Nhưng Lục Bình bây giờ cũng ở con linh khí cự thú trước mắt có dáng vẻ tập hợp của ba loài Bích Hải linh xà, Nguyên Thủy Cự Ngạc, Thiên Mã đặc biệt này, không ngờ lại cũng khiến cho Lục Bình cảm nhận được loại chấn động như vậy. Chẳng qua điều làm Lục Bình kỳ quái là, con cự thú này từ linh khí hội tụ mà thành không biết làm như thế nào lại khiến cho huyết mạch của mình sinh ra cảm ứng?

Trong thời điểm linh khí cự thú trước mắt đem một thân khí thế bức người mà đến, mặt ngoài kim đan trong tâm hạch không gian của Lục Bình, mỗi con quái giao đều ngửa đầu, hướng về phía phương hướng của cự thú nhất tề phát ra tiếng gào thét không tiếng động. Lục Bình nhất thời cảm giác được khí thế của tự thân bành trướng, khí tức của cự thú đối diện đánh vào hắn, không ngờ hắn lại có thể bình yên vô sự tiếp tục cứng rắn chống cự xuống.

Đoán đan điền phong linh khí cự thú mà thôi, Lục Bình mặc dù biết trước mắt con quái thú này so với ba con linh khí cự thú lúc trước gặp phải thực lực mạnh lên không biết bao nhiêu lần. Nhưng Lục Bình vẫn đối với bản thân mình ôm lòng tin tất thắng, duy nhất có hồ nghi bất quá chính là hình tượng của con linh khí cự thú này.

Chẳng lẽ đây là một con giao?

Hay hoặc là suy đoán to gan hơn, đây chẳng lẽ là hình tượng lúc ban đầu của Giao đạo nhân khi thành tựu Chân Linh?

Lục Bình nghĩ như vậy cũng không phải là không có đạo lý. Dù sao Hà Nguyên chi địa này chính là năm đó Giao đạo nhân từ trên trời giáng xuống, rơi trên đất tạo thành Lạc Thánh hồ. Hết thảy điều thần bí trong Lạc Thánh hồ này cũng tất nhiên có liên quan tới một trong vị Khai Thiên Thất Thánh kia.

Ý niệm kỳ quái của Lục Bình còn không tản ra, liền thấy ánh mắt của cự thú đột nhiên mang theo một tia máu đỏ. Hơn nữa một tia máu đỏ này từ không đến có, biến thành càng lúc càng nồng đậm cả lên.

Máu đỏ từ đâu tới, linh khí ngưng tụ lúc nào mang theo màu sắc vậy?

Lục Bình hai mắt liên tục chớp lóe, Tam Thanh Chân Đồng được hắn thi triển đến mức cực hạn. Ánh sáng màu xanh từ hai mắt của cự thú dọc theo sau lưng người, nhất thời thấy từng tia tơ tuyến màu đỏ vận hành trong cơ thể của cự thú, không ngừng tụ tập đến trong hai mắt.

Lúc nhìn lại nguồn gốc những thứ ti tuyến màu đỏ này, trong lòng Lục Bình đột nhiên trầm xuống, lại là từ chỗ buồng tim của cự thú tản mát ra. Chẳng lẽ buồng tim của con cự thú không phải là dùng linh khí ngưng tụ mà thành sao?

Không để Lục Bình suy nghĩ nhiều, cự thú trước mặt đã sớm gầm thét phát ra một tiếng gầm dài, chân bên trái nâng lên "tranh tranh tranh" liên tiếp phát ra năm tiếng sắt thép va chạm vào nhau. Năm đạo hàn quang lần lượt thay đổi đi về phía trước, dưới tốc độ cực nhanh không ngờ lại tạo thành một đạo hàn quang cự lãng lăn lộn về phía trước.

Lục Bình cũng hít một hơi khí lạnh, hô lên cả kinh:

- Thiên Đôi Tuyết Kiếm quyết!

Song phi kiếm trong tay không dám chậm trễ chút nào, giống như hóa thành một đoàn kiếm lãng cổn động, đánh tới triều đầu cuốn ùa tới đó.

Lại phảng phất lễ hoa nổ tung trên trời, vô số đạo Hỏa tinh trong nháy mắt nổ lên giữa Lục Bình cùng cự thú. Hai cỗ ánh sáng mạnh ai nấy lui về, không ngờ lại là chia đều mà hòa. Sắc mặt của Lục Bình càng lúc càng lộ ra vẻ ngưng trọng.

Thực lực con cự thú trước mắt này hiển nhiên làm Lục Bình cảm thấy rất bất ngờ!

Tuy nhiên, cự thú mới vừa dùng móng nhọn thi triển thần thông pháp thuật đúng là cùng “Thiên Đôi Tuyết Kiếm quyết” nhất mạch mà thành. Mặc dù trung gian có quá nhiều bất đồng, nhưng Lục Bình nhận định giữa hai thứ này tất nhiên có liên lạc.

Năm cái móng nhọn liên tiếp vọt tới đâm đánh, mặc dù cũng không thi triển đại thần thông pháp thuật, nhưng Lục Bình còn từ trong một vòng nhanh chóng đả kích này nhìn thấy “Kinh Đào Phách Ngạn Kiếm quyết” với cái khí thế chèn ép đối thủ ấy.

Thu Thủy Y Nhân kiếm hóa thành từng đầu con sóng, hướng về bên này liên tiếp vọt ra các đòn phản kích. Lục Bình thi triển không ngờ lại là “Kinh Đào Phách Ngạn Kiếm quyết”. Hắn phải cướp đoạt lại quyền chủ đạo, đem cách đấu pháp đoạt từ trong tay của linh khí cự thú.

Có lẽ là thấy móng nhọn biến thành kiếm thuật thần thông này không cách nào chiếm cứ tiện nghi từ trên người của Lục Bình, cự thú quái giao quanh người bốc lên sương trắng nồng đặc. Toàn bộ thân thể núp trong sương trắng, chỉ có lúc công kích Lục Bình mới có thể lộ ra một cái vảy hay nửa cái móng mà thôi, rất có một ít cảm giác thấy đầu không thấy đuôi.

Lục Bình dứt khoát từ bầu trời dẫn xuống thiên hà, thi triển ra “Đại Giang Đông Khứ Kiếm quyết”, song phi kiếm hóa thành con sông cuồn cuộn vọt vào trong sương trắng tiến hành một phen tứ ngược, khiến cho quái giao không thể tránh né.

Sương trắng nổ tung, không ngờ lại sanh sanh đem cả thiên hà băng liệt. Song phi kiếm bị đuôi dài của quái giao đánh bay rơi xuống, rồi sau đó từ trong thiên hà băng liệt tránh thoát đi ra. Thân hình biến hóa kịch liệt, trong ánh mắt của Lục Bình càng trừng càng lớn ấy dần dần biến thành hình người!

Hóa thành hình người!

Lục Bình nhìn trung niên nam tử vóc người thon dài trước mắt này, diện mục anh vĩ cũng tà ý, giữa râu tóc xen lẫn từng luồng sương trắng lại càng thêm lộ ra vẻ khác người, khí chất phi phàm.

Đây là người nào, chẳng lẽ là...

Duy nhất làm cho người ta thất vọng chính là một đôi hai mắt kia mang theo tia máu, mặc dù để lộ ra sát ý cùng bạo lệ, nhưng lại có vẻ đờ đẫn mà không sinh cơ.

Nhưng vừa khéo đối với Lục Bình, trung niên nam tử phiêu dật này có một nửa khí chất trên thân hình của nam tử này đều đến từ trên một đôi trong mắt này. Nhưng mặc dù không có phong thái của đôi tròng mắt, người này cũng đã làm cho Lục Bình khuynh đảo. Nếu là người này dùng chân thân ở phía trước, không biết sẽ khiến cho Lục Bình lĩnh ngộ đến loại phong thái tuyệt thế nào.

Lúc quái giao này hóa thành hình người, một cỗ lực yêu dã kỳ dị từ trên người của người trước mắt tản mát ra. Mà trong thần niệm của Lục Bình, một cây tiểu phiên nhẹ nhàng lay động. Tầm mắt của Lục Bình tức thời thanh tảo rõ ràng hơn, liền thấy trước khi sương trắng nổ tung, nhưng lại đang tụ hợp về trong tay người này mà thành ba đào cuồn cuộn, ở giữa không trung cuốn lên bọt sóng, tạo thành từng đạo nước xoáy nhào tới Lục Bình.

Gặp quỷ rồi! Con quái giao này sao thi triển ra thần thông đều cùng Bắc Hải Thập Nhị Chính Pháp có thiên ty vạn lũ quan hệ vậy? Chẳng lẽ con linh khí quái giao trước mắt này thật sự là Giao đạo nhân năm đó bắt chước hình tượng của mình hình thành hay sao?

Lục Bình thi triển ra “Khống Thủy quyết”. Cái linh khí cự lãng lăn lộn mà đến này thì khí thế vỗ đánh về phía trước chậm lại một chút.

Lục Bình cũng nổi lên tâm tư gì. Nếu con quái giao trước mắt này vô luận dưới hình thái là hình người hay còn là yêu thú thi triển thần thông, ít nhiều gì đều có liên quan cùng Lục Bình tu luyện Thập Nhị Chính Pháp, như vậy nhất định Lục Bình thi triển ra thủ đoạn tương ứng, thấy chiêu sẽ sách chiêu mà thôi.

Nhưng Lục Bình không chú ý tới chính là, mỗi khi Lục Bình thi triển ra thần thông tương ứng, mặc dù là phát sau, lại thường thường có thể đến trước, ít nhất cũng có thể dưới tình thế quái giao chủ động tiến công chiếm lại thế cục.

Nhưng ngay tại lúc Lục Bình mới vừa dùng “Khống Thủy quyết” cản trở xong đòn công kích của đối thủ, lại thấy linh khí cự lãng nguyên vốn bình phục lại đột nhiên từ trong dâng lên một tuyền qua to lớn. Trong tiếng kêu sợ hãi của Lục Bình, một cỗ sóng lớn hiển nhiên sinh ra, hung hăng đánh bay Lục Bình mấy chục trượng, thiếu chút nữa bị đụng vào trên vách đá.

Khống Thủy kỳ trên đỉnh đầu của Lục Bình lảo đảo muốn ngã, Vân Quang Ngũ Hành y sau lưng Lục Bình tạo thành một đóa thải vân điếm to lớn, triệt tiêu hết lực do cự lãng đánh vào Lục Bình.

“Bích Hải Triều Sinh quyết” lại còn có thể dùng như vậy, nhưng mà bản nhân cũng không phải là không có hậu thủ nha!

Lục Bình nhận chịu xong một cú ám khuy, trong lòng hậm hực, tốc độ ra tay cũng không chậm. Hai tay hắn bấm một cái, từ trong linh khí cự lãng đột nhiên chui ra một con quái giao do từ kiếm quang tạo thành, thân rắn, chân cá sấu, đuôi cá, sừng nai, tai bò, giương nanh múa vuốt biến thành người bay đi trước mắt quái giao.

Lục Bình nguyên vốn cũng không dùng Trường Lưu kiếm thi triển “Thanh Giao Nháo Hải quyết”, chẳng qua là dưới sự vội vàng hắn cũng không cách nào thi triển thần thông có uy lực mạnh hơn, chỉ đành phải thi triển ra “Thanh Giao Nháo Hải quyết”.

Nhưng trước mắt Lục Bình này có thể đem “Đại Giang Đông Khứ kiếm quyết” ra, cũng có thể đủ phá vỡ tu sĩ lúc đối mặt “Thanh Giao Nháo Hải quyết” cũng xuất hiện một sự dừng lại rõ ràng.

Cao thủ tranh nhau mất chút thời gian là sai một li đi một dặm. Trong lúc trung niên tu sĩ của đối phương ngưng tụ linh khí giống vậy từ trong linh khí cự lãng cho gọi ra một con quái giao, cùng chân thân giống nhau như đúc, cùng Lục Bình chiến làm một đoàn. Đỉnh đầu của Lục Bình đột nhiên tức giận xông ra một cái cự đỉnh hai lỗ tai đen xì xì!

Thật ra thì nói đây là một cái cự đỉnh cũng không phải, nói đúng hơn đây là một cái chén rượu phóng đại!

Ngay tại lúc đó, cái chén rượu to lớn này xuất hiện ở đỉnh đầu của Lục Bình, trung niên tu sĩ đang cùng Lục Bình đối chiến tựa hồ bản năng phát giác cái gì đó. Linh khí quái giao đang cùng Trường Lưu kiếm biến thành thanh giao của Lục Bình giảo sát, cuối cùng đột nhiên nổ lên. Trường Lưu kiếm phát lên một tiếng động bi ai, bị Lục Bình triệu hồi về trong tay.

Linh khí quái giao biến thành thanh niên tu sĩ bất chấp tự bạo, gây ra tổn thương đối với thân thể do linh khí ngưng tụ thành, xoay người muốn bay đi về phía sau.

- Hừ, ngươi bây giờ còn muốn chạy trốn nơi đâu?

Sau đó chén rượu to lớn xuống, trong đó đột nhiên di chuyển ra một bé gái mặt mũi thanh tú, nhìn một tên trung niên tu sĩ ở trên vách đá đánh tới, liền cười "ha ha" một tiếng. Một tay thò về phía phần đáy chén rượu to lớn, toàn bộ chén rượu không ngờ lại bị bé gái ôm lại, đồng thời còn bị kéo xuống phía dưới một chút, không ngờ lại hướng về phía vách đá mắt thấy sẽ phải đụng vào trung niên tu sĩ.

- Trở lại!

Bé gái giòn giã vừa gọi, dưới chân linh khí tu sĩ quả nhiên chính là hơi chậm lại, không thể động đậy được nữa.

Lục Bình không biết bà cô nhỏ này vào lúc này tại sao lại nguyện ý đi ra, bởi vì hắn rất rõ rằng, Linh Lung mặc dù đã đáp ứng mặc cho hắn làm chủ, nhưng Lục Bình nếu muốn hoàn toàn phát huy uy lực của Linh lung tiểu đỉnh còn phải chờ sau khi lên cấp pháp tướng kỳ.

Nhưng đây cũng không phải là nói dưới tình huống không có chân nguyên của Lục Bình ủng hộ, Linh Lung không cách nào phát huy uy năng tự thân, nếu không năm đó đã không thiếu chút nữa chạy trốn khỏi tay của Khương Thiên Lâm lão tổ rồi.

Trong lúc Linh Lung đem tửu đỉnh bản thể của tự thân chỉ về phía trung niên tu sĩ do linh khí ngưng tụ mà thành sắp độn trốn vào vách đá, dưới chân người này lập tức không còn cách nào di động được nữa. Sau đó, trong sự giãy giụa kịch liệt, người này chậm rãi quay ngược lại chỗ Linh Lung tửu đỉnh.

Linh khí tu sĩ mặc dù hết sức giãy giụa, nhưng hắn lúc này phảng phất như con chuột bị người ta hoàn toàn khắc chế vậy, dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi sức hút của Linh Lung.

Lục Bình có thể thấy linh khí ngưng tụ trên người linh khí tu sĩ đang nhanh chóng tan rã với tốc độ nhanh nhất mà mắt thường có thể thấy được. Một luồng linh khí từ trên người tu sĩ tách ra, rồi sau đó bị Linh Lung tửu đỉnh hoàn toàn hấp thu, thân thể của linh khí tu sĩ trở nên càng lúc càng trong suốt, phảng phất tùy lúc hóa thành hư vô dưới uy năng của Linh Lung tửu đỉnh vậy.

- Linh Lung, lần này sao ngươi muốn đi ra tham gia náo nhiệt vậy?

Linh Lung nhướn mắt một cái thật to, đáp mà tỏ vẻ không thèm để ý tới:

- Trên người kẻ này có khí tức của thuần dương chi khí!

- Thuần dương chi khí sao?

Lục Bình lấy làm kinh hãi, không kìm hãm được kinh hãi kêu thành tiếng.

Linh Lung đại kinh tiểu quái nhìn Lục Bình một cái, nói:

- Không sai, chính là thuần dương chi khí, chân nguyên trên người ngươi cũng không phải là dung hợp thuần dương chi khí sao? Nếu không ngươi dựa vào cái gì mà chỉ tu luyện một trăm năm là có thể đạt tới độ cao như thế mà lại không xuất hiện tình huống căn cơ bất ổn?

Lục Bình trợn mắt há mồm, không biết trả lời như thế nào, hồi lâu mới nói:

- Linh Lung, thuần dương chi khí đối với ngươi rất trọng yếu sao?

Linh Lung tức giận:

- Ngươi nói đi? Linh bảo chúng ta sở dĩ trở thành linh bảo, vốn cũng là bởi vì sau khi vượt qua lôi kiếp có thể hấp thu thuần dương chi khí, làm lớn mạnh linh tính đó sao? Nếu trên người ngươi không có thuần dương chi khí, ta lại dựa vào cái gì lựa chọn đi theo ngươi vào thời điểm ngươi chỉ ở đoán đan kỳ? Chẳng lẽ ngươi thật cho rằng bản cô nãi nãi chính là ham thích mấy cái loại linh dịch kia trong tay của ngươi sao nha?

Lục Bình bị Linh Lung khinh thường cảm thấy vô cùng lúng túng, lại nghe Linh Lung nói tiếp:

- Tuy nhiên trong tay ngươi có những thứ pháp bảo tuy chưa khai mở linh trí nhưng bản năng tự thân lại cao đến bất ngờ. Bản cô nãi nãi vốn muốn từ trên người bọn chúng mượn đi một ít thuần dương chi khí để tu bổ tự thân, nhưng cái nào cũng ích kỷ keo kiệt quá mạng. Lão nương dẫu gì cũng là linh bảo, vượt qua một lần kiếp số, có khi nào lại hạ giọng nhún nhường qua chứ!

Lục Bình cười khan hai tiếng muốn nói sang chuyện khác, lại nghe Linh Lung nhỏ giọng thầm thì bảo:

- Cũng không biết gặp vận tốt gì, không ngờ lại ở đoán đan kỳ là có thể luyện hóa thuần dương chi khí, sao ngươi không bị thiêu chết chứ? Còn có mấy món pháp bảo kia ngay cả linh trí đều không có, thế mà chẳng những có linh tính mãnh liệt như vậy, còn bị thuần dương chi khí tư dưỡng, ngày sau muốn vượt qua kiếp số, thành tựu linh bảo đều có khả năng rất lớn.

Lục Bình nhoẻn miệng mỉm cười, không thèm nói thêm gì nữa với Linh Lung.

Lúc này linh khí tu sĩ đã lần nữa biến hóa thành linh khí quái giao, nhưng vô luận hắn vùng vẫy như thể nào, thủy chung không cách nào thoát khỏi sự hấp thu của Linh Lung tửu đỉnh.

Quái giao thi triển ra mấy loại thần thông làm cho Lục Bình nóng mắt không ngớt. Nhưng không đợi những thứ thần thông này tác dụng lên trên thân của Linh Lung tửu đỉnh, liền bị tửu đỉnh thi triển ra hóa linh thần thông tiến hành hóa giải rồi thu nạp toàn bộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play