Văn Nhân Thương Nguyệt được rất nhiều kên kên bao vây, tựa như Ma thần quan sát những doanh trướng bên dưới.

Toàn bộ sức mạnh trong người hắn không ngừng thông qua sợi xích đầy những phù văn để truyền vào thanh đao màu vàng. Trường đao màu vàng hóa thành sấm sét, đánh thẳng xuống dưới giữa những sợi lông chim đang bay tán loạn trong không trung.

Hắn thấy đỉnh chóp doanh trướng bên dưới đột nhiên nứt ra, cảm thấy một luồng kiếm ý mạnh mẽ đâm ra ngoài. So với những gì hắn đã dự tính, thời điểm luồng kiếm khí mạnh mẽ này xuất hiện sớm hơn một chút, nhưng khuôn mặt hắn không hề thay đổi.

Bởi vì hắn tuyệt đối tự tin...bởi vì hắn biết rằng trong lăng Bích Lạc hiện giờ, không có người nào có thể ngăn cản chiêu thức này của hắn.

Nhưng ngay khi doanh trướng nứt ra, thanh phi kiếm tựa như mang theo trời đông giá rét bay ra ngoài, chém tới sợi xích dài màu vàng và trường đao của hắn, đôi lông mày đen như mực của hắn nhíu chặt lại, đôi môi đỏ như máu của hắn cũng khẽ nhếch lên trổng rất khó coi!

Hắn thấy trong doanh trướng này có rất nhiều ánh sáng lạnh lẽo của trọng khải!

...

Bởi vì một loạt hành động của Lâm Tịch khiến người thấy rất khó hiểu, bởi vì phi kiếm của Nam Cung Vị Ương đột nhiên bay lên trời, nên so sánh với lần trước, tất cả mọi người đều nhanh chóng cảm thấy sự xuất hiện của Văn Nhân Thương Nguyệt.

Ánh mắt Bạch Ngọc Lâu tạm thời rời khỏi lưng Lâm Tịch. Cũng giống như bao người khác, lần này ông ta thấy thanh trường đao của Văn Nhân Thương Nguyệt sớm hơn lúc trước, thấy rõ đằng sau trường đao là một sợi xích có đầy những phù văn màu hồng tím ông ta rất quen thuộc, là hồn binh thuộc hàng tuyệt mật của Thiên ma quật và núi Luyện Ngục.

Khoảnh khắc vừa rồi thật sự quá ngắn.

Ngay thời điểm ông ta thấy rõ trường đao và sợi xích này, phi kiếm của Nam Cung Vị Ương đã chém lên sợi xích này.

Phi kiếm lạnh lẽo ma sát với không khí sinh ra một ngọn lửa u lam, sau đó ngọn lửa u lam bị phản lực mạnh mẽ của sợi xích dài màu vàng đánh tan. Tiếp theo, phi kiếm bắt đầu tấn công vào luồng khí thực chất như tơ vàng ở bên ngoài sợi xích dài.

Cũng như lần trước, tay phải của Nam Cung Vị Ương đưa thẳng lên trời cao, da thịt trên cánh tay nàng bị nứt toác ra, giống như có những sợi dây leo đỏ như máu bắt đầu sinh trưởng trên cánh tay nàng.

Ngay khi Cốc Tâm Âm cảm giác được khí tức của Văn Nhân Thương Nguyệt và Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn lên, nàng đã suy nghĩ cẩn thận một vài chuyện. Những gì nàng biết chưa chắc nhiều hơn đám người Đường Vũ Nhân, nhưng trong mắt nàng thế giới này thật quá đơn giản, nên nàng có thể nhận biết rõ một số việc nhanh hơn người khác, dễ dàng liên tưởng nhiều chuyện với nhau. Ở thời khắc đấy, nàng bỗng nhiên cảm thấy rất khiếp sợ Lâm Tịch...nàng biết những gì Lâm Tịch nói lúc trước không sai, nàng biết mình phải tin tưởng Lâm Tịch. Vào lúc nàng còn chưa thật sự phát hiện Văn Nhân Thương Nguyệt đến nơi này, nàng đã tích tụ hồn lực chuẩn bị bộc phát, lựa chọn như vậy giúp cho nàng có thêm thời gian để chuẩn bị.

Nhưng khi cảm thấy phi kiếm của mình bị trói buộc, cảm thấy chiêu thức của Văn Nhân Thương Nguyệt vô cùng bá đạo, nàng trước giờ tuyệt đối không cam lòng khuất phục bất kỳ ai nên rất tức giận rống to lên, nàng biết rõ mình nên giữ lại một phần sức mạnh nhưng lại không làm như vậy...một lần nữa, nàng lại vượt qua cực hạn của mình!

"Phốc!"

Một ngụm máu tươi như tên bắn từ trong miệng nàng phun ra ngoài, năm móng tay của bàn tay phải của nàng cũng bị sức mạnh bên trong mà đứt lìa ra.

Phi kiếm của nàng mạnh mẽ dị thường, chặt đứt tất cả tơ vàng, chém lên sợi xích màu vàng.

Ngay lúc ấy, một tiếng quát chói tai mà không có người nào có thể nghe thấy từ miệng Văn Nhân Thương Nguyệt phát ra ngoài.

Ngay giây khắc nhìn thấy trong doanh trướng bên dưới có rất nhiều ánh sáng của trọng khải, Văn Nhân đại tướng quân danh tiếng lừng lẫy này cảm thấy rất khiếp sợ.

Hắn biết một người như Bạch Ngọc Lâu cho dù đối mặt với tử vong, cũng không thể phản bội Đại Mãng...hơn nữa, mặc dù Bạch Ngọc Lâu có thể vì những thủ đoạn đặc biệt của học viện Thanh Loan mà nói ra bí mật mình muốn tấn công một lần cuối cùng, Bạch Ngọc Lâu tuyệt đối không thể biết mình sẽ dùng phương thức nào để đột kích giết chết những người này.

Ở thế gian này, chỉ có một mình hắn mới biết hắn có một thanh trường đao màu vàng như vậy!

Ngay cả Quỷ quân sư hầu như biết rõ mọi việc về hắn cũng không biết hắn có một thanh đao màu vàng này!

Nếu như Quỷ quân sư biết, sợ rằng ông ta không những không thần phục với hắn mà còn quay sang đối đầu!

Bởi vì thanh trường đao màu vàng này lại được chế tạo bởi Thánh địa của Tây di thập ngũ bộ.

Tây di thập ngũ bộ vốn không đoàn kết, thậm chí nhiều lúc còn chinh phạt lẫn nhau, nhưng tất cả người dân Tây di đều phải thừa nhận bọn họ có cùng một tổ tiên.

Tại một nơi nào đó trong lăng Bích lạc có một ngôi mộ vô danh, đó chính là Thánh địa của Tây di thập ngũ bộ, nghe nói đó là nơi an nghỉ của tổ tiên Tây di thập ngũ bộ, cũng là nơi bọn họ thờ cúng thần linh.

Nhưng chỉ có Văn Nhân Thương Nguyệt biết đó là nơi an nghỉ của một người tu hành vô cùng mạnh mẽ của bộ tộc Tây di không biết bao năm về trước...Bởi vì mặc dù trên danh nghĩa hắn phái binh thủ hộ Thánh địa của Tây di thập ngũ bộ, nhưng hắn đã sớm một mình tiến vào ngôi mộ ấy, cho nên, chỉ có một mình hắn biết trong đấy ngoại trừ có một bộ hài cốt cường giả ra, còn có một thanh trường đao màu vàng từ thời thượng cổ, cùng với một phần phương pháp tu hành của bộ tộc Tây di từ thời xa xưa.

Đã qua biết bao nhiêu năm, có lẽ không có bao nhiêu người Tây di biết thanh trường đao màu vàng này.

Khắp thiên hạ này, cũng chỉ có một mình hắn biết trường đao màu vàng này là hồn binh như thế nào, mà nếu như đã không có người nào biết, vậy chắc chắn không có người biết phương pháp phá giải.

Nhưng hiện nay, tại sao người trong doanh trướng này không những biết hắn sẽ đến, mà toàn bộ còn mặc trọng khải? Chẳng lẽ là một sự trùng hợp?

...

Từ khi khai chiến với toàn thiên hạ đến nay, tất cả tình huống xảy ra đều nằm trong dự tính của Văn Nhân Thương Nguyệt. Cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy khiếp sợ và hơi sợ hãi, nhưng điều càng khiến hắn tức giận hơn chính là một kiếm của Nam Cung Vị Ương đã vượt quá dự tính của hắn.

Bởi vì vào lúc hắn suy nghĩ có nên thu trường đao màu vàng này về hay không, thanh phi kiếm của Nam Cung Vị Ương đã chém vào sợi xích nối liền với thanh đao của hắn. Mà với sức mạnh của hắn hiện giờ, chắc chắn không thể ngăn được một kiếm này.

Hắn không còn lựa chọn nào khác.

Cho nên, hắn tức giận rống to trong lòng. Ngay nháy mắt xiềng xích bị chặt đứt, hắn truyền toàn bộ sức mạnh của mình vào trong trường đao màu vàng.

Ngay thời điểm thanh phi kiếm nhỏ ẩn chứa ý chí không bao giờ khuất phục trước người khác chặt đứt sợi xích dài màu vàng, phản lực từ bên trong phát ra ngoài khiến Nam Cung Vị Ương không thể khống chế phi kiếm được nữa, phi kiếm bị đánh bay ra ngoài, biến mất trong bầu trời đêm.

Cùng một lúc, trường đao màu vàng tỏa ánh hào quang rực rỡ, tựa như có sấm sét và mặt trời ầm ầm đụng vào nhau ngay trên không trung.

Ngay khi ấy, Lâm Tịch rống to lên:

- Bảo vệ mặt!

Chỉ trong một chớp mắt, trường đao màu vàng nổ vụn thành vô số mảnh nhỏ, tốc độ nhanh đến mức vượt qua khả năng phản ứng của mọi người, ầm ầm đánh xuống doanh trướng ở bên dưới, tựa như có vô số mặt trời nhỏ màu vàng cùng lúc bị rơi.

Cả doanh trướng bị chấn thành phấn vụn.

Trên thân thể những người ở bên dưới nở rộ vô số tia lửa màu vàng.

Tất cả mọi người không thể làm gì khác, đành tự thân nghênh đón.

Ngay thời điểm Nam Cung Vị Ương ra tay, Cao Á Nam và Khương Tiếu Y đã như hai bức tường vây quanh Nam Cung Vị Ương. Tại khoảnh khắc ấy, phần lớn thân thể Nam Cung Vị Ương đã được hai tấm kim loại rất lớn là Cao Á Nam và Khương Tiếu Y che lại, nhưng cánh tay phải của nàng lại đang ở bên ngoài, nhanh chóng bị rất nhiều mảnh vụn nhỏ màu vàng đâm xuyên qua.

Lâm Tịch biết trong tình huống như vậy, cách chống đỡ tốt nhất là lấy tay ôm đầu và cuộn toàn thân lại, cố gắng khiến thân hình nhỏ gọn hơn, tránh bị quá nhiều mảnh nhỏ màu vàng xuyên vào. Nhưng hắn biết phía sau mình còn có một Bạch Ngọc Lâu chưa mặc trọng khải.

Cho nên, hắn đứng thẳng người lại, cố gắng che chở một phần cho Bạch Ngọc Lâu.

Nhưng hắn lại không biết trong lòng Bạch Ngọc Lâu hiện giờ lại có một ngọn lửa vô hình đang bốc cháy hừng hực.

Ngay khi trường đao màu vang nổ tan, đồng thời Lâm Tịch quát lên chói tai, trong đầu ông ta bỗng nhiên trống rỗng, chỉ có một ý niệm duy nhất: Phải giết chết Lâm Tịch!

Không phải vì cá nhân ông ta, mà là vì quốc gia trong lòng ông ta.

Ngay thời khắc đấy, hắn cảm thấy uy hiếp lớn nhất đối với Đại Mãng không phải là Lý Khổ, càng không phải là Cốc Tâm Âm, mà chính là tân đệ tử học viện Thanh Loan vừa đạt đến Đại hồn sư - Lâm Tịch!

Lâm Tịch che mặt mình lại, nên hắn không biết rằng đối mặt với vô số mảnh vụn màu vàng mà bất cứ người tu hành nào nhìn thấy cũng phải sợ hãi, Bạch Ngọc Lâu lại không co người lại núp dưới tấm khiên khổng lồ, mà trở tay ra sau lưng, rút một thanh đao ra, một thanh đao màu đỏ thẫm!

Tại thời điểm này, nhờ lòng trung thành tuyệt đối với Đại Mãng, nhờ nỗi khiếp sợ đối với Lâm Tịch, nên Bạch Ngọc Lâu đã vượt qua tất cả mọi trở ngại, vượt qua Văn Nhân Thương Nguyệt, vượt qua vô số mảnh vụn màu vàng có thể xuyên thủng thân thể mình.

Ông ta có hai cây đao, nhưng hiện giờ ông ta chỉ có thể rút kịp một thanh đao, nên toàn bộ ý thức và sức mạnh của ông ta đều nhanh chóng quán chú vào trong thanh đao đấy.

Thanh trường đao màu đỏ thẫm nhanh chóng biến thành một ngọn núi lửa phun trào dữ dội, mạnh mẽ chém vào lưng Lâm Tịch.

Tu vi của tên tiềm ẩn xuất sắc nhất Đường Tàng này đã là Đại quốc sư đỉnh phong, chỉ còn thiếu chút nữa sẽ đạt đến Thánh sư, nhưng hiện giờ ông ta lại không để ý đến bản thân mà vận chuyển toàn bộ hồn lực, nên sức mạnh của chiêu thức này đã chạm đến Thánh sư.

Dưới một chiêu thức khủng khiếp như vậy, ông ta không cần quan tâm đến trọng khải Thanh lang nữa.

Nếu như Nam Cung Vị Ương và Cốc Tâm Âm vẫn có thể ra tay, có lẽ sẽ cản được một đao này, nhưng hiện giờ hai người lại không thể nào ra tay.

Lâm Tịch hoảng hốt phát hiện, nhưng hắn cũng không thể ngăn chặn được.

Vô số mảnh vụn nhỏ màu vàng xuyên thủng thân thể Bạch Ngọc Lâu.

Nhưng Bạch Ngọc Lâu hoàn toàn không để ý đến, ông ta mang theo một chấp niệm kiên định chém tới Lâm Tịch.

Ngay giữa Lâm Tịch và thanh đao này còn có một người khác, Khương Ngọc Nhi.

Khương Ngọc Nhi và Mông Bạch vốn theo sát Lâm Tịch. Ngay lúc Lâm Tịch rống to lên, nữ đệ tử bình thường khoa Ngự Dược này có lẽ vì quá khiếp sợ nên đã theo bản năng tới sau lưng Lâm Tịch, cho rằng Lâm Tịch là bức tường vững chắc nhất, ít ra ở sau lưng hắn nàng sẽ cảm thấy an toàn hơn.

Nàng thấy một đao của Bạch Ngọc Lâu, nhưng ngay nháy mắt đấy, nữ đệ tử bản tính vốn rất nhát gan của khoa Ngự Dược này lại không tránh nhé, ngược lại còn chắn đường đao của Bạch Ngọc Lâu với một tốc độ người thường khó tưởng tượng được.

Nàng chỉ cảm thấy Lâm Tịch đang bị nguy hiểm, thậm chí không biết mình nên làm thế nào...nhưng ngay thời khắc đấy, nàng lại làm như vậy.

Bạch Ngọc Lâu cũng không biết nàng chắn trước người Lâm Tịch, bởi vì hiện giờ trong mắt ông ta chỉ còn có Lâm Tịch.

Bởi vì sức mạnh quá khủng khiếp nên thanh trường đao ấy vẫn đâm thẳng tới trước, không một chút ngừng lại mà xuyên qua người Khương Ngọc Nhi. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Ầm!"

Một tiếng nổ thật lớn vang lên.

Trong tiếng nổ đấy, Bạch Ngọc Lâu cảm thấy mình đã trở lại Đại Mãng, trở lại Thiên ma quật, được thấy hoa Lưu ly đặc biệt ở trên Thiên ma quật, khắp miệng mũi ông ta còn có hương thơm thoang thoảng của hoa Lưu ly màu tím.

Ngay trên ngọn đồi đầy hoa Lưu ly màu tím đẹp đẽ trong ký ức, ý thức của ông ta dần biến mất.

Cũng trong tiếng nổ đấy, Khương Ngọc Nhi nhìn thấy mình đã trở lại ven hồ Linh hạ lúc nhập thí học viện Thanh Loan. Khi đêm xuống ở hồ Linh hạ, xung quanh nàng có rất nhiều túp lều nhỏ, khắp nơi có những con đom đóm bay trong không trung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play