Sau khi đánh chết Mã Thần Hi, Lục Bình rốt cục cũng không trấn áp được thương thế bên trong cơ thể nữa, một ngụm nghịch huyết từ trong bụng xông lên, cổ họng ngòn ngọt, trước người cũng đã tràn ngập lên một đoàn huyết vụ.
Lục Bình không dám ở nơi đây lâu, mới vừa rồi bốn món Dưỡng Linh pháp bảo tự bạo tạo ra thanh thế khiến cho nguyên thần đại trận của Lục Bình vốn chưa phát huy toàn bộ uy lực có thể trấn áp, xem ra bây giờ sớm đã dẫn tới sự chú ý của hữu tâm nhân.
Huống chi lúc này Lục Bình không biết Tam linh sinh tử thế nào, hắn cần phải nhanh hơn một chút chạy tới đem Tam linh cứu ra. Hắn mặc dù sắp bày mưu kế, âm thầm thúc đẩy mấy thế lực lớn ở Hà Nguyên chi địa bởi vì Giao huyết thạch mà tranh đấu với nhau. Hắn thấy song phương tất nhiên sẽ có một cuộc hỗn chiến, mà Tam linh có thể thoát thân hay không thì phải xem trình độ song phương hỗn chiến cùng với vận khí tự thân của Tam linh như thế nào.
Dùng phong linh hạp phong ấn viên nhất phẩm kim đan này của Thiên Mã tộc, sau đó đem cái hoa ngọc phù cầm trong tay. Đây là pháp bảo duy nhất không bị hư hại dưới áp lực nổ tung của dưỡng linh pháp bảo của Mã Thần Hi, hơn nữa còn là một món phòng thủ pháp bảo cấp bậc dưỡng linh.
Đáng tiếc món pháp bảo này bây giờ không thể hiển lộ trước mặt người khác.
Lục Bình đưa tay ngoắc một cái, đem trữ vật pháp khí của Mã Thần Hi nhiếp tới trong tay, rồi sau đó một đóa hỏa diễm màu đen được Lục Bình vẫy ra từ trong tay. Thi thể của Mã Thần Hi trong chốc lát hóa thành tro bụi, rơi vào làm phân bón cho lớp cỏ trên mặt nước.
Lục Bình đem một viên đan dược trong suốt ném vào trong miệng. Đây là đan dược Lục Bình dùng linh yêu đào luyện chế ra, là thánh dược chữa thương tốt nhất trong tay hắn, chỉ trong chốc lát liền phối hợp với chân nguyên trong cơ thể Lục Bình ức chế thương thế thành công.
Lôi lão lục ở phía sau thấy Lục Bình trọng thương hộc máu, trong ánh mắt nhất thời lóe lên một đạo ánh sáng sắc bén. Nhưng Lôi lão lục không biết là nhớ ra cái gì đó, ánh mắt sắc bén này chậm rãi tiêu tán đi, khôi phục lại cái trạng thái xui xẻo hôi đầu thổ kiểm lúc trước.
Lục Bình chậm rãi xoay người lại, tựa hồ đối với dị trạng mới vừa rồi của Lôi lão lục căn bản không biết gì, trên mặt hơi có vẻ tái nhợt, nhưng hơi cười, nói:
- Như thế nào?
- Con mẹ nó!
Lôi lão lục buồn buồn mắng một tiếng, rồi sau đó liền đứng dậy cúi người hành lễ, nói:
- Lôi Địch ra mắt công tử!
Lục Bình hài lòng cười một tiếng, nói:
- Xem như có chút đầu óc, mới vừa rồi không thừa dịp cháy nhà hôi của, Lục mỗ ngược lại cũng thừa tình của ngươi!
Lôi lão lục đảo mắt một cái, nói:
- Ta nếu là thừa dịp cháy nhà hôi của, bây giờ chỉ sợ là đã cùng Mã Thần Hi bị ngươi tỏa cốt dương hôi rồi? Hừ, lão tử còn muốn sống thêm mấy năm, còn muốn ngày sau có thể thử tiến lên pháp tướng kỳ xem có được hay không, nên không muốn chết ngay bây giờ trong tay ngươi.
Lục Bình không để ý, chẳng qua là cười cười không nói gì.
Lôi lão lục từ trong ngực lấy ra một cái bình ngọc, từ bên trong đổ ra một viên đan hoàn màu tím lam kích cỡ bằng đầu ngón tay, có chút hồ nghi nhìn Lục Bình một chút, nói:
- Đây thật là ngươi luyện chế ra sao, ngươi thật sự là luyện đan tông sư hay sao?
Dứt lời cũng không chờ Lục Bình trả lời, thẳng tay đem đan hoàn ném tới trong miệng nuốt xuống, chỉ chỉ về phương hướng lúc trước Mã Thần Hi đã từng đứng, nói:
- Cái này cũng coi là đầu danh trạng rồi, bây giờ lão tử lại nuốt đan dược lúc trước ngươi đưa cho, lần này yên tâm rồi chứ?
Lục Bình vẫn như cũ không nói gì, chẳng qua là mỉm cười đưa tay lau một cái trước người, một cánh cửa không gian lập tức tạo thành trước người của Lục Bình.
- Quả nhiên có cổ quái, khó trách ngay cả Mã Thần Hi này cũng có thể bị ngươi chơi một vố như vậy!
Lôi lão lục lầm bầm nói, vùa cúi đầu chúi vào cửa không gian, tiến vào trong Hoàng Kim ốc.
Lục Bình thoáng thở phào một hơi, sau đó dùng Vân Quang Ngũ Hành y bao hết thân thể, hóa thành một đoàn hơi nước mây trắng ở giữa không trung không ngừng biến đổi hình dáng chạy tới phương hướng chỗ hồ nước lúc trước phát hiện Tạ Thiên Dương.
Lục Bình nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới hiện trường của trận đại chiến, ngoại trừ việc cứu Tam linh ra, còn có một nguyên nhân khác là muốn trước mặt người khác hiển lộ sự hiện hữu của hắn.
Mã Thần Hi bỏ mạng trong tay của hắn, bây giờ Thiên Mã nhất tộc xem ra đã thông qua các loại thủ đoạn hay hồn đăng gì biết được việc này. Hiện giờ, chỉ vì Hà Nguyên chi địa đại trận ngăn cách, mà họ không có cách gì tiến vào đây.
Trong khi đó, trong cùng cấp tu sĩ thì người có thể có tư cách đánh chết Mã Thần Hi, nếu mà xếp thành một đứng danh sách xếp hạng, thì trước đó do Lục Bình cùng Mã Thần Hi, Tạ Thiên Dương, Lý Thông hỗn chiến một trận, tất nhiên hắn sẽ có tên trên bảng. Hơn nữa có lẽ bởi vì Lục Bình đột nhiên xuất hiện, có thể sẽ bị Thiên Mã tộc chú ý nhiều hơn cũng chưa biết chừng.
Tin tức Mã Thần Hi đã chết hiện nay tu sĩ ở Hà Nguyên chi địa chưa biết được, hơn nữa lại có Lôi lão lục cõng tội dùm cho hắn, Lục Bình chỉ cần ở trước mặt người khác hiển lộ thủ đoạn của mình, dùng để chứng minh mình không hề bị thương là được.
Nguyên Lục Bình cho là dưới tình huống có chuẩn bị trước đối phó với kẻ bị bất ngờ, thi triển ra bản mệnh nguyên thần đại trận, chẳng những có thể thành công đánh chết Mã Thần Hi, thậm chí mình nhiều nhất cũng chỉ hao tốn một ít chân nguyên mà thôi.
Một khi cái kế hoạch này thành công, có người nào lại tin rằng Lục Bình có thể không bị thương mà đánh diệt Mã Thần Hi đứng đầu trong đoán đan tu sĩ như vậy chứ?
Như thế, hiềm nghi trên người Lục Bình dĩ nhiên là nhạt đi rất nhiều.
Nhưng Lục Bình cuối cùng vẫn còn đánh giá thấp thủ đoạn của Mã Thần Hi, mà uy năng của bản mệnh nguyên thần đại trận lấy tu vi của hắn bây giờ miễn cưỡng thi triển ra uy lực cũng thấp hơn so với hắn dự trù, dưới thủ đoạn liều mạng của Mã Thần Hi, Lục Bình đúng là vẫn còn không thể tránh khỏi bị trọng thương.
Lần này có chút thua thiệt rồi!
Chân nguyên của Lục Bình mặc dù bởi vì có Vạn Diệu Ngọc Lộ, vô luận là khôi phục hay là chữa thương đều nhanh hơn gấp mấy lần so với cùng cấp tu sĩ. Nhưng thương thế nghiêm trọng như vậy cho dù là có linh đan do Lục Bình cố ý luyện chế, cũng không cách nào trong thời gian ngắn ngủi như thế lấy được sự bình phục.
Lục Bình vừa cố hết sức phi độn, trên mặt cũng không ngừng biến đổi, cuối cùng tựa hồ hạ quyết tâm vậy, đảo một cái trong bàn tay lại xuất hiện một cái bình toàn thân dùng ngọc thạch màu đen điêu khắc thành, từ bên trong đổ ra một viên đan hoàn tản ra ánh sáng màu đen quỷ dị, quay mòng mòng trong tay hắn.
Lần này thiệt hại lớn rồi! Tuy nhiên để tránh sự đuổi giết của Thiên Mã tộc, chạy trốn khỏi Tây Hoang chi địa, hắn cũng không còn tiếc gì nhiều nữa.
Lục Bình bỏ viên đan hoàn màu đen vào trong miệng. Hắn nhất thời cảm giác được một đạo hỏa lưu theo cổ họng một đường thiêu đốt đi xuống, chỉ chốc lát sau cả mặt bị dồn nén đến đỏ bừng, bốn phía thân thể bốc lên một cỗ nhiệt khí.
Lục Bình há mồm đột nhiên phun ra một cỗ sương mù màu đen. Cả người trên dưới chân nguyên cổn động, trong huyết mạch tựa hồ cũng có thể nghe được tiếng vang của huyết dịch giống như sông lớn sôi chạy vậy.
Độn quang dưới chân hắn trong nháy mắt gia tốc, Lục Bình cả người tựa hồ bởi vì viên đan hoàn màu đen mới vừa rồi mà khôi phục thực lực vốn có của hắn.
Nhân yêu hai tộc tu sĩ đang chém giết chung một chỗ, bị một tiếng vang thật lớn mới vừa rồi kia chấn cho từng người đều kinh nghi bất định. Nhưng rất nhanh sau đó, có tu sĩ nhân cơ hội thống hạ sát thủ, đem mấy đối thủ phản ứng chậm nhất cử đánh bị thương nặng. Mọi người nhất thời quên suy đoán nguyên do của tiếng vang thật lớn kia, lại một lần nữa lao đầu vào trong trận hỗn chiến. Hơn nữa so với trước còn trở nên kịch liệt hơn, chỉ có có một ít hữu tâm nhân mặc dù vẫn đeo bám cùng đối thủ, nhưng tâm tư hiển nhiên đã không ở nơi này nữa.
Mã Trung Sơn đang cùng Trương Chí Minh đeo bám đấu với nhau, trong lúc lơ đãng nhìn qua một bên, đúng dịp thấy trong vùng nước dưới chân đột nhiên nổi lên một đạo gió nhẹ. Trong chiến đoàn hỗn chiến đột nhiên có thêm một tiểu nữ hài mắt sáng long lanh.
Mấy tên Thiên Mã tộc tu sĩ đang cùng nhân tộc tu sĩ đại chiến, đột nhiên bị cô bé này xuất thủ đánh lén liên tiếp bị thương, ngay sau đó liền bị nhân tộc tu sĩ đang cùng bọn họ đối chiến vây công.
Mã Trung Sơn ánh mắt sáng lên, ban đầu Thiên Mã tộc tu sĩ phát hiện ba con Bích Hải linh xà kia thì có hắn. Hắn thấy rõ, bé gái này đột nhiên xuất hiện chính là một trong ba con Bích Hải linh xà lúc trước kia.
Mã Trung Sơn toàn lực xuất thủ, trong lúc nhất thời đem Trương Chí Minh ép liên tiếp lui về phía sau. Trương Chí Minh không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, sớm đã chuẩn bị thỏa đáng mấy loại thủ đoạn, lập tức định phản kích, không ngờ đối thủ trước mặt đột nhiên hóa thành một đạo độn quang lui ra.
Trương Chí Minh sửng sốt, lúc xoay người nhìn lại, thấy Mã Trung Sơn đột nhiên đánh tới chiến đoàn đang có một bản tộc tu sĩ rõ ràng đang rơi vào thế hạ phong.
Trương Chí Minh cười lạnh một tiếng, lúc này mà còn muốn cứu viện bản tộc tu sĩ, thật sự coi bản nhân không làm gì được ngươi hay sao?
Trương Chí Minh đẩy pháp bảo trong tay. Tây Hoang điện "Điên Đảo Kiền Không" thần thông thi triển ra, trực tiếp nhắm hậu tâm của Mã Trung Sơn mà đánh tới.
Lúc này Trương Chí Minh rốt cục nhận ra được đối tượng mà Mã Trung Sơn vỗ đánh lại là một bé gái mười hai mười ba tuổi.
Trương Chí Minh lập tức tỉnh lại, thầm nói một tiếng hỏng rồi, không ngờ lại để cho người này ra tay tranh đoạt trước. Cô bé kia mười phần có tám chín là một trong ba con Bích Hải linh xà rồi.
Lúc này Trương Chí Minh muốn nhúng tay cướp đoạt đã chậm một bước, đành vận dụng chân nguyên, làm cho uy lực của pháp bảo mạnh hơn ba phần, đánh vào hậu tâm của Mã Trung Sơn.
Mã Trung Sơn vừa ở trong Lạc Thánh hồ miễn cưỡng ngưng tụ một hạ đẳng bát phẩm kim đan, chính là thời điểm lòng tin tăng vọt, đánh lén bé gái trước mắt hắn hoàn toàn là chuyện dễ như trở bản tay, không ngờ cô bé này tu vi mặc dù chỉ có đoán đan tầng bảy, thực lực cũng rất mạnh.
Tiểu cô nương đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng liếc Mã Trung Sơn một cái, trường tiên trong tay đột nhiên run lên. Thân roi nhất thời chuyển thành một đường xoắn ốc trên lớn dưới nhỏ ở giữa không trung, rồi sau đó linh khí bốn phía hội tụ tới, liền tạo thành một đạo tuyền qua, nhất cử cản lại đòn đánh lén của Mã Trung Sơn.
Mã Trung Sơn ánh mắt thoáng qua một chút kinh ngạc, lại thấy bé gái đúng là vẫn còn có chút lực bất tòng tâm, liên tiếp lui về phía sau mấy chục bước, rồi sau đó thân hóa tế phong muốn tiếp lực của Mã Trung Sơn mà chạy trốn.
Mã Trung Sơn lạnh lùng cười một tiếng, đang muốn đuổi theo, không ngờ lại thấy một chùm kiếm quang giống như cá lội ngang trời kéo tới, nhất cử đem một đoàn tế phong sắp tiêu tán này phủ vào trong đó.
Mã Trung Sơn mặt liền biến sắc, nhìn thấy Lý Thông không biết lúc nào cũng đã chạy tới.
Mã Trung Sơn không dám cùng Lý Thông tranh giành, đang có chút không cam lòng định thối lui, thì thấy một đạo hỏa lãng đốt tới, đem kiếm quang du ngư đầy trời đốt thành những con cá nướng.
Tạ Thiên Dương sau đó tiến lên, đưa tay bóp một cái. Một cái bàn tay nguyên khí khổng lồ ở giữa không trung ngưng kết mà thành. Thoắt cái bắt đi đoàn tế phong đang muốn nhân cơ hội chạy trốn kia.
Chỗ mặt nước này thật ra thì đã sớm bị tu sĩ chạy tới vây trong ba tầng ngoài ba tầng rồi, cùng những mạch nước khác đoạn tuyệt liên lạc.
Sau khi Lục Bích xuất hiện, đem hai người Lý Thông cùng Tạ Thiên Dương đều hấp dẫn tới đây, một bên khác của mặt nước, Lục Hải cùng Lục Linh nhi cũng từ trong nước bò đi ra, thừa dịp mọi người hỗn chiến định độn trốn ra bên ngoài.
Nhưng mà kẻ làm cho mọi người hỗn chiến lần này thật ra chính là đám ba người Lục Bích. Lục Bích mặc dù muốn thi triển kế điệu hổ ly sơn, nhưng các con cọp này đang tụ tập đầy trời, cô nàng có thể điều đi mấy con chứ?
Những thứ tu sĩ này hàng năm hành tẩu ở trong tu luyện giới, người nào không phải là trí khôn thông thiên. Một thủ đoạn nhỏ của Lục Bích ngược lại khiến cho người ta đem lực chú ý đặt trong mặt nước này nhiều hơn.
Không dám tranh cướp cùng đám người Lý Thông, Tạ Thiên Dương, chẳng lẽ không thể nhặt thứ mà bọn họ để sót lại sao?
Lục Hải nổi giận gầm lên một tiếng, Thái Huyền kích trong tay bổ một cái về phía trước, chém bay đi một tên đoán đan tầng tám tu sĩ xông tới trước mặt. Trong ánh mắt của tên Cẩm Lý nhất tộc miệng phun máu tươi ở giữa không trung này tràn đầy thần sắc không dám tin.
Cường thế của Lục Hải khiến cho tu sĩ bốn phía muốn đi lên nhặt tiện nghi không khỏi có một chút chần chờ. Con Bích Hải linh xà này mặc dù chỉ có đoán đan tầng bảy tu vi, nhưng thực lực đúng là không tầm thường. Nếu là có thể nhất cử bắt nó thì tốt, nhưng một khi lâm vào cảnh triền đấu, người nào lao lên trước thì mười phần có tám chín sẽ làm cái áo cho người sau mặc.
Tu sĩ ở bốn phía tuy không tiến lên cường công ngay, nhưng Lục Hải cùng Lục Linh nhi lại không thể một mực ở tại chỗ này. Hai người một trước một sau phóng ra ngoài, như vậy không thể tránh chuyện đụng phải tu sĩ đang bao vây bọn họ.
Hơi nước quanh người Lục Hải bốc mù, dần dần bao phủ Lục Hải cùng Lục Linh nhi vào trong. Lục Linh nhi không nói một lời, đôi tay nhỏ bé đột nhiên chà vào nhau một cái. Hơi nước bốn phía dần dần ngưng kết thành một con thuyền hàn băng to lớn, tung hoành ngang dọc đánh vào vòng vây.
Hai tên tu sĩ ở phía trước vẫn là Cẩm Lý tộc yêu tu, hai người bọn họ thấy bản tộc tu sĩ bị đánh thương, đã sớm muốn phóng lên trước ngăn chặn hai người Lục Hải. Hai tên tu sĩ này tự tin tu sĩ ở bốn phía muốn nhặt tiện nghi của Cẩm Lý nhất tộc cũng phải tính toán cân nhắc lại, xem có thể chịu đựng được lửa giận của Cẩm Lý tộc hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT