Thanh Hồ ở một bên kinh hô.

Nhưng sau khi Thanh Hồ Cửu Đạo mới vừa cùng Nam Hoa lão tổ pháp tướng đại chiến đã không còn chút pháp lực nào. Cũng chính là Thanh Hồ thiên phú dị bẩm, còn cất giữ sức lực cho một kích cuối cùng, lại không ngờ pháp tướng tu sĩ sở dĩ gọi là pháp tướng tu sĩ, là bởi vì trong tâm hạch không gian của bọn họ đã thành tựu pháp tướng, vốn chính là một phôi thai để bọn họ ngày sau thành tựu Chân Linh. Đó là một hạt giống, thì làm gì dễ dàng vẫn lạc như vậy.

Thanh Hồ cũng biết lúc này mấy nghĩa muội nghĩa đệ của nàng đã không trông cậy vào được. Nàng kêu một tiếng này thật ra là hướng Lục Bình bị Vân Quang Ngũ Hành y che đậy diện mạo mà kêu.

Ngay tại lúc lời của Thanh Hồ mới vừa xuất khẩu, trong bầu trời truyền tới một tiếng sấm kỳ dị. Khi Thanh Hồ nghe tiếng nhìn lại, chỉ liếc thấy một đạo Thất Thải Lôi Quang từ trên trời giáng xuống, trong tiếng ré dài tuyệt vọng, pháp tướng cự quy nhất cử biến thành tro bụi.

Một cỗ linh khí nồng đặc có thể làm cho người ta hít thở không thông từ trong pháp tướng bị diệt đó bộc phát ra. Linh khí mãnh liệt trong bốn phía hoang dã hiển nhiên mang theo một ngọn cuồng phong, hướng bốn phía lan rộng, không bao lâu, sẽ có tu sĩ nhận ra được thiên địa linh khí nơi này xảy ra sự dị thường mà chạy tới tra xét.

Ngũ thải vân hà chậm rãi bay tới Thanh Hồ Cửu Đạo. Cửu Đạo mặc dù hiếu kỳ là ai cứu tánh mạng của mình, nhưng Cửu Đạo dù sao cũng là người chìm nổi thời gian đủ lâu ở tu luyện giới, không biết sao trong lòng mặc dù cảnh giác nhưng trạng thái lúc này dưới tình thế đột phát cũng không có nổi nửa điểm phản kháng.

Thanh Hồ làm lão đại mở miệng trước nói lời cám ớn:

- Vãn bối cùng chín người cám ơn ân cứu mạng của tiền bối, kính xin tiền bối lưu lại danh hiệu, ngày sau chín người bọn ta tất đương hồi báo!

- Hồi báo là nhất định!

Vân hà vây lượn dần dần phai đi, cuối cùng hóa thành một tầng sa y thật mỏng rơi vào trên người Lục Bình, nhìn Cửu Đạo sắc mặt giật mình, Lục Bình cười đắc ý nói:

- Ngày sau coi như miễn, có bản lãnh bây giờ hồi báo đi nha?

- Lại là ngươi!

Nguyên vốn Thanh Hổ đã kiệt lực không biết khí lực từ đâu tới, lập tức từ dưới đất nhảy bật dậy đứng lên, ngay sau đó liền cảm giác được chân bị người ta kéo lại, lúc cúi đầu nhìn, đúng dịp thấy Thanh Lang đối với mình lắc đầu một cái.

Thanh Hồ Cửu Đạo trừ Thanh Hổ ra, mỗi một người đều khuôn mặt đầy vẻ chấn động, bọn họ nhìn thấy gì? Hôm nay hai vị pháp tướng lão tổ cuối cùng đều chết bởi tay của người này!

Trước đó chín người này đều cho rằng tên tu sĩ tới cứu bọn họ này tất nhiên là một vị pháp tướng lão tổ, nhưng sự thật đã đặt ở trước mắt. Người cứu bọn họ chẳng những là một người làm bọn họ vô cùng phẫn hận, hơn nữa lại còn là một gã tu sĩ tu vi chỉ có đoán đan kỳ!

Thanh Hổ bị Thanh Lang ngăn lại, rốt cục trở nên bình tĩnh, kinh ngạc nhìn Lục Bình nói không ra lời. Thanh Hổ, Thanh Lang cũng là đoán đan tầng tám tu sĩ, bọn họ tự nhận nếu là đổi thành mình, nhất định không làm được việc áp chế rồi chém chết luôn hai tên pháp tướng tu sĩ, cho dù có Cửu Cung Thanh Hư trận tương trợ cũng không thể.

Lục Bình cười khanh khách nhìn Thanh Hổ cùng với Thanh Lang mặt mũi đầy vẻ phẫn muộn, đặt mông lần nữa ngồi phịch xuống đất khôi phục chân nguyên, rồi sau đó lại nhìn Thất muội cùng Cửu muội một chút kể từ sau khi mình hiển lộ thân phận, ánh mắt lập tức sáng lên đó, cười nói:

- Ta nói Cửu Đạo này luôn luôn được xưng tình đồng thủ túc, lần này sao ngay cả tánh mạng muội muội của mình cũng không cần, thì ra là bị người đuổi giết đến tình cảnh này, ngay cả cơ hội trị thương cho muội muội mình cũng không có.

Thanh Hổ đột nhiên mở mắt, hướng Lục Bình quát:

- Họ Lục gia, muốn giết muốn chém gì tùy ngươi, muốn chia rẽ quan hệ huynh muội của ta, vậy thì ngươi cũng đừng có hòng.

Lục Bình nghiêm sắc mặt, cũng không so đo ngôn ngữ với Thanh Hổ. Gã này mới vừa nhìn chính là người mãng phu! Hắn liếc sang Thanh Lang ở một bên sắc mặt đang trầm ngâm một cái, rồi lại hướng sang Thanh Hồ nghiêm mặt nói:

- Loại cuộc sống của con chuột chạy qua đường như vậy, chín người các ngươi còn muốn bao nhiêu lâu nữa?

Trong hai mắt của Thanh Lang thoáng qua một đạo ánh sáng nhỏ không thể tra, nhưng không chạy ra khỏi ánh mắt của Lục Bình, Thanh Hồ cũng nghe được ý tứ trong ngôn ngữ của hắn, nhưng nàng vẫn nhìn hắn, nói từng chữ:

- Huyền Bình trưởng lão lời này là ý gì?

Lục Bình khẽ mỉm cười, đưa tay hướng bên cạnh phất một cái, Hoàng Kim ốc không gian môn hộ được khai ra. Không biết từ bao giờ, đại hình không gian pháp khí Hoàng Kim ốc bị Lục Bình trân quý bí mật không để người khác biết lại dễ dàng hiện thân như vậy.

Lục Linh nhi nhảy nhảy loi choi từ bên trong đi ra, hướng mọi người cười hì hì một tiếng, rồi sau đó chạy tới phía thi thể của Cần Tuyết lão tổ lúc trước đã bị Lục Bình dùng hai viên Nguyên Thần chầu ngưng luyện xong bảy đạo bảo cấm đạt tới Dưỡng Linh pháp bảo đánh chết đó.

Lục Bình nhìn Lục Linh nhi, ngán ngẩm lắc đầu một cái. Lục Bích sau đó xuất hiện kêu muội muội một tiếng, thấy muội muội nghe mà như không thấy, không thể làm gì khác hơn là đi tới trước người của Thất muội, đưa tay vừa sờ vào trên đùi của Thất muội, độc rắn đã khốn nhiễu Thất muội ba năm qua nhất thời được Lục Bích rút ra.

Thất muội nhìn cô gái nhỏ mặt lạnh nhạt trước mắt này, trong lòng nhớ tới lời nghĩa huynh của đại tỷ là Tang Du chân nhân đến từ Ngự Thú Linh tông thần bí trước đó, thân thể không khỏi rụt về phía sau một cái.

Tiểu cô nương trước mắt này vô cùng có thể chính là Bích Hải linh xà nha!

Lục Bích cười cười không để ý, lúc xoay người nhìn, liền thấy Lục Linh nhi đã hoan thiên hỉ địa từ trên người Cần Tuyết lão tổ cầm lên món Băng Tuyết Ngọc Hoàn là pháp bảo cấp bậc dưỡng linh đó. Pháp bảo này cực kỳ tương hợp cùng công pháp tu luyện của cô nàng.

Lần trước Lục Bình được một món Thái Huyền chiến kích cấp bậc dưỡng linh, bị Lục Hải mềm mại cứng rắn lấy được, rồi ở trước mặt Lục Linh nhi, Lục Cầm nhi lúc nào cũng khoe khoang, đắc ý đến vô bờ bến. Điều này cũng làm cho Lục Linh nhi tức giận gần chết, chạy đến trước mặt Lục Bình náo loạn nhiều lần, cũng đòi một món Băng chúc tính Dưỡng linh pháp bảo.

Dưỡng Linh pháp bảo làm gì là dễ có được như vậy? Chân Linh phái bây giờ dầu gì cũng coi là thế lực rất có thực lực trong trung hình môn phái, nhưng Dưỡng Linh pháp bảo trong đoán đan hậu kỳ Nhị đại đệ tử cũng hiếm khi tồn tại, làm gì có thể dễ dàng lấy được?

Vì thế Lục Bình đem Lục Hải cùng Lục Linh nhi khiển trách cho một trận. Lục Hải da dày, lại được Thái Huyền chiến kích, đối với lời khiển trách của Lục Bình dĩ nhiên là khuôn mặt tươi cười, nhưng lại làm cho Lục Linh nhi ủy khuất không thôi.

Sau khi Lục Bình đánh chết Cần Tuyết lão tổ, cái Băng Tuyết Ngọc Hoàn này sớm đã bị Lục Linh nhi nhìn thuận mắt. Vì vậy lúc Lục Bình đem Lục Linh nhi cùng Lục Bích thả ra giải độc rắn trên người của Thất muội cùng Cửu muội, Lục Linh nhi không ngờ lại đi trước đến rồi từ trên người của Cần Tuyết lão tổ lục soát lấy đi cái ngọc hoàn này.

Sau khi rút độc rắn trên người của Cửu muội, cô nàng đem ngọc hoàn đeo nơi cổ tay, lúc này mới cười hì hì đi tới Lục Bình, thân thể không tự chủ tự giác hướng ra phía sau người của Lục Bích, hiển nhiên là sợ Lục Bình trách mắng.

Nhưng mà Lục Bình cũng lười để ý đến cô nàng, ngược lại thì Thanh Hồ kinh ngạc nhìn nhìn hai tiểu cô này này một cái, lúc này mới đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Lục Bình, hỏi:

- Huyền Bình trưởng lão sao lại giải độc rắn cho hai vị muội muội của ta như vậy, chẳng lẽ lại không sợ huynh muội chúng ta nói ra thân phận của hai bé gái này sao? Bích Hải linh xà, ha ha, nếu là tin tức này truyền ra tới tu luyện giới, không biết Huyền Bình trưởng lão cùng Doanh Sơn Tiên Viện phía sau ngươi cư xử như thế nào đây?

Tinh quang trong hai mắt của Lục Bình chợt lóe rồi biến mất, sắc mặt cũng lộ ra nụ cười, nói:

- Nếu là bọn người muốn tiết lộ đã sớm làm rồi, cần gì phải đợi đến hôm nay? Có thể được Tang huynh nhận làm nghĩa muội, xem ra nhân phẩm của các hạ cũng không bất kham như thế!

Thanh Hồ từ chối cho ý kiến, nhìn chằm chằm ánh mắt của Lục Bình, nói:

- Huyền Bình trưởng lão có lời gì cứ nói thẳng đi, muốn huynh muội chúng ta làm cái gì?

- Thống khoái!

Lục Bình cười ha hả nói:

- Về Doanh Sơn Tiên Viện môn hạ, tiên viện cung cấp sự che chở cho chín người các ngươi. Sau này tu luyện giới không còn Thanh Hồ Cửu Đạo nữa, chỉ có Doanh Sơn Tiên Viện chín vị đoán đan kỳ đệ tử đời thứ ba!

Thanh Lang bén nhạy nhận ra được cái nhãn trong lời nói của Lục Bình, hỏi:

- Đệ tử đời thứ ba sao? Nghe nói biết rằng Doanh Sơn Tiên Viện mới sáng lập hơn mười năm, tiên viện trên dưới tổng cộng chỉ có ba đời, đệ tử đời thứ ba ưu tú nhất cũng bất quá là một ít người mới vừa mới tiến cấp dung huyết kỳ. Chẳng lẽ ngươi muốn cho chúng ta ở cùng một loại với những thứ hoàng khẩu tiểu nhi này sao, nhìn thấy ngươi còn phải kêu một tiếng sư thúc sao?

- Người nào nói cho ngươi biết những đệ tử kia là tu sĩ đời thứ ba của tiên viện?

Lục Bình cười khanh khách nói với Thanh Lang, thấy Thanh Lang lập tức biểu lộ như có điều suy nghĩ, thầm nói trong Thanh Hồ Cửu Đạo thì chỉ có Thanh Hồ, Thanh Lang hai người này người minh bạch, trong miệng lại nói tiếp:

- Ta chính là tiên viện đệ tử đời thứ ba!

Lục Bình không ngại cho mọi người một không gian để suy nghĩ, nhưng lại khiến cho tên Thanh Hổ hổ ngốc không biết đường này buồn buồn nói:

- Thì ra là ngươi bất quá là một tiểu bối mà thôi!

Trong Doanh Sơn Tiên Viện, Lục Bình xuất hiện dưới thân phận đệ tử của Quách Thiên Sơn lão tổ. Lục Bình là đại đệ tử đời thứ ba, Quách Thiên Sơn lão tổ dĩ nhiên là đời thứ hai. Như vậy ai là Doanh Sơn Tiên Viện đời thứ nhất tu sĩ, tu vi của bọn họ đạt tới trình độ như thế nào?

Nếu Doanh Sơn Tiên Viện còn có tu sĩ đời thứ nhất, như vậy những tu sĩ này tại sao không lộ diện, giấu ở nơi nào? Đời thứ hai tu sĩ chẳng lẽ cũng chỉ có một Quách Thiên Sơn thôi sao? Doanh Sơn Tiên Viện chẳng lẽ là mặt ngoài triển hiện chút thực lực này thôi sao?

Trong lòng của Thanh Hồ lại thoáng hiện ra suy đoán ngày đó của nghĩa huynh, chẳng lẽ sau lưng Doanh Sơn Tiên Viện đúng thật là một nhà thế lực mạnh hơn tồn tại sao? Hay hoặc là thế lực này núp dựa sau lưng Doanh Sơn Tiên Viện thật đúng là như nghĩa huynh đoán vậy, là tới từ hải ngoại?

- Môn phái của ngươi có thể vì chúng ta cung cấp sự che chở như thế nào?

Thanh Lang nhìn một cái thấy đại tỷ Thanh Hồ có phần do dự, có mấy lời đúng thật không phải là thủ lĩnh như nàng có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng. Thanh Lang không phải là cầm đầu, nói chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.

Lục Bình liếc mắt nhìn Thanh Lang, sau đó hướng Thanh Hồ cười cười, tựa hồ đã nhận ra được sự ăn ý giữa hai người, vì vậy nói:

- Ta có một đồng môn sinh tử huynh đệ, mẹ của hắn là Băng Ly nhất tộc đích truyền huyết duệ!

Lục Bình vừa thốt lên xong câu này, sắc mặt của chín người trước mắt nhất thời thay đổi. Một cỗ sát khí nhất định nổi lên trong không khí, thế cục của song phương tựa hồ lập tức liền khẩn trương.

Thanh Hồ gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của Lục Bình, từng chữ hỏi:

- Làm sao ngươi biết?

Lục Bình cười cười, nói:

- Ta làm sao biết các ngươi không cần phải để ý đến, chỉ cần biết ta có thể bảo đảm sẽ đối với các ngươi như là người cùng phe, sẽ không có bất kỳ kỳ thị gì là được rồi.

Thanh Hồ sắc mặt biến đổi, lần này Thanh Lang ở bên cạnh cũng không nói chen vào nữa, hiển nhiên là muốn đem quyền lực quyết định để lại cho Thanh Hồ.

Sau một lúc lâu, Thanh Hồ lúc này mới hé mồm nói:

- Chúng ta cần phải làm gì?

Lục Bình vừa nghe thế nhất thời nở nụ cười, nói:

- Ta cần các ngươi phải làm thế lực ẩn giấu của Doanh Sơn Tiên Viện, hoặc nói là làm một ít việc làm mà Doanh Sơn Tiên Viện không thể làm. Ngươi phải biết, sau lưng một nhà môn phái dù sao cũng cần phải có một đám người như vậy. Bất quá danh hiệu của bọn họ thường thường được gọi là đãi tội tu sĩ, nhưng tiên viện sáng lập ngày giờ quá ngắn, thế lực yếu ớt, cho dù có một ít đệ tử bị trừng phạt, cũng không thể làm chuyện gì.

Thanh Hồ đang muốn mở miệng, lại thấy Lục Bình giơ tay, tiếp tục nói:

- Ta còn cần nhân mạch của các ngươi trong giới tán tu, cần tổng hợp tin tức nhanh nhất của tu luyện giới. Ma la đã bắt đầu đại quy mô xuất hiện, tin tưởng các ngươi cũng biết ý vị này như thế nào.

- Những chuyện này chúng ta có thể làm, nhưng chỉ dựa vào lực lượng tiên viện của các ngươi là không đủ. Ngươi cũng nói, Doanh Sơn Tiên Viện chẳng qua là mới sáng lập, trên bề nổi có thể bày ra bao nhiêu thế lực chứ?

Thanh Hồ nhìn huynh muội sau lưng mình một chút, châm chước từng câu chữ nói.

Lục Bình chợt vỗ một cái lên trán của mình, nói:

- Hiểu rồi, các ngươi cần tu luyện công pháp ta sẽ tận lực tìm đủ cho các ngươi. Nếu là không được cũng không cách nào, các loại đan dược các ngươi không cần quan tâm, tin tưởng Tang Du huynh đã sớm nói qua cùng các ngươi, bản thân ta chính là luyện đan sư.

- Còn có điều kiện thứ hai!

- Nói!

- Chúng ta chỉ tin tưởng ngươi. Thế lực sau lưng ngươi mặc dù là cung cấp che chở bọn ta, nhưng đồng minh với chín người chúng ta chỉ có một mình ngươi!

- Đây cũng là điều khiến cho ta có chút thụ sủng nhược kinh rồi!

Lục Bình cười cười, suy tư chốc lát. Hắn biết cái điều kiện này nếu là bị những tu sĩ khác trong môn phái biết được sẽ có phong ba như thế nào, nhưng hắn vẫn gật đầu một cái, nói:

- Còn điều kiện thứ ba hay không?

- Có!

Nói tới chỗ này, Thanh Hồ cũng đã không cố kỵ, nói thẳng:

- Thay chúng ta giết một người, nếu là giết người này, chín người bọn ta mặc cho ngươi sai khiến!

Thanh Lang đầu tiên phản ứng kịp, hé mồm nói:

- Đại tỷ...

Thanh Hồ giơ tay cản Thanh Lang lại, lúc này mấy đạo tặc khác cũng đã hiểu được Thanh Hồ muốn nói gì, trong từng ánh mắt một mang theo vẻ chờ đợi, lại mang vẻ hoài nghi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play