Pháp thuật mà Lục Bình tu luyện không phải là không có thần thông có lực sát thương theo kiểu đột nhiên gia tăng một cách bộc phát. Chân nguyên của Lục Bình thu phát cũng đủ hùng hồn, nhưng tương đối với đặc điểm chân nguyên của Lục Bình dày cộm nặng nề, tinh khiết, liên tục không dứt mà nói, thì chân nguyên của hắn cũng bạo lộ ra thiếu sót: không đủ bộc phát một cách bạo lực.
Nếu là bình thường, sự thiếu sót này còn không rõ ràng, bởi vì vô luận là cung cấp tu sĩ, hay là tu sĩ dưới pháp tướng kỳ, cơ hồ không có người nào có thể ép Lục Bình sử xuất ra thần thông pháp thuật tổn hao nhiều chân nguyên, thậm chí là lưỡng bại câu thương. Nhưng trên cây cầu đá này, đối mặt với mười bước cuối cùng này, sự thiếu sót của Lục Bình lại bị vô hạn phóng đại!
Lục Bình toàn lực thi triển ra bản mệnh nguyên thần đại trận, miễn cưỡng lần nữa chuyển áp lực trên dưới cả người đến một phần trong bản mệnh đại trận, rồi sau đó Lục Bình rốt cục có thể di động bước chân về phía trước. Liên tiếp năm bước đi qua, hai chân của Lục Bình rung động, thân thể đã đến mức cực hạn, không thể chịu nổi sức nặng được nữa!
Còn có năm bước cuối cùng, trong mắt của Lục Bình tựa hồ đã thành cái hào rộng không thể vượt qua!
Mà một đoàn tinh mang trên tòa đá cuối cầu đá, lúc này Lục Bình cũng đã nhìn vô cùng rõ ràng đoàn tinh mang này so với pháp tướng chi hồn mà Trương Hi Di lúc trước bắt được là rất giống nhau. Chẳng qua là đoàn pháp tướng chi hồn trước mặt Lục Bình nhìn qua càng thêm trong suốt, quanh thân trên dưới tựa hồ tản ra một đoàn khí tức ôn nhuận, khiến cho Lục Bình dù vẫn còn trên cầu đá mà vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được.
Trương Hi Di, Phùng Hư Đạo cùng Khương Thiên Lâm lão tổ lấy được đều là pháp tướng trung kỳ tu sĩ ngưng tụ mà thành pháp tướng chi hồn. Đoàn tinh hồn này chẳng lẽ là so với pháp tướng chi hồn mà đám người Khương Thiên Lâm lão tổ lấy được có phẩm chất cao hơn? Đây chẳng phải là nói đoàn tinh hồn này có thể là pháp tướng hậu kỳ tu sĩ ngưng tụ tinh hồn?
Không được, vật này nhất định phải lấy được vào tay!
Cám dỗ của pháp tướng hậu kỳ tu sĩ tinh hồn trong phút chốc khiến cho Lục Bình lập tức tràn đầy lực lượng. Lục Bình hét lớn một tiếng, trong tiếng bộ xương phát ra răng rắc, ra sức bước ra bước thứ bảy mươi sáu!
Bước này bước ra, Lục Bình toàn thân trên dưới tựa hồ muốn bị áp súc thành một đoàn. Bộ xương trên dưới cả người tựa hồ toàn bộ đều muốn gãy, sự đau đớn kịch liệt trong nháy mắt cuốn ùa ra các nơi khắp toàn thân.
Trong ánh mắt của Lục Bình chỉ có một đoàn tinh mang kia ở trước mắt. Kim đan trong tâm hạch không gian cấp tốc chấn động, chân nguyên cuồn cuộn không ngừng phản quỹ đến trong huyết mạch. Mười hai viên Nguyên Thần châu quanh thân Lục Bình cùng với Cửu Phẩm Bạch Ngọc Liên Hoa dưới chân đều đại phóng hào quang, thoáng cái hóa giải đau đớn quanh thân của hắn. Lục Bình nhân cơ hội này bước thêm bước thứ bảy mươi hai.
Một tiếng “bục” trầm muộn vang lên, chân phải của Lục Bình nện mạnh trên cầu đá. Trong miệng, trong mũi, trong tai của Lục Bình tràn ra đầy vết máu. Nguyên Thần châu lúc sáng lúc tối tản ra hào quang ngũ sắc, nhìn từ đàng xa đi, phảng phất như cây nến có thể tắt bất cứ lúc nào vậy.
Bước thứ bảy mươi tám, Lục Bình cũng không cách nào át chế thương thế bên trong cơ thể nữa, nghịch huyết trào ra khỏi miệng, sắc mặt của Lục Bình trở nên trắng bệch.
Lúc này Lục Bình đem gần nửa số chân nguyên rót vào đến trong hai chân, khiến cho hai chân của hắn có thể đứng thẳng như cũ. Nhưng hai cánh tay của Lục Bình lại đã sớm gãy, xương sườn cũng không biết gãy mất mấy cái rồi.
Nhưng khi Lục Bình bước ra bước này, lại đột nhiên phát hiện tình huống không đến nỗi hỏng bét. Thần niệm của Lục Bình thủy chung chú ý thương thế bên trong cơ thể phát triển, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu Lục Bình có thể dưới tình huống trọng thương vẫn dám tiếp tục đi tới.
Dưới tình huống Lục Bình toàn thân trên dưới chịu trọng áp từ vô số phương hướng kéo tới, từng tia dược lực ẩn giấu từ trong da thịt, trong huyết mạch toàn thân của hắn hội tụ lại, bắt đầu trục bộ chữa trị thân thể bị tổn thương của Lục Bình.
Lục Bình chuyển niệm vừa nghĩ liền hiểu được, những dược lực này đều là Lục Bình trước kia dùng Kim Kiên đan, Đoán Cốt đan cùng linh đan có thể tăng cường cường độ thân thể, một ít dược lực không cách nào bị thân thể của Lục Bình hoàn toàn hấp thu liền lắng đọng trong da thịt cùng huyết mạch của hắn.
Hôm nay thân thể của Lục Bình bị thương nặng, những thứ dược lực ẩn giấu trong thân thể này liền bị nghiền ép cho đi ra, bắt đầu tự động chữa trị thân thể bị tổn thương của hắn.
Lục Bình biết, hôm nay nếu là mình có thể qua vượt qua cái nút chặn khó khăn thử thách này, tu vi về nhục thân của hắn không thể nghi ngờ gì sẽ dâng cao hơn một tầng lầu, thậm chí vì vậy thực hiện đột phá, đạt tới trình độ thượng cấp pháp khí cũng chưa biết chừng.
Một khi Lục Bình thân thể tu vi có thể đạt tới trình độ thượng cấp pháp khí, như vậy trong tay Lục Bình chất chứa Thương Mộc Ngọc Thanh Quả, Cửu Phẩm Bạch Ngọc liên ngẫu, liên tử cùng những thứ đan dược dùng tăng cường thân thể này nguyên vốn chỉ có thể khi tu vi Lục Bình đạt tới pháp tướng kỳ mới có thể luyện chế thành, nhưng dựa vào thuật luyện đan tới cấp bậc tông sư của Lục Bình hiện nay, bây giờ lại có thể luyện ra dùng được rồi.
Nếu là Lục Bình có thể sau khi lên cấp pháp tướng kỳ, đem cường độ thân thể gia tăng đến cấp bậc đỉnh cấp pháp khí. Như vậy Lục Bình lúc lên cấp pháp tướng kỳ, thì có thể dựa vào lúc đột phá linh khí luyện thể, nhất cử đem nhục thể tu vi của mình đề thăng tới cấp bậc pháp bảo. Điều này đối với Lục Bình tương lai vượt qua pháp tướng kiếp số có ý nghĩa trợ giúp khá lớn!
Tuy nhiên những ý niệm này chợt lóe trong đầu óc Lục Bình, hiện tại hắn chỉ kém hai bước nữa thì có thể đi qua cầu đá, nhưng hai bước cuối cùng này lại làm Lục Bình có cảm giác lực bất tòng tâm.
Chân nguyên trong cơ thể do dung luyện Vạn Diệu Ngọc Lộ cũng không xuất hiện sự thiếu thốn. Đây là nguyên nhân lớn nhất để Lục Bình hạ quyết tâm tiếp tục mạo hiểm đi về phía trước!
Cố hết sức điều động chân nguyên trong cơ thể, bảo vệ nội phủ, Lục Bình kiên định bước ra bước thứ bảy mươi chín. Nhưng không đợi bước chân rơi xuống, một cỗ lực lượng đã đột phá chân nguyên Lục Bình dùng để bảo vệ nội phủ. Lục phủ ngũ tạng của Lục Bình một trận rung chuyển, một ngụm máu tươi đã phun đầy cả vạt áo.
Trong lúc bước chân Lục Bình hạ xuống, từ hai cánh tay cùng với phần lưng truyền tới từng trận đau đớn như bị xé ra. Hai cánh tay của hắn cùng với bắp thịt của phần lưng ở dưới sự giằng xé không biết nơi xuất phát nhưng không chỗ nào không có này, đã sớm không biết gãy lìa thành bao nhiêu đoạn rồi.
Một bước cuối cùng, mồ hôi cuồn cuộn nhỏ xuống, thậm chí đã che đậy hai mắt của Lục Bình. Hai cánh tay thõng xuống, Lục Bình đã không cách nào chỉ huy hai cánh tay của mình nữa, hắn dựa vào thần niệm chỉ dẫn, và chỉ dựa vào một cỗ chấp niệm này mà bước ra bước cuối cùng.
Rắc rắc, chân trái dẫn đầu chạm đất cũng không cách nào vượt qua bị trọng áp đến từ bốn phương tám hướng, trong giây lát bị bẻ gãy. Trong nháy mắt Lục Bình ngã xuống, sự đau đớn kịch liệt khiến cho ý thức của hắn nhất thời khôi phục một tia thanh minh, đùi phải cấp tốc đuổi theo, chân bên phải giống như bị bẻ gãy trong nháy mắt, rốt cục thì bước qua một đạo trở lực cuối cùng này.
Áp lực từ bốn phương tám hướng trong nháy mắt biến mất sạch sẽ. Áp lực chợt biến mất khiến cho Lục Bình giống như ở trong nháy mắt trao đổi từ việc chịu áp lực cực nặng sang không trọng lượng, tâm tạng của hắn chợt dừng lại, sắc mặt nhất thời bị nén thành sắc tím bầm.
Trong nháy mắt này, sắc mặt của Lục Bình rốt cục thay đổi, trong hai mắt không ngờ lại hiển lộ ra một vẻ hoảng loạn.
Tuy nhiên Lục Bình trong nháy mắt liền tỉnh lại, thần niệm toàn bộ thu hồi đắm chìm vào trong tâm hạch không gian. Mặt ngoài kim đan uể oải, bảy con quái giao bốn chân thoi thóp hơi tàn dưới thần niệm của Lục Bình thúc giục, nhất thời khôi phục một tia sức sống.
Bảy con quái giao hết sức bơi lội ở mặt ngoài kim đan, từng tia một chân nguyên từ trong kim đan phát tán ra. Ngay sau đó bảy con quái giao đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài không tiếng động, kim đan trong tâm hạch không gian đột nhiên rung lên. Tâm tạng của Lục Bình theo chi cũng rung lên. Chân nguyên quanh thân của Lục Bình lập tức vận chuyển thông suốt, sắc mặt màu tím bầm chậm rãi thối lui, Lục Bình té ngã trên đất rốt cục thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Lục Bình bây giờ toàn thân trên dưới thân thể hư hại nghiêm trọng, cơ hồ là không có chỗ không đau, được chân nguyên trong cơ thể vận chuyển thông suốt, gân thịt tê liệt dưới chân nguyên tu bổ nhanh chóng chuyển biến tốt. Xương cốt bị bẻ gãy mặc dù trong nháy mắt không cách nào tu bổ xong, nhưng dưới chân nguyên chống đỡ, Lục Bình cũng có thể miễn cưỡng làm một ít động tác.
Dưới chân nguyên lái, Lục Bình rốt cục miễn cưỡng khai ích chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay, từ trong tìm ra một viên linh đan màu trắng ngọc. Viên linh đan này cùng Lục Bình lúc trước khi Khương Thiên Lâm lão tổ thu lấy trung hình linh thạch quáng mạch sau đó giao cho hắn viên linh đan kia dùng linh yêu đào luyện chế mà thành giống nhau như đúc.
Viên linh đan này nguyên vốn là một loại nửa bước pháp tướng kỳ đan dược, nhưng sau khi thuật luyện đan của Lục Bình đạt tới cấp bậc tông sư, liền đem loại đan dược này đề thăng tới cấp bậc pháp tướng đan dược, là đan dược chuyên vì pháp tướng kỳ tu sĩ dùng để khôi phục chân nguyên, liệu trì thương thế.
Lúc này Lục Bình cũng không kịp nhớ mình sử dụng viên linh đan này có lãng phí hết hay không. Lúc này hắn chỉ muốn mau sớm khôi phục thương thế bên trong cơ thể, mau sớm lấy đi chỗ tốt, bởi vì Lục Bình không biết là còn có những người khác tìm tới nơi này hay không?
Bên ngoài sơn khâu, Khương Thiên Lâm cùng Huyền Thần chân nhân dẫn đầu chạy tới. Khương Thiên Lâm lão tổ hơi khẽ cau mày, cầm trong tay Doanh Hư bảo kính rạch một cái trên mặt kiếng, sau khi cái chén rượu nhỏ kia mới vừa thu lấy bị trấn áp dưới một chỗ dãy núi đang cấp tốc nhảy lên, khiến cho cả tòa dãy núi cũng không ngừng chân động, tựa hồ muốn tránh thoát khỏi dãy sơn mạch vậy.
Huyền Thần chân nhân có chút không hiểu hỏi:
- Sư huynh, pháp bảo giống như chén rượu nhỏ này thật sự là linh bảo?
Khương Thiên Lâm lão tổ cười gật đầu, nói:
- Lúc trước bất quá có năm phần nắm chắc, bây giờ cũng có chín phần!
Huyền Thần chân nhân cũng mặt hiện lên sắc mặt vui mừng, tuy nhiên tiếp theo lại nghe Khương Thiên Lâm lão tổ nói:
- Nhưng mà, điều này cũng nói rõ chúng ta muốn tìm trấn cung chi linh sợ rằng thật là một cái thuần dương chi hồn!
Trong giọng của Khương Thiên Lâm lão tổ mang theo chút tiếc hận, tuy nhiên Huyền Thần chân nhân nghe được tin tức này lại cũng không quá nhiều vẻ bất ngờ, mà là ngược lại hỏi:
- Sư huynh là thế nào nhận định trấn cung chi linh kia là thuần dương chi hồn?
Khương Thiên Lâm lão tổ chỉ chỉ chén rượu trấn áp trong Doanh Hư bảo kính, nói:
- Dưỡng Linh pháp bảo đạt tới cực hạn cửu phẩm, cũng chính là sau khi dung luyện chín đạo bảo cấm, thì có thể cùng pháp tướng kỳ tu sĩ như trải qua lôi kiếp vậy. Pháp bảo vượt qua lôi kiếp là được lên cấp làm linh bảo, mà sau khi trở thành linh bảo, chẳng những là bởi vì linh tính của linh bảo tăng nhiều, uy năng mạnh hơn, quan trọng hơn chính là sau khi vượt qua lôi kiếp, trong linh bảo sẽ tạo thành một đạo thuần dương chi khí. Một cỗ thuần dương chi khí này chính là mấu chốt để linh bảo chính là linh bảo. Hôm nay cái chén rượu này sau khi đến gần phiến sơn khâu này, trở nên phấn chấn như vậy, hiển nhiên là phát giác có vật đồng dạng có thuần dương chi khí. Mà bên trong diện tích này chính là vùng đất có trấn cung chủ linh, hiển nhiên bảo vật có thuần dương chi khí tất nhiên là trấn cung chi linh không thể nghi ngờ.
- Kia vì sao không thể đồng dạng là linh bảo, hoặc là những pháp tướng chi hồn khác?
Huyền Thần chân nhân có chút không rõ hỏi.
Khương Thiên Lâm lão tổ cười nói:
- Linh bảo cùng pháp tướng chi hồn bình thường đều không thể hấp dẫn chén rượu linh bảo giống như vậy, chỉ có là pháp tướng tinh hồn của pháp tướng điên phong tu sĩ vượt qua ba lần kiếp số ngưng tụ mà thành thuần dương chi hồn, hoặc là linh bảo ngay cả độ ba lần lôi kiếp, sau khi thành tựu thuần dương linh bảo, mới có thể khiến cho chén rượu linh bảo có biểu hiện như thế.
- Thuần dương linh bảo?
Khương Thiên Lâm lão tổ cười cười, nói:
- Thất Bảo Lôi Hồ của Bằng lão tổ năm đó chính là thuần dương linh bảo!
Huyền Thần chân nhân nhất thời hiểu được, khó trách Khương Thiên Lâm lão tổ chỉ nói trấn cung chi linh là thuần dương chi hồn, mà không nói là thuần dương linh bảo. Nếu Doanh Thiên phái năm đó thật đúng là có thuần dương linh bảo, làm gì sẽ còn bị người diệt phái?
Lúc này Lục Bình vượt qua cầu đá trong bụng núi rốt cục miễn cưỡng dưới chân nguyên chống đỡ, đem xương cốt bẻ gãy đều tiếp tục đứng lên, mặc dù vẫn như cũ không thể trải qua bị chấn động quá lớn, nhưng dưới chân nguyên chống đỡ đi lại bình thường đã không vấn đề chút nào.
Lục Bình đi từ từ đến trước một đoàn quang đoàn trong suốt kia khiến cho mình trải qua xong mọi cách hành hạ, nơi ngực Lục Bình đột nhiên chậm rãi ngưng tụ lại một đoàn vân hà màu tím lam. Vân hà không ngừng ngọ nguậy, tựa hồ có thứ gì núp trong đó không ngừng bơi lội vậy.
Quang đoàn trôi lơ lửng ở bục đá phảng phất như bị cái gì đó hấp dẫn vậy, chậm rãi bay tới chỗ ngực Lục Bình.
Sau khi quang đoàn trôi lơ lửng trước ngực Lục Bình cũng lại đột nhiên ngừng lại, tựa hồ lại có chần chờ.
Đang lúc này, chỗ vân hà màu tím lam trong ngực Lục Bình đột nhiên toát ra một con quái giao có cái đầu lộc giác dài, thân rắn chân cá sấu, cái đuôi cá còn tai thì giống tai bò. Quái giao chợt lóe trong quang đoàn rồi biến mất. Vân hà màu tím lam tựa hồ cũng trong nháy mắt đạt tới cực hạn, bắt đầu cấp tốc co rúc lại trong tâm hạch không gian của Lục Bình.
Nhưng lúc trước quang đoàn trước ngực Lục Bình do dự nghi hoặc tựa hồ lúc quái giao xuất hiện trong nháy mắt bị hấp dẫn mãnh liệt. Quang đoàn chợt lóe, nháy mắt toàn bộ vân hà màu tím lam súc vào trong tâm hạch không gian, lập tức tiến nhập vào trong ngực không thấy đâu nữa.
Thần niệm của Lục Bình chìm vào trong tâm hạch không gian, thấy một đoàn quang đoàn trắng noãn chậm rãi bị vân hà tràn ngập bốn phía của kim đan đồng hóa.
Ngay vào lúc này, đan hà vây quanh kim đan chậm rãi xoay tròn đột nhiên đọng lại, phảng phất một đạo sét đánh xẹt qua trường không. Một đạo thanh âm uy nghiêm lại mang tang thương cùng bất đắc dĩ đột nhiên trong tâm hạch không gian vang lên:
- Doanh Thiên phái truyền thừa không nên để đoạn tuyệt!
Thần niệm của Lục Bình trong nháy mắt thiếu chút nữa sẽ bị đánh xơ xác. Lục Bình kinh hãi đảm chiến tuần tra nguồn gốc đạo thanh âm này, nhưng lại không thu hoạch được gì. Mà quang đoàn trong bốn phía đan hà mới vừa dung nhập vào kim đan cũng biến mất không thấy, nhưng đan hà bốn phía kim đan vẫn như cũ đọng lại, hơn nữa tạo thành một vòng bảo hộ đám mây, bao Lục Bình kim đan lại. Thần niệm của Lục Bình chợt động, chẳng những thần niệm cùng kim đan ngăn cách, chính là chân nguyên trong cơ thể cũng bị một đoàn vân hà này đọng lại ngăn cách!
Một thoáng kinh hãi này cũng không phải chuyện đùa, Lục Bình lập tức hết hồn hết vía, nếu là vân hà hộ tráo này một tiềm tàng, thì Lục Bình chẳng phải là tu vi bị phế luôn rồi hay sao?
Mồ hôi lạnh lập tức toát ra, Lục Bình lúc này tâm tình so với mới vừa đi qua cầu đá còn thiểu não hơn.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Lục Bình lập tức nhớ tới một giọng nói mới vừa vang lên kia: "Doanh Thiên phái truyền thừa không thể đoạn tuyệt!".
Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là một khảo nghiệm mà Doanh Thiên phái tiền bối cao nhân lưu lại?
Chẳng qua là bốn ngàn năm trôi qua, coi như là thành tựu Chân Linh tu sĩ cũng đã sớm thọ nguyên hao hết, hôi phi yên diệt, một giọng nói kia lại là từ đâu tới?