Doanh sơn tiên viện ngoại vi xảy ra một cuộc đại chiến, tiên viện hai vị đoán đan hậu kỳ trưởng lão Huyền Điền chân nhân cùng Huyền Bình chân nhân liên thủ khuất nhục Kiến Minh chân nhân, Vương Kiến Chí, Cố Thị Tam Hùng năm vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ.
Đặc biệt là Cố Thị Tam Hùng hợp kích thuật, ở trong đoán đan hậu kỳ tu sĩ thuộc tu luyện giới của Trung Thổ Lưu Hoa hà trở về phía bắc đất là một thứ hách hách nổi danh, mặc dù chỉ có đoán đan tầng tám tu vi, nhưng ba người liên thủ đã từng cùng ba vị đoán đan chín tầng tu sĩ giao thủ và chiến thắng...
Nhưng mà lần này họ lại bị Doanh Sơn Tiên Viện trưởng lão Huyền Bình chân nhân, cũng giống vậy dùng đoán đan tầng tám tu vi, dùng một đôi phi kiếm thẳng thừng và lưu loát đánh bại. Ba người đều bị thương nặng, cuối cùng không thể không dẫn tới Trường Hà lão tổ cùng Cố Hạo lão tổ hai vị pháp tướng kỳ tu sĩ ra mặt, lúc này mới khiến cho Huyền Bình chân nhân biết khó mà lui.
Cuộc chiến đấu này khiến cho thế lực lớn nhỏ trong dãy núi Doanh sơn biết được Doanh Sơn Tiên Viện quật khởi dựa vào cũng không phải chỉ có một mình Quách Thiên Sơn lão tổ một người dùng lực chống trời, mà Doanh sơn Tiên Viện thông qua trận chiến này cũng rốt cục lấy được sự thừa nhận Hà Bắc tu luyện giới. Huyền Bình chân nhân cũng bắt đầu tiến vào nhãn giới của các phái thế lực trong Hà Bắc tu luyện giới.
Lục Bình theo Doanh hà một đường hướng xuống hạ du tiềm hành mấy trăm gần một ngàn dặm. Doanh hà ở trong dãy núi Doanh sơn quanh co khúc chiết, không biết đi rồi bao nhiêu đường quanh co mới xông phá dãy núi Doanh sơn vây đuổi chặn đường, cuối cùng tiến vào vùng đất bình hoãn của Hà Bắc, rót vào đến sông lớn thứ hai của Trung Thổ là Lưu Hoa hà.
Vì vậy, Lục Bình theo Doanh hà hướng hạ du tiềm hành gần ngàn dặm, chẳng những không vượt xa Doanh sơn sơn mạch, ngược lại lại đến dãy đất trung bộ hơi chệch về nam của Doanh sơn sơn mạch. Nơi này cũng chính là chỗ tiếp giáp thế lực của Tam gia mà lần trước sau khi đại chiến, Quách Thiên Sơn, Vũ Thường, Trường Hà, Cố Hạo bốn vị lão tổ thương nghị được.
Địa thế của nơi này bằng và thấp, từ xa nhìn lại phảng phất như một quả đấm to lớn nện thẳng vào trong dãy núi Doanh sơn, khiến cho mặt đất lõm xuống, thậm chí còn có thể nhìn ra những cái rãnh như đường chỉ vá ở trên mặt đất, vì vậy nơi này cũng bị kêu là "Thần Quyền Bồn Địa".
Nguyên bản nước sông Doanh chảy xiết khi tiến vào bồn địa này lập tức trở nên thong thả lại. Mặt nước một trận lật trào, một con huyền quy to lớn nâng thanh niên tu sĩ nhìn qua ước chừng hơn hai mươi tuổi lơ lửng ở trên mặt nước, theo con sông bơi xuống phía dưới.
Lục Bình sau khi nhận được phù chiếu của Quách Thiên Sơn lão tổ cũng rất kinh ngạc. Hắn thừa kế thuần dương chi hồn của Doanh Thiên phái pháp tướng điên phong Phi Thiên lão tổ năm đó, đối với Doanh Thiên phái năm đó ở trong dãy núi Doanh sơn khai mở mật địa nắm rõ như trong lòng bàn tay, nhưng cũng biết những thứ mật địa này truyền lưu đến bây giờ sợ rằng đã sớm trăm không tồn tại một.
Nguyên bản Lục Bình tính toán sau khi xuất quan muốn dựa theo ký ức của Phi Thiên lão tổ đem những thứ mật địa này tìm kiếm một phen, mặc dù hy vọng mong manh, nhưng nếu có thể tìm được một chỗ, đối với Doanh sơn Tiên Viện phát triển không thể nghi ngờ gì sẽ là một sự xúc tiến cực lớn.
Nhưng hắn cũng không ngờ năm đó Doanh Thiên phái tạo ra một chỗ đại hình truyền thừa mật địa lại còn giữ nguyên vẹn cho đến bây giờ.
Nói cho đúng ra, những thứ mật địa này của Doanh Thiên phái thật ra thì có thể chia làm tụ linh mật địa, linh mạch mật địa, truyền thừa mật địa ba cấp bậc. Mà tụ linh mật địa chính là sau khi tìm được một ít tụ linh chi địa có linh khí hơi nồng hậu, đem khai mở thành linh thảo viên, linh thực viên mà thôi. Kích thước của nó không lớn, chẳng qua là dùng mấy pháp trận đơn giản đem ẩn giấu lại để phòng ngừa dã thú tao đạp đồ vật bên trong.
Những thứ mật địa này cũng là nhiều nhất, Lục Bình không hề trông cậy vào những thứ chỉ cần đoán đan kỳ thần niệm đảo qua liền bị phát giác này có thể lưu truyền lâu dài mà không bị phát hiện khai thác hết.
Còn Linh mạch chi địa thì là do Doanh Thiên phái khi xưa bằng vào một ít tán bể linh mạch trong dãy núi Doanh sơn khai mở ra mật địa. Nơi này bình thường có trận pháp hơi hoàn bị bảo vệ, hơn nữa có Doanh Thiên phái đệ tử trú đóng ở trong mật địa, chuyên môn bảo vệ cùng bồi dục linh thảo.
Những thứ mật địa này mặc dù bí ẩn hơn, nhưng Doanh Thiên phái sau khi bị tiêu diệt, những thứ mật địa này sau đó mấy trăm năm cũng lục tục bị tu sĩ ở trong dãy núi Doanh sơn tìm kiếm ra, đến bây giờ có thể tồn lưu lại một hai nơi hay không, cho dù là Lục Bình cũng không nắm chắc.
Mà bí ẩn nhất chính là truyền thừa mật địa. Những thứ mật địa này thường chia làm hai loại. Một loại là Doanh Thiên phái dùng động thiên pháp bảo khai mở ra Truyền thừa chi địa, giống như Doanh Hư bảo kính mà sau khi bị Lục Bình phát hiện, rồi bị Khương Thiên Lâm lão tổ thu lấy vậy. Còn một loại còn lại khác chính là Doanh Thiên phái đại thần thông tu sĩ các đời ở trong dãy núi Doanh sơn lợi dụng một ít không gian liệt phùng mà khai mở ra động thiên không gian.
Hai loại mật địa này là tinh hoa của Doanh Thiên phái truyền thừa, cũng là vật chân chính mà các thế lực sau lưng thúc đẩy tiêu diệt Doanh Thiên phái mưu đồ chiếm lấy.
Nhưng những thứ mật địa này trừ những tu sĩ trong Doanh Thiên phái có địa vị giống như Phi Thiên lão tổ ra, sợ rằng không có ai biết được Doanh Thiên phái đáo để là khai mở bao nhiêu mật địa. Thỏ khôn đào ở ba hang, huống chi là một đại hình môn phái truyền thừa vạn năm!
Hàng trăm hàng ngàn năm qua, chân chính hấp dẫn các phái tu sĩ đi tới dãy núi Doanh sơn tìm kiếm chính là những thứ đại hình truyền thừa mật địa có lẽ chưa bị người ta phát giác này. Một khi tìm được, đối với bất kỳ một tu sĩ mà nói, đều một khoản tài phú thụ ích cả đời.
Mà Lục Bình bây giờ đến Thần Quyền Bồn Địa muốn tìm mật địa chính là một chỗ truyền thừa mật địa mà năm đó Doanh Thiên phái khai mở ở trong không gian liệt phùng rồi lưu truyền xuống.
Chỗ này năm đó bị Doanh Thiên phái xưng là "Đoạn Cốt động thiên", mà nay lại bị kêu là "Quyền cốc động thiên" mật địa. Năm đó trong cuộc chiến tiêu diệt Doanh Thiên phái, Phi Thiên lão tổ nguyên bản muốn đem bảo vật trong chỗ động thiên này dời đi đến trong đạo tràng, không ngờ lại bị một vị tu sĩ cảnh giới ngang hàng ngăn trở.
Vị tu sĩ này không biết ý đồ của Phi Thiên lão tổ, một mực cho rằng Phi Thiên lão tổ muốn chạy trốn, chỉ để ý một quyền nện xuống, muốn ngăn chặn đường lui của ông ta, không ngờ cũng đem chỗ động thiên khai mở ở trong không gian liệt phùng này đập sập vùi lấp.
Phi Thiên lão tổ vốn cho là chỗ không gian này tất nhiên đã không còn tồn tại, lại không ngờ chỗ này cuối cùng bảo lưu lại được. Hơn nữa bởi vì chỗ sâu trong không gian liệt phùng cực kỳ không yên tĩnh, sau khi tao thụ đại thần thông tu sĩ một kích liền sinh ra một ít biến hóa không ngờ tới, khiến cho chỗ không gian này mặc dù giữ lại được, nhưng lại có rất nhiều hạn chế, khiến cho tu sĩ không cách nào tùy ý ra vào.
Chỗ không gian này nguyên bản cùng là bí mật của Doanh Hà, Anh Sơn, Đạo Vũ ba phái. Không gian cứ cách mỗi ba trăm năm sẽ khai mở một lần. Mà mỗi một lần khai ra, trong không gian sản xuất đại lượng năm trăm năm cùng với ngàn năm linh thảo, là một nguồn gốc trọng yếu để ba phái giữ vững nguồn cung ứng đan dược cho môn hạ tu sĩ.
Không gian này Doanh sơn Tiên Viện dĩ nhiên là không biết được. Nhưng ở thời điểm ban đầu lúc tiên viện bắt đầu khuếch trương thế lực trong lúc vô tình lại đem nó gộp vào bên cạnh lằn ranh phạm vi thế lực nhà mình. Như thế cũng khiến cho hai phái khác có chút không cam lòng.
Hai phái này dĩ nhiên là không muốn tiên viện biết được chỗ không gian này ở vị trí nào. Mắt thấy ba trăm năm một lần không gian khai mở gần tới, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao lúc trước Sơn Vũ tông cùng với bây giờ Cố gia đều trước sau cùng Doanh sơn Tiên Viện giao thủ. Họ chính là hy vọng có thể đem tiên viện đuổi ra một mảnh khu vực này, bảo thủ bí mật ở đây.
Nhưng vô luận như thế nào, Doanh sơn Tiên Viện cuối cùng vẫn chống chịu được áp lực. Mà Vũ Thường lão tổ hiển nhiên cũng hiểu chỉ bằng vào Sơn Vũ tông nhà mình căn bản không cách nào cùng Cố gia giữ vững thế bình quân ở trong dãy núi Doanh sơn. Điều bí mật này ở thời điểm bốn vị lão tổ thương lượng cuối cùng vẫn bị Quách Thiên Sơn lão tổ biết được.
Quách Thiên Sơn lão tổ cấp cho Lục Bình phù chiếu, dĩ nhiên là hy vọng hắn có thể dẫn tiên viện đệ tử đi tới trước không gian mật địa. Một chỗ linh thảo có thể sinh trưởng như vậy, từ trước tới nay ba phái mỗi lần từ trong ấy lấy được năm trăm năm linh thảo chừng gần năm vạn cây. Còn ngàn năm linh thảo chừng năm ngàn cây. Đây chính là một khoản tài phú cực lớn không thể bỏ qua.
Lục Bình nhớ lại cùng năm đó mình tiến vào trong Phi Linh đảo, các phái tu sĩ cộng lại với nhau lấy được năm trăm năm linh thảo bất quá có số lượng ngang hàng cùng với chỗ không gian này sản xuất. Mà ngàn năm linh thảo thậm chí còn kém hơn nhiều, giỏi lắm chỉ có bằng một phần mười chỗ không gian này mà thôi.
Phải biết Phi Linh đảo chính là đạo tràng của Phi Linh phái năm đó, mặc dù chỗ đạo tràng ấy đã bị thu vét, nhưng dù sao cũng có một cái đại hình linh mạch tư dưỡng, hơn nữa đến năm trăm năm mới có thể xuất thế một lần; mà chỗ không gian này bất quá chẳng qua là một trong những mật địa do Doanh Thiên phái khai mở mà thôi. Hơn nữa mỗi qua ba trăm năm nó được khai mở một lần, phát hiện này không thể bảo là không lớn.
Chẳng lẽ Bắc Hải cùng Trung Thổ thật đúng là có sự chênh lệch lớn như vậy?
Lục Bình biết trong này tự nhiên còn có thật nhiều những yếu tố khác, không thể một mực mà nói thế, nhung Trung Thổ giàu có vượt xa Bắc Hải tu luyện giới cũng không phải là tự dưng mà nói thế.
Lục Bình đắn đo liên tục, cuối cùng vẫn quyết định đi trước đến chỗ không gian mật địa có một bộ phận đã bị vùi lấp này dò xét một phen. Mặc dù hắn biết Quách Thiên Sơn lão tổ tất nhiên trước chuyện này đã điều tra qua, nhưng Lục Bình tin tưởng hơn vào hai mắt cùng với cảm thụ của mình.
Thần niệm không kém gì so với pháp tướng sơ kỳ tu sĩ không ngừng bồi hồi ở một chỗ đoạn nhai thuộc bồn địa nơi này. Lục Bình chân mày hơi nhíu lại, hiển nhiên vị đối thủ cùng Phi Thiên lão tổ năm đó là tu vi tương đương. Một quyền nện xuống, mặc dù chỗ mật địa này may mắn giữ được, nhưng nhập khẩu của không gian mật địa cũng đã bị đập vùi lấp mất rồi.
Mỗi quá ba trăm năm, không gian vùi lấp nơi này mặc dù sẽ có sự khôi phục ngắn ngủi, nhưng lại có vẻ cực kỳ yếu ớt. Một khi có dung huyết trung kỳ tu sĩ trở lên tiến vào trong đó, không gian nhập khẩu khôi phục ấy sẽ gặp lần nữa sụp đổ, mà tu sĩ tự nhiên cũng sẽ bỏ mình đạo tiêu ngay lập tức.
Trải qua mấy lần giáo huấn, ba phái lúc này mới cho ra kết luận là chỉ có tu sĩ có tu vi từ dung huyết sơ kỳ trở xuống mới có thể tiến vào trong đó được.
Lục Bình tới nơi đây tự nhiên không phải là bởi vì nghiệm chứng những thứ kinh nghiệm trải qua ba phái tu sĩ dùng máu huyết mà lấy được này. Hắn đến bởi vì hắn từ thuần dương chi hồn của Phi Thiên lão tổ lấy được ghi lại trong truyền thừa, rằng Đoạn Cốt động thiên, cũng chính là Quyền Cốc Động Thiên bây giờ không chỉ là một chỗ không gian sản xuất năm trăm năm linh thảo cùng ngàn năm linh thảo. Mà trong chỗ động thiên này, ba ngàn năm linh thảo dựng dục với số lượng cũng tương đối khả quan.
Trọng yếu hơn là, trong chỗ động thiên này dựng dục ra mấy loại ba ngàn năm linh thảo cực kỳ hiếm thấy ở trong tu luyện giới hiện giờ. Đó chính là ba ngàn năm linh thảo buộc phải có để luyện chế Đoán Linh đan!
Nhưng bốn ngàn năm qua, ba phái tu sĩ không từ trong Quyền Cốc động thiên thu hoạch được dù là một cây ba ngàn năm linh thảo. Đây là tại vì sao?
Quyền Cốc mật địa mỗi một lần khai mở với thời gian kéo dài ba tháng. Mỗi một lần ba phái tiến vào mật địa, dung huyết kỳ sơ kỳ tu sĩ chỉ có sáu mươi người, mỗi phái hai mươi người.
Lần này cũng có chỗ bất đồng. Bởi vì Cố gia thế lớn, mặc dù Thiên Sơn lão tổ cùng Vũ Thường lão tổ hết sức tranh thủ, nhưng Doanh sơn Tiên Viện cùng Sơn Vũ tông lại mỗi bên chỉ có mười tám cái danh ngạch, mà Cố gia tu sĩ thì chiếm hai mươi bốn người.
Ba ngày sau, trong bầu trời một đạo độn quang to lớn từ xa đến gần. Tới gần trước nhìn lại thì ra đó là một con phi điểu khối lôi to lớn. Phi điểu quanh quẩn rồi đáp xuống đất, từ trên lưng chim bước xuống hơn hai mươi tên tu sĩ, trừ Kiến Minh chân nhân trước đó cùng một vị đồng dạng là đoán đan hậu kỳ tu sĩ ra, còn có một vị đoán đan trung kỳ tu sĩ nói chuyện với hai mươi bốn tên tu sĩ đều là dung huyết tầng ba còn thừa lại, tựa hồ đang nghiêm túc dặn dò cùng những đệ tử này cái gì đó, thỉnh thoảng nhìn thấy những đệ tử này ra dáng gật đầu vâng dạ.
Sau khi hai vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ ở từ trên khôi lỗi phi điểu nhảy xuống, lại cũng không đem phi điểu thu hồi, mà là lập tức ở chung quanh người đánh ra mấy đạo cách âm cấm chế. Lúc này, chỉ thấy vị đoán đan trung kỳ tu sĩ kia quơ chân múa tay làm hiệu, đông đảo đệ tử cái miệng khép mở, nhưng không một tia thanh âm nào truyền ra.
Chính vào lúc vị đoán đan trung kỳ tu sĩ mới vừa đem chuyện khẩn cấp gì đó dặn dò xong đối với những đệ tử này, sau đó lại đem thứ gì đó giao cho mấy người cầm đầu trong hai mươi bốn tên đệ tử này, Kiến Minh chân nhân lúc này mới đưa tay đem cách âm cấm chế ở bốn phía phá vỡ, hướng về phía tu sĩ đó rất cung kính nói:
- Khổ cực Cố đại sư rồi!
Đoán đan trung kỳ Cố đại sư khoát tay áo một cái, nói:
- Không sao, Quyền Cốc động thiên này sự quan trọng đại, phân phó tỉ mỉ một ít là điều phải làm. Cái này còn là nhờ Kiến Minh huynh đem chuyện trong Quyền Cốc Mật Địa không chút cất giữ báo cho.
Kiến Minh chân nhân lúng túng cười cười, bên cạnh một vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ khác lại nói:
- Ngũ ca cũng quên, Kiến Minh huynh bây giờ là gia tộc khách khanh, nguyên bản là người Cố gia ta, làm sao lại có chuyện bảo lưu không nói chứ?
Cố đại sư vỗ vỗ trán của mình, cười nói:
- Bát đệ nói đúng lắm, là tại hạ sai lầm rồi, Kiến Minh huynh chớ trách!
Kiến Minh chân nhân liền vội vàng khoát tay nói:
- Sao dám!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT