Một bộ hoàn chỉnh phá cấm phù truyền thừa kia Lục Bình cũng xem qua, trong đó cũng có một ít ghi lại liên quan tới Doanh Thiên phái năm đó chế phù thiên tài luyện chế phá cấm phù, trong đó đệ tử có thể chế ra ngũ sắc phá cấm phù, thiên tài nhất cũng phải có đoán đan tám chín tầng tu vi, có thể thấy Huyền Câu chân nhân thiên phú trên luyện chế phù không thể kém chút nào so với những đại hình môn phái đệ tử kia.

Huyền Câu chân nhân đắc ý thu vào ngũ sắc phá cấm phù đang cầm trong tay, nói:

- Cái này còn phải thua thiệt so với ngươi lấy được phá cấm phù đầy đủ truyền thừa, nếu không, sư thúc ta cũng chỉ có thể giống như lão sư vậy, sau khi lên cấp pháp tướng kỳ, mới có thể dựa vào tu vi mạnh mẽ hội chế ngũ sắc phá cấm phù.

Huyền Hư chân nhân liền vội vàng hỏi:

- Sư muội, lục sắc cùng thất sắc phá cấm phù kia, ngươi có thể nghiệm chế hay không?

Huyền Câu chân nhân đảo một cái liếc mắt, nói:

- Sư huynh nói dễ dàng, nếu là sau khi đem bộ truyền thừa này giao cho lão sư, xem ra lục sắc cùng thất sắc phá cấm phù này rất nhanh cũng có thể nghiệm chế. Bây giờ tu vi của sư muội ta cũng không đông đảo, nhiều nhất chỉ có thể đủ hội chế ngũ sắc phá cấm phù.

Ngũ sắc phá cấm phù uy lực lúc trước mọi người trong Doanh Thiên đạo tràng cũng đã biết qua, cũng chính bởi vì ý thức được cao cấp phá cấm phù ở di tích thăm dò, tác dụng trong bảo tàng, Huyền Hư chân nhân lúc này mới không kịp chờ đợi hỏi thăm.

- Tuy nhiên, ngũ sắc phá cấm phù này hội chế cũng không hề dễ. Lần này nếu không phải là các ngươi thu hoạch trong Doanh Thiên đạo tràng những thứ cao cấp phù kia cùng với Thiên Lâm sư huynh giao cho ta cây chế phù bút này tương đương với cấp bậc Dưỡng Linh pháp bảo, muốn hội chế tờ ngũ sắc phá cấm phù này quả là vô cùng khó khăn.

Một tờ phù bút màu xanh dài một thước chậm rãi dâng lên từ trong tay Huyền Câu chân nhân, vui sướng bay lượn vòng quanh thân người nàng. Chỉ nghe Huyền Câu chân nhân tiếp tục nói:

- Tờ phù bút này nếu là đến trong tay lão sư, sợ là tại chỗ thì có thể nghiệm chế được lục sắc phá cấm phù. Chẳng qua là phá cấm phù đến lục sắc trở lên, những thứ cao cấp phù này cũng không cách nào chịu đựng linh lực bàng bạc tích chứa trong đó, phải dùng da bản thể của pháp tướng kỳ yêu tu hoặc là những thiên tài địa bảo khác có thể chịu đựng linh lực cực lớn đánh vào luyện chế mà thành đỉnh cấp phù mới có thể nghiệm chế lục sắc phá cấm phù trở lên.

Huyền Câu chân nhân hội chế được ngũ thải phá cấm phù khiến cho tất cả mọi người lộ ra hưng phấn, lúc này lại nghe Khương Thiên Lâm lão tổ hỏi:

- Huyền Thần sư muội, mới vừa thấy ngươi giữa giơ tay nhấc chân liền tu bổ xong trận pháp động phủ, xem ra chuyến đi Doanh Thiên đạo tràng, sư muội cũng có sở hoạch lớn a!

Mọi người mới vừa đều đưa lực chú ý tập trung đến trên Huyền Câu chân nhân hội chế ngũ thải phá cấm phù, cũng không chú ý tới mấy đạo pháp quyết của Huyền Thần chân nhân liền hóa giải ngũ thải phá cấm phù ăn mòn đối với phòng thủ trận pháp của động phủ, nghe được Khương Thiên Lâm lão tổ nói, lúc này mới đem ánh mắt kinh ngạc chuyển hướng về Huyền Thần chân nhân.

Huyền Thần chân nhân khẽ mỉm cười, nói:

- Lần này điển tịch từ trong Doanh Thiên đạo tràng mang ra khỏi có liên quan trận pháp truyền thừa thật không ít, trong đó không ít có thể dùng để đền bù chỗ sơ hở của bản phái trận pháp truyền thừa thế hệ, đặc biệt là bản phái trận pháp sư truyền thừa, mấy ngàn năm qua cũng không có một tên trận pháp sư có thể lên cấp pháp tướng kỳ, sau khi lấy được Doanh Thiên phái trận pháp truyền thừa, có lẽ thì có thể đền bù sự thiếu sót này.

Khương Thiên Lâm lão tổ ánh mắt sáng lên, nói:

- Sư muội, ngươi có nắm chắc lên cấp pháp tướng kỳ không?

Huyền Thần chân nhân cười khổ một tiếng, nói:

- Sư huynh, sư muội ta dù sao tu vi đã đến trình độ như vậy, tức thì có thể thông qua Doanh Thiên phái truyền thừa đền bù rất nhiều chỗ sơ hở của tu luyện, nhưng muốn vì vậy mà làm bằng phẳng con đường tu luyện lên cấp pháp tướng kỳ, sợ rằng còn lực còn không theo kịp kỳ vọng. Nhưng mà sau ta, bản phái có những trận pháp sư thiên phú khác cũng không phải là không thể lên cấp pháp tướng kỳ.

Huyền Thần chân nhân dứt lời nhìn Lục Bình một cái. Lục Bình biết Huyền Thần chân nhân nói là Hồ Lệ Lệ. Trong Chân Linh phái đệ tử đời thứ ba, Hồ Lệ Lệ trận pháp tu vi xem ra là cao nhất. Mà lần này Lục Bình còn được cả bộ Doanh Thiên phái trận pháp cơ sở truyền thừa, chính là có thể dùng để lần nữa kháng thực căn cơ tu hành trận pháp của Hồ Lệ Lệ.

Khương Thiên Lâm lão tổ theo ánh mắt của Huyền Thần chân nhân liếc Lục Bình một cái, nhất thời "di" xong một tiếng, trong ánh mắt không hiểu của mọi người, Khương Thiên Lâm lão tổ kinh ngạc nói:

- Tiểu tử ngươi đem tu vi đề thăng tới đoán đan tầng bảy điên phong lúc nào vậy?

Nguyên vốn sau khi Lục Bình đang tiếp thu thuần dương chi hồn, dưới tu vi của hắn tích chứa linh lực hùng hậu trong thuần dương chi hồn đánh vào thiếu chút nữa đem tu vi một đường đề thăng tới đoán đan kỳ điên phong, cũng may Lục Bình tâm niệm kiên định, cứng rắn đem linh lực tinh thuần cuồng bạo toàn bộ áp rúc vào trong máu thịt xương cốt quanh thân, khiến cho tu vi của mình không bởi vì thuần dương chi hồn đánh vào mà đại phúc độ lấy được tăng lên. Dù vậy, sau khi Lục Bình mới vừa đột phá đoán đan tầng bảy bất quá mấy năm, còn đem tự thân tu vi một đường đề thăng tới đoán đan tầng bảy điên phong.

Lúc trước Lục Bình lao thẳng đến đá khôi giáp mặc lên người, đồng thời lại có Vân Quang Ngũ Hành Y che giấu, cho dù là Khương Thiên Lâm lão tổ cũng không phát giác Lục Bình tu vi tăng lên. Bây giờ Lục Bình trở về động phủ nham thạch, nguy cơ giải trừ, Lục Bình hiển nhiên không ẩn giấu tu vi của mình nữa. Trước đó Huyền Câu chân nhân phá cấm phù chuyện phát đột nhiên, Lục Bình cũng không suy nghĩ nhiều liền ra khỏi thạch thất tu luyện của mình, lúc này mới bị Khương Thiên Lâm lão tổ phát hiện tu vi của hắn biến hóa.

Đối với lần này Lục Bình đã sớm nghĩ xong câu trả lời, cười nói:

- Đệ tử trong Doanh Thiên đạo tràng trung ương động thiên phát hiện di thuế của một vị Doanh Thiên phái đời trước. Vị tiền bối này khi còn sống tu luyện chân nguyên cũng tương hợp cùng vãn bối, trước khi vẫn lạc đem một thân chân nguyên ngưng luyện trong di thuế. Vãn bối may mắn hoàn thành mấy lần khảo nghiệm mà vị tiền bối này lưu lại, sau khi nhìn ra di thuế của vị tiền bối này, chân nguyên trong di thuế ngưng luyện cũng tưới vào trong cơ thể của đệ tử. Đệ tử mặc dù hết sức khống chế, nhưng vẫn là đem tu vi một đường đề thăng tới đoán đan tầng bảy điên phong.

Nhìn một chút những người khác, phát hiện trừ Khương Thiên Lâm lão tổ như có điều suy nghĩ ra, đám người Huyền Hư cùng Huyền Sâm chân nhân đều gương mặt hâm mộ, Lục Bình nói tiếp:

- Thật ra thì sau đó liên quan tới chuyện của mấy tòa bảo tàng động phủ ẩn giấu kia, cùng với một thanh phủ việt linh bảo hai kiếp kia bị tổn thương, đệ tử cũng đạt được từ trong di ngôn của tên tiền bối kia.

Khương Thiên Lâm lão tổ thở dài một tiếng, nói:

- Ngưng nguyên di thuế, thân thể bất hủ, xem ra tên tiền bối kia khi còn sống ít nhất cũng là một gã pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ mới có thần thông như thế. Tuy nhiên cũng may ngươi coi như thanh tỉnh, không đem chân nguyên rót vào toàn bộ dung nạp. Mà mấy ngàn năm qua này, chân nguyên ngưng tụ trong di thuế của tiền bối kia cũng tiêu tán không ít, nếu không, chân nguyên khổng lồ mặc dù không căng vỡ tâm hạch không gian của ngươi cũng hướng tán căn cơ tu vi của ngươi, kiếp này lại không có khả năng tiến bộ.

Khương Thiên Lâm lão tổ dừng một chút, lúc này mới có chút cảm khái nói:

- Tiểu tử cơ duyên của ngươi cũng thật là tốt. Tên tiền bối kia lưu lại khảo nghiệm cùng một thân ngưng nguyên xem ra đối tượng là pháp tướng tu sĩ. Tiểu tử ngươi chẳng những thông qua khảo nghiệm của người ta, hơn nữa còn không bị chân nguyên trong di thuế căng vỡ.

Mà đám người Huyền Sâm chân nhân cùng Huyền Hư chân nhân lại là ánh mắt giống như nhìn quái thai vậy nhìn Lục Bình từ trên xuống dưới. Pháp tướng tu sĩ khảo nghiệm cũng có thể thông qua, tiểu tử này thực lực rốt cuộc đạt tới cảnh giới bực nào đây?

Lần này chuyến đi Doanh Thiên đạo tràng, mọi người có thể nói đều mãn tái mà về, không chỉ là bảo vật cùng truyền thừa, thực lực của mỗi người trải qua chuyến đi Doanh Thiên đạo tràng lần này cũng nhận được trường túc tiến bộ.

Trừ Huyền Câu chân nhân cùng Huyền Thần chân nhân ra, Huyền Hư chân nhân lấy được "Huyễn tinh sa" cùng Dưỡng linh phi kiếm cũng khiến cho thực lực của ông ta tăng nhiều. Huyền Sâm chân nhân sau khi thương khỏi bệnh, cũng Khương Thiên Lâm lão tổ nơi đó lấy được một thanh Dưỡng Linh pháp bảo "Vân tùng mộc xích".

Thanh "Vân tùng mộc xích" này chính là vật mà Khương Thiên Lâm lão tổ lấy được trong động thiên của trung ương cung điện, là năm đó Doanh Thiên phái luyện khí tông sư từ trong dãy núi Doanh Sơn nơi có vân tùng tràn đầy khắp nơi tìm được mười sáu cây ngàn năm Vân tùng Lôi kích mộc, dùng mộc tâm của mười sáu cây lôi kích vân tùng mộc ấy luyện chế thành Thanh Mộc xích này, bên trong đồng dạng ngưng luyện xong bảy đạo bảo cấm. Chẳng qua là Thanh Mộc xích này tiềm lực khá sâu, có khả năng tăng thêm đạo bảo cẩm thứ chín, có thể thành tựu Dưỡng Linh pháp bảo điên phong.

Mấy ngày nay mọi người sau khi sắp xếp chỉnh lý xong bảo vật trong đạo tràng, tuyệt đại đa số bảo vật đều giao cho Khương Thiên Lâm lão tổ. Những thứ đồ này cũng phải nộp lên môn phái, tỷ như Huyền Sâm chân nhân lấy được thiên cấp trung phẩm linh vật "Tức nhưỡng". Lục Bình bính góp hoàn chỉnh Đoán Linh đan đan phương. Huyền Thần chân nhân sửa soạn xong hết mấy bộ trận pháp điển tịch. Huyền Câu chân nhân mặc dù không tiến vào Doanh Thiên đạo tràng, nhưng cũng đem điển tịch lấy được có liên quan hội chế phù sửa sang lại một phen, cùng với những hoàn chỉnh truyền thừa điển tịch khác, vân vân.

Tuy nhiên mọi việc đối với thứ hữu dụng của mình, tất cả mọi người có thể lưu lại, dùng lời của Khương Thiên Lâm lão tổ mà nói, mọi người thật vất vả tới Trung Thổ một chuyến, trong đó còn mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng có được đồ, hiển nhiên muốn giữ lại để mình dùng được.

Nhưng mà nhắc tới một lần thu hoạch lớn nhất ở chuyến đi Doanh Thiên đạo tràng, có lẽ phải kể là bản thân Lục Bình. Dĩ nhiên, bảo vật trong tay Khương Thiên Lâm lão tổ dĩ nhiên là nhiều nhất, chính là bảo vật mà Lục Bình cùng mọi người lần này trong Doanh Thiên đạo tràng lấy được, dưới tình huống mình không dùng cũng đều phải giao cho trong tay của ông ta mang về môn phái.

Tu vi đến mức này như Khương Thiên Lâm lão tổ, bảo vật có thể cho ông ta sử dụng có thể nói là ít lại càng ít.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Bình, Khương Thiên Lâm lão tổ đem một đôi phi kiếm cấp bậc Dưỡng Linh từ trong trữ vật pháp khí của mình lấy ra.

Trong hai mắt Lục Bình lóe ra ánh sáng vui mừng, ngẩng đầu lên hướng Khương Thiên Lâm lão tổ hỏi:

- Sư bá, song phi kiếm này là cho đệ tử đúng không? Đây chính là một đôi Dưỡng linh phi kiếm ngưng luyện xong bảy đạo bảo cấm nha!

Khương Thiên Lâm lão tổ khẽ mỉm cười, nói:

- Ngươi cho là trước mắt trong bản phái, pháp tướng tu sĩ trừ ngươi ra, còn ai có tư cách lấy được một đôi Thủy chúc tính phi kiếm này?

Lục Bình cười "hắc hắc" một tiếng, vội vàng không kịp chờ đợi nhận lấy một đôi phi kiếm này, nhưng mà cẩn thận vuốt ve thân kiếm, cảm thụ linh tính phập phồng trong phi kiếm. Mà phi kiếm trong tay tựa hồ cũng cảm nhận được loại chân nguyên trong cơ thể Lục Bình hùng hậu, tinh khiết hơn nữa sanh sanh không ngừng khác hẳn với thường nhân.

Theo hai tay của Lục Bình vuốt ve, linh tính trong một đôi phi kiếm này nhất thời bị đánh thức, kiếm ngân vang tiếng theo chân nguyên của Lục Bình rót vào mà càng lúc càng cao vút. Lục Bình thậm chí có thể cảm nhận được trên thân phi kiếm truyền tới từng trận ý hưng phấn.

Thu Thủy Y Nhân kiếm!

Lục Bình đã sớm muốn lấy được một bộ song phi kiếm, sáu bộ kiếm thuật trong "Bắc Hải thập nhị chính pháp" của Lục Bình thật ra thì cũng có thể dùng song phi kiếm tới thi triển, đặc biệt là "Kinh Đào Phách Ngạn Kiếm quyết", "Đại Giang Đông Khứ Kiếm quyết", dưới tình huống sử dụng song phi kiếm, uy lực muốn vượt qua xa uy lực của đan nhất phi kiếm.

Bất đắc dĩ thành bộ song phi kiếm nguyên vốn có ít, song phi kiếm có thể thích ứng với thực lực trước mắt của Lục Bình lại ít hơn rồi.

So sánh cùng “Thu Thủy Y Nhân kiếm” này, trong tay Lục Bình mặc dù có Trường Lưu kiếm trong "Tế Thủy Trường Lưu kiếm" tốt hơn, đây chính là Dưỡng linh phi kiếm ngưng luyện xong tám đạo bảo cấm, bất đắc dĩ thanh phi kiếm này ở Bắc Hải tu luyện giới căn bản kiến bất đắc quang. Lúc trước trong Doanh Thiên đạo tràng không thể làm gì khác hơn là một mực dùng Kim Lân kiếm chẳng qua là ngưng luyện xong sáu đạo bảo cấm. Lần này có Khương Thiên Lâm lão tổ giao cho hắn đôi "Thu Thủy Y Nhân kiếm" này, đã giải giúp cho Lục Bình được một chuyện phiền toái.

Kim Lân kiếm đi theo Lục Bình thời gian dài nhất, bất đắc dĩ thanh phi kiếm này trước mắt do bị phẩm chất tự thân có hạn, muốn tiến thêm một bước đề thăng cũng cực kỳ khó khăn. Mà Lục Bình tu vi cũng hàng ngày tăng trưởng biến đổi vùn vụt, Kim Lân kiếm đã dần dần theo không kịp tiến bộ của Lục Bình tu vi rồi.

Lục Bình sau khi nhận lấy thanh hồng kiếm mà Khương Thiên Lâm lão tổ giao cho hắn, lúc này mới nghe Khương Thiên Lâm lão tổ nói:

- Nguyên vốn ngươi trong đạo tràng lấy được Bát cảnh lâu là trước khi bọn ta tiến vào. Dưỡng Linh pháp bảo này hiển nhiên cũng là bảo vật của ngươi. Chẳng qua là hiện nay ta cần Bát cảnh lâu giúp ta trấn áp thanh phủ việt linh bảo kia dưới trận pháp trong Doanh Hư bảo kính, tạm thời không thể đưa trả cho ngươi.

Lục Bình gật đầu một cái, thật ra thì thời điểm Khương Thiên Lâm lão tổ đem Thu Thủy Y Nhân kiếm giao cho Lục Bình, trong lòng hắn cũng đã mơ hồ đoán được Khương Thiên Lâm lão tổ tính toán. Nguyên vốn Lục Bình cũng muốn thông qua món pháp bảo này giống như Khương Thiên Lâm lão tổ đòi hỏi “đòi quà” cái gì đó. Không ngờ Khương Thiên Lâm lão tổ vốn cũng không muốn hắn thua thiệt, đã sớm chuẩn bị xong một đôi Dưỡng linh phi kiếm, càng làm cho Lục Bình không lời gì có thể nói.

Tuy nhiên Lục Bình vẫn là có chút không yên lòng nói:

- Sư bá, Bát cảnh lâu này đệ tử đã tế luyện thêm một chút, tuy nói chưa tế luyện hoàn toàn, nhưng món pháp bảo này nếu ngài cầm trở về môn phái chỉ sợ sẽ có chút gợn sóng.

Bát cảnh lâu pháp bảo trọng yếu như thế không phải là cho tu sĩ cầm đi đấu pháp tranh thắng. Khương Thiên Lâm lão tổ hiển nhiên rất hiểu, ông ta suy nghĩ một chút, nói:

- Loại hình pháp bảo này chính là vật mà bản phái vẫn muốn mà không thể được, cũng như truyền thừa động thiên, linh bảo vậy, đều được xem làm vật trấn áp khí vận môn phái. Vật này nếu là cầm trở về môn phái chính là sẽ có một ít gợn sóng. Bảo vật như vậy luôn luôn cũng muốn thu về môn phái làm công dùng, nhưng mà có ta cùng với lão sư của ngươi, xem ra cho dù là có chút thanh âm phản đối, cũng có thể vì ngươi giữ được món pháp bảo này. Tuy nhiên món pháp bảo này tuy là thuộc về mình ngươi, nhưng lại phải đối với môn phái hoàn toàn khai mở, dùng để bồi dưỡng môn phái hậu tiến đệ tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play