Bởi vì cố ý nhớ tới những chuyện đáng ra không nên nhớ tới, nên Cốc Tâm Âm nhắm mắt lại trầm tư.
Ở nơi xa, Lý Ngũ xuất hiện ngay trong núi rừng.
Lam Tê Phượng thấy Cốc Tâm Âm trầm mặc nhắm mắt, cảm thấy lo lắng cho thương thế của hắn, muốn lên tiếng nói gì đấy.
Đường Vũ Nhân trầm ngâm, nhìn một vị giảng viên học viện Thanh Loan vóc người hơi mập, khuôn mặt tròn trĩnh bên cạnh Cốc Tâm Âm, cũng muốn mở miệng nói chuyện.
Nhưng ngay lúc này, Cốc Tâm Âm lại mở mắt, nhìn Nam Cung Vị Ương nói:
- Nàng là người bên chúng ta...không cần phải làm gì đó để nàng tránh đi, mà ta cũng nói trước...nếu như nàng không muốn tránh đi, cho dù các ngươi có đuổi nàng, cũng chưa chắc đuổi được.
Nghe thấy Lâm Tịch nói như vậy, Lâm Tịch mở to mắt lên mà kinh hãi, không nhịn được mà xoay đầu nhìn bọn người Khương Tiếu Y một cái. Bọn họ đều biết đón Cốc Tâm Âm về nhà là chuyện học viện dốc hết sức mạnh để thực hiện. Hiện giờ mấy lão sư Đường Vũ Nhân đã đón được Cốc Tâm Âm, nhất định sẽ phải thương lượng bước kế tiếp nên làm như thế nào. Có thể nói đây chính là bí mật mà học viện không muốn cho người bên ngoài biết, cho nên, nếu như quanh đây có ai không phải là người của học viện, nhất định phải tránh đi. Lời Cốc Tâm Âm vừa nói rất dễ hiểu, ít nhất Lâm Tịch và Khương Tiếu Y có thể hiểu rõ toàn bộ...nhưng dựa vào khí tức bàng bạc trên người Lý Ngũ và Đường Vũ Nhân khi nãy, bọn họ có thể khẳng định thực lực các lão sư của mình ít nhất mạnh hơn Kính Thiên nhân ngư rất nhiều, sợ rằng cũng là cường giả không còn cách xa Thánh sư nữa, nhưng bọn họ lại không thể đuổi được Nam Cung Vị Ương đi...vậy chẳng lẽ cô gái có khuôn mặt rất non nớt, lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc này là một Thánh sư?
Lâm Tịch thậm chí còn cảm thấy khiếp sợ đến mức không thể hiểu được, bởi vì thông qua Đường Vũ Nhân hắn đã biết việc Nam Sơn Mộ dẫn quân làm phản, nên ngay lúc này hắn lập tức biết Nam Cung Vị Ương chính là Thánh sư đã đại khai sát giới trong ngõ sâu, thậm chí còn bắt Quỷ quân sư đi.
Những bí mật Cao Á Nam biết hiển nhiên còn nhiều hơn đám người Lâm Tịch, thấy đám người Lâm Tịch khiếp sợ và không thể hiểu được, nàng nhẹ giọng nói bên tai Lâm Tịch:
- Nàng chính là Thánh sư ngự kiếm đã giết chết rất nhiều môn khách và Thiên lang vệ của Văn Nhân Thương Nguyệt, trợ giúp Nam Sơn Mộ chạy ra khỏi biên giới Bàn Nhược...tại sao ngươi biết nàng?
- Thánh sư ngự kiếm?
Lâm Tịch ngơ ngẩn. Ngày đó ở cổng chào mưa thuận gió hòa trấn Lộc Lâm, cô gái trẻ này làm cho mình cảm thấy rất kỳ lạ, chính mình phải vận dụng năng lực đặc biệt để thử một chút, kết quả là đã gây được ấn tượng với cô ta...Tuy nhiên, một người tu hành trông còn trẻ hơn cả mình, nhưng lại đã là Thánh sư khiến biết bao người trên thế gian này phải ngưỡng mộ rồi sao?
Hắn bất giác gượng cười, nhìn Cao Á Nam, thấp giọng giải thích:
- Chính nàng và trưởng công chúa đi ngang qua trấn Lộc Lâm, sau đó cũng chính nàng ta tới hỏi ta vài câu, tiếp theo ta liền được trưởng công chúa tiến cử nhập thí học viện Thanh Loan.
...
Ngoại trừ Nam Cung Vị Ương ra, tất cả người không phải là người của học viện Thanh Loan đều cách xa ra ngoài mấy trăm bước, hợp lực tạo thành một tầng lưới cảnh giới.
Trong sơn cốc, quân đội Nam Sơn Mộ bắt đầu thu thập tàn cuộc, dọn dẹp các chiến lợi phẩm.
- Mạc Minh Kỳ, Hạ phó viện trưởng có căn dặn gì đặc biệt không?
Đường Vũ Nhân nhìn vị giảng viên tròn mập, trông giống như một thư bình thường, vẫn luôn đứng bên cạnh Cốc Tâm Âm như hình với bóng kia, cất tiếng hỏi.
Mạc Minh Kỳ thường ngày chỉ ở trong những ngọn núi sau học viện, nhưng đồng thời cũng là người chạy nhanh nhất học viện, lắc đầu nói:
- Nếu như không thể ứng phó được, ta sẽ cõng hắn đi trước.
Đường Vũ Nhân gật đầu, nhìn thoáng qua Cốc Tâm Âm nói:
- Hắn không thể ra tay được, hoặc nói việc hắn ra tay không còn ý nghĩa nữa. Bởi vì thân thể hắn không thể chịu đựng được hồn lực vận chuyển, chỉ cần vừa dùng đến hồn lực, hắn sẽ bị chết ngay.
Lam Tê Phượng nói:
- Theo những gì Lâm Tịch nói, Văn Nhân Thương Nguyệt bị trúng độc Lam hạnh của An Khả Y, có lẽ hiện giờ Nam Cung Mạch đang đuổi giết hắn.
- An sư muội lợi hại như vậy sao? Tìm được Lam hạnh trong truyền thuyết rồi?
Lam Tê Phượng bỗng nhiên rất muốn gõ đầu Cốc Tâm Âm một cái. Ai ai cũng biết rằng đây là lúc vô cùng nghiêm túc, không nên đấu võ mồm, nhưng chỉ cần có Cốc Tâm Âm xuất hiện, nơi đấy sẽ lập tức phải xuất hiện vấn đề này ngay. Điều này khiến bà ta có cảm giác như đã quay lại cái thời thường xuyên cải vã với mấy người Cốc Tâm Âm, nên không nhịn được hơi giận lên, nói:
- An sư muội không nhận ra ngươi, ngươi lại nói An sư muội An sư muội thân thiết, như vậy là có ý gì?
- Nhưng ta đều biết các đệ tử bây giờ.
Cốc Tâm Âm nhìn đám người Lâm Tịch một cái, sau đấy thản nhiên nói tiếp:
- Thật ra năm xưa ta từng đi ngang qua lăng Bích Lạc, cũng từng gặp Văn Nhân Thương Nguyệt.
Mọi người ở đây lập tức im lặng lại.
- Năm xưa tu vi hắn chưa cao, cũng không có dã tâm như vậy...Bàn về tu hành, hắn không bằng ta, nhưng bàn về binh pháp mưu lược, ta không bằng hắn.
Cốc Tâm Âm bình tĩnh nói.
...
Tất cả giảng viên và giáo sư học viện đều không phải là người bình thường, cho nên cách nói chuyện của bọn họ cũng hoàn toàn không giống những người bình thường khác, vô cùng toan tính. Nhưng các thanh niên học viện hiện giờ như đám người Lâm Tịch lại rất thông minh, cho nên bọn họ có thể hiểu được tất cả ý nghĩa trong cuộc đối thoại giữa các lão sư học viện.
Tình cảnh Văn Nhân Thương Nguyệt mặc dù bi thảm, nhưng đám người Cốc Tâm Âm cảm thấy không thể khinh thường đối phương, phải luôn luôn cảnh giác.
Nhìn thần sắc Cốc Tâm Âm và Đường Vũ Nhân, Lâm Tịch liền biết bọn họ vẫn cảm thấy rất có thể Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ tấn công nữa.
Hạ phó viện trưởng không có chỉ thị đặc biệt gì đối với các lão sư, ngài ấy làm vậy là vì tin tưởng vào năng lực ứng biến của các lão sư học viện. Mà đối với những người như Đường Vũ Nhân, họ đều biết rằng bất kể mưu kế như thế nào đi nữa, nó cũng chỉ có tác dụng nhất khi ứng biến căn cứ vào tình huống thực tế, chứ không thể ngồi không phán đoán được.
- Nhiều nhất là hai ngày nữa mấy người Đông Vi có thể tiến vào lăng Bích Lạc tiếp ứng. Đến lúc đó, Văn Nhân Thương Nguyệt không thể xuất hiện được nữa.
Đường Vũ Nhân trầm ngâm một hồi, sau đấy gần như là nhất trí với những gì An Khả Y đã căn dặn mấy người Lâm Tịch từ trước.
Mạc Minh Kỳ gật đầu. Hắn ta vốn sinh sống trong những ngọn núi đằng sau học viện Thanh Loan, so sánh với người bình thường thì khả năng phân tích và phán đoán hiển nhiên mạnh hơn rất nhiều. Hắn nhìn Đường Vũ Nhân một cái, nghiêm túc nói:
- Nếu như đã gặp các ngươi, các ngươi lại đảm bảo thương thế của hắn có thể tốt hơn, vậy tốt nhất là trong hai ngày này...chúng ta không làm gì cả, phải núp đi.
Đường Vũ Nhân gật đầu, nói:
- Rừng Mê tung này chính là nơi tốt nhất để ẩn núp. Năm xưa, bộ tộc Tây di cuối cùng cũng dựa vào nơi này để cố thủ, chúng ta phải mất hết mấy năm mới có thể đuổi chúng ra sau biên giới Bàn Nhược...ta nghĩ Hạ phó viện trưởng bảo chúng ta ở đây đón tiếp các ngươi, hẳn ngài cũng đã nghĩ đến điều này.
Không có ai phản đối, bao gồm cả Lâm Tịch. Tất cả mọi người đều cảm thấy rừng Mê tung này là một nơi ẩn úp rất tốt, cách hay nhất chính là không cần làm gì cả, cứ ẩn núp hết hai ngày, đợi đến khi trận chiến ở lăng Bích Lạc kết thúc rồi rời đi.
Nam Cung Vị Ương gật đầu, nghiêm trang nói:
- Ta đồng ý.
Thấy Nam Cung Vị Ương lên tiếng, lại nhìn được nàng ta vô cùng nghiêm túc, Mông Bạch rất muốn cười lớn lên. Nhưng nghĩ đến tu vi Thánh sư kinh khủng của đối phương, lại có cảm tưởng như Lam Tê Phượng vừa liếc mắt nhìn mình, thành ra hắn ta không những không dám cười mà còn đổ mồ hôi lạnh rất nhiều.
Cho tới bây giờ Nam Cung Vị Ương sẽ không để ý đến việc người khác nhìn mình như thế nào, nàng chỉ dùng đôi mắt của mình để quan sát cả thế giới này.
Cho nên, mặc dù nàng có thể cảm giác được Mông Bạch đang rất muốn cười kia bị vẻ mặt nghiêm túc của mình làm phải kính sợ, nàng cũng không hề để ý. Tâm trí nàng hiện giờ đang yên lặng như bề mặt hồ Kính Thiên ngoài kia, không một chút rung động.
Nhưng đột nhiên nàng nghiêng người nhìn vai trái Lâm Tịch. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lâm Tịch luôn đeo trường kiếm sau lưng, chuôi kiếm để ngay bên vai trái. Khi hắn phải khom người xuống phát lực, tay phải có thể nhanh chóng bắt lấy chuôi kiếm, cầm lấy giết địch.
Không biết tại sao nàng cảm thấy thanh kiếm của Lâm Tịch hơi quen thuộc, tựa như đã gặp ở nơi nào, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
...
Bởi vì đã định xong mưu kế, nên các lão sư học viện đều không muốn kéo dài thời gian. Mọi người đứng dậy, sửa soạn mọi thứ như chuẩn bị lên đường vào Đường Tàng, trực chỉ rừng Mê tung.
Nam Cung Vị Ương càng trực tiếp hơn, không lãng phí bất cứ giây nào. Trong lòng nàng có điều cần hỏi, nên đã đi tới trước người Lâm Tịch, nghiêm túc nói:
- Cho ta mượn kiếm của ngươi một chút.
Lâm Tịch ngẩn người, nhưng cũng không do dự, rút trường kiếm đeo trên lưng ra, đưa cho Nam Cung Vị Ương.
Nam Cung Vị Ương nắm trường kiếm Lâm Tịch, vừa đi vừa cẩn thận quan sát.
Đám người Đường Vũ Nhân tất nhiên cũng nhìn thấy cảnh này. Nhìn thoáng qua chuôi thanh kiếm màu xanh nhạt, trên thân kiếm có những phù văn trong suốt như thủy tinh, tinh xảo và nhỏ nhắn tựa như một giọt nước của Lâm Tịch, Đường Vũ Nhân thấp giọng hỏi Lý Ngũ bên cạnh:
- Ngươi từng gặp qua hồn binh trường kiếm này chưa?
Lý Ngũ lắc đầu.
- Ta chưa nhìn thấy.
Cốc Tâm Âm phối hợp mở miệng, thuận tiện hỏi Mạc Minh Kỳ luôn đứng sát bên như hình với bóng:
- Mạc tiểu béo...ngươi có từng thấy chưa?
Mạc Minh Kỳ lúng túng, lắc đầu:
- Chưa.
Nam Cung Vị Ương cau mày thật chặt. Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch thấy tay nàng tỏa sáng, một khí tức bàng bạc chấn động tỏa ra ngoài. Thanh trường kiếm của hắn được một loại ánh sáng màu bạc tựa như thác chảy bao phủ, giống như có nước từ mũi kiếm xông ra ngoài, sau đấy vòng đi khắp thanh kiếm.
- Một trường kiếm rất đặc biệt.
Cốc Tâm Âm giật mình, tự nói với mình.
- Ngươi lấy thanh kiếm này ở đâu?
Tựa như hai người đang quay lại thời điểm đứng trước cổng chào mưa thuận gió hòa, Nam Cung Vị Ương rất chân thành nhìn Lâm Tịch, hỏi.
- Trong một di tích cũ ở vùng đất hoang vu.
Lâm Tịch tò mò nhìn nàng, nói:
- Cô biết thanh kiếm này?
Nam Cung Vị Ương chưa trả lời câu hỏi Lâm Tịch, tiếp tục nói:
- Nếu như có bản đồ của biên quân Long Xà...ngươi có thể chỉ rõ vị trí nơi đấy không?
Lâm Tịch nói:
- Có thể, nơi đấy cách sông ngòi từ tính không xa.
- Trên người các ngươi có bản đồ biên quân Long Xà không?
Nam Cung Vị Ương hỏi mọi người.
Tất cả đều lắc đầu, nghĩ thầm đây là lăng Bích Lạc, sao có người có thể mang theo một bức bản đồ vô dụng trên người mình chứ.
Nam Cung Vị Ương tựa hồ không thấy thất vọng, lại nhìn Lâm Tịch hỏi:
- Có thể cho ta mượn thanh kiếm ngươi nhìn một lúc nữa không.
- Có thể.
Lâm Tịch rất tự nhiên đồng ý, nhưng hắn đột nhiên nhớ tới một việc, nên lập tức nhìn nàng, nói:
- Vừa lúc ta có một số việc muốn thỉnh giáo cô...không biết cô có thời gian không?
Nam Cung Vị Ương cũng tự nhiên gật đầu, nói:
- Có thể.