Lục Bình đối với loại giống như phàm nhân thị trường này có cảm giác rất hứng thú giao dịch. Với kiến thức và nhãn quang của hắn bây giờ, pháp tướng tu sĩ tầm thường cũng chưa chắc có thể so được. Con người đều có tâm lý săn thứ lạ, đều hy vọng có thể ở thị trường giao dịch này nơi này nhặt được chút của lạ bất ngờ nào đó, lấy được một ít bảo vật ẩn tàng. Đương nhiên, Lục Bình cũng không ngoại lệ.
Dù gì, Lục Bình nhìn tiểu trấn trước mắt cũng cũng có chút cẩn thận. Loại tràng sở giao dịch tự phát này hình thành bởi vì không có thế lực cường đại chủ trì trấn áp, thường thường trật tự cực kỳ hỗn loạn, hắc ăn hắc, lúc chuyện gì phát sinh thì trở mặt không nhận trách nhiệm, thường thì ở những chỗ như thế này nói chuyện với nhau là dựa vào thực lực.
Lục Bình thấy buồn cười. Tuy mình là độc một thân một mình, có lẽ ở trong mắt người ngoài xem ra là đối tượng dễ khi dễ. Bất quá với thực lực của hắn, chỉ cần không phải là pháp tướng tu sĩ, ba, năm vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ tầm thường sẽ không đáng là thứ để hắn để mắt tới. Nếu thật đúng là có kẻ mắt không chịu mở, trực tiếp đánh đuổi là được.
Bởi vì nơi này phần lớn là tu sĩ các phái theo lão tổ chuẩn bị tiến vào Doanh Ngọc chiểu trạch thu hoạch tiện nghi, nhưng Doanh Ngọc chiểu trạch nguy cơ trùng trùng, nguy hiểm bên trong không chỉ có Ma La, còn có thú dữ núp ở trong ao đầm, thậm chí là yêu tộc.
Vì vậy, hình thành thị trường giao dịch tự phát ở chỗ này, thứ đồ nhiều nhất chính là các loại đan dược chữa thương, phục nguyên, giải độc vân vân. Còn có các loại pháp bảo, phù lục có thể tăng cường thực lực của tu sĩ trong thời gian ngắn. Dĩ nhiên, cũng không thiếu những vật phẩm tu luyện khác, bất quá so với hai loại này mà nói thiếu rất nhiều.
Doanh Ngọc chiểu trạch đang bị Ma La chiếm cứ. Đó chính là một khu vực hoàn trùng giữa nhân tộc cùng yêu tộc của sông Ngọc Lan, bên trong có không ít thú dữ linh trí chưa khai mở nhưng lại có thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Thậm chí có truyền thuyết Ngự Thú Linh tông tu sĩ đã từng ở Doanh Ngọc chiểu trạch ra vào.
Nhưng Doanh Ngọc chiểu trạch lại là một chỗ bảo địa. Nơi này nhiều năm tích lũy và thu hút rất nhiều tu sĩ tiến vào trong đó thám hiểm, tìm các loại tu luyện tư nguyên. Lần này Hà Bắc tu luyện giới tập trung lực lượng lớn tiến vào Doanh Ngọc chiểu trạch, trừ việc tiêu trừ Ma La, tìm kiếm đại hình linh mạch bị Ma La chiếm cứ có thể tồn tại ở đó cùng với các tu luyện tư nguyên cộng sinh ra, còn có một yếu tố trọng yếu chính là chiếm lĩnh hoàn toàn Doanh Ngọc chiểu trạch, đánh đuổi thế lực yêu tộc ra ngoài, hoàn toàn biến thành phạm vi thế lực của Hà Bắc tu luyện giới.
Lục Bình tùy ý ở trong tiểu trấn đi dạo quanh, tra xét các loại gian hàng bài trí ở hai bên. Đồ đạc ở đây có thể lọt vào tầm mắt của Lục Bình dĩ nhiên là cực ít. Tuy cũng có mấy món Lục Bình nhận thấy chúng là vật cực kỳ có giá trị, bất quá chỉ là mấy cây ngàn năm linh thảo, đỉnh cấp linh tài gì đó mà thôi, tuy nói bị người nhầm lẫn ra giá thấp, nhưng Lục Bình cũng không vì những thứ đồ này mà đi chiếm tiện nghi làm gì.
Đang lúc này, trên mặt của Lục Bình lộ ra vẻ có chút bất đắc dĩ, hướng quanh người tra xét một phen, phát hiện không người nào chú ý tới mình, vì vậy liền hướng tới một chỗ vắng vẻ của tiểu trấn.
Chỉ chốc lát sau, lúc Lục Bình trở ra, hai thiếu nữ hưng cao thải liệt đi theo phía sau, ở trên vai Lục Bình là một con dung huyết trung kỳ thử yêu mập bự đang nằm trên đó.
Hai thiếu nữ chính là Lục Hoa Đào và Lục Cầm nhi. Tính tình của Lục Cầm nhi vốn là vô pháp vô thiên, sống ở trong Hoàng Kim ốc sớm đã khiến cho nàng không chịu được tịch mịch. Còn Lục Hoa Đào thì từ đó tới giờ không biết cuộc sống phồn hoa, rồi lại bị đầu độc từ Lục Cầm nhi, muốn phải ra ngoài xem náo nhiệt một chút.
Lục Bình tuy là bất đắc dĩ, nhưng cũng không muốn đem thủ hạ linh sủng của mình làm thành con chim vành khuyên ở trong lồng, nên đành phải cho hai cô nàng đi theo phía sau mình chơi đùa, bất quá vì phòng ngừa hai người tiết lộ thân phận ra ngoài, đặc biệt là Lục Hoa Đào có thân phận là linh yêu hóa hình, Lục Bình đem hai cái hóa yêu trác giao cho hai người đeo.
Hóa yêu trác này thần kỳ ở chỗ khiến cho yêu tu hóa hình khi mang vào sẽ không lộ ra chân tướng thật; còn khi bị nhân tộc tu sĩ mang theo, thì ở trong mắt yêu tu lại bị xem là đồng loại của chúng.
Lục Bình nguyên vốn có ba cái hóa yêu trác. Từ lúc Khương Thiên Lâm lão tổ rời đi Bắc Hải đã mang đi một cái. Nghe nói là lão sư Liễu Thiên Linh lão tổ muốn dùng, đương nhiên Lục Bình không dám chậm trễ, vì vậy chỉ còn lại có hai cái này.
Lục Cầm nhi cùng Lục Hoa Đào hai vị tiểu thư tỷ muội mang theo Đại Bảo chơi đùa ở trong tiểu trấn, khi nhìn thấy nhiều tu sĩ nhiều điếm phô nhiều gian hàng bày trong tiểu trấn như vậy, rồi các loại vật phẩm buôn bán, họ không khỏi nổi lên lòng hăng hái, toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên các gian hàng hai bên đường phố.
Lục Bình đi theo sau ba người, để mặc cho bọn họ chơi đùa, cũng muốn mượn cơ hội khảo nghiệm một chút kiến thức ánh mắt của ba người.
Tu sĩ bốn phía bài trí sạp hàng cũng là những người có nhãn lực, thấy Lục Bình ung dung không vội vã theo ở phía sau, cũng không chỉ điểm, đều đem hai vị tiểu thư Lục Cầm nhi cùng Lục Hoa Đào này trở thành tiểu thư con nhà nào đó đi ra ngoài du ngoạn, thầm nói không khéo chính là những con dê béo đây. Vì vậy, họ đua nhau kêu gọi hai người vào xem qua sạp hàng nhà mình, mời chào hai người mua các loại đồ dùng tu luyện ở sạp của họ.
Không ngờ tiểu thư tỷ muội hai người không hề dễ dàng lừa gạt như vậy. Hai người này cộng thêm Đại Bảo, tuy nói tu vi pháp thuật thì Lục Cầm nhi mạnh nhất, nhưng ngược lại nếu bàn về kiến thức nhãn quang thì nàng kém cỏi nhất. Tuy nhiên thường ngày sau khi đi theo Lục Bình trong thời gian khá dài rồi, nhìn thấy những món đồ khác nhau cũng không ít.
Lục Hoa Đào hóa hình mười năm tới nay, giúp Lục Bình xử lý vườn linh thảo, Lục Bình giao cho nàng xem điển tịch liên quan tới linh thảo cũng không ít. Hơn nữa bản thân nàng là linh yêu đào hóa hình, đối với linh thảo mộc hoa là những vật trời sanh có thể phân biệt tốt xấu dễ dàng.
Đại Bảo liền càng không cần phải nói, Đại Bảo đi theo Lục Bình thời gian dài nhất, Lục Bình cũng tín nhiệm nhất. Tuyệt đại đa số bảo vật của Lục Bình đều qua tay hắn đoạt được. Vì vậy có thể nói trong tất cả linh sủng của Lục Bình, Đại Bảo thực lực kém cỏi nhất, nhưng kiến thức nhãn quang cũng thật thật tại tại đứng hàng thứ nhất.
Không ít tu sĩ cầm một ít đồ muốn giả mạo làm vật phẩm cao cấp, đều bị đám người Lục Cầm nhi vạch trần tại chỗ, làm những người này không khỏi vô cùng mất mặt.
Cũng có kẻ thẹn quá thành giận, nhưng không chờ bọn họ nổi giận, Lục Cầm nhi quanh thân khí thế toát ra, đoán đan trung kỳ tu vi bộc phát, không ít tu sĩ bốn phía ồn ào lên, tất cả đều ngậm miệng lại.
Cũng không phải là không có người không làm gì được Lục Cầm nhi, chẳng qua là Lục Cầm nhi nhìn qua mới có bao lớn?
Tuổi nho nhỏ như vậy là đã có tu vi kinh người như vậy, nếu là sau lưng không có bối cảnh mạnh mẽ, nói ra ai tin?
Lúc này mọi người mới nhớ tới Lục Bình đi theo sau lưng tiểu thư tỷ muội này chỉ nhìn mà không nói lời nào, lúc thần niệm quét qua, cũng phát hiện người trước mặt giống như biển rộng vô ngần không thấy đến bờ sâu cạn, chỉ cảm thấy cao thâm khó lường mà thôi.
Mọi người đua nhau gạt bỏ lòng lừa gạt dụ dỗ, bắt đầu đem một ít vật có giá trị hướng hai người giới thiệu. Lần này thì Lục Cầm nhi có chút không phân biệt được nữa.
Bất quá, mặc dù Lục Cầm nhi phân biệt không được, bên cạnh lại còn có một Hoa Đào tiểu nương. Lục Hoa Đào mặc dù hóa hình ngày tháng ngắn ngủi, nhưng lại có một cái tâm có thể bình tĩnh quan sát mọi thứ. Nàng hóa hình mười năm, trong ngày thường ngoài trông chừng vườn linh thảo của Lục Bình, thì đều là đọc một ít điển tịch về linh mộc hoa cỏ mà Lục Bình thu giữ được. Hơn nữa, Lục Hoa Đào vốn là linh yêu hóa hình, đối với các loại cỏ cây linh tài là nhạy cảm nhất, nếu có một ít đồ mà nàng không biết, cũng có thể thông qua thiên phú phân biệt được là đồ thật hay là xấu.
Đã qua mấy phen giao thiệp, Lục Hoa Đào chẳng những không thua thiệt, ngược lại mua được không ít đồ với giá hời. Ví dụ như, có thứ ngàn năm linh thảo bị coi lầm thành chỉ có năm trăm năm dược linh, hay một ít linh thảo có dược tính tương tự cực kỳ nhưng lại ngược lại lại là hai loại bất đồng, thậm chí bao gồm một ít các loại cỏ cây linh tài, Lục Hoa Đào cũng có thể phân biệt được một hai.
Nếu có đồ mà ngay cả Lục Hoa Đào cũng phân biệt không ra, thì lúc này đến lúc dành cho Đại Bảo biểu diễn. Đại Bảo bây giờ dù sao chẳng qua là một con dung huyết trung kỳ yêu thú chưa hóa hình, nào dám trơ mắt to gan bình phẩm những thứ vật hiện này, chẳng qua là âm thầm truyền âm đem kết quả báo cho hai người Lục Cầm nhi cùng Lục Hoa Đào mà thôi.
Hai người đi qua nửa con phố, thậm chí còn mua được món hời, lấy được mấy cây ba ngàn năm linh thảo, nhưng ngặt nỗi Lục Cầm nhi lại là một thiếu nữ lắm mồm, có được đồ rẻ liền không biết im lặng phát đại tài, mà ngược lại dương dương đắc ý huyền diệu khoe khoang, khiến cho những tu sĩ bán linh thảo cho bọn hắn buồn bực khôn cùng. Nếu không phải mọi người tâm tồn cố kỵ, trước mắt lại có hai tiểu cô nương mặt mày xinh đẹp, nói không chừng những người này sẽ ở ngay ngoài đường phố xuất thủ, dạy dỗ cho hai người rồi.
Lục Bình ở phía sau nhìn hai người, cười khổ hai tiếng, mặc dù tu sĩ bị hai người mua được món hời đã tự nhận mình xui xẻo, nhưng Lục Bình cũng không nhận ra những người này vì vậy mà dừng tay. Lục Cầm nhi cùng Lục Hoa Đào cùng nhau đi tới đã giao dịch mấy chục món. Linh thạch đã tốn ra mấy chục vạn, tài sản bực này đã sớm khiến cho có người muốn làm chuyện mạo hiểm rồi.
Lục Bình ngược lại không phải là sợ những người này, mà là hiềm phiền toái mà thôi. Nhìn hai cô gái dáng vẻ hưng cao thải liệt, vì vậy Lục Bình cũng không đành lòng cắt đứt niềm hăng hái của hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT