Lục Bình gật đầu một cái, muốn mang theo Lục Cầm nhi cùng Lục Hoa Đào rời đi, lại nghe Tang Du nói:
- Lục huynh, đừng trách tại hạ không nhắc nhở, lần này Hà Bắc tu luyện giới tiễu trừ Ma La sợ rằng có nhiều phức tạp hơn so với ngươi nghĩ. Ngự Thú Linh Tông tu sĩ ta đi lại thiên hạ, nghe thấy chuyện cũng nhiều, lần này tiễu trừ Ma La, chẳng những Hà Bắc các phái có tính toán, hơn nữa Ngọc Lan hà tu luyện giới ở bờ nam, Ngọc Lan hà hạ du bình nguyên tu luyện giới cùng với thượng du cao nguyên tu luyện giới cũng đều có tu sĩ nghe tiếng mà kéo tới. Ngoài ra yêu tộc ở đầm lầy sông Ngọc Lan cũng xuất hiện ở đâu đó, sự tình ở trong này thâm sâu lắm.
Lục Bình cám ơn Tang Du, xoay người rời đi. Tang Du nhìn theo bóng lưng Lục Bình, tự lẩm bẩm:
- Kỳ quái, rốt cuộc cô gái nhỏ đó rốt cuộc chân tướng là gì, ngay cả ta ngưng luyện 'Bích ngọc linh đồng' bảy tầng linh vật cũng nhìn không ra? Ngược lại một con loan điểu cùng một con Tầm Linh thử trên đất rất thú vị. Loan điểu hiển nhiên là phong hỏa song chúc tính, Hỏa Loan nhất tộc luôn luôn tự xưng là huyết mạch tinh khiết sao phải đi hạ mình truyền dị loại như vậy? Con Tầm Linh thử kia càng thêm kỳ dị, mặc dù ra vẻ là dung huyết trung kỳ tu vi, đối với tư chất một con Tầm Linh thử dưới đất đó đã là đáng quý, nhưng con chuột này tựa hồ còn bị thủ đoạn đặc thù phong ấn, lại còn nhìn không thấu. Quả nhiên khó có thể nắm lấy thủ đoạn người này! Chẳng lẽ con Tầm Linh thử này tu vi cao hơn?
Tang Du ở tại chỗ suy tư chốc lát, tựa hồ còn trăm mối không thể nào lý giải được, vì vậy tiếp tục lẩm bẩm:
- Xem ra lần này sau khi hoàn thành nhiệm vụ, không ngại cùng người này kết giao một phen. Mấy con linh sủng ấy kỳ quái thì thôi đi, đáng quý chính là không ngờ linh sủng của hắn đều không bị đánh nhập thần niệm cấm chế, vẫn là thân tự do, đây có thể nói là giành được không ít cảm tình của Ngự Thú Linh Tông ta.
Trải qua chuyện của Tang Du, Lục Cầm nhi cùng Lục Hoa Đào không tiếp tục hăng hái đi dạo phố càn quét thu mua hàng hóa nữa, mà đi theo Lục Bình tùy tiện tìm một chỗ khách sạn sạch sẽ nghỉ ngơi.
Bất quá trong trấn nhỏ này cũng không có linh mạch, linh khí trong không khí rất mỏng manh, lại có tới mấy ngàn tu sĩ các cấp vào trú ngụ, làm sao khiến cho người ta có thể nhập định tu luyện được. Lục Cầm nhi cùng Lục Hoa Đào và Lục Bình nói một tiếng, liền đi trở về trong Hoàng Kim ốc.
Ngự Thú Linh Tông tu sĩ không ngờ lại có thể khám phá bản thể của Lục Cầm nhi thân mang hóa yêu trác. Điều này cũng khiến cho Lục Bình bị nhắc nhở tỉnh ngộ ra. Mặc dù hóa yêu trác nguyên bản là vật của Ngự Thú Linh Tông, Tang Du hiển nhiên sau khi phát hiện hóa yêu trác rút nhỏ mang ở trên người của Lục Cầm nhi cùng Lục Hoa Đào, mới chú ý tới thân phận yêu tộc của hai người. Thế nhưng Tang Du nếu có thể khám phá chân tướng của Lục Cầm nhi, khó bảo toàn những tu sĩ khác cũng có loại bí thuật thần thông tương tự như "Bích ngọc linh đồng" của Ngự Thú Linh Tông đó.
Thật ra thì Lục Bình tu luyện “Tam Thanh Chân Đồng” không ở dưới "Bích ngọc linh đồng", bất quá hai người ai cũng có ưu điểm riêng mà thôi.
Cũng may năm đó Long Hòe lão tổ có bày phong ấn trên người Lục Hoa Đào, có thể ẩn giấu chân tướng của nàng, trừ phi có thể đụng phải tu sĩ mạnh hơn so với Long Hòe lão tổ. Nếu không, cho dù là Ngự Thú Linh Tông "Bích ngọc linh đồng" đối với điều này cũng không chút tác dụng.
Dù sao Lục Bình để cho Lục Hoa Đào mang theo hóa yêu trác cũng không phải là không tác dụng, Long Hòe lão tổ mặc dù ẩn giấu chân tướng của nàng, nhưng không cách nào sửa đổi sự thực chuyện nàng là yêu tộc. Nếu không có hóa yêu trác, thì không thể giữ được bí mật Lục Hoa Đào không phải là nhân tộc tu sĩ ở trước mặt mọi người.
Ít nhất bị người coi là yêu tộc, còn có một tầng thân phận linh sủng của Lục Bình bảo vệ. Nếu là bại lộ ra chân tướng linh yêu, cho dù là pháp tướng tu sĩ cũng không thể bảo hộ cho nàng được.
Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ trấn nhỏ liền sôi trào lên, hôm nay liên minh mười tám nhà thế lực trung và tiểu trong Hà Bắc tu luyện giới sẽ tiến vào đầm lầy doanh ngọc tiễu trừ Ma La. Tu sĩ từ bốn phương tám hướng chạy tới hội tụ ở trấn nhỏ này, chuẩn bị đi theo sau lưng hai mươi lăm nhà thế lực này chiếm tiện nghi.
Lục Bình mới vừa từ khách sạn đi ra, hư không trước người chợt có một trận chấn động, trong ánh mắt sợ hãi của tu sĩ bốn phía, chấn động hư không phảng phất một loại vằn nước, từ bên trong đột nhiên đưa ra một thanh truyền âm pháp kiếm.
Hư không truyền vật, đó là thủ đoạn của pháp tướng tu sĩ.
Bởi vì ngày hôm qua trong trấn nhỏ có không ít người chứng kiến bản lĩnh của Lục Bình. Hiện giờ lại thấy Lục Bình như không chuyện gì xảy ra nhận lấy truyền âm pháp kiếm xuất hiện ở trước mặt. Sau khi tra xét nội dung ở trong đó, Lục Bình hướng pháp kiếm nói gì đó, rồi lại đem pháp khí đẩy vào trong không gian sóng gợn biến mất không thấy đâu nữa. Ngay sau đó không gian sóng gợn rung chuyển rồi từ từ cũng bình tĩnh lại.
May nhờ ngày hôm qua không bị mỡ heo che mắt, xuất thủ cướp đoạt bảo vật trên người hai tiểu nương kia, quả nhiên sau lưng người này có pháp tướng tu sĩ làm chỗ dựa, bất quá như vậy các tiểu nương đi theo hắn hôm qua đã chạy tới nơi nào rồi?
Lục Bình sau khi hồi đáp pháp kiếm Quách Thiên Sơn lão tổ truyền tới, trên mặt có vài tia buồn rầu. Tin tức truyền đến từ Quách Thiên Sơn lão tổ cho biết, ngày hôm qua Tang Du nói hiển nhiên không phải là sai, hơn nữa cục diện còn phức tạp hơn so với Lục Bình tưởng tượng nhiều.
Trong số tu sĩ từ bốn phương tám hướng nghe thấy tin chạy tới đó có không ít pháp tướng tu sĩ. Với cục diện như vậy, chỉ dựa vào ba vị pháp tướng sơ kỳ lão tổ Quách Thiên Sơn, Lương Thiên Phong, Khúc Thiên Thành ở trong đó thì có thể khuấy động lên bao nhiêu sóng gió? Không khéo sẽ khiến cho ba vị lão tổ này bại lộ, rồi bỏ mình đạo tiêu cũng không chừng.
- Nghe nói rồi chưa? Lần này mười tám nhà trung tiểu hình môn phái của đất Hà Bắc chúng ta dưới sự đề nghị của Linh Vũ tông xuất thủ tiễu trừ Ma La, chỉ tính pháp tướng tu sĩ thì đã có hai mươi lăm vị, do Linh Vũ tông pháp tướng hậu kỳ tu sĩ suất lĩnh tiến vào đầm lầy Doanh Ngọc.
- Đâu chỉ như vậy, lần này trừ hai mươi lăm vị lão tổ ra, các phái còn phái ra tổng cộng tám mươi mốt vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ. Nghe nói những tu sĩ này tu vi đều từ đoán đan tầng tám trở lên, mỗi người ở trong môn phái đều có tiềm lực thành tựu pháp tướng. Lần này tiễu trừ Ma La, các môn phái đất Hà Bắc đúng là đã bỏ ra huyết bổn rồi.
- Hừ, cái trấn nhỏ này các loại tu sĩ ẩn tích ở bên trong, không chỉ có tán tu ở đất Hà Bắc, mà chung quanh đất Hà Nam, hạ du bình nguyên cùng với thượng du cao xa kia cũng đều có không ít tu sĩ tới đây. Ở nơi trấn nhỏ này, bốn phía còn cất giấu không biết bao nhiêu. Lần này tiễu trừ Ma La tất nhiên là tinh phong huyết vũ, cũng không biết có bao nhiêu người có thể sống sót.
Nghe tu sĩ bốn phía nghị luận, Lục Bình thần niệm hướng dọc ra phía ngoài, quả nhiên phát hiện tu sĩ trong trấn nhỏ này phải vượt xa so với tưởng tượng của hắn.
Lục Bình nhướng lông mày lên, ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời phía bắc, lập tức lại nghe ở nơi xa có tu sĩ cao giọng hò hét:
- Tới rồi, tu sĩ mười tám tông môn tới!
Tu sĩ dõi mắt trông về phía xa trong trấn nhỏ, liền thấy hai mươi lăm đạo thất thải độn quang năm đó ở trên trời trong xẹt qua tạo thành hào quang to lớn, lưu lại quang ảnh thật dài ở trên trời, trong phút chốc liền xẹt ngang qua bầu trời trấn nhỏ, hướng đầm lầy Doanh Ngọc bay đi.
Quả nhiên là hai mươi lăm vị pháp tướng tu sĩ.
Uy áp phô thiên cái địa từ đàng xa cuốn tới, tu sĩ tụ tập trong trấn nhỏ phát ra một trận kinh hô như là tiếng núi lở biển gầm, không đợi những tu sĩ này kịp phản ứng, những độn quang này đã sớm xẹt qua bầu trời, hướng đầm lầy Doanh Ngọc bay đi. Tràng diện lớn như vậy, sợ rằng trong cả đời tuyệt đại đa số tu sĩ chỉ có trải qua lần này.
Nhìn hai mươi lăm đạo pháp tướng tu sĩ độn quang biến mất ở chân trời xa, trong trấn nhỏ cùng với nguyên dã bốn phía rộng lớn cũng đùng một cái bốc lên không ít độn quan tạp nhạp, hướng theo phương hướng hai mươi lăm vị lão tổ phi độn mà nhanh chóng đuổi theo.
Ngay tại lúc những độn quang này mới vừa biến mất, đột nhiên lại nổi lên tiếng kêu của tu sĩ trong trấn nhỏ:
- Lại có người đến, những kẻ này chỉ sợ là tu sĩ mầm mống của mười tám tông phái, gồm tám mươi mốt vị đoán đan hậu kỳ!
Mọi người giương mắt nhìn lên, thấy chân trời lại có mấy chục đạo ngũ sắc độn quang gào cuốn tới. Mặc dù mấy chục đạo ánh sáng này không lớn bằng những thứ thất thải độn quang trước kia, nhưng thắng số lượng nhiều, cùng nhau dùng độn quang bay đi phảng phất như có vô số vì sao rơi xẹt qua trường không nơi chân trời.
Ở nơi này, mấy chục đạo độn quang xẹt qua bầu trời của trấn nhỏ, sau đó bay về đầm lầy Doanh Ngọc, trấn nhỏ cùng với tu sĩ chung quanh hoàn toàn sôi trào, hàng trăm đạo độn quang cơ hồ trong nháy mắt bay lên không, theo đuổi độn quang lúc trước hướng đầm lầy Doanh Ngọc bay đi. Hơn nữa độn quang sau đó liên miên không dứt, từ chung quanh bay lên không ngừng, ở trên trời nhất mực liên tiếp tạo thành một đạo màu sắc rực rỡ chiếu sáng đến tận chân trời.
May là Lục Bình cũng coi là có kiến thức rộng rãi cùng cấp tu sĩ, nhưng khi nhìn thấy tràng diện cực lớn do việc tu sĩ lục tục phi độn lên này, da đầu cũng cảm thấy tê dại từng trận.
Tu sĩ trước hết hoặc là sớm nhất tiến vào đầm lầy Doanh Ngọc có lẽ đối mặt nguy hiểm lớn hơn, nhưng cơ hội thu hoạch không thể nghi ngờ gì cũng nhiều hơn. Mà dám tiến vào đầm lầy Doanh Ngọc lúc này trước tiên đuổi Hà Bắc các đại môn phái tu sĩ, tất nhiên tu sĩ đối với với thực lực của mình cũng có chút tự tin. Hơn ngàn tu sĩ này không có người nào là đoán đan kỳ trở xuống, thậm chí ngay cả đoán đan sơ kỳ tu sĩ cũng rất ít.
Lục Bình cũng không nóng lòng tiến vào trong đó, lúc xoay người rời đi, nghe được có tu sĩ bên cạnh thấp giọng nghị luận:
- Kỳ quái, không phải nói mười tám gia môn phái tổng cộng có tám mươi mốt vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ tiến vào trong đó sao, sao chỉ có tám mươi đạo độn quang?
Lục Bình khẽ mỉm cười, một đạo độn quang phóng lên cao, trong nháy mắt biến mất ở chân trời, trong trấn nhỏ vẫn như cũ lục tục có độn quang dâng lên, hướng đầm lầy Doanh Ngọc tiến phát.
Đầm lầy Doanh Ngọc bởi vì vùng đất điều tiết lũ lụt giữa sông Doanh cùng Ngọc Lan hà, vì vậy nơi này chẳng những diện tích rộng lớn, hơn nữa ngày dài quanh năm tháng tích lũy đầy những mảnh bùn lầy, đến mùa mưa trở thành một quốc gia lầy lội, rất nhiều tầng vật chất ứ tích từ hai con sông mang tới chất chứa ở chỗ này, hàng năm thực vật sinh trưởng trong đầm lầy khô héo rữa nát, lại bị ngâm trong nước bùn, lâu ngày bầu trời ở đầm lầy Doanh Ngọc cũng dâng lên một tầng chướng khí độc nhàn nhạt.
Những chướng khí này tuy có độc tính yếu, cho dù là tu sĩ tầm thường cũng có thể chống đỡ được, nhưng những chướng khí này lại thắng ở tính thấm vào rất mạnh, tính cũng mạnh, tu sĩ tầm thường sau khi phát hiện thường cũng không coi ra gì, nhưng đợi đến khi ở lâu trong đầm lầy, cuối cùng độc tính sẽ thấm vào đến máu thịt xương cốt của tu sĩ, ẩn giấu trong đó, tạo thành tổn thương đối với tu sĩ.
Đầm lầy Doanh Ngọc rộng lớn, trong đó rất nhiều chỗ nguy hiểm, trong thời gian ngắn sợ rằng tu sĩ khó có thể tiễu trừ hết toàn bộ Ma La ở trong đó. Nhưng Hà Bắc các phái vẫn như cũ thương nghị kỳ hạn tiễu trừ ba tháng, tính toán chính là ở trong bầu trời của đầm lầy tràn ngập những thứ chướng khí này. Ba tháng, chính là kỳ hạn mà những chướng khí này thấm vào trong huyết mạch của tu sĩ.
Đương nhiên những độc chướng này sẽ không có chút tác dụng nào đối với Lục Bình, ngược lại Lục Bình sau khi nhận ra được độc chướng này, lại nổi lên không ít hăng hái.
Những độc chướng này có độc tính không quá mạnh mẽ, nhưng lại thắng ở sự bền bỉ. Hơn nữa loại độc chất này có tính thấm và tính ẩn giấu cực mạnh, nếu không phải trên người Lục Bình có mang theo "Vạn độc chi mẫu" danh xưng là Vạn Độc tương, chỉ sợ cũng không để ý loại độc chướng này.
Lục Bình hộ thân cương khí Vạn độc Vẫn nguyên cương có thể thông qua hấp thu các loại độc tố để tăng cường tự thân uy năng. Mà trong Hoàng Kim ốc Vạn Độc tương đồng dạng cũng như vậy. Trọng yếu hơn nữa, một khi Vạn Độc tương ngưng tụ độc tố đủ mãnh liệt, như vậy Vạn Độc tương sẽ tự đi ngưng kết ra thiên cấp trung phẩm linh vật Vạn Diệu Ngọc Lộ.
Điều này mới là điều Lục Bình coi trọng nhất, sau khi hắn nắm giữ phương thức luyện chế Đoán Linh đan, gặp phải vấn đề lớn nhất chính là Vạn Diệu Ngọc Lộ là loại thiên giai thánh phẩm linh vật như vậy cực kỳ thiếu.
Trước đó trên người của hắn có ba phần tư phần linh vật này, tổng cộng hai mươi bảy giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ, nhưng sau khi luyện chế mấy lò Đoán Linh đan, trừ Chân Linh phái mấy ngàn năm tích lũy được ba giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ ra, còn lại ba lò sử dụng Vạn Diệu Ngọc Lộ đều do chính hắn bỏ ra. Đây cũng là duyên cớ hắn không muốn đem Đoán Linh đan giao cho môn phái nhiều hơn. Vạn Diệu Ngọc Lộ hiện ra nhiều như vậy, hậu quả do điều này tạo ra Lục Bình hiện giờ còn khó có thể nắm chắc đối phó được.
Lục Bình độn quang chỉ chốc lát sau liền tiến vào đầm lầy Doanh Ngọc. Hắn đem Vạn độc Vẫn nguyên cương chống lên, tự nhiên không quan tâm đến chướng khí khó có thể phát giác ở bốn phía, độn quang tốc độ không chút chậm lại, thẳng hướng về phía chỗ sâu trong đầm lầy mà bay đi.
Lúc này trong đầm lầy, sau khi nhóm lớn tu sĩ xâm nhập vào chỗ đã không hoang vu cô tịch như lúc trước, đầm lầy phảng phất lập tức náo nhiệt hẳn lên, tiếng nổ pháp thuật trầm muộn, tiếng thú hô điên cuồng, các loại tiếng kêu thảm thiết thê lương, tiếng kêu rống giận sợ hãi của tu sĩ từ trong đầm lầy vang lên bốn phương tám hướng, lại vang vọng khắp bốn phương tám hướng.
Lục Bình thần niệm quét qua, thẳng hướng tới mười dặm bên trái một chỗ đường nước bùn mà bay tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT