Có một chấm đen đang bay lượn trên bầu trời rộng lớn mênh mông.
Đây là một con chim ưng non đang tập bay lượn độc lập kiếm ăn. Đối với nó, bay lượn cao cao như vậy là một chuyện rất mới lạ.
Đột nhiên có một bức tường thành màu vàng cao cao xuất hiện trong tầm mắt nó. Tường thành này tựa như một lưỡi dao cao vô cùng, che khuất cả nửa bầu trời và mặt trời chói chan rực rỡ trước mắt nó, sau bức tường thành cao và liên miên đó là một vùng đất rộng lớn không thấy cuối, không biết rộng lớn bao nhiêu.
Lần đầu tiên bay lượn nên con chim ưng non này không biết đây chính là hoàng thành Trung Châu mạnh nhất thế gian này, nó cảm thấy vô cùng rung động, không biết tại sao trên thế gian này lại có một bức tường thành khiến nó lo âu như vậy.
Bay lượn trong không trung, nó cảm thấy mình là chúa tể thế gian này, không ai bì nổi. Nhưng khi nhìn thấy một góc tường thành này, nó bất giác cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Trong sự rung động và lo sợ không yên, con chim ưng non này tiếp tục bay về phía trước, bởi vì nó muốn thấy toàn bộ tường thành này.
Khi bay được một hồi lâu, trong khi cảm thấy thể lực dần tiêu hao, trong tầm mắt nó bỗng nhiên xuất hiện một ngọn núi, trên ngọn núi này có một tòa cung điện thậm chí còn chói chang hơn cả mặt trời. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Con chim ưng non này hoảng sợ bay vút xuống, muốn thấy rõ ràng hơn, đồng thời muốn nghỉ ngơi một chút.
"Ầm!"
Ngay khi nó sắp sửa đáp xuống mái hiên một tòa vọng lâu cao lớn, bỗng nhiên có một tiếng sấm khổng lồ từ sâu trong cung điện phát ra.
Cùng lúc đấy, có một cây tên bỗng nhiên xuất hiện xuyên thủng thân thể con chim ưng non.
Đây chính là hoàng thành Vân Tần không cho phép chim thú bay lượn.
...
Trong điện chính thảo luận nghị sự sâu trong hoàng thành, có một sảnh điện gồm rất nhiều cột trụ bằng gỗ chắc chắn được khảm vàng, nền đất được lát bởi những miếng gạch màu vàng nặng nề, tựa như một đại dương mênh mông không thấy điểm cuối, bao phủ cả mười mấy quan viên đang đứng yên.
Trên long ỷ bằng vàng ròng ở bên trên có những khe hở rất nhỏ, mơ hồ có những tia sét không ngừng xuất hiện.
Người đang ngồi trên ghế rồng chưa bao giờ giận dữ, chưa bao giờ thất thố như vậy.
- Trẫm chỉ có một đứa con trai! Vân Tần chỉ có một thái tử!
- Nhưng mà các ngươi...ngay cả một đứa con của trẫm cũng không bảo vệ được!
- Nhi tử trẫm đã chết, tại sao Lâm Tịch hắn còn sống? Hắn có tư cách gì còn sống?
- Chẳng lẽ tính mạng của mấy tên Thánh sư học viện Thanh Loan, tính mạng của Cốc Tâm Âm lại quan trọng hơn hoàng đế Vân Tần tương lai? Nhiều năm như vậy, bao nhiêu tài lực Vân Tần ta đều cung cấp cho học viện Thanh Loan, chẳng lẽ phải đổi lấy kết quả như vậy? Nếu đúng như thế, học viện Thanh Loan tồn tại ở Vân Tần làm gì? Những dược liệu trân quý, tài liệu luyện binh quý hiếm mà kiếm cả Vân Tần cũng khó thấy đưa đến cho học viện Thanh Loan có ý nghĩa gì?
...
Trong đại điện màu vàng trống trải uy nghiêm, hai bên long ỷ bị đánh rách tả tơi có mấy bức màn che nặng nề, từng chiếc màn che giống như một doanh trướng thâm thúy.
Mỗi một bức màn che được làm từ tơ lụa rất mỏng, có thể loáng thoáng nhìn ra được chín bóng người già nua ngồi trong đó, nhưng bởi vì có quá nhiều tầng dầy nên không thể thấy rõ khuôn mặt từng người, chỉ cảm thấy thâm trầm uy nghiêm.
Hôm nay số lượng quan viên đứng trong đại điện thảo luận chính sự không nhiều, nhưng những người có mặt ở đây đều là các quan viên nắm quyền quan trọng ở các Ti. Trong mười mấy đình lúc trước, trong lúc thất thố và tức giận, hoàng đế Vân Tần Trưởng Tôn Cẩm Sắt ngồi trên ghế rồng đã ban nhiều mệnh lệnh nghiêm khắc. Nếu như toàn bộ các mệnh lệnh này đều được áp dụng quán triệt ngay hôm nay, như vậy sẽ có ít nhất hai mươi mấy quan viên ở các Ti đều bị phán tội chết, mặc dù họ không có liên can quá lớn trong đại loạn lần này.
Bởi vì chuyện thái tử bị Văn Nhân Thương Nguyệt ám sát quá mức nghiêm trọng, nên trong lúc hoàng đế Trưởng Tôn Cẩm Sắt thất thố ban hạ những mệnh lệnh này, tất cả quan viên đứng trong đại điện thảo luận chính sự, bao gồm cả chín nguyên lão ngồi sau những bức màn che đều giữ im lặng. Nhưng đến khi nghe hoàng đế của mình vì quá đau thương mà đòi xử tử Lâm Tịch, đồng thời quyết định đoạn tuyệt sự ủng hộ đối với học viện Thanh Loan, tất cả quan viên và chín nguyên lão ngồi sau những bức màn che đều cảm thấy khiếp sợ, không hiểu tại sao hoàng đế lại mất lý trí đến như vậy.
Những năm gần đây, tuy không có ai nói gì nhưng các quyền quý trong hoàng thành Trung Châu đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Trong cách nhìn của bọn họ, mặc dù hoàng đế quá nóng vội, nhưng ít ra cũng thông minh hiểu được hơn thua, bọn họ đoán hoàng đế tất nhiên sẽ vì chuyện thái tử bị ám sát mà tức giận, thậm chí là có nhiều người bị chết. Nhưng việc hoàng đế tức giận đến mức mất đi lý trí như vậy đã vượt qua dự tính của mọi người.
Mà khi cảm nhận được hoàng đế hoàn toàn mất lý trí vượt xa dự tính của mọi người...tất cả quan viên đang đứng trong điện đều biết nhất định sẽ có người lên tiếng.
- Thánh thượng anh minh.
Đúng như các quan viên đã dự đoán, một âm thanh già nua từ sau những bức màn che lập tức vang lên.
Giọng nói này không vang dội, thậm chí còn mang khí tức già nua không khỏe mạnh. Nhưng khi âm thanh đó vang lên, bức màn che bên ngoài người này lập tức rung động, tỏa ra sự uy nghiêm không nói nên lời, khiến cho mọi hơi thở trong đại diện phải kính nhường.
- Trong đại loạn vừa rồi, Lâm Tịch trước giết Công Tôn Tuyền, sau chém Tần Kính Hoàng, trên đường cứu thái tử thể hiện sự anh dũng vô song. Mà trong trận chiến cuối cùng, hắn ta lại liều mình đứng trước thái tử, bị tên bắn trước tiên...Một người như vậy mà không chết thật sự là may mắn cho Vân Tần ta, rất đáng ngợi khen, sao có thể giận chó đánh mèo lên người hắn?
- Học viện Thanh Loan cũng chỉ tự do bên ngoài Vân Tần ta. Vân Tần ta cung phụng học viện Thanh Loan, một phần vì công khai quốc của Trương viện trưởng đối với Vân Tần ta, hai là những năm qua chiến công của học viện Thanh Loan đối với Vân Tần ta thật sự không uổng phí với những gì ta đã cung cấp cho họ. Bọn họ đã cố hết sức, sao chúng ta có thể chỉ vì nguyên nhân cho rằng chưa đủ mà trách tội cho học viện Thanh Loan?
Đây là một lý lẽ rất đơn giản.
Hơn nữa, ngoại trừ Văn Nhân Thương Nguyệt là người duy nhất có thể hoài nghi tiềm chất thật sự của Lâm Tịch, cho dù là mọi người ở hoàng thành Trung Châu, cho dù là Chu thủ phụ - phụ thân của Cao Á Nam, người đang đứng hàng đầu tiên trong các quan viên đứng trong đại điện mênh mông này, cũng không biết Lâm Tịch thật sự là người như thế nào.
Trong ánh mắt phần lớn các quan viên đang ở đây, Lâm Tịch chỉ là một tiểu nhân vật nhỏ bé không đáng kể. Với cách nhìn của họ, nếu như hoàng đế chỉ vì một tiểu nhân vật như vậy mà cố ý làm to chuyện lên, thậm chí còn làm mất đi uy nghiêm và lý trí của mình, sau đấy còn cố ý đoạn tuyệt quan hệ với học viện Thanh Loan, đây tuyệt đối không phải là tác phong nên có của một đế vương Vân Tần, hoặc nói hắn thật giống như một đứa trẻ mới lớn.
...
Trưởng Tôn Cẩm Sắt bỗng nhiên xoay đầu, ánh mắt của hắn mang theo lửa giận và uy nghiêm khôn cùng, nhìn thẳng vào vị trí nguyên lão họ Hoàng đang ngồi, gằn từng chữ:
- Trẫm chưa bao giờ phủ nhận chiến công của Trương viện trưởng, nhưng Vân Tần ta...thật sự không có học viện Thanh Loan sẽ không được sao? Nhiều năm như vậy, nếu như bồi dưỡng nhiều tuấn kiệt, cung cấp nhiều tài liệu cho học viện khác, chẳng lẽ Vân Tần ta không thể có thêm nhân tài sao?
Đây là một vấn đề khiến mọi người phải nheo mắt, tâm phải lạnh lẽo.
Hầu hết mọi quan viên đang ở đây đều nghĩ đến một việc: "Thật không ngờ hận thù của thánh thượng đối với học viện Thanh Loan đã tích lũy sâu đến như vậy."
- Trẫm không tin...không có học viện Thanh Loan, Vân Tần ta sẽ không thể đứng vững trong trời đất này!
Nhưng Trưởng Tôn Cẩm Sắt lại không dừng lại. Hắn nhìn chín bức màn che, tựa như đang nhìn chín đám mây đen luôn bao phủ tâm trí hắn, tiếp tục gằn từng chữ.
- Thánh thượng anh minh.
Vẫn là giọng nói già nua kia, nhưng lần này lại mang theo sự tức giận và khiếp sợ:
- Lúc tiên hoàng lâm chung, câu nói cuối cùng của ngài chính là phải lấy lễ và pháp trị quốc. Cho dù thánh thượng có bất mãn với học viện Thanh Loan như thế nào, cũng phải suy nghĩ cẩn thận mà làm.
Trưởng Tôn Cẩm Sắt lạnh giọng nói:
- Trẫm đã nghĩ rất kỹ...đối với học viện Thanh Loan, trẫm luôn tôn kính, dùng dễ đối đãi họ. Nhưng nếu ngay cả các ngươi và học viện Thanh Loan đều cảm thấy học viện Thanh Loan không phải chịu sự quản hạt của đế vương...vậy hãy để người của học viện Thanh Loan sống như cao nhân thế ngoại đi. Trẫm sẽ để bình nguyên bốn mùa và sơn mạch Đăng Thiên trở thành niết bàn tĩnh tu của bọn họ.
Nghe thấy một câu tựa như lời đứa trẻ đang nói...nhưng người nói lại là đế vương có quyền lực nhất thế gian đang trong lúc tức giận...trong lúc nhất thời, cả đại điện lập tức im lặng, nhiệt độ tựa như lạnh hơn mấy phần.
- Thần không đồng ý với quyết định này của thánh thượng.
Nguyên lão họ Hoàng sau bức màn che đau đớn ho khan một tiếng. Lão ta biết hoàng đế không muốn nói lý lẽ nữa, nên lão cũng không muốn giải thích nhiều hơn, chỉ nói một câu đơn giản như vậy.
Trưởng Tôn Cẩm Sắt hiểu rõ mỗi một nguyên lão ngồi sau bức màn che đại diện cho một thế lực, nhưng lần này hắn ta không muốn có bất kỳ thỏa hiệp nào.
Hắn bước tới trước một bước, giọng nói bắt đầu to hơn và đanh thép hơn:
- Trẫm không cần ngươi đồng ý, trẫm chỉ cần ngươi nghe theo mệnh lệnh của trẫm.
Nguyên lão họ Hoàng ngồi sau bức màn che lại ho khan một tiếng, nói:
- Thần vẫn muốn thánh thượng nghĩ lại.
- Thần cũng mong thánh thượng nghĩ lại.
Lại có một giọng nói sau bức màn che khác vang lên.
- Mong thánh thượng nghĩ lại.
Lại có một giọng nói khác...không hề dừng lại, một giọng nói tiếp một giọng nói, uy nghiêm vang lên khắp đại điện.
Toàn bộ chín nguyên lão ngồi sau các bức màn che đều đồng loạt nói.
Những giọng nói này tựa như những ngọn núi lớn, áp chế toàn bộ quan viên trong đại điện, kể cả đế vương đang ngồi trên long ỷ.
Trưởng Tôn Cẩm Sắt đứng lên.
Chu thủ phụ xoay người nhìn lại, tất cả quan viên khác cúi đầu, rồi đồng loạt thối lui khỏi đại điện tựa như một cơn thủy triều rút xuống.
Trong lúc nhất thời, cả đại điện màu vàng trống trải chỉ còn có Trưởng Tôn Cẩm Sắt, Chu thủ phụ và chín nguyên lão ngồi sau những bức màn che.
- Lần này trẫm sẽ không nhượng bộ.
Trưởng Tôn Cẩm Sắt hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên rất lạnh lùng, nhìn chín bức màn che kia, nói.
- Thần không muốn mạo phạm thánh uy, nhưng chuyện này thực sự quá...Nếu không, mặc dù thần không để ý đến sinh tử của mình, cũng không muốn khiến tất cả mọi người phải đối đầu với thánh thượng.
Giọng nói của nguyên lão họ Hoàng lại vang lên.
- Một lần nữa thần mong thánh thượng nghĩ lại...cho dù thánh thượng chỉ nhượng bộ một ít, vậy vẫn tốt hơn việc mọi người không lùi bước. Nếu như thánh thượng vẫn cố ý như vậy, ít nhất cũng phải đợi đến lúc thần nhắm mắt. Sau khi thần nhắm mắt, sẽ không thể xen vào việc gì nữa, cũng không thể quản được.
Trưởng Tôn Cẩm Sắt ngẩng đầu lên, trầm mặc một hồi.
- Được, trẫm sẽ đợi đến lúc ngươi nhắm mắt.
Sau khi lạnh lẽo và uy nghiêm nói ra một câu này, hoàng đế Vân Tần lập tức xoay người, đi ra khỏi đại điện màu vàng trống trải.