Ba người lần nữa toàn lực xuất thủ, cấm chế nguyên vốn đã bị phá cấm phù xé rách một cái lỗ thủng to giờ hoàn toàn nát bấy ra, một tòa phòng xá này rốt cục hướng ba người mở rộng ra lối đi.

Đỗ Gia Lạc nhìn Đại Bảo một chút, nhớ lại trong không gian một đường đi tới, Đại Bảo giở ra thủ đoạn không ngừng cũng như có bảo vật khắp người, nên không khỏi hâm mộ nói:

- Đại Bảo chân nhân, tôi xem ngài nên bị xưng là Đa Bảo chân nhân mới đúng. Tầm Bảo thử cũng nên bị gọi là Đa Bảo thử mới thích hợp!

Đại Bảo ngẩn ra, Điền Việt đứng một bên cũng "xùy" một tiếng bật cười, nói:

- Đỗ sư đệ, Đa Bảo chân nhân cái danh hiệu này Đại Bảo chân nhân nhưng không dám thụ đầu, ngược lại Đa Bảo thử xưng hô này có thể gọi.

Đỗ Gia Lạc trong bụng nghi ngờ, muốn mở miệng hỏi thăm, một bên Đại Bảo cũng kêu lên:

- Mau chút đi vào mau chút đi vào, nói bậy nói bạ gì đó!

Đỗ Gia Lạc trong bụng nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy Điền Việt đã cười hì hì đi theo Đại Bảo vào trong viện sau hàng rào tre, Đỗ Gia Lạc không thể làm gì khác hơn là đem nghi ngờ trong lòng tạm thời để xuống, mà đối với phòng xá sau hàng rào tò mò. Sự hiếu kỳ lập tức chiếm thượng phong, trên mặt nhất thời nhiều hơn một tầng hưng phấn, vội vàng hướng vào trong viện sau hàng rào tre chạy đi.

Bền ngoài Quyền Cốc không gian, Lục Bình cùng mọi người tổng cộng năm vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ đã lại một lần nữa liên thủ khai mở Quyền Cốc không gian. Qua nửa ngày, đã có hơn một nửa tu sĩ đã trở về, cũng đem thu hoạch của mỗi người giao cho luyện đan đại sư của các phái lần này theo mọi người mà đến lần nữa tiến hành biện thức xếp loại sửa sang lại.

Chân Linh phái bên này trong mười tám tên tu sĩ thì trở về cũng mới chỉ có tám người, ngay cả một nửa cũng chưa tới. Mà bên trong đó còn có ba người bị trọng thương. Trọng yếu hơn là, bốn tên dung huyết tầng ba đệ tử tiến vào trong đó thì một người cũng không thấy trở về.

Cố gia hai mươi bốn tên đệ tử bây giờ đã quay trở về mười lăm người. Sơn Vũ tông đồng dạng mười tám người cũng quay trở về mười một, đều vượt qua xa Doanh Sơn Tiên Viện.

Những đệ tử này của hai phái đã bắt đầu nghị luận ầm ĩ, không ngừng có tiếng cười nhạo truyền tới, tân tân khổ khổ bồi dưỡng đệ tử bỏ mạng ở trong Quyền Cốc không gian, hiển nhiên khiến cho Chân Linh phái lần này nhất định phải chịu một vụ thua thiệt lớn.

Nhìn Lục Bình ở trước mặt nhắm hai mắt vẻ mặt bình tĩnh, Huyền Phương chân nhân đầu tiên có chút không trầm được khí, đi tới gần trước Lục Bình nói:

- Sư huynh, huynh xem cái này...

Lục Bình giương đôi mắt nhìn Huyền Phương chân nhân một chút, khẽ mỉm cười, nói:

- Sư đệ an tâm một chút chớ nóng, còn có nửa ngày thời gian, chỉ cần tĩnh tâm chờ đợi là được.

Huyền Phương chân nhân nhìn Lục Bình biểu lộ tự tin chắc nịt như vậy, trong bụng nhất thời an định không ít, nhưng trong tai lại truyền tới một tiếng cười lạnh, nói:

- Vị Huyền Bình chân nhân này ngược lại cũng trầm trụ khí, đối với sống chết của bổn phái đệ tử hoàn toàn không để ở trong lòng.

Phi Hồng Chân Nhân có chút giận trách nhìn vị đồng môn sư đệ bên cạnh một cái, đang muốn nói những gì, lại nghe Lục Bình nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói:

- Ngươi là người phương nào, hãy xưng tên ra!

Vị chân nhân này tiếp thay Bàng Phi Vân mà đến, cái nhìn trông lại của Lục Bình kia, liền cảm giác một đôi lợi kiếm đột nhiên đâm tới, cả người trên dưới nhất thời như ngâm vào trong băng tuyết vậy.

Nhưng sau đó khi nghe Lục Bình cất lời cùng với biểu lộ khinh miệt như vậy, nhất thời đỏ da mặt, chỉ Lục Bình lạnh lùng nói:

- Các hạ cũng quá ngông cuồng rồi, đợi đến xong chuyện Quyền Cốc không gian, tại hạ nhất định phải hướng các hạ lãnh giáo mấy chiêu!

Lục Bình cũng lười nhìn lại tên này, chẳng qua là hời hợt nói một câu, nói:

- Ngươi bây giờ lãnh giáo cũng giống như vậy!

- Ngươi!

Vị chân nhân này trong ngày thường ở trong môn phái cũng rất có lòng lo cho chuyện lớn, nếu không cũng không thể nào bị phái tới thay thế chức trách của Bàng Phi Vân, nhưng bị Lục Bình vài ba lời chọc giận như thế cơn giận trong lòng bốc lên đầu, rồi lại không thể xuống đài được, dù hắn biết mình không phải là đối thủ của Lục Bình.

Phi Hồng Chân Nhân trong lòng tự trách người sư đệ này của mình càn rỡ, nhưng ngay sau đó sắc mặt chuyển một cái, nói:

- Di, có đệ tử muốn đi ra kìa!

Tất cả mọi người bị động tĩnh trong không gian lối đi hấp dẫn, vị Sơn Vũ tông tu sĩ này hung hăng đem mặt quay đi một cái. Hắn làm sao không biết là sư tỷ của mình đã nhân cơ hội tìm cho mình một nấc thang xuống đài chứ. Nhưng điều này làm cho mọi người ở một bên muốn xem náo nhiệt cũng âm thầm nói một câu "Đáng tiếc".

Lục Bình nhìn Phi Hồng Chân Nhân một cái, thầm nói vị đoán đan tầng tám tu vi luyện đan đại sư này thần niệm tu vi thật là không tệ, nhìn dáng dấp so với đoán đan điên phong tu vi tu sĩ cao hơn một đoạn, cơ hồ có thể cùng thần niệm của pháp tướng tu sĩ so sánh.

Lần này ra ngoài trước là một gã con em của Cố gia, ngay sau đó lại là một tên đệ tử Sơn Vũ tông theo đi ra, nhưng Doanh Sơn Tiên Viện đệ tử vẫn như cũ không người nào xuất hiện.

Huyền Phương chân nhân ưu tâm xung xung nhìn Lục Bình sắc mặt vẫn như cũ không quan tâm chút nào. Mà một bên kia tên Sơn Vũ tông tu sĩ ấy thì nhìn về phía của tiên viện một cái, cười lạnh không tiếng động.

Lục Bình cũng không lo lắng, bởi vì Tử Tinh phong vương nói cho hắn biết ít nhất còn có năm con dung huyết tầng ba yêu phong sống sót, đồng thời còn có năm bầy ong đang hoạt động.

Năm bầy ong này của Lục Bình, bốn tên dung huyết tầng ba đệ tử mỗi người đều mang theo một bầy. Một bầy khác lớn nhất gồm trăm con ong còn lại là ở trên người của Đại Bảo. Mà Đại Bảo lại là theo Đỗ Gia Lạc tiến vào không gian, như vậy nói cách khác bốn tên dung huyết tầng ba đệ tử cùng với Đỗ Gia Lạc cũng không gặp nạn. Nếu là như thế, lần này chuyến đi vào không gian, Doanh Sơn Tiên Viện ít nhất còn có năm tên đệ tử sống sót.

Về phần năm người khác, Tử Tinh phong vương đã cho Lục Bình tin tức, Tử Tinh phong khí tức trên người năm người này đã không còn nữa, nói cách khác năm người này tất nhiên ở trong không gian đã tao ngộ tập kích, và Tử Tinh phong tùy thân mang theo cũng đã vẫn lạc. Như vậy năm người này chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít.

Trong Quyền Cốc không gian, Đỗ Gia Lạc cùng Điền Việt trên đùi mỗi người đều dán một tờ thần hành phù, nếu không phải trong không gian này không cách nào phi độn, làm gì có thể phải dùng tới loại phù này. Đồng thời trong lòng hai người cũng sợ hãi than dài, Đại Bảo thật sự là trên thân người thậm chí ngay cả loại phù này cũng có thể đủ tìm ra, còn thật là "Tính toán không bỏ sót sách" gì cả!

Đỗ Gia Lạc vừa chạy như bay, vừa cùng Điền Việt bên cạnh nói chuyện:

- Điền sư huynh, quả thật là đáng tiếc, chung quanh phòng xá kia có một mảnh linh thảo viên lớn như vậy, bọn ta cũng chỉ kịp đem những thứ ba ngàn năm linh thảo toàn bộ đào sạch sẽ, còn dư lại nhóm lớn ngàn năm linh thảo cùng với năm trăm năm linh thảo để ở lại đó cho chúng sinh trưởng không kịp thu hái.

Điền Việt trong lòng cũng vạn phần đáng tiếc, bất quá ngoài miệng lại đáp:

- Được rồi, lần này chúng ta thu hoạch có thể nói là nhiều nhất trong Quyền Cốc không gian, ngay một lúc đã có gần ngàn cây ba ngàn năm linh thảo, còn oán trách cái gì. Nếu là chúng ta lại đi đào được hết những thứ ngàn năm linh thảo kia, sợ là Quyền Cốc không gian này phải đóng cửa luôn rồi.

Đang lúc này, Đại Bảo giấu ở tay áo trong Đỗ Gia Lạc đột nhiên "Di" lên một tiếng, nói:

- Mặt đông ngoài hai dặm không ngờ lại cũng có một nhóm tiên viện đệ tử chưa ra khỏi không gian, bọn ta hãy đi cùng bọn chúng hội hợp!

Đỗ Gia Lạc cùng Điền Việt hai người nghe vậy nhanh chóng hướng mặt đông chạy đi.

Hai dặm khoảng cách thoáng qua là đến, bọn họ lập tức nghe Đại Bảo lại nói:

- Ta nói ba người này sao lại phải ở nơi này làm gì đứng bất động vậy, thì ra nguyên bản là bị người ngăn chặn! Những thứ đồ này hai người ngươi cầm đi, như thế thừa dịp loạn đánh đi ra ngoài, bây giờ thời gian đã không nhiều, trì hoãn tiếp tục nữa, tất cả bọn ta đều sẽ bị phong tỏa ở trong không gian này đó.

Đỗ Gia Lạc cùng Điền Việt chia ra nhận lấy các món do Đại Bảo đưa tới. Hai người liếc mắt nhìn lẫn nhau, thầm nói: vị Đại Bảo chân nhân này đánh người thường không nói lý!

Tôn sư huynh, Tiền sư đệ cùng với Chu sư đệ ba người cũng coi là xui xẻo, lúc trước bị người đuổi theo một đường, thật vất vả lắm mới tìm được hai nơi do Lục Bình địa đồ ghi chú chỉ ra mật địa, đào được mấy trăm cây ba ngàn năm linh thảo đi ra, cũng lại bị người chặn ở chỗ này.

- Mấy tên Doanh Sơn Tiên Viện kia, ta khuyên các ngươi hãy đem linh thảo trên người toàn bộ giao ra đây, như vậy bọn ta đối với ba người ngươi lúc trước giết chết Cố gia con em ta sẽ bỏ qua hết chuyện cũ. Nếu không, ngươi ba người liền ở lại chỗ này chờ chết đi!

Ba con yêu phong đầu lâu màu tím vây lượn ở chung quanh ba vị dung huyết tầng ba đệ tử của Doanh Sơn Tiên Viện. Đường trở về của ba người đã bị ba tên Cố gia cùng với hai tên Sơn Vũ tông đệ tử liên thủ ngăn trở.

Tôn sư huynh cầm đầu ba người cười lạnh nói:

- Hừ, đừng tưởng rằng tại hạ không biết bọn ngươi có quỷ kế gì, nếu không phải là đám ba người ta trên người có yêu binh do Huyền Bình trưởng lão ban thưởng, các ngươi năm người chỉ sợ sớm đã ùa lên cả đám hết rồi? Bây giờ muốn cho bọn ta đem đồ trên người giao ra đây thì đừng có mà vọng tưởng. Cùng lắm thì mọi người đả sanh đả tử, dù gì không gian quan bế ở tại trước mắt. Ba người chúng ta cho dù không phải là đối thủ của các ngươi, nhưng đem bọn ngươi kéo lại cũng dễ dàng. Đơn giản chính là cục diện bị vây ở trong không gian đồng quy vu tận mà thôi!

- Các ngươi dám, ba người các ngươi thật cho là bọn ta không dám giết các ngươi sao? Đừng tưởng rằng trên người có mấy con yêu binh liền gối cao chẳng thèm lo. Mấy con yêu phong thôi, nhiều nhất bất quá dung huyết một tầng tu vi, có thể có tác dụng gì?

Tôn sư huynh nhìn đối phương bên ngoài yếu mà bên trong mạnh, trong ánh mắt rõ ràng mang theo một vẻ bối rối, thỉnh thoảng hướng về sau lưng liếc nhìn, hiển nhiên cũng đang tính toán thời gian không gian quan bế.

Tôn sư huynh khóe miệng lạnh lùng cười một tiếng, nhìn qua hai tên Sơn Vũ tông đệ tử bên người cười nói:

- Cái này cũng lạ, hai vị này rõ ràng chính là Sơn Vũ tông đệ tử, hiện nay sao phải cùng Cố gia tu sĩ đi cùng với nhau?

Hai tên Sơn Vũ tông đệ tử mặt liền biến sắc, một người trong đó nói:

- Giết bọn chúng!

Ba tên Cố gia tu sĩ cũng phản ứng kịp, chuyện hôm nay quả quyết không thể để lộ ra. Hai tên đệ tử này là Cố gia thật vất vả lắm mới ở lại nằm vùng trong Sơn Vũ tông, sau này trưởng thành lên có lẽ chính là lực lượng lật nghiêng Sơn Vũ tông, vạn vạn không thể để tin tức này để cho Doanh Sơn Tiên Viện đệ tử lộ ra ngoài!

Ngay tại lúc năm người đang muốn xuất thủ, đột nhiên nhận ra bên phía hông có hai người đang nhanh chóng đến gần.

Năm người xoay người nhìn lại, con ngươi đột nhiên trợn thật lớn, trong ánh mắt lóe ra vẻ kinh hãi, liền thấy trong bầu trời có mấy chục đạo phù hóa thành vô số băng đao băng kiếm, lửa mưa lửa thú, mộc thứ đằng tiên, phi thạch kim kiếm, ùa ùa một loạt hướng năm người đập rơi xuống.

Năm người lúc này làm gì còn còn cứ cố phải vây giết Doanh Sơn Tiên Viện đệ tử nữa, vội vàng sử xuất thủ đoạn của mỗi người cố ngăn cản pháp thuật đầy trời này công kích.

Đang lúc này, hai đạo nhân ảnh nhân cơ hội vọt vào.

- Đỗ sư đệ, sao lại là ngươi? Còn có vị này là Điền sư huynh?

Đỗ Gia Lạc đem ba đạo thần hành phù tống vào trong tay ba người, nói:

- Đi mau, thời gian đã không còn nhiều nữa, bây giờ không phải là thời điểm cùng những người này đeo bám giằng co.

Năm người nhân cơ hội xông phá ngăn trở, Tôn sư huynh phảng phất nghĩ tới điều gì, quay đầu nói:

- Hai vị yên tâm, tại hạ tất nhiên sẽ không đem thân phận bọn ngươi báo cho quý phái, hai vị không cần lo lắng Sơn Vũ tông sẽ biết được chuyện này.

Bên ngoài không gian, Lục Bình thông qua thần bí liên lạc giữa Tử Tinh phong vương cùng Tử Tinh phong nhận ra được năm người đang nhanh chóng đến gần không gian lối đi, khóe miệng dần dần hiện lên một tia vui vẻ.

Cùng Huyền Phương chân nhân một dạng lộ ra có chút lo lắng còn có Lý Nam chân nhân. Bất quá hắn dù sao cũng là khách khanh của Doanh Sơn Tiên Viện, tuy nói hắn bây giờ rất được tiên viện trên dưới tín nhiệm, nhưng cùng Huyền Phương chân nhân và Huyền Bình trưởng lão quan hệ giữa còn cách khoảng một tầng, lúc trước Huyền Phương chân nhân đã tiến lên hỏi qua Lục Bình rồi, hắn bây giờ ngược lại không tiện lại đi hỏi thăm nữa.

Đang lúc này, Lý Nam chân nhân chợt phát hiện Huyền Bình trưởng lão lúc trước một mực bất động thần sắc đột nhiên lộ ra một nụ cười, trong bụng nhất thời buông lỏng, liền lần nữa thấy Huyền Bình trưởng lão hai mắt đột nhiên khai mở, nhẹ giọng nói:

- Tới rồi!

Huyền Bình trưởng lão thanh âm tuy nhẹ, nhưng chân nhân các phái nghe được tới trong tai cũng khiến thần sắc của họ chấn động lên hết. Bởi vì có không gian lối đi trở cách, mọi người mặc dù có thể phát hiện có người đến gần lối đi hay không, nhưng muốn phân biệt là đệ tử phái nào thì lại không thể. Vì vậy, nếu Huyền Bình trưởng lão phát hiện có người trở về, lại không nhất định chính là Doanh Sơn Tiên Viện đệ tử.

Nhưng vô luận là Cố gia hay là Sơn Vũ tông chân nhân, cho dù có đem thần niệm lộ ra lối đi quan sát ra sao đi nữa, cũng không phát hiện bất kỳ tung tích đệ tử nào. Mọi người cũng không quan tâm, vì dù sao Huyền Bình trưởng lão người ta thực lực mạnh tuyệt, thần niệm tu vi vượt qua mọi người thì cũng bình thường.

Sau khi mọi người chờ giây lát nữa, vẫn như cũ không cách nào phát hiện có người đến gần không gian lối đi, liền bắt đầu có chút đưa mắt hai mặt nhìn nhau kinh ngạc.

Sơn Vũ tông vị chân nhân mới tới kia phát tác trước, cười lạnh một tiếng nói:

- Cố lộng huyền hư, tự dưng làm mất mặt của đoán đan hậu kỳ tu sĩ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play