Lục Bình không trả lời Thanh Hồ, mà hướng về phía Tang Du chân nhân sắc mặt cũng có chút khó coi giải thích:
- Tang huynh, huynh vốn đưa cho tại hạ sáu viên Thông Linh hoàn, tại hạ cho dù có giải xà độc cho bọn họ, đồng thời đem cái linh mạch kia giao cho chín người bọn họ cũng không thành vấn đề, chẳng qua là tình huống bây giờ có biến a!
Dứt lời, Lục Bình nhìn về phía cái ao bùn lúc trước Nguyên Thủy Hung Ngạc chui ra.
Tang Du chân nhân nhìn theo ánh mắt của Lục Bình, trong lòng đột nhiên động một cái, chợt nói:
- Lục huynh nói là...
Tang Du chân nhân lời còn chưa nói hết, liền thấy trong ao bùn đột nhiên chui lên ba con linh xà một xanh, một lam, một trắng chui vào trong ống tay áo của Lục Bình không thấy đâu nữa.
Mặc dù ba con linh xà chợt lóe lên là tới, nhưng mà Thất muội cùng Cửu muội trong Thanh Hồ Cửu Đạo cũng rùng mình lạnh run một cái. Ngày đó chính là hai trong ba con linh xà này truyền xà độc cho các nàng.
Tuy nhiên, Tang Du chân nhân thì nhìn thấy kỹ càng hơn. Hắn lúc trước mặc dù từ trong ngôn ngữ đã ám hiệu Lục Bình rằng hắn biết được trên người Lục Bình có Bích Hải linh xà, nhưng dù sao những thứ rắn độc này đã biến dị. Hắn chỉ có thể suy đoán, nhưng bây giờ hắn cũng đã có thể xác nhận rõ ràng. Ba con linh xà này quả thật chính là Bích Hải linh xà đại danh đỉnh đỉnh trong tu luyện giới.
Tang Du chân nhân xuất thân Ngự Thú Linh Tông, hiển nhiên trong nháy mắt là có thể điều tra rõ ba con Bích Hải linh xà này không hề bị Lục Bình xóa đi hết thần trí, cũng không bị chủng vào đầu thần niệm cấm chế. Điều này càng làm cho Tang Du chân nhân kính nể, đồng thời trong lòng cũng tràn đầy sự hâm mộ.
Tang Du chân nhân mạo hiểm sinh tử trước sau hai lần xâm nhập Doanh Ngọc chiểu trạch, rồi thông qua sự hợp tác cùng Thanh Hồ Cửu Đạo và Lục Bình, mới thu phục được một con Nguyên Thủy Hung Ngạc đỉnh cấp huyết mạch. Trong khi đó, Lục Bình dễ dàng có được ba con Bích Hải linh xà cũng có đỉnh cấp huyết mạch giống y như vậy, hơn nữa còn chưa xóa đi linh trí nữa.
Hơn nữa lúc trước trên trấn nhỏ, Tang Du chân nhân còn thấy hắn dẫn theo Phong hỏa Thanh Loan mang trên người hóa yêu trác, cộng thêm một tiểu cô nương thần bí khó lường. Như vậy, trên người vị Doanh Sơn Tiên Viện trưởng lão này rốt cuộc có bao nhiêu bí mật?
Lục Huyền Bình này nhất định không phải là Trung Thổ tu sĩ! Mới vừa rồi, con Nguyên Thủy Cự Ngạc kia đã từng chất vấn hắn có phải là Bắc Hải tu sĩ không. Tuy Bắc Hải mặc dù là thiên hạ của Nguyên Thủy Cự Ngạc, nhưng Bích Hải linh xà cũng từ Đông Hải mà tới. Không sai, Phong hỏa Thanh Loan cũng xuất thân từ Đông Hải, Đông Hải Hỏa Loan nhất tộc đồng dạng là đỉnh cấp yêu tộc, chẳng lẽ người này là đến từ Đông Hải?
Tang Du chân nhân hướng Lục Bình chắp tay, nói:
- Lục huynh yên lòng lớn mật đem ba con xà yêu này hướng tại hạ biểu diễn như vậy, bộ không sợ tại hạ xuất thủ cướp đoạt hay sao?
Lục Bình nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:
- Trừ phi Tang huynh ngươi muốn xóa sạch linh trí của ba người bọn chúng!
Tang Du chân nhân nghe vậy nhất thời hơi ngẩn ra. Đây chính là chỗ làm cho Tang Du chân nhân thật lòng bội phục. Ngự Thú Linh tông thu thú dữ của thiên hạ phục vụ cho mình, nhưng lại cấm chế mạt sát linh trí của yêu tu, rồi sau đó dùng Khống Linh quyết để khu sử.
Nếu không làm như vậy, Ngự Thú Linh tông tu sĩ có rất ít khả năng có thể thu phục hung thú có đỉnh cấp huyết mạch. Làm như vậy thật ra thì cũng là Ngự Thú Linh tông không muốn làm kẻ địch của yêu tu thiên hạ. Vì vậy, mỗi khi Ngự Thú Linh tông tu sĩ thu được hung thú có đỉnh cấp huyết mạch, thường thường đều phải cùng yêu tu chủng tộc của con hung thú này giải thích một phen.
Bởi vì cơ hồ mỗi một loại đỉnh cấp yêu tu chủng tộc ở trong tu luyện giới đều là một phương thực lực khổng lồ. Cho dù là Nguyên Thủy Cự Ngạc nhất tộc bởi vì sinh đẻ phát triển đầy đàn khó khăn, hơn nữa năm đó bị Bích Hải linh xà chèn ép mà phải đi xa ra Bắc Hải thì tất cả cũng phải như vậy mà thôi. Ít nhất Lục Bình biết, Nguyên Thủy Cự Ngạc nhất tộc xem ra có thực lực không kém gì một môn phái có đại hình thế lực.
Trong khi hiện ở đây, Lục Bình không thông qua mạt sát linh trí của yêu thú, cũng không dùng thủ đoạn cưỡng chế mà vẫn được ít nhất là ba con nửa đỉnh cấp yêu tộc công nhận. Đây cũng là điều mà Ngự Thú Linh tông cho tới nay hết sức đề xướng. Nếu bây giờ Lục Bình gia nhập Ngự Thú Linh Tông, ít nhất địa vị của hắn còn cao hơn Tang Du chân nhân xa.
Tang Du chân nhân mất tự nhiên cười cười, nói:
- Thủ đoạn của Lục huynh tại hạ bội phục, nhưng ba vị kia mới vừa ở trong đất của con Nguyên Thủy Hung Ngạc này phát hiện được cái gì?
Lục Bình gật đầu một cái, nói:
- Xem ra Tang Du huynh xuất thân Ngự Thú Linh tông là một đại phái như thế, nên những món đồ phía dưới đó cũng nhìn không thuận mắt. Tại hạ cũng không dối gạt Tang huynh, phía dưới lại là một cái tiểu hình linh mạch!
Thanh Hồ Cửu Đạo nghe Lục Bình nói như vậy đều hận đến buốt cả răng. Người này sao lại cứ có vận đạo tốt như vậy, mới vừa rồi nhóm người mình tại sao không nghĩ tới việc đi điều tra trong ổ con hung ngạc này một phen chứ?
Thật ra thì điều này cũng không trách Thanh Hồ Cửu Đạo nghĩ như vậy. Trung Thổ giàu có, tu sĩ trong đó rất ít có cái loại tinh thần thu vét đất đai như Bắc Hải tu sĩ. Hơn nữa chín người này mong muốn giải quyết chuyện xà độc cho xong, nên bỏ quên những chuyện khác. Về phần Tang Du, hắn còn đắm chìm trong niềm vui sướng thu phục được một con pháp tướng kỳ đỉnh cấp hung thú, lập tức có thể bắt tay vào việc lên cấp pháp tướng kỳ.
Lục Bình ý tứ rất rõ ràng, nơi này lại phát hiện lợi ích, tại hạ vẫn như cũ muốn ém miệng, cho nên chuyện giải độc trước hết chậm một chút rồi hãy nói.
Tang Du chân nhân cũng không làm lớn chuyện, mà là hướng Lục Bình nói:
- Nếu đã như vậy, thì Lục huynh sau khi ở chỗ Doanh Ngọc chiểu trạch này hoàn thành xong chuyện, sẽ giải độc cho hai vị tiểu muội của tại hạ vậy. Nhân phẩm của Lục huynh tại hạ còn tin được.
Lục Bình cười "ha ha" nói:
- Tang huynh yên tâm, Doanh Sơn Tiên Viện nhà nhỏ miếu nhỏ, cũng không dám trước mặt Ngự Thú Linh tông nói mà không giữ lời!
Hai người nói rõ ràng xong, Thanh Hồ Cửu Đạo cũng không đeo bám chuyện này nữa. Tang Du chân nhân nói:
- Nếu đã như vậy, bọn ta từ biệt ở đây. Tuy nhiên tại hạ còn muốn nhắc nhở Lục huynh một cái, rằng lúc này gió nổi mây vần trong đầm lầy, tại hạ trước đó vài ngày đã thấy tu sĩ đến từ Hà Nam tu luyện giới cùng với Vũ Văn thế gia. Nghe nói bởi vì chuyện của Thái Huyền tông, Thiên Huyền tông cũng cử người kéo vào trong đầm lầy. Môn phái của Lục huynh nên sớm thoát thân khỏi chuyện này cho khỏe!
Lục Bình cám ơn Tang Du, lại thấy Thanh Hồ ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng nói:
- Bọn ta còn phát hiện ở thượng du Ngọc Lan hà có tu sĩ của Cao Viễn tu luyện giới. Đồng thời nghe được phong thanh rằng môn hạ đệ tử của năm đại thánh địa cũng có thể đã tiến vào đầm lầy. Ta nói cho các hạ những thứ này bất quá là hy vọng các hạ bảo vệ tốt tánh mạng của mình. Nếu là vì vậy mà bỏ mạng ở trong đó, tánh mạng Thất muội và Cửu muội ta chẳng phải là khó giữ được hay sao!
Lục Bình ngẩn ra cười một tiếng, sau khi từ biệt đám người Tang Du, nhìn mấy người rời đi, Lục Bình đưa ống tay áo run lên, Tam linh lần nữa hóa thành ba hài tử mười một mười hai tuổi xuất hiện ở bên cạnh Lục Bình.
- Nói đi, nhìn dáng dấp các ngươi trừ ở dưới phát hiện ra linh mạch, còn phát hiện thứ tốt gì nữa?
Lục Linh nhi là nhanh nhất, cười hì hì nói:
- Phụ thân anh minh, phía dưới tiểu hình linh mạch không phải là một cái mà là hai cái, không chỉ có như vậy, phía dưới tựa hồ còn có một cái linh thạch quáng đấy, tuy nhiên nhìn dáng dấp chẳng qua là một cái vi hình linh thạch quáng mà thôi!
Lục Bình cười "ha ha" nói:
- Vậy cũng không tệ. Ba người các ngươi mang theo Đại Bảo đi xuống một chuyến nữa, xem một chút coi trong hai cái tiểu hình linh mạch này có Tụ Linh châu hay không?
Dứt lời, trong tiếng cười đùa hì hì ha ha của Tam linh, Lục Bình đem Đại Bảo ném ra trên mặt đất. Nhìn ao bùn trước mắt, Đại Bảo lớn tiếng kháng nghị. Hắn nguyên vốn sợ nước, huống chi là ao bùn như thế này. Hơn nữa hắn hiện nay chỉ có dung huyết trung kỳ tu vi.
Nhưng Tam linh lại không nói lời gì liền đem Đại Bảo kéo dìm vào trong ao bùn. Thời gian trải qua chừng uống cạn chung trà, Tam linh rốt cục kéo Đại Bảo từ trong ao bùn lên. Nó phun từ trong miệng ra một viên vi hình tụ linh châu. Còn Tam linh cũng đã trong ao bùn này bố trí xong đại trận dẫn dắt mà Lục Bình giao cho bọn họ.
Lục Bình thảy thảy đánh giá vi hình tụ linh châu trong tay, nói:
- Kỳ quái, trong Doanh Ngọc chiểu trạch này nguyên vốn là một chỗ đất bần tích, hiện nay mình đã tìm được ba cái vi hình linh mạch, còn cộng thêm một cái vi hình linh thạch quáng nữa. Trung Thổ cho dù là giàu có đến đâu đi nữa, cũng không thể như vậy được. Hiện nay đầm lầy hấp dẫn tất cả ma la trong Hà Bắc tu luyện giới đến tụ tập, các đại môn phái lại tranh tiên khủng hậu tràn vào trong đầm lầy, đây là vì sao? Chẳng lẽ cũng vì tiễu trừ ma la?
Một đạo linh quang thoáng qua trong lòng Lục Bình, ánh mắt hắn sáng lên, nói:
- Chẳng lẽ trong đầm lầy này xuất hiện địa mạch thay đổi, những thứ linh mạch này là mới xuất hiện gần đây sao?
Trong lúc Lục Bình trầm tư chuyến đi Doanh Ngọc chiểu trạch lần này rốt cuộc cất giấu bí mật gì, thì từng tiếng nổ trầm muộn kèm theo mặt đất đầm lầy rung động từ chỗ sâu xa xa truyền ra, toàn bộ bùn đất trong đầm lầy tựa hồ cũng rung động.
Thanh thế bực này cũng không phải là một hai tên pháp tướng tu sĩ tầm thường có thể tạo thành. Cho dù là có năm ba pháp tướng tu sĩ hỗn chiến cũng không có khả năng ảnh hưởng đến toàn bộ khung cảnh bình tĩnh của đầm lầy thế này. Lục Bình biết điều này tám phần mười là do nhân tộc các phái tu sĩ bắt đầu triển khai tổng cộng đối với ma la chiếm cứ ở chỗ sâu của đầm lầy.
Lục Bình xoay người phi độn tới chỗ doanh địa của Quách Thiên Sơn lão tổ. Hắn muốn trước hết hội hợp với pháp tướng tu sĩ, một khi ma la bị đánh tan, nhóm lớn tu la cùng tu ma di chuyển ra bốn phía, nếu là bị những thứ này vây lấy, cho dù cả người Lục Bình làm bằng sắt cũng không thể giữ lại được mấy cây đinh!
***
Ở chỗ sâu của đầm lầy, Linh Vũ tông trưởng lão đại tu sĩ Vũ Linh Phong mang theo mấy tên môn hạ tu sĩ sắc mặt tái xanh nhìn một tử thi lơ lửng trong một ao bùn, kẽ răng phát ra mấy chữ:
- Là ai, rốt cuộc là người nào?
Mấy tên môn hạ đệ tử sắc mặt đều tái nhợt, trong ánh mắt để lộ ra từng tia một khó có thể tin: một trong ba vị pháp tướng tu sĩ của bản phái lần này tiến vào đầm lầy, pháp tướng trung kỳ Dụ Linh Không trưởng lão không ngờ lại không giải thích được bỏ mạng ở nơi đây!
Pháp tướng trung kỳ tu sĩ!
Mặc dù Linh Vũ tông hiện nay đã có khả năng và thực lực vấn đỉnh đại hình thế lực, pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ có đến hai vị, nhưng cũng không cách nào chịu đựng sự tổn thất một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ vẫn lạc như vậy!
Vũ Linh Phong trưởng lão biết, Linh Không trưởng lão vẫn lạc có ý nghĩa rằng Linh Vũ tông không cách nào thực hiện mục tiêu trở thành đại hình thế lực được nữa. Điều này sẽ dẫn đến chuyện năm đại thánh địa nhân cơ hội đó yêu cầu Linh Vũ tông nghỉ ngơi lấy sức một phen, tăng cường thực lực của mình.
Nhưng hiện nay Linh Vũ tông đã bại lộ thực lực của mình, một khi không thể nhận được sự ủng hộ của năm đại thánh địa, kế tiếp đây Linh Vũ tông tất nhiên sẽ phải chịu các phái của Hà Bắc tu luyện giới liên thủ chèn ép, mà mấy nhà môn phái trước đó chuẩn bị đi theo Linh Vũ tông có lẽ cũng phản bội theo.
Còn Thái Huyền tông đồng minh bí mật lớn nhất của Linh Vũ tông, lần này bại lộ trong đầm lầy, chỉ sợ cũng tự thân khó bảo toàn. Thiên Huyền tông tất nhiên sẽ toàn lực chèn ép Thái Huyền tông, làm gì họ còn có thừa lực tiếp viện Linh Vũ tông!
Một tên pháp tướng sơ kỳ tu sĩ sau lưng Vũ Linh Phong trưởng lão tiến lên. Hắn là một trong ba vị pháp tướng tu sĩ của Linh Vũ tông tiến vào trong đầm lầy lần này. Hiện nay Vũ Linh Phong trưởng lão ở vào lằn ranh giận dữ, môn hạ đệ tử câm như hến, thì chỉ có hắn có thể nói chuyện.
- Sư huynh, hiện nay ma la đã bị đánh tan, ở trung tâm của đầm lầy các loại thế lực chen nhau như rừng, nguy cơ tứ phía, chuyện cần thiết nhất hiện nay là Linh Vũ tông ta không nên báo thù vì Linh Không sư huynh, mà là đem toàn bộ môn hạ đệ tử an toàn rút trở về môn phái, đồng thời cũng đem thu hoạch trong đầm lầy lần này mang về môn phái. Đại thù của Linh Không sư huynh bọn ta cần từ từ thương nghị!
***
Ông!
Một cỗ ba động kỳ dị đánh vào thần niệm của Lục Bình. Đầu Lục Bình đau muốn rách ra ngã vật xuống đất. Một đóa mây đen từ trong một đám thanh vụ cuốn tới, phát ra tiếng kêu quái dị tựa hồ rất hưng phấn đánh tới trên người của Lục Bình.
Con tu ma này núp trong mây đen tựa hồ đã nhận ra được trên người tên tu sĩ nằm dưới đất này tựa hồ có thứ mà nó thèm thuồng vô cùng.
Mây đen cuồn cuộn kéo tới, đem cả người Lục Bình bao phủ vào trong. Vào lúc này, trong mây đen lại đột nhiên phát ra một cỗ điện quang màu tím, mây đen giống như tuyết đọng gặp mặt trời chói chang vậy, bị điện quang hóa giải thành vô hình.
Từng tiếng gào thét thê thảm phát ra từ trong mây đen không ngừng tiêu tán đó. Lục Bình chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn một tu ma so với người bình thường cũng không chênh lệch nhiều lắm, chẳng qua là sắc mặt lộ ra vẻ trắng bệch, có một đôi nanh dài từ trong mây đen hiện ra thân hình, rồi sau đó nó thân thể phân giải trong điện quang, chỉ còn dư lại một viên tinh thể màu xám không đợi rơi xuống đất liền bị Lục Bình lăng không thu vào trong tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT