Tên yêu tu này thực không ngờ mình lại bị ba đoán đan trung kỳ tiểu tử dồn đến tình cảnh như vậy. Dầu gì hắn cũng là đoán đan tầng tám cao thủ ra đời từ thượng cấp yêu tộc, tuy nói đã từng có một ít da lông truyền thừa của Ngự Thú Linh tông, hiểu một ít kỹ xảo ngự thú, bản thân thực lực trong cùng cấp tu sĩ không coi là cao cường, nhưng dưới tình huống có hung thú tương trợ, thực lực của hắn thật khả quan.

Nhưng thủ đoạn này trước mặt của ba tên tiểu tử cũng mất đi hiệu dụng.

Đỉnh cấp yêu tộc, đây là người lớn nhà nào không ngờ lại để mặc cho tộc nhân ấu tiểu đi ra lịch luyện như vậy, bộ không sợ xảy ra chuyện bất ngờ hay sao?!

Yêu tu trong lòng mặc dù sinh ra vô số oán khí, nhưng sự thật cũng không ngờ mình lại bị ba tiểu tử này nhàn thục phối hợp đoạt đi tiên cơ, cho tới bây giờ cũng không cách nào hoãn quá thần lai.

Nguyên nhân chủ yếu là ở thân phận đỉnh cấp yêu thú này, nếu là đổi Ngự Thú Linh tông tu sĩ tới, có lẽ có thể chỉ huy hung thú công kích ba tiểu tử này. Nhưng hiện nay mấy con hung thú hắn cho gọi ra sau khi vừa tiếp xúc với khí tức huyết mạch của ba tiểu tử đỉnh cấp yêu tu này, thì dù cho yêu tu này có sai khiến như thế nào chăng nữa cũng không dám hướng ba tên tiểu tử ấy xuất thủ.

- Ba người các ngươi rốt cuộc là tiểu quỷ nhà nào?

Yêu tu cảm thấy biệt khuất gần chết, hắn đường đường là đoán đan tầng tám cao thủ, một thân bản lãnh có một nửa ở nơi này trước mặt ba tên tiểu quỷ mất đi tác dụng.

Đáng ghét cho đỉnh cấp huyết mạch, nếu là đem ba người này giết chết đi, ta tất đoạt huyết mạch của ba ngươi! Đến lúc đó cao bay xa chạy, cho dù thế lực lớn có thể tồn tại sau lưng ba người này cũng không quản nhiều nữa.

Một đạo phi tiên từ trong gió đột nhiên vãi ra, yêu tu bất chấp trong lòng nảy sinh ý niệm ác độc, vội vàng nghiêng người tránh khỏi, nhưng một đôi hàn băng chủy thủ khác lại vừa vặn xuất hiện ở vị trí hắn tránh né. Yêu tu liền vội vàng đem một món phòng thủ pháp bảo che ở trước người.

Hai tiếng "đinh đinh" trong trẻo vang lên, yêu tu lần nữa lảo đảo hai bước sang một bên.

- Giết!

Tiểu nam hài vẫn như cũ hai tay chấp trường kích cận chiến, lực lượng khổng lồ từ trong trường kích phát ra.

Yêu tu liền cảm giác được ngực như trúng đòn nghiêm trọng, phòng thủ pháp bảo che ở trước người không ngờ lại bắt đầu vỡ tan.

Tên này sao mà có chân nguyên hùng hồn như vậy? Đây thật sự là đoán đan tầng năm tu sĩ hay sao? Chẳng lẽ đỉnh cấp yêu tu huyết mạch chênh lệch có thể lớn như vậy?

Đang lúc này, trong bầu trời truyền tới một tiếng ré dài, yêu tu mặt liền biến sắc, lúc ngẩng đầu nhìn lại, lộ qua sương mù dày đặc là một bóng đen to lớn, loáng thoáng như là một con chim to lớn đang bay xuống. Ngay sau đó sương mù dày đặc đột nhiên phá vỡ, một đôi móng nhọn màu vàng kim to lớn từ trong sương mù dày đặc lộ ra, chụp lên đỉnh đầu của yêu tu.

Một tiếng cười khẽ truyền tới, nói:

- Linh nhi, ngươi xem, hay là muốn tỷ tỷ ta xuất thủ?

Yêu tu vội vàng đem hộ thân pháp bảo chống lên đỉnh đầu, nhưng dưới sự liên phiên công kích của Tam linh, yêu tu làm gì còn có dư lực chống đỡ.

Lục Cầm nhi hóa thành nguyên hình từ trong bầu trời đáp xuống, vốn mang theo lực lượng khổng lồ, nàng lại là phong hỏa song tu, là Lục Bình thủ hạ đệ nhất linh sủng, nên một kích súc lực này đã cứng rắn đánh cho hai đầu gối của yêu tu té quỵ xuống đất.

Lục Hải thấy có tiện nghi dễ chiếm, trường kích một đâm một khuấy. Yêu tu tránh né không kịp, chỉ đành phải lăn lộn trên mặt đất, nhưng vẫn còn chậm một bước, một cái cánh tay đã bị trường kích chặt đứt.

Một tiếng hứ trong trẻo từ trong sương mù dày đặc truyền tới:

- Cầm nhi tỷ tỷ, không thấy sao, cái cánh tay này là nhị ca ta chém xuống.

Dứt lời, một đôi lưỡi dao sắc bén mang theo tiếng huýt gió nhỏ nhẹ xuyên thủng hết sương mù dày đặc. Yêu tu mặc dù phát hiện chuyện không ổn, nhưng vẫn không hoàn toàn né tránh kịp, trên sườn phải liền bị đâm hai đạo lỗ hổng, nhất thời máu chảy như suối.

Lục Cầm nhi trong bầu trời đang muốn nói gì đó, lại thấy một cái trường tiên trước đó không chút triệu chứng đột nhiên xuất hiện. Thoắt một cái tròng quanh cổ của yêu tu, không đợi yêu tu lộ ra ánh mắt tuyệt vọng, trường tiên thu lại quay về, một cái đầu lâu liền bay lên bầu trời.

Lưỡi dao hàn băng sắc bén ở giữa không trung quay tròn, đột nhiên bị một đôi tay nhỏ bé lộ ra từ trong sương mù dày đặc cầm lấy. Lục Linh nhi dương dương đắc ý hiện ra thân hình, hướng trong bầu trời cười "hì hì" nói:

- Cầm nhi tỷ, như thế nào, người này cuối cùng vẫn là chết trong tay chúng ta!

Bóng đen trong bầu trời đột nhiên biến mất, rồi sau đó Lục Cầm nhi hóa thành hình người từ bầu trời sương mù dày đặc bất mãn chậm rãi hạ xuống, không buông tha nói:

- Hừ, còn không phải là ta mới vừa ra tay, mới khiến cho Lục Hải lăng tiểu tử này tìm được cơ hội!

Trong sương mù dày đặc cuốn lên một ngọn gió, Lục Bích từ trong gió hóa hình đi ra, nói:

- Hai người các ngươi là quỷ thô tâm, cũng không nhìn một chút trên bả vai của người nọ có cái gì?

Hai cô gái nhỏ nghe vậy sửng sốt, xoay người nhìn lại thi thể không đầu của yêu tu, thấy quần áo trên bả vai ghim một cây châm nho nhỏ.

- Tiểu Tử Lam!

Hai người kinh ngạc kêu lên, liền nghe đến một tiếng ông ông nho nhỏ vang khởi, một thanh âm trong trẻo cười "hì hì" nói:

- Hai vị tỷ tỷ, ta lại chiếm tiện nghi của các tỷ rồi!

Tử Tinh phong nữ vương Tử Lam chấn động một đôi cánh trong suốt sau lưng, từ trong sương mù bay ra. Lục Linh nhi nhìn Tử Lam cười nói:

- Tử Lam muội tử, phong vương châm của ngươi càng lúc càng lợi hại, chẳng những có thể tránh né thần niệm của tu sĩ dò xét, còn có thể dễ dàng đâm thủng hộ thân cương khí của tu sĩ, làm người ta khó lòng phòng bị!

Lục Bích gật đầu một cái, nói:

- Nếu không phải như vậy, mới vừa rồi ta cũng không cách nào dễ dàng dùng trường tiên quấn quanh cổ người này. Chẳng qua là người này tu vi dù sao cũng cao hơn bọn ta rất nhiều, đánh chết hắn dễ dàng, muốn bắt giữ cũng cực kỳ khó khăn, nếu có thể như phụ thân thi triển sưu hồn bí thuật, có lẽ có thể biết được một ít bí mật của hắn.

- Ha ha, mấy người các ngươi làm việc luôn là vội vàng như vậy, sau này phải cùng Lục Bích học một ít, gặp phải chuyện phải suy nghĩ nhiều một chút, đừng tưởng rằng cái gì cũng dũng mãnh tranh thắng mới hay!

Thanh âm của Lục Bình từ đàng xa truyền tới, bốn phía sương mù dày đặc dần dần tản đi, cuối cùng khôi phục được tầng sương mù thật mỏng thường gặp của Doanh Ngọc chiểu trạch.

Lục Bình từ trong tay Lục Hải nhận lấy trữ vật pháp khí của yêu tu, từ bên trong tìm ra được hai cái ngọc giản, trong đó một cái dùng thần niệm nhìn lướt qua liền vẫn bỏ trở lại vào trong trữ vật pháp khí của mình, một cái khác thì nhíu lông mày, cẩn thận tra xét.

Chỉ chốc lát sau, Lục Bình chợt hiểu ra, đem cái ngọc giản này bóp thành bột ném xuống đất, rồi sau đó lại từ trong trữ vật pháp khí lựa ra xong hai viên cực phẩm linh thạch, vui vẻ nói:

- Trung Thổ quả thật hào phú, cực phẩm linh thạch không ngờ lại thường gặp trong người của đoán đan hậu kỳ tu sĩ như vậy sao?

Những vật còn dư lại Lục Bình cũng không coi trọng, đem trữ vật pháp khí ném cho Lục Hải, nói:

- Đồ vật bên trong mỗi người các ngươi ai thấy thuận mắt thì lưu lại, thứ còn dư lại không cần đến thì để lại cho Đại Bảo!

- Ta chọn trước, ta chọn trước!

Lục Linh nhi lập tức nhảy loi choi đoạt lấy trữ vật pháp khí từ trong tay Lục Hải, ngay sau đó lật tìm loạn xạ bên trong.

Lúc này thần niệm của Lục Bình chợt có phát giác, liền nhìn về phía không gian bên cạnh, thấy không gian trước mắt có một trận ba động. Một cái ngọc giản màu tím từ không gian hóa thành sóng gợn lăn tăn đó rơi ra ngoài.

Lục Bình tiếp lấy ngọc giản, sau đó thi triển một đạo bí truyền pháp quyết của Chân Linh phái, không gian sóng gợn nhanh chóng bình lặng lại. Ngọc giản ở trong tay hắn bộc phát ra một trận ánh sáng, ngay sau đó thần niệm của Lục Bình đã có thể xâm nhập đến nội bộ của ngọc giản.

Hồi lâu, Lục Bình đưa tay khai mở không gian môn hộ của Hoàng Kim ốc, bảo cả bọn linh sủng thủ hạ:

- Đi, bọn ta đi làm chuyện giết người cướp của một phen, đến lúc đó không thể thiếu cơ hội cho các ngươi xuất thủ.

Chúng linh sủng vừa nghe lại có thể có cơ hội đi khi phụ người, toàn bộ đều cao hứng chui vào trong Hoàng Kim ốc. Lục Bình dùng thần niệm đảo qua, hơi phân biệt một phương hướng, liền hóa thành một đoàn thủy vụ độn đến chỗ sâu trong Doanh Ngọc chiểu trạch.

Hoa Ngọc tông là một trong mười hai tiểu hình thế lực của Hà Bắc tu luyện giới. Tuy thực lực của Hoa Ngọc tông mạnh hơn so với Doanh Sơn Tiên Viện cùng với Sơn Vũ tông.

Hoa Ngọc tông lập phái từ sáu ngàn năm trước. Hiện nay trong môn phái có bốn vị pháp tướng sơ kỳ lão tổ trấn giữ, tồn tại trong mười hai tiểu hình môn phái có thể nói là số một số hai. Hoa Ngọc tông kém chẳng qua là một vị pháp tướng trung kỳ lão tổ mà thôi.

Một khi trong bốn vị lão tổ có một người lên cấp pháp tướng trung kỳ, Hoa Ngọc tông liền đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất của trung hình thế lực.

Lần này Hoa Ngọc tông đứng bên cạnh Linh Vũ tông là bởi vì Linh Vũ tông cam kết một khi Linh Vũ tông tấn thăng lên làm đại hình môn phái, sẽ dùng bí thuật hiệp trợ Hoa Ngọc tông Nhan Xương Ngọc lão tổ vượt qua pháp tướng sơ kỳ lôi kiếp, thành tựu pháp tướng trung kỳ tu vi, ủng hộ Hoa Ngọc tông trở thành trung hình môn phái của Hà Bắc tu luyện giới.

Hoa Ngọc tông lần này sở dĩ toàn lực tương trợ Linh Vũ tông, không phải chỉ có cam kết đó mà thôi, mà bởi vì Linh Vũ tông đã từng ám hiệu rằng Thái Huyền tông của Bình Nguyên tu luyện giới lần này cũng toàn lực ủng hộ Linh Vũ tông tấn thăng lên làm đại hình môn phái.

Thái Huyền tông là thế lực ra sao, nếu không phải Bình Nguyên tu luyện giới có một nhà Thiên Huyền tông áp chế, Thái Huyền tông đã sớm tấn thăng làm đại hình thế lực rồi.

Dù vậy, Thái Huyền tông dưới sự áp chế lâu dài của Thiên Huyền tông, vẫn có thể trong thời gian ba ngàn năm thủy chung duy trì thực lực của đại hình môn phái, có thể thấy một nhà môn phái này có để uẩn sâu rộng thế nào.

Nếu là có một nhà môn phái sau lưng ủng hộ như vậy, có thể nghĩ Linh Vũ tông tấn thông đại hình thế lực cơ hồ không thành vấn đề. Mà Hà Bắc tu luyện giới dù có những môn phái khác phản đối Linh Vũ tông tấn thăng, nhưng dưới sự liên thủ của hai phái này cường thế áp chế, chỉ sợ cũng không làm nổi lên bao nhiêu sóng gió.

Nếu nói là bản thân Hoa Ngọc tông thật ra cũng không muốn Linh Vũ tông có thể tiến hơn một bước, vì như vậy tất nhiên sẽ đánh vỡ cục diện kiềm chế lẫn nhau vốn có của Hà Bắc tu luyện giới. Mà Hoa Ngọc tông dưới sự ủng hộ năm đại thánh địa tất nhiên có thể là một nhà độc quyền ở Hà Bắc tu luyện giới.

Chẳng qua là Hoa Ngọc tông mắt thấy Linh Vũ tông quật khởi đã không thể tránh khỏi, hơn nữa có cám dỗ của thành tựu pháp tướng trung kỳ tu sĩ, nên nếu hiện nay Hoa Ngọc tông khôn ngoan lựa chọn chiến đội, ngày sau Linh Vũ tông một khi đối với Hà Bắc tu luyện giới triển khai thanh tẩy, Hoa Ngọc tông sẽ có cái công ủng lập mà yên thân hoặc hưởng lợi trong này cũng không chừng.

Lần này Hoa Ngọc tông tham dự cuộc chiến Doanh Ngọc chiểu trạch, có bốn người chiếm vị trí trong tám mươi mốt tu sĩ được cử ra của các phái. Hai người tu vi đạt tới đoán đan chín tầng, hai người khác cũng có đoán đan tầng tám tu vi, có thể nói đều là tinh duệ của bản phái.

Tám mươi mốt tu sĩ sau khi tiến vào Doanh Ngọc chiểu trạch liền chia ra đi theo hai mươi lăm tổ, dọc theo phương hướng của hai mươi lăm vị lão tổ đã từng đi qua để quét sạch ma la dọc đường. Bốn người của Hoa Ngọc tông liền tụ chung một chỗ cùng chung làm việc.

Trong lúc bốn người mới vừa đánh chết hai con hung thú mai phục đánh lén trong vũng bùn của ao đầm, một tên đoán đan tầng tám tu sĩ trong đó oán hận nói:

- Cái này là giảo sát ma la hay là giảo sát hung thú đây? Ma la không phải là đã chiếm cứ Doanh Ngọc chiểu trạch rồi sao, sao chưa toàn bộ diệt đi những hung thú này?

Tên tu sĩ này lại còn chưa dứt liền chợt dừng lại, ánh mắt chật vật nhìn lồng ngực của mình, liền thấy một thanh kiếm nhọn dài ba tấc từ ngực lộ ra, trên mũi kiếm không lưu lại một tia máu, bóng loáng giống như gương sáng vậy.

- Lớn mật!

- Là ai?

- Đáng chết!

Ba tiếng kêu cả kinh cơ hồ đồng thời vang lên, nhưng sinh cơ của tên tu sĩ này cũng không cách nào giữ lại nữa, trong ánh mắt không cam lòng mang theo vẻ nghi ngờ sâu nặng: rốt cuộc là người nào?

Lục Bình có thiên phú làm sát thủ hay không?

Chân Linh phái ám hệ sát thủ Lý Huyền Âm chân nhân, năm đó đã từng lấy đoán đan hậu kỳ tu vi thành công làm bị thương nặng Huyền Linh phái pháp tướng lão tổ. Nếu không phải ở thời khắc tối hậu bị người phản bội, Lý Huyền Âm chân nhân có lẽ thật đúng là có thể thành tựu truyền thuyết về ám sát pháp tướng lão tổ.

Hiện nay truyền thừa của Lý Huyền Âm chân nhân tuy nói là có Ân Huyền Sở thừa kế, nhưng Ân Huyền Sở rời bỏ môn phái đi ra ngoài, trên thực tế Chân Linh phái ở phương diện truyền thừa này đã đối mặt với việc đứt đoạn.

Lục Bình mặc dù đối với phương diện truyền thừa này chưa từng hiểu gì nhiều, nhưng trong sương mù đầy trời này, thiên nhiên chính là trang sở che giấu cho Lục Bình.

Sương mù nguyên vốn chính là hơi nước biến thành. Lục Bình tu luyện Hành Vân quyết trong "Hành Vân Bố Vũ quyết" hoàn toàn có thể dùng tới để chưởng khống sương mù trong phạm vi thần niệm bao trùm diện tích mấy dặm.

Bốn tên tu sĩ của Hoa Ngọc tông này cũng quá vô tâm. Doanh Ngọc chiểu trạch là vùng đất nguy cơ tứ phía, không ngờ họ chỉ chẳng qua là bày ra hộ thân cương khí quanh người để phòng thủ. Nếu là đổi thành Lục Bình, tất nhiên sẽ âm thầm bày ra hộ thân cương khí chuẩn bị tùy thời làm thủ đoạn phòng ngự cuối cùng. Ngoài ra, Khống Thủy kỳ cũng một mực cùng thần niệm liên hệ, tùy thời đều sẽ được gọi ra, huống chi Lục Bình trên người còn khoác một món Vân Quang Ngũ Hành Y.

Chẳng lẽ bốn người này thật cho là không ai chạy tới trêu chọc bọn chúng sao?

Lục Bình rất nhanh chóng phát hiện việc ám sát này bản thân mình quả nhiên có một ưu thế, đó chính là phạm vi thần niệm bao trùm cực rộng!

Pháp bảo trong tay tu sĩ có phạm vi công kích phần lớn phụ thuộc vào cường độ thần niệm của tu sĩ. Thần niệm của pháp tướng sơ kỳ tu sĩ ít nhất có thể bao trùm phạm vi mười dặm. Thần niệm của Lục Bình vượt xa pháp tướng sơ kỳ tu sĩ bình thường, trong phạm vi có diện tích hai mươi dặm bất cứ vật gì đều có thể phát hiện được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play