Tất cả tân đệ tử đều đã gặp nữ giáo sư trẻ tuổi này, là An Khả Y khoa Ngự Dược. Lúc trước nàng ta vẫn là phó giáo sư, nhưng bây giờ người đã mặc một bộ áo bào đen đặc biệt dành riêng cho chức vị giáo sư trong học viện, trên ống tay áo và cổ tay áo đều có hoa văn các ngôi sao bạc đặc biệt.
- An giáo sư.
Giảng viên mặc áo bào đen hành lễ với nữ giáo sư.
Mặc dù tuổi tác giảng viên mặc áo bào đen này lớn hơn An Khả Y rất nhiều, nhưng từ trước tới nay học viện vẫn dựa vào chức vị để phân tôn ti. Trừ các đệ tử ra, những trưởng bối trong học viện còn coi trọng tôn ti hơn triều đình rất nhiều.
Giống như Từ Sinh Mạt, đây là một người có chiến lực rất mạnh mẽ, nếu như được điều ra ngoài chắc chắn sẽ có thành tựu kinh người, đồng thời được sử sách ghi lại. Nhưng nhiều năm như vậy hắn vẫn là một giảng viên, một là do hắn không may mắn, hai là do việc lên cấp ở học viện quá khó khăn. Tỷ như An Khả Y, còn trẻ như vậy nhưng đã đạt chức vị giáo sư, nhất định nàng đã có những cống hiến kinh người cho học viện, xứng đáng để người khác tôn kính.
Trừ Lâm Tịch ra, các tân đệ tử khoa Chỉ Qua khác như Cừu Lộ đều không quen An Khả Y, chỉ biết bình thường nữ giáo sư này đều ru rú trong phòng thuốc nghiên cứu vài phương thuốc dân gian, không lên lớp dạy các đệ tử khác. Cho nên, khi thấy An Khả Y xuất hiện, tất cả đều rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao nàng lại tới đây.
Trong lúc mọi người còn bàn tán, An Khả Y đã đáp lễ với vị giảng viên mặc áo bào đen trước mình, tiếp tục dùng giọng điệu như đang đi học nói:
- Ta tới tìm Lâm Tịch...Ta có vài lời muốn nói riêng với hắn.
- Lại là Lâm Tịch?
- Giáo sư khoa Ngự Dược với quan hệ gì với hắn?
- Chẳng lẽ vì hắn là Thiên Tuyển?
An Khả Y vừa nói xong câu trên, đám người Cừu Lộ còn đang đắc ý vì biết tin Lâm Tịch trêu chọc quá nhiều người, liền ngẩn người, thâm tâm không khỏi ghen ghét tức giận.
...
- An giáo sư.
Lâm Tịch thật tâm hành lễ. Mặc dù An Khả Y quen biết với hắn, nhưng sau khi một mình đi tới một chỗ hẻo lánh với nàng, hắn vẫn hành lễ như đang gặp trưởng bối.
An Khả Y trước suy nghĩ một chút, dường như đang nghĩ xem mình có quên cái gì hay không. Sau đó nàng nhìn Lâm Tịch, chậm rãi nói:
- Năm ngày sau các ngươi sẽ rời khỏi học viện Thanh Loan, ta có chuyện quan trọng trong người, lát nữa phải rời học viện, nên lần này gặp ngươi cũng coi như là chia tay trước vậy.
Sau khi dừng lại trong chốc lát, nàng nói tiếp:
- Ta đã hỏi trước, môn học dã ngoại cầu sinh của bọn ngươi được miễn thi toàn bộ, tất cả đều đậu cả, cộng thêm lúc trước ngươi còn hai học phần chưa sử dụng và hai học phần ở môn cưỡi ngựa bắn cung hôm nay, vậy ngươi đã có tất cả sáu học phần. Ở môn học vũ kỹ, vì Từ Sinh Mạt nói rằng thời gian không đủ, các đệ tử vẫn chưa tinh thông vũ kỹ nên sẽ không tiến hành thi. Môn học tu hành hồn lực sẽ không sao cả, tính ra ngươi sẽ còn bốn môn cần phải thi là chữa bệnh và chăm sóc, độc lý, thông linh, tốc duyệt, mấy ngày tới sẽ phải thi toàn bộ. Trong bốn môn này, ngươi chắc chắn môn nào nhất?
- Môn vũ kỹ không tổ chức thi?
Lâm Tịch bĩu môi, thầm nghĩ: "Xem ra Từ lão sư không thích mình thật đấy nhỉ, thà để toàn bộ đệ tử không lấy được phần thưởng chứ không muốn mình có cơ hội lấy hai học phần đấy."
- Lão sư, nếu như đệ tử không nhớ lầm, hình như ít nhất phải đạt đến tu vi Hồn Sư sơ giai mới được tính là thi đậu môn hồn lực tu hành. Nói cách khác, mỗi đệ tử học viện Thanh Loan chúng ta phải đạt tới Hồn Sư sơ giai mới có thể rời khỏi học viện, ra ngoài tu hành. Nhưng tu vi đệ tử bây giờ còn chưa đến, sao giáo sư lại nói việc thi môn tu hành hồn lực không sao cả?
Sau đó, bởi vì đã quen với tính cách chậm rãi của An Khả Y nên Lâm Tịch không sợ nàng sẽ nóng lòng, hắn không những không trả lời vấn đề nàng trước mà còn hỏi ngược lại như vậy.
An Khả Y bình thản giải thích:
- Môn tu hành hồn lực sẽ thi cuối cùng. Ngươi đã có sáu học phần rồi, cho dù không thi đậu các môn khác, nhưng với số học phần đấy, việc tu vi ngươi tăng lên đến Hồn Sư sơ giai chắc không có vấn đề gì chứ?
Thật ra đây không phải là vấn đề quá khó để suy nghĩ, chỉ là hồi nãy Lâm Tịch nhất thời không nghĩ tới. Nay nghe An Khả Y nói thế, hắn gãi gãi đầu, cười nói:
- Lão sư nói đúng. Đệ tử đã được nghe nói nội dung thi môn tốc duyệt như thế nào, chỉ là xem thử có thể nhớ một số nội dung giảng viên đưa hay không thôi, trí nhớ đệ tử không tệ lắm, chắc là không có vấn đề gì. Ba môn còn lại đệ tử không biết nội dung thi như thế nào, nên không nắm chắc lắm.
An Khả Y lắc đầu, dùng tay sửa sang lại mái tóc hơi rối của mình, sau nói:
- Mấy ngày trước, Tống giảng viên phụ trách môn tốc duyệt đã xin phép học viện về nhà lo việc. Bây giờ, người chịu trách nhiệm môn này là Trịnh giảng viên khoa Văn Trì. Trong học viện, Trịnh giảng viên là một trong những người có quan hệ rất tốt với Từ Sinh Mạt. Từ Sinh Mạt là người đã không thích người nào ghét rõ trên mặt, chỉ sợ ngươi sẽ không dễ dàng thi đậu môn tốc duyệt này.
Lâm Tịch "à" một tiếng, lại bĩu môi nói:
- Từ lão sư lúc nào cũng giống như người chết vậy, không ngờ còn có bằng hữu kết giao.
- Lâm Tịch, ngươi nên hiểu rằng so với nhiều người khác, Từ Sinh Mạt đã là một người rất tốt rồi.
An Khả Y dường như còn vài điều muốn nói. Nàng khẽ nhíu mày, nói:
- Nếu như ta đoán không sai, chắc đã có vài người đoán được thân phận Phong Hành Giả của ngươi. Các ngươi xuất viện tu hành, tất nhiên học viện sẽ không bỏ mặc, nhưng ngươi nên hiểu ngay cả những quan lại quanh thân có người tu hành bảo vệ suốt ngày, nhưng việc bị kẻ thù ám sát không phải không xảy ra, không có ai dám đảm bảo sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn. Cũng giống như một đệ tử khoa Ngự Dược lúc trước của chúng ta vậy, khi đang ở nơi an toàn nhất, học viện rất an tâm, nhưng không ngờ vì uống rượu quá nhiều, cuối cùng bị ngâm nước bỏ mình. Vì vậy, điều quan trọng nhất chính là phải dựa vào chính mình, phải luôn luôn cẩn thận.
Cảm nhận được ý tốt nhắc nhở và che chở của một nữ giáo sư suốt ngày chỉ biết nghiên cứu sách, Lâm Tịch thật lòng cảm động, nghiêm túc gật đầu, nói:
- Đa tạ lão sư dạy bảo, đệ tử sẽ ghi nhớ.
An Khả Y gật đầu một cái rồi cúi người xuống, như đang suy nghĩ điều gì đấy.
So với mấy việc nàng làm thường ngày, việc dặn dò trước khi chia tay này đúng là sở đoản của nàng, càng dễ thiếu sót và quên mất.
Sau một hồi nghĩ ngợi nàng mới nhớ lại mình còn vài điều cần dặn dò, tiếp tục nói:
- Vân Tần trọng võ, lấy pháp lập quốc, học viện cũng không thể áp pháp. Với tính tình của ngươi...ngươi cần phải cẩn thận, không nên vì người khác mà làm những chuyện vượt trên pháp luật, nếu không, học viện cũng chưa chắc giúp đỡ được.
- Vâng.
Lâm Tịch biết điều nên gật đầu.
An Khả Y lại nghĩ chắc không còn việc gì cần dặn dò nữa, nàng lấy một cuốn sách nhỏ trong ống tay áo ra đưa cho Lâm Tịch, nói:
- Trong này có vài thứ ta đề nghị ngươi nên đổi lấy tùy vào số học phần ngươi có được, đến lúc đó hãy tự mình lựa chọn.
Lâm Tịch vươn tay nhận lấy cuốn sách nhỏ, trong lòng nhất thời có cảm xúc khác lạ, nhẹ giọng hỏi:
- Thưa lão sư, bên ngoài có chuyện gì sao? Tại sao học viện đột nhiên thay đổi như vậy?
An Khả Y gật đầu, nói:
- Đúng là có chuyện, biên quân Bích Lạc xuất hiện quân nghịch phản, nhưng thật sự không chỉ có vậy. Vì muốn có thời gian chuẩn bị nên mấy người Hạ phó viện trưởng mới an bài cho các ngươi ra ngoài.
Lâm Tịch nhíu mày, nhưng bỗng nhiên lại phát hiện thứ mình quan tâm lại không phải là việc này, nên nhất thời không biết nói gì cả, bầu không khí bỗng trầm lặng.
An Khả Y chỉ đứng trong chốc lát, cúi đầu nhìn đôi hài mình đang mang rồi nói:
- Ta đi đây.
Sau đó liền xoay người rời đi.
- Lão sư.
Lâm Tịch nhìn bóng lưng đang bước đi đằng trước, đột nhiên nghĩ đến việc ở thế giới kia cũng không có bao nhiêu thầy cô hay bạn bè tốt với mình, nên không khỏi la lên một tiếng. Ngay lúc An Khả Y quay đầu, hắn nói:
- Lão sư hãy cẩn thận một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
An Khả Y nhẹ gật đầu. Tiếp đó nàng không nói thêm gì nữa, cứ thế ôm cuốn sách dày cộm trong lồng ngực, càng lúc càng chạy nhanh hơn, biến mất trong tầm mắt hắn.
...
...
- Trịnh lão sư, tại sao sách của mọi người chỉ mỏng như vậy, nhưng sách của đệ tử lại dầy đến thế này?
Sau giờ ngọ, Lâm Tịch tỏ vẻ như mình đang muốn biết rõ một chuyện, nhìn thẳng một giảng viên mặc áo bào đen dáng người thấp bé, tướng mạo như một con ngựa đằng trước, hỏi.
Buổi trưa hôm nay có hai môn học được tổ chức thi, một là tốc duyệt, hai là độc lý. Nhưng nội dung thi môn tốc duyệt này lại đúng như những gì An Khả Y đã nói.
Nội dung thi môn tốc duyệt chính là trong một thời gian nhất định nhanh chóng xem qua nội dung một quyển sách, sau đó giảng viên chịu trách nhiệm giám thi sẽ tùy ý rút một tờ trong đó ra, hỏi vài nội dung được ghi trên đó. Quyển sách của những người khác chỉ có vài chục trang, nhưng khi đến phiên Lâm Tịch, vị giảng viên có tướng mạo như một con ngựa này lại lấy ra một quyển sách dày ít nhất trăm trang đưa cho hắn.
Khi nhìn thấy quyển sách dày cộm để trước mặt Lâm Tịch, các đệ tử khác cũng thi môn này lập tức cảm thấy đúng là không công bằng cho Lâm Tịch, nhưng điều làm họ ngạc nhiên chính là không hiểu tại sao Lâm Tịch còn có thể tươi cười như vậy, không hề tức giận. Khi nghe Lâm Tịch hỏi, vị giảng viên này lại ho khan hai tiếng, cố gắng tỏ vẻ công bình và chí công vô tư nói:
- Bởi vì ngươi là Thiên Tuyển, sau này sẽ làm những việc lớn hơn các đệ tử khác, sẽ thấy rất nhiều đồ vật quan trọng. Vì lý do này, tất nhiên độ khó thi cử sẽ tăng cao hơn, ta làm vậy cũng vì muốn tốt cho ngươi.
- Đa tạ lão sư quan tâm.
Lâm Tịch ha ha cười lên, sau thấp giọng nói:
- Lão sư, đệ tử nghe nói rằng ngài và Từ Sinh Mạt là một đôi bạn đồng tính luyến ái.
Vị giảng viên tạm thời phụ trách môn học tốc duyệt này hơi biến sắc, nhưng thân là giảng viên học viện nhất định không phải là người bình thường, ông ta vẫn tỏ ra bình tĩnh, hơi khó hiểu hỏi:
- Đồng tính luyến ái là gì?
- Đây là cách nói riêng ở quê đệ tử.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nói:
- Hiểu nôm na thì...chính là loại tình cảm thân thiết đến mức trên bạn bè đấy.
- Càn rỡ!
Vị giảng viên này ngẩn người, nhất thời hiểu Lâm Tịch muốn nói đến chuyện gì, khuôn mặt ông ta đỏ bừng lên, giận dữ vỗ mạnh xuống bàn, nói:
- Ta và Từ Sinh Mạt đúng là bạn tốt chí giao, nhưng làm gì có cái quan hệ lung tung như ngươi đang nói! Nếu như ngươi không muốn tham gia thi, lập tức...
Nhưng vừa nói đến đây, liếc mắt nhìn thấy Lâm Tịch đang cố gắng nịn cười, lại nhìn các đệ tử xung quanh đang tỏ ra đã hiểu những gì Lâm Tịch vừa nói, vị giảng viên này mới biết việc mình quát mắng là không đúng, nhất thời lúng túng không thôi.
Từ Sinh Mạt không thích Lâm Tịch, trong khi học môn vũ kỹ luôn tìm cách gây khó dễ cho Thiên Tuyển khoa Chỉ Qua là việc hầu hết các tân đệ tử đều biết, nay ông ta lại thất thanh la lên như thế, thật không khác gì nói cho mọi người biết nguyên nhân mình ra đề thi khó cho Lâm Tịch.
"Rầm!"
Nhưng giảng viên học viện rất nhiên có khí độ và khí phách riêng của mình, ngay lập tức có một quyển sách dày hơn được quăng tới trước mặt Lâm Tịch.
- Ta là giảng viên phụ trách môn học này. Bây giờ, trước khi ngươi rời khỏi học viện, ta sẽ cho ngươi biết một lý lẽ ở thế gian này.
Giảng viên này trầm mặt lại, lạnh nhạt nói với Lâm Tịch:
- Làm người phải biết nhìn thời thế, phải nhớ kỹ hảo hán không hơn thua với việc trước mắt. Ngươi đã dám nói xấu nhân phẩm ta như vậy, vậy bây giờ hãy đọc quyển sách này.
- Lão sư ngài đúng là rất khí phách, oai phong như Từ lão sư vậy.
Lâm Tịch ha ha cười một tiếng, sau đó lập tức lấy cuốn sách ông ta vừa để xuống bàn lật xem.
....
- Câu thứ ba trang bốn mươi ba nói gì?
- Quan thiên chi đạo, chấp thiên chi hành, tẫn hĩ. Cố thiên hữu ngũ tặc, kiến chi giả xương. Ngũ tặc tại hồ tâm, thi hành tại hồ thiên. Vũ trụ tại hồ thủ, vạn hóa sinh hồ thân...
- Sao có thể như vậy? Sao ngươi có thể nhớ rõ ràng như vậy?
: Xem xét đạo trời, cứ làm theo sự vận hành của trời, như vậy là biết hết rồi vậy. Trời có ngũ tặc, thấy được nó là tốt. Ngũ tặc ở trong tâm, mà thi hành là do trời. Vũ trụ ở trong lòng bàn tay, mà thân biến hóa sinh vạn thứ...