng lẽ trở về nội các phủ đệ của mình.
Nhớ tới vị hoàng đế ôn hòa mà uy nghiêm vừa nói chuyện với mình trong ngự thư phòng, ông ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh trên hoàng thành, khuôn mặt bình tĩnh đến mức không thể biết được ông ta đang nghĩ gì, nhưng đôi mắt lại tràn đầy thần sắc đùa cợt.
Trong mười mấy năm qua, ông ta luôn tôn kính Chu thủ phụ, tự biết rằng mình không thể nào bằng Chu thủ phụ được.
Nhiều năm chịu khó học hỏi, ông ta có thể khẳng định nếu như Chu thủ phụ là hoàng đế Vân Tần, nhất định sẽ khó đối phó hơn Trưởng Tôn Cẩm Sắt. Bởi vì trong cả hoàng thành Trung Châu này, Chu thủ phụ chính là người biết giữ thăng bằng nhất.
Trong mấy năm nay, cả Vân Tần luôn an bình, các Ti, các nguyên lão đều ôn hòa với nhau, hơn nữa sự tranh giành quyền thế đều không quyết liệt như bây giờ, tất cả là nhờ Chu thủ phụ biết cách điều đình. Không để cho bất kỳ thế lực nào phản ứng quá mạnh mẽ, đồng thời có thể nhờ các bên khác, vậy cho dù bản thân không ra tay, bản thân Chu thủ phụ đã là một người rất đáng sợ.
Nếu như Chu thủ phụ là hoàng đế Vân Tần, vậy một khi ông ta muốn đối phó, thứ mà ông ta phải đối phó chính là toàn bộ các thế lực.
Mà bây giờ mặc dù Trưởng Tôn Cẩm Sắt đã rất mạnh, mặc dù biết ẩn nhẫn cũng như tụ thế, đồng thời đã bắt đầu thể hiện được thiên phú quyền mưu như tiên hoàng nhiều năm về trước, khiến cho toàn bộ người trong thiên hạ phải thừa nhận rằng mình đã sai lầm, nhưng cái yếu nhất của Trưởng Tôn Cẩm Sắt chính là ban bố quyền hành.
Văn Huyền Xu biết rằng ở những mặt khác, mình hiển nhiên còn thua kém Chu thủ phụ, nhưng để phối hợp với hoàng đế tạo nên một thế thăng bằng nhất định, sau đấy khiến cho hoàng đế phải trả giá cho những việc làm khi trước, đối với ông ta lại là một việc rất đơn giản.
Hôm nay hoàng đế rất vui vẻ, có lẽ rằng hắn cảm thấy hành động của Trương Thu Huyền ở lăng Bích Lạc đã thành công. Dựa theo tốc độ tin tức truyền về, có lẽ sáng sớm ngày mai hắn sẽ nhận được tin tức.
Nếu như đến lúc đó hắn phát hiện mình nhận được tin tức không mong muốn, thậm chí Trương Thu Huyền thân cận và tin tưởng nhất cũng không thể chạy thoát được, không biết hắn ta sẽ phản ứng như thế nào?
Trong lúc tức giận, tất nhiên hắn sẽ đối phó với Giang gia.
Ngay từ khi hoàng đế tỏ ý muốn đối phó Giang gia, Văn Huyền Xu đã thiết kế xong kíp nổ cho thấy Thần tượng quân và Giang gia cấu kết với nhau, thậm chí việc này còn được tiến hành từ khi lăng Bích Lạc được phân làm hai, cũng là lúc ông ta vừa nắm trọng quyền. Sáng ngày mai tin tức được truyền đến tay hoàng đế, tất cả chứng cứ, bao gồm lời nói của những người còn sống trong biên giới Bàn Nhược, đều chứng minh Thần tượng quân cấu kết với Giang gia.
Sau khi thái tử chết, lăng Bích Lạc đã trở thành ba chữ cấm kỵ đối với hoàng đế.
Một khi có chuyện liên quan đến lăng Bích Lạc, hoàng đế nhất định sẽ rất nóng nảy và tức giận, gần như mất hết lý trí.
Trong tiềm thức, chỉ sợ hoàng đế sẽ nghĩ rằng Giang gia và Thần tượng quân là nghịch phản giống như Văn Nhân Thương Nguyệt, muốn chiếm cứ lăng Bích Lạc.
Hơn nữa, từ nhiều ngày trước, khi Vũ Hóa gia lựa chọn cách thức giúp Lâm Tịch tiến vào viện Tế ti để phản kích lại mình, hoàng đế tất nhiên sẽ cho rằng Giang gia và những đại gia tộc khác đang muốn phản kích lại mình bằng nhiều thủ đoạn khác nhau.
Cho nên, việc hoàng đế và Giang gia sẽ trở mặt với nhau hoàn toàn tất nhiên sẽ xảy ra.
- Rốt cuộc cần phải có thêm bao nhiêu cọng rơm nữa mới có thể hoàn toàn đè sập được nguơi?
Văn Huyền Xu quay đầu, nhìn núi Chân Long sau hoàng thành một cái, tự nói trong lòng.
Ông ta không biết cần phải có bao nhiêu cọng rơm mới có thể áp đảo được hoàng đế.
Cho nên, điều ông ta có thể làm chính là mượn tay của hoàng đế, không ngừng để lên ngực của vị hoàng đế Vân Tần này thêm một cọng rơm.
...
Các quan viên cao cấp nhất của hai hành tỉnh Thiên Lạc, Bích Thủy muốn điên rồi.
Thậm chí cả những quan viên Vân Tần thuộc tổ chức tình báo bí mật nhất cũng muốn nổi điên lên.
Thần tượng quân Đường Tàng tuyệt đối là đội quân trọng khải mạnh nhất trên thế gian.
Trong những tài liệu bí mật nhất có ghi lại phương pháp để đối phó với Thần tượng quân Đường Tàng.
Cách thứ nhất là các Thánh sư phối hợp với người tu hành, liên tục ám sát.
Cách thứ hai là mai phục, dùng số lượng lớn quân giới đánh chết.
Cách thứ ba chính là dùng sức mạnh quân đội giằng co với kẻ địch.
Nhưng trong ba cách này, cách thứ nhất và thứ hai lại không thể chắc chắn được.
Bởi vì sự đáng sợ của Thần tượng quân không chỉ là sức mạnh của voi trắng khổng lồ mặc giáp vàng, mà còn vì sức chịu đựng cũng như sự bền bỉ của loài voi trắng này là vô cùng kinh khủng. Có một số quân giới nặng nề quân đội không mang theo được, nhưng đối với đội quân này, việc đó lại vô cùng đơn giản. Cho nên, Thần tượng quân luôn có thể mang theo một số lượng lớn quân giới cường đại đi theo bên mình, hành quân trong nhiều ngày.
Cho dù Vân Tần có thể điều động được các Thánh sư, nhưng đối mặt với đội quân này, Vân Tần trước tiên phải có tinh thần là toàn bộ Thánh sư và người tu hành sẽ chết thê thảm. Huống chi, trong Thần tượng quân bây giờ còn có một tướng lãnh Thánh sư cầm "Đại hắc" của Trương viện trưởng!
Một đội quân như vậy nếu không có chủ ý công thành, bọn họ có thể nhẹ nhàng mang theo nhiều quân giới liên tục chiến đấu trên các chiến trường. Nhưng quân đội Vân Tần nếu như muốn điều động nhiều quân giới mạnh mẽ để truy kích, mai phục, lại không dễ dàng được.
Cho nên, điều duy nhất có thể làm chính là dùng mấy vạn quân đội giằng co giết chết.
Trong mắt các tướng lãnh cao cấp nhất của quân đội Vân Tần và Đại Mãng, một đội Thần tượng quân ngàn người chắc chắn có chiến lực ngang với quân đội tinh nhuệ mấy vạn người.
Nếu như trong quá khứ, vào thời kỳ Văn Nhân Thương Nguyệt còn trấn thủ lăng Bích Lạc, để điều động một đội quân mấy vạn người là điều rất dễ dàng.
Nhưng bây giờ chiến sự giữa Vân Tần và Đại Mãng đang căng thẳng, tiền tuyến lúc nào cũng có vô số người chết, nếu như đại chiến ở lăng Bích Lạc tái khởi, sợ rằng đế quốc Vân Tần sẽ không khác gì cảnh hậu viên bị bốc cháy!
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là thông qua quân tình báo lại, sợ rằng điều này có liên quan đến cuộc chiến giữa Giang gia và hoàng đế.
Đại thần đế quốc và hoàng đế tranh giành với nhau, liệu việc này có thể khiến đế quốc tổn hại thảm trọng?
Trong khi quân báo một đường truyền về hoàng thành Trung Châu, cũng là lúc có một số quan viên và thế lực đã bị chấn kinh mà bất đắc dĩ phải có hành động đề phòng, thì bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa đi ra khỏi nông trang Đại Đức Tường, tiến vào trấn Đại Đức mới thành lập ở hành tỉnh Bích Thủy, đi thẳng tới một xưởng chế tạo cao.
Ngoại trừ một số quân doanh to lớn do chính quân đội trú đóng, những khu vực còn lại của hành tỉnh Bích Thủy đều chưa xây thành lớn. Các đại trấn có nhân khẩu hơn vạn người cũng do chính Đại Đức Tường hỗ trợ xây nên, trong đó vốn có bảy tám phần người là nhân viên tạm thời của Đại Đức Tường. Mặc dù hiện nay càng lúc càng có nhiều người tiến vào hành tỉnh Thiên Lạc, Bích Thủy, nhân viên tạm thời Đại Đức Tường cũng chỉ còn chiếm ba bốn phần nhân khẩu, nhưng vì trước đó Đại Đức Tường đã có chủ ý sẽ đáp ứng các nhu cầu thiết yếu của nhân viên mình, nên Đại Đức Tường đã lên kế hoạch rất cẩn thận, đồng loạt mở ra các cửa hàng của mình. Cho nên, mặc dù đã qua được một thời gian, nhưng các cửa hàng bán đồ thiết yếu cho dân chúng, thậm chí là các phòng khám bệnh ở mấy đại trấn hành tỉnh Bích Thủy, hầu hết đều là của Đại Đức Tường.
Xung quanh xưởng chế tạo cao này, hoặc là tửu lâu ở đằng sau, hoặc là cửa hàng chuyên bán đậu ở bên tay trái, hoặc là quán nước, quán ăn đằng trước, tất cả đều treo cờ của Đại Đức Tường.
Nhờ có người bên ngoài truyền miệng, tuy các cửa hàng này ban đầu chỉ được lập nên nhằm phục vụ nhu cầu thiết yếu của nhân viên Đại Đức Tường, nhưng một khi số người ở ngày càng nhiều hơn, các cửa hàng tất nhiên sẽ được mở rộng, mang đến nguồn thu khổng lồ cho Đại Đức Tường.
Xưởng chế tạo cao này chính là nơi sản xuất tạo cao lớn nhất của Đại Đức Tường ở hành tỉnh Bích Thủy, tất cả tạo cao đang bày bán ở hành tỉnh Bích Thủy đều do nơi này sản xuất. Còn mặt tiền của xưởng chế tạo này chỉ là một thính phòng đơn giản, trưng bày những mẫu tạo cao mới nhất.
Thấy trên xe ngựa dừng trước xưởng có cờ hiệu của Đại Đức Tường, một chưởng quỹ trong xưởng lập tức tiến ra nghênh đón. Đến lúc nhìn thấy người từ trong xe ngựa bước ra ngoài là một cô gái xinh đẹp mặc áo gấm, chưởng quỹ của xưởng chế tạo này nhất thời khiếp sợ, vô cùng ngạc nhiên mà kích động khom người hành lễ đối với cô gái này.