Dịch giả: Titan

Tu sĩ bị Lục Bình phá vỡ ống tay áo cả giận nói:

- Tiểu tử này chạy nhanh thiệt!

Một tu sĩ khác hiển nhiên cũng không ngờ tới Lục Bình mới vừa còn làm một bộ lưới rách cá chết, trong nháy mắt đã chạy thật nhanh. Nếu sớm biết như vậy, mới vừa rồi y sẽ không tự giữ thân phận ra tay ngay rồi, vì vậy cười lạnh nói:

- Chạy, hắn có thể chạy trốn nơi đâu, ta đã phát ra tin tức, Hồ sư huynh cùng Tằng sự đệ đã ở nửa đường chặn hắn rồi.

Lục Bình từ khi nhìn thấy hai Huyền Linh phái tu sĩ, trong lòng liên đã có kế mưu.

Đợi đến khi giao thủ, Lục Bình liền phát hiện tu sĩ cùng hắn động thủ xem ra có tu vi dung huyết tầng năm. Nếu là ở thường ngày, bản thân hắn nói không chừng phải cùng tên này đấu một trận, cho dù không địch lại, cũng nắm chắc chạy thoát được.

Nhưng ngặt một cái là bên cạnh còn có một tên tu sĩ khác có tu vi tương đương mắt lom lom nhìn. Hắn chỉ cần trì hoãn chốc lát, không đợi tu sĩ bên cạnh xuất thủ, sợ là những Huyền Linh phái tu sĩ khác tiễu trừ hắn cũng sẽ chạy tới. Vì vậy, Lục Bình quyết định thật nhanh, sử dụng một tờ Thủy Độn phù do hắn luyện chế hướng bắc phương bỏ chạy.

Phía nam là Huyền Linh phái địa bàn, phía sau cùng trước mặt đều có tu sĩ truy kích cùng ngăn trở, bản thân hắn chỉ có hướng bắc mặt bỏ chạy, mặc dù phía bắc chỉ sợ tiền đồ khó liệu.

Đạo Thủy Độn phù này ước chừng có thể kiên trì nửa nén hương thời gian. Ngay tại lúc Lục Bình trốn ra được mười mấy dặm, đột nhiên cảm giác chạm mặt một đạo kiếm quang chém tới, một giọng nói vang lên:

- Trốn chỗ nào, đi ra đi!

Lục Bình thủy độn bị cắt đứt, từ trên mặt biển nhảy lên, thấy trước mặt là một gã dung huyết tầng bốn Huyền Linh phái tu sĩ. Ở cách tên tu sĩ này không xa, một gã Huyền Linh phái tu sĩ khác mặt không tỏ vẻ gì nhìn Lục Bình. Lục Bình dùng thần thức dò xét, nhất thời bị một cổ thần thức mạnh mẽ hơn ngăn trở. Lục Bình trong lòng cả kinh, biết tu sĩ này so với tu sĩ trước mắt có tu vi còn kinh khủng hơn.

Tu sĩ mặt trắng trước mắt tuổi còn rất trẻ, còn hơn cả Lục Bình, nhưng đã có tu vi dung huyết tầng bốn. Điều này nói cho Lục Bình biết, đây là một thiên tài!

Tu sĩ mặt trắng hiển nhiên là đem Lục Bình làm thành một luyện kiếm đối thủ, vừa ra tay chính là một bộ "Phong lưu khoái hoạt thập bát kiếm", mỗi một kiếm sử ra đều là phong độ phiên nhiên, mau lẹ dị thường, bay thẳng tới chỗ yếu hại trên người, phảng phất là gió nhẹ trên không trung đánh xoáy trò, làm cho không người nào dò ra được, và không chỗ nào là không có.

Kiếm thức hoan khoái, trên không trung múa mang theo tiếng gió hú nhẹ nhàng, phảng phất tinh linh vui sướng ở trên trời hát lên ca khúc không linh. Bầu trời gió nhẹ tu tập quanh kiếm của hắn, đây là "Thế" cảnh giới trong phong hệ kiếm pháp rồi!

Lục Bình gương mặt ngưng trọng, đây là Lục Bình lần đầu tiên cùng giao thủ với dung huyết kỳ tu sĩ lĩnh ngộ "Thế" cảnh giới. Hắn đem một đội nhạn linh đạo tế lên, sử ra "Kinh đào phách ngan kiếm quyết" cùng tu sĩ mặt trắng đánh nhau. Từng tầng đao lãng phảng phất như biển rộng ba đào sinh sôi nãy nở không ngừng.

Gió mặc dù không chỗ nào không có, nước thì lại không có lỗ nào không nhập. Hai người vào giờ khắc này không ngờ tranh đấu giằng co hắn lại.

Tu sĩ mặt trắng ở thời điểm Lục Bình sử ra "Kinh đào phách ngạn kiếm quyết", ánh mắt sáng lên, không ngờ đụng phải một tu sĩ lĩnh ngộ "Thế" giống như y vậy. Điều này làm cho Huyền Linh phái thiên tài tu sĩ vốn không có mấy chút hứng ý vẻ mặt liền rung lên, Huyền Linh phái tu sĩ phía sau lược trận cũng rất lấy làm kinh ngạc.

Đợi đến khi hai người đấu bảy tám chiêu, tu sĩ mặt trắng bởi vì tu vi cao hơn Lục Bình mấy tầng, đã vững vàng chiếm thượng phong. Nhưng bảy tám chục chiêu đã qua, tu sĩ mặt trắng vẫn chiếm thượng phong y như vậy, còn Lục Bình y như cũ không nhanh không chậm thi triển kiếm pháp của bản thân.

Lúc này, tu sĩ mặt trắng mới phát giác cái tên Chân Linh phái dung huyết một tầng tiểu tu sĩ này pháp lực không ngờ thâm hậu như thế. Tu vi của y cao hơn tên tiêu tử này rất nhiều, lại là toàn lực công đánh, thế mà người này vẫn thần hoàn khí túc, hơn nữa kiếm thế còn như sóng lớn, một tầng tiếp theo một tầng, sóng sau đẩy sóng trước, sanh sanh không ngừng, ngăn cản thế công của bản thân y. Đồng thời, trong lúc mơ hồ còn có một cổ lực phản kích ẩn tàng dưới sóng đao kia.

Chẳng lẽ tên này còn không đem hết toàn lực? Tu sĩ Ta mặt trắng có chút không dám tin tưởng.

Đang lúc này, Lục Bình kiếm thế đột nhiên biến đổi, phảng phất ba đào cuồn cuộn, trên mặt biển nổi lên trận gió, nước mượn gió thổi, gió giúp sóng nước. Lục Bình song đao lật ra ngập trời sóng lớn, hướng tu sĩ mặt trăng phản kích tới.

"Mượn thế!"

Huyền Linh phái tu sĩ lược trận sau lưng tu sĩ mặt trắng kêu lên một tiếng. Tu sĩ mặt trăng nghe được thanh âm này, ngọc diện trăng noãn càng lộ ra vẻ trắng hơn, là trắng nhợt!

Thế cục trong nháy mắt đổi ngược, vốn là đang chiếm thượng phong, tu sĩ mặt trắng trong giây lát bị Lục Bình mang theo từng tầng đao lãng áp chế xuống, chỉ còn có lực chống đở. Chẳng qua là tu sĩ mặt trắng dù sao cũng tu vị thâm hậu, mặc dù rơi vào thế hạ phong, nhưng cũng không phải là Lục Bình trong thời gian ngắn có thể chiến thắng. Huống chi, bên cạnh còn có một Huyền Linh phái tu sĩ tu vị cao hơn.

Đang lúc này, Huyền Linh phái tu sĩ lược trận phảng phất đã không nhịn được, ngón giữa và ngón cái trong tay phải bắn ra, trên mặt biển đột nhiên nhảy lên một đoàn nước biển, trong khoảnh khắc hóa thành một thanh Tam lăng thứ trong suốt long lanh, hàn quang lòe lòe, hướng về phía cổ họng Lục Bình bay tới.

Tam lăng thứ còn cách mấy trượng, Lục Bình liền cảm giác một cỗ khí tức sâm sầm lạnh lẽo đâm vào cổ họng mình, liên hú lên quái dị, phất tay ném ra hai tờ phù lục hóa thành hai mặt Thủy thuẫn một trước một sau ngăn ở trước mặt Lục Bình. Đồng thời, hắn nhảy mạnh vào trong nước biển, đem một tờ Thủy Độn phù vỗ ở trên người, lần nữa hóa thành một đoàn nước chảy hướng phía tây bắc bỏ chạy.

Tam lăng thứ bị hai mặt Thủy thuẫn cản một cái, đợi đến khi đánh nát hai lá chắn tạo thành từ nước này, Lục Bình đã đào chi yêu yêu. Tu sĩ mặt trắng thua trong đấu kiếm, tâm tình phiền não, hung hãn nói:

- Thật là giảo hoạt tiểu tử, cũng chỉ biết trốn thôi sao?

Lãnh khốc tu sĩ bên cạnh nhìn hắn một cái, nói:

- Nếu không phải người kiên trì muốn cùng hắn đánh nhau một trận, nơi nào có thể để cho hắn sống rời khỏi nơi đây! Bất quá hắn cũng chạy không được bao xa, Bàng sư huynh đã đuổi theo. Với Bàng sư huynh dung huyết hậu kỳ tu vi và tốc độ, cho dù người này có nhiều Thủy Độn phù hơn nữa cũng uổng công.

Tu sĩ mặt trắng nghe lãnh khốc tu sĩ nói như vậy, tâm tình phiền não đột nhiên bình thường lại không ít, nói:

- Cái đó cũng phải!

Lục Bình lúc này còn không biết, khảo nghiệm lớn nhất trong đợt truy sát hắn lần này đã ở nửa đường chờ sẵn hắn rồi.

Lục Bình mới vừa rồi cùng tu sĩ mặt trắng đấu kiếm tựa hồ lại có tiến bộ. Trong lúc nhất thời, hắn quên cả chạy trốn, đắm chìm ở trong quá trình lĩnh ngộ kiếm pháp, cho đến khi lãnh khốc tu sĩ ở một bên xuất thủ, Lục Bình mới giật mình cảnh giác, nhanh chóng chạy trốn. Nếu không phải đối phương lần này sai lầm, bản thân hắn dù có thể đào tẩu, cũng phải lột mấy tầng da!

Một đạo khí thế đột nhiên ở trước mặt Lục Bình bộc phát, nước biển ở trước mặt phảng phất đột nhiên đọng lại. Lục Bình bất đắc dĩ đành phải lần nữa cắt đứt thủy độn, nhảy ra khỏi mặt biển.

Lại thấy trước mặt hắn có một tên Huyền Linh phái tu sĩ chắp tay đứng thẳng. Tên tu sĩ này trong ánh mắt mang theo một chút ngạc nhiên, tựa hồ đang suy đoán Lục Bình dung huyết một tầng tu vi thì làm thế nào có thể thành công trốn khỏi bốn vị sư đệ của y vây công.

Lục Bình lúc này trong mắt cũng chỉ có kinh hãi. Trong thần thức mà bản thân hắn cảm nhận được, một đạo tinh khí thẳng tắp ở trên đỉnh đầu tu sĩ này xông thẳng lên trời.

Tinh khí lang yên!

Đây là dung huyết hậu kỳ tu sĩ mới có thể đem tự thân huyết mạch chi linh lực khổng lồ ngưng tụ mà thành tinh khí lang yên!

Lần này Lục Bình tựa hồ tai kiếp khó thoát rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play